Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 475: Mợ cả thật khó chỉ dạy

Tề Lan

09/03/2024

Diêu Linh Nguyệt đứng bất động ở giữa phòng khách, còn nhà họ Tô đang tranh luận sôi nổi về việc cô ăn gì và cô có cần ăn để sống không.

Túc Bảo nghe xong chỉ cảm thấy tối cả mắt, rốt cuộc mợ cả có cần ăn như người thường hay không?

Nếu mợ cả ăn thì bao năm qua ai đã đưa đồ ăn tới cho mợ ấy?

Nếu không ăn thì... chắc cái bụng bị bỏ đói nhiều năm của mợ cả đã bẹp dí và dính chặt vào lưng mất rồi.

Đáng thương quá!

Túc Bảo nhìn Diêu Linh Nguyệt, miệng mím chặt, mắt ngân ngấn nước.

Bé chạy đến phòng ăn, nhặt một chiếc đùi gà rồi chạy về phòng khách, kiễng chân giơ lên miệng Diêu Linh Nguyệt: “Mợ cả ơi ăn đi!”

Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay cổ, nhìn chằm chằm vào đùi gà trước mặt, nhưng không hề cử động.

Túc Bảo nhét đùi gà vào tay mợ cả rồi quay lại phòng ăn lấy bánh bao: "Mợ cả ăn đi! Ăn nhanh đi ~"

Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Tử Du.

Cái đùi gà rơi khỏi tay cô.

Tô Nhất Trần im lặng ngồi ở góc ghế sô pha, không sao tìm được điểm chung giữa cô gái trước mặt và cô gái năm xưa.

Ngay cả đôi mắt khiến người ta không thể quên kia bây giờ cũng đờ đẫn như một thây ma.

"Dì Ngô giúp cô ấy đi tắm nhé." Tô Nhất Trần nói.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!

Diêu Linh Nguyệt đang quay lưng lại với Tô Nhất Trần nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, đầu cô đột nhiên quay ngoắt 180 độ? ? !

Choang một tiếng, vật trong tay bà cụ Tô rơi xuống đất, bà suýt nữa đã lên cơn đau tim.

Tiểu Ngũ sợ đến mức bay lên nói: "Cứu! Tuyệt đỉnh."

Tuyệt đỉnh dùng trong trường hợp này có hợp lý không???

Ngay cả ông cụ Tô đang cau mày nhìn cũng sợ hãi đứng phắt dậy rồi vội vàng đỡ bà cụ Tô.

Bà cụ Tô sốc đến mức lắp bắp: "Con…. con…. con.."

Tuy đêm qua Diêu Linh Nguyệt được hai anh em Tô Tử Du Túc Bảo cứu về, nhưng ba đứa trẻ chỉ nhìn thấy cô đứng bật dậy, chưa bao giờ thấy cô vặn cổ 180 độ!

Tô Tử Du: "F*ck... cổ của con người có thể xoay 180 độ được hả??"

Liệu có chết không? Không chết thì cũng bị liệt mất thôi!

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Diêu Linh Nguyệt.

Cổ Diêu Linh Nguyệt không vặn 180 độ, nhưng eo và cổ cũng xoay, tức là cô ấy vừa quay cổ vừa quay người, còn phần thân dưới không cử động.

Có một quy trình để người ta vặn cổ và vặn eo, cô lại chỉ vặn trong tíc tắc, nhanh đến nỗi chiếc 'khăn choàng' trên vai cô không hề xê dịch...trông như thể cô đã quay đầu 180 độ.

Về mặt lý thuyết, bất cứ ai cũng có thể làm được, giống như trò ảo thuật đầu rơi ra cũng dựa vào sai lệch của thị giác.

Chỉ có điều, Diêu Linh Nguyệt quỷ dị hơn thế.

Không phải con người, không phải quỷ, không phải zombie.



Rốt cuộc cô là thứ gì?

Túc Bảo hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: "Lợi... lợi hại quá, mợ cả quá tuyệt vời!"

Mợ cả mất kỹ năng đang nằm đứng bật dậy nhưng lại có kỹ năng vặn cổ 180 độ trong tíc tắc!

Rất tiện lợi.

Ví dụ, khi nói chuyện với các bạn ngồi phía sau trong lớp học, bạn không cần phải quay cả người mà chỉ cần quay mặt về phía sau và thì thầm. (Bạn cùng bàn nói: cảm ơn...)

Một ví dụ khác là việc xếp hàng chờ bán bánh xèo và có người trộm thứ gì đó sau lưng bạn... Bạn cũng có thể chỉ cần quay mặt về phía sau là bắt được tên trộm ngay tại chỗ.

Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, bé muốn có kỹ năng này biết bao!!

Lúc này, Diêu Linh Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm Tô Nhất Trần, trong mắt cô thoáng hiện sự hồ nghi.

Tô Nhất Trần lấy lại bình tĩnh, nói: "Đầu tiên... đi tắm rửa thay quần áo."

Anh cũng nhận thấy cổ của Diêu Linh Nguyệt không bị vặn 180 độ, mà do quần áo của cô hơi cứng.

Người dịch chuyển mà quần áo không dịch chuyển mới tạo nên sai lệch thị giác.. cho nên tốt nhất là nhanh chóng thay quần áo bình thường kẻo bà cụ Tô sợ chết khiếp.

Dì Ngô sợ đến tái mặt, nói: "Tô tiên sinh... Tôi, tôi không dám."

Nhất thời, chuyện tắm rửa đã khiến mọi người rơi vào tình cảnh khó khăn!!!

Cuối cùng Túc Bảo chỉ đành đặt 'bùa vâng lời' lên người Diêu Linh Nguyệt và yêu cầu cô tự tắm theo chỉ dẫn.

Trong phòng khách trên tầng ba, Túc Bảo ngồi ở mép giường kiên nhẫn chờ đợi.

Kỷ Trường khoanh tay bay bên cạnh, nói: "Diêu Linh Nguyệt không thích hợp ở lại nhà họ Tô, tuy nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng..."

Vừa nói xong, cánh cửa bật mở và Diêu Linh Nguyệt ướt át bước ra.

Quần áo trên người cô chỉ sót lại vài mảnh, hình như cô không biết cởi quần áo mà cứ xối trực tiếp nước.

Thân thể cô sạch sẽ nhưng trên đầu vẫn còn bọt.

"Mẹ kiếp!" Kỷ Trường vội vàng quay đầu lại nói: "Sư phụ không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì cả."

Túc Bảo: "Sư phụ, người không cần giải thích! Con cũng không nhìn thấy mà."

Kỷ Trường: "..."

Túc Bảo nhảy xuống giường chạy tới gần rồi dẫn Diêu Linh Nguyệt vào phòng tắm.

"Mợ ơi không tắm như vậy nha, tắm là phải cởi quần áo!"

Sau khi vào phòng tắm, Kỷ Trường ở bên ngoài chỉ nghe thấy sự chỉ dẫn không mệt mỏi của Túc Bảo: "Trước tiên hãy cởi quần áo ra, quần áo..."

Một lúc sau có tiếng... vải bị xé.

Kỷ Trường: "..."

Túc Bảo sửng sốt, sau đó nói: "Mợ, đây không phải là cách cởi quần áo..."

Xoẹt...

“Quên đi, mau nằm vào bồn tắm đi…”

Ùm!



Trong phòng tắm, Diêu Linh Nguyệt làm theo chỉ dẫn, nằm thẳng đơ trong bồn tắm.

Nhà họ Tô rất rộng, phòng khách cũng được lắp bồn tắm, nước trong bồn tắm được chính Tô Tử Du xả đầy trước khi Diêu Linh Nguyệt lên.

Bong bóng ngập tràn.

Diêu Linh Nguyệt vừa nằm xuống, bọt đã nhanh chóng bao phủ lấy cô, khuôn mặt cô hoàn toàn biến mất.

Túc Bảo nhanh chóng nắm tóc nhấc cô lên.

"Mợ cả, phải khom eo xuống một chút, như vậy nè."

Diêu Linh Nguyệt ngồi trong bồn tắm, nước ngập tới ngực cô.

Túc Bảo thở dài, lau mồ hôi trên trán.

Người- lớn- này thật khó chỉ dạy mà!

Cô bé con bận rộn chạy sang bên cạnh, cầm vòi hoa sen chạy tới gần Diêu Linh Nguyệt, sau đó lấy bình tạo bọt, bóp thẳng một đống dầu gội lên đầu Diêu Linh Nguyệt rồi xoa xoa.

Phòng tắm chẳng mấy chốc đã tràn ngập bong bóng, trên mặt Diêu Linh Nguyệt cũng đầy bong bóng, nhưng đôi mắt vẫn không hề chớp.

Cô không thể cảm nhận được những thứ mà người bình thường có thể cảm nhận được, kể cả nỗi đau...

Tắm rửa một lúc, Túc Bảo bật vòi hoa sen lên mức tối đa, không biết bao lâu, trong phòng tắm dày đặc sương mù, thậm chí không nhìn rõ mặt đối phương.

Túc Bảo đặt vòi hoa sen xuống, chạy ra ngoài lấy áo choàng tắm, trèo lên ghế, dùng áo choàng tắm đắp cho Diêu Linh Nguyệt, quấn chặt cô.

Kỷ Trường đợi khoảng một giờ đồng hồ.

Sau đó hắn mới nhìn thấy Túc Bảo dẫn ‘bánh chưng’ Diêu Linh Nguyệt ra ngoài.

Túc Bảo đặt bộ quần áo bà cụ Tô đã chuẩn bị sẵn lên giường và đeo một tấm bùa mới lên người mợ cả.

“Cái này gọi là bùa dẫn dắt, lát nữa con mặc thế nào thì mợ cả mặc theo thế ấy nha!.” Túc Bảo nói xong quay lưng lại xua tay với Kỷ Trường: "Sư phụ, nhanh đi ra ngoài!"

Kỷ Trường: "À... ồ, được rồi."

Cô bé con nghiêm túc quá đỗi, hệt như một người lớn đang chăm sóc em bé, thật đáng yêu.

Trong phòng, Túc Bảo quay lưng lại với Diêu Linh Nguyệt, nói: "Trước tiên cầm quần áo lên ~"

Bé giơ quần áo lên.

Diêu Linh Nguyệt đứng ở phía sau giống như một con rối, giơ quần áo lên.

Túc Bảo: “Chòng vào người!”

Diêu Linh Nguyệt chòng quần áo vào người.

Túc Bảo: "Lấy quần, làm thế này rồi thế này! Quần mặc vào đi ạ!"

Diêu Linh Nguyệt nhặt chiếc quần lên, mặc vào.

Túc Bảo nóng lòng quay đầu nhìn xem, nhưng Diêu Linh Nguyệt cũng quay đầu lại.

Cô bé con không khỏi che miệng cười khúc khích, ngón tay út vung lên, tháo bùa kéo ra, hài lòng nhìn kết quả của mình, hoàn toàn không nhận thấy vấn đề gì!

Bé dẫn mợ cả ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook