Chương 333: Mộc chiến thần, anh không thấy mình trẻ con sao?
Tề Lan
15/12/2023
Mộc Quy Phàm ngủ một chốc đã tỉnh giấc, lúc này đã là năm giờ sáng.
Hàng ngày anh thường tỉnh dậy vào giờ này, sau đó chạy bộ một vòng, khoảng bảy - tám giờ sẽ về nhà ăn sáng rồi đến đội.
Túc Bảo lại hay tỉnh giấc sau tám giờ sáng nên Mộc Quy Phàm không có thời gian ở bên bé nhiều.
Nhưng đây là sự đồng hành tối đa mà anh tranh thủ từng phút từng giây mới có được.
Đôi khi Mộc Quy Phàm muốn đánh thức Túc Bảo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi….
Con gái mà, bánh bèo chút cũng chẳng sao.
Bà cụ Tô nói rất đúng, ngủ đủ giấc mới có thể mau lớn.
Mộc Quy Phàm thơm lên trán Túc Bảo, cô bé con đang ngủ say bỗng vô thức cong môi nở cụ cười ngọt ngào.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm đong đầy sự cưng nựng, trái tim anh cũng mềm nhũn.
Anh trở về phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh hoàn toàn không để ý đến dấu chân bám gót sau lưng anh.
Trời vẫn còn hơi tối, Mộc Quy Phàm chạy trên vỉa hè.
Gió từ sông thổi qua rất mát mẻ, Mộc Quy Phàm chạy rất nhanh.
Lúc này, anh bỗng cảm nhận được ai đó đang bám theo sau lưng mình.
Anh khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mộc Quy Phàm tăng tốc, tiếng bước chân theo sau như có như không, nhưng luôn duy trì nhịp điệu đều đặn, bám sát anh.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đã chạy vút trên vỉa hè như thể bị ma đuổi.
Cách đó không xa, một ông lão dậy sớm, trên tay ông lão cầm một chiếc loa nhỏ, loa đang phát bài ‘Tôi như cá trong ao sen’...
Giây tiếp theo, một bóng người vút qua rồi biến mất không còn tăm tích.
Gió thổi bay vài sợi tóc trắng trên cái đầu hói của ông lão.
Ông lão: “???”
Tốc độ của Mộc Quy Phàm còn nhanh hơn người đang bay, nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn bám chặt anh như giòi bọ.
Người thường không thể nào theo kịp tốc độ của anh, hơn nữa kẻ này còn không thở gấp.
Mộc Quy Phàm nghĩ tới chuyện quỷ dị đêm qua.
Mộc đạo sĩ đã hiểu được vài phần.
Bị xe đụng xong không lo đi đầu thai mà đến tìm anh hả?
Túc Bảo từng dặn, đi đêm phát hiện có thứ bám theo sau cũng ngàn vạn lần đừng ngoảnh đầu lại.
Bởi trên cơ thể con người có ba ngọn lửa dương, hai ngọn lửa ở vai và một ngọn lửa trên trán.
Khi quay người nhìn lại, hai ngọn lửa trên vai sẽ bị thổi tắt.
Vậy, thay vì chỉ ngoảnh đầu, anh dứt khoát quay cả người lại thì sẽ ổn thôi.
Mộc đạo sĩ bỗng bay vọt lên không trung, nhờ quán tính trợ giúp xoay người rồi quét chân một cái.
Nhưng, sau lưng anh hoàn toàn trống trơn, chân anh cũng không đá trúng vật gì, sau đó, cả người anh rớt xuống đất.
Giây phút rơi xuống, anh nhìn thấy rõ dấu chân ở phía sau.
Không có quỷ, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện dấu chân?
Mộc Quy Phàm không chút do dự, đứng dậy, chạy vòng trở lại.
Ông lão cầm cái loa vẫn ngân nga theo tiếng nhạc: “Hoa sen đi qua bốn mùa vẫn thơm…”
Kết quả, bóng người ban nãy vút qua lần nữa, mấy sợi tóc trắng ông lão vừa dùng tay vuốt lại lại rối tung lên.
Ông lão: “…”
Chương trình tập luyện sáng nay của chàng trai trẻ này không tầm thường nha!
Lúc Túc Bảo thức giấc, phát hiện trong phòng chỉ còn mình bé, trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiểu Ngũ đang lặng lẽ nheo mắt.
Túc Bảo mơ màng ngồi trên giường, dáng vẻ rất dễ thương.
Đêm qua bé nằm mơ hả?
Bé mơ thấy ba bé bị quỷ rượt đuổi, sau đó ba đến tìm bé rồi dính lên người bé để bé làm bùa đuổi ma quỷ cho ba.
Tiếp theo, sư phụ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể gỡ ba ra.
Cuối cùng bé biến thành tờ giấy.
Không đúng không đúng, ba bé lợi hại dường ấy, chỉ dùng một tay đã có thể vượt nóc băng tường, nếu ba gặp quỷ thì nhất định sẽ không sợ mà dứt khoát tung một quyền đánh bay ma quỷ.
Còn lâu mới có chuyện ba tới tìm bé rồi xem bé như bùa trừ tà.
Túc Bảo ngáp một cái, bước xuống giường đi giày, đánh răng rửa mặt.
Kỷ Trường chắp tay sau lưng, đi từ ngoài vào phòng, sau đó gồi xếp bằng và giở cuốn sổ ra.
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người đi đâu thế ạ? Dạo này sư phụ đúng kiểu thấy đầu không thấy chân à nha!”
Cô bé con vừa đánh răng vừa nói ú ớ.
Kỷ Trường ngẩng đầu nhìn Túc Bảo, nói: “Cái đó gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi!”
Túc Bảo: “Ồ ồ!”
Túc Bảo đánh răng rửa mặt xong, sáp tới gần Kỷ Trường, tò mò nhìn cuốn sổ: “Đây là gì ạ?”
Kỷ Trường đáp lấy lệ: “Nói sao con cũng không hiểu được, đợi con lớn rồi ta dạy con!”
Túc Bảo chỉ thay vào sách trời, nghiêm túc đọc: “Mặt trời chiếu vào lư hương sinh ra ánh sáng tím, sư phụ tới tiệm vịt quay, nước miếng chảy ba ngàn thước, sờ tay vào túi lại chẳng có một xu!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Hắn sẵn sàng tôn Túc Bảo làm thiên hạ đệ nhất nói dối không chớp mắt!
“Ai dạy con thế?” Kỷ Trường nghẹn họng.
Túc Bảo: “Chị Hân Hân ạ!”
Kỷ Trường đen mặt.
Tốt lắm.
Người ba không đáng tin cậy kia dạy Túc Bảo đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Tiểu Ngũ không đáng tin cậy dạy Túc Bảo muôn vàn lời hát kỳ quái.
Cô chị không đáng tin cậy lại dạy Túc Bảo đủ bài thơ xằng xiên.
Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ dạy bé những điều đứng đắn nghiêm túc.
“Con muốn sư phụ dạy bản lĩnh mới không nào?” Kỷ Trường thoáng cười mà như không, khép cuốn sổ lại.
Túc Bảo lập tức lắc đầu: “Không muốn không muốn! Sư phụ, lúc nào người cười cái kiểu này là chắc chắn muốn làm chuyện xấu!”
Túc Bảo vừa toan chạy xuống lầu thì cánh cửa bỗng mở toang, ông ba thông thái quyền lực của bé xuất hiện ngay trước mắt, thở hổn hển.
Mộc Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi, quần áo bám chặt vào người làm nổi bật cánh tay rắn chắc và đường nét cơ thể anh.
Túc Bảo kêu lên: “Ba ơi, ba chạy bộ về đó à? Chạy nhanh lắm hay sao mà trông ba bơ phờ thế?”
Mộc Quy Phàm sải bước tới trước mặt Túc Bảo, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Gặp Túc Bảo của anh rồi thì còn sợ ma mảnh gì nữa??
Mộc Quy Phàm yên tâm quay đầu nhìn, chẳng hề lo lắng chuyện tắt hai ngọn lửa trên vai.
“Túc Bảo, sau lưng ba không có quỷ thật hả?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Túc Bảo vừa toan trả lời thì lập tức trông thấy một đôi chân xuất hiện ở cửa.
Dường như đôi chân đó chạy rất nhanh, đến cửa còn vội vàng phanh lại rồi lùi về sau vài bước.
Đồng thời trông thấy phán quan và diêm vương, có con quỷ nào không sợ cho được?
Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào đôi chân đó, nói nhỏ: “Thật kỳ lạ!”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, đây là gì thế ạ?”
Không thấy quỷ, chỉ thấy dấu chân ư?
Kỳ lạ thật.
Kỷ Trường đáp: “Sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi đầu thai, nhưng có một số quỷ hồn chết đột ngột sẽ đi tìm dấu chân của chính mình. Sư phụ cũng không rõ đôi chân này của ai nữa!!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Dấu chân còn có thể tự di chuyển ư?”
Kỷ Trường: “Đương nhiên, yêu ma quỷ quái thì chuyện gì chẳng có thể!”
“Ví dụ, có người khi sống bị giết hại rất thảm, đôi mắt của nó được tẩm formalin để trưng bày trong một cửa hàng, đôi mắt đó luôn nhìn chằm chằm vào người đến người đi, đôi mắt cũng được xem như một con quỷ!”
“Nó đại diện cho ý chí của nguyên chủ khi còn sống, có suy nghĩ và ý thức của nguyên chủ!”
“Đôi chân này cũng thế.”
Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi.
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo thầm thì gì đó, biết bé đã hỏi được sư phụ, anh bèn hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo nói lại lời của Kỷ Trường.
Mộc Quy Phàm chau mày.
Hôm qua anh chỉ chú ý tới đôi mắt mở to của người bị xe đụng, hoàn toàn không nhìn tới chân người đó.
Nhưng Mộc Quy Phàm có năng lực phi thường, có thể thể nhớ lại những chi tiết đã xảy ra. Anh trầm tư suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại những mảnh vỡ của ngày hôm qua.
Anh nhớ hết vẻ mặt của tất cả những người qua đường, sau đó dễ dàng nhớ lại người đàn ông bị xe đụng kia, quả thật anh ta không có chân.
Sau khi thi thể anh ta được đưa ra ngoài, người phụ trách hiện trường đã tìm kiếm đôi chân của anh ta, nhưng sau đó mới biết, do lực va chạm, đôi chân của nạn nhân bị tách rời, mắc dưới gầm xe và bị xe xi măng nghiền nát thành từng mảnh.
Mộc Quy Phàm nhìn về cửa, hình như đôi chân kia đang sợ gì đó, lại như không sợ gì!!!
Đôi chân dừng ở cửa, hoàn toàn bất động.
Mộc Quy Phàm cười giễu: “Có bản lĩnh thì vào đây!”
Đôi chân lập tức tiến về phía trước.
Nhưng rồi đôi chân nhanh chóng quay lại chỗ cũ, hình như nó cũng đang nói gì đấy.
Túc Bảo cẩn thận lắng nghe, phiên dịch cho mọi người: “Ba ơi, nó nói có bản lĩnh thì ba đi ra đi!”
Mộc Quy Phàm: “Ngươi vào đây!”
Túc Bảo dịch: “Nó nói ba đi ra!”
Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Nhát gan!”
Đôi chân đột nhiên dậm mạnh như đang tức giận.
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Mộc Quy Phàm, anh không thấy mình trẻ con ư?
Hàng ngày anh thường tỉnh dậy vào giờ này, sau đó chạy bộ một vòng, khoảng bảy - tám giờ sẽ về nhà ăn sáng rồi đến đội.
Túc Bảo lại hay tỉnh giấc sau tám giờ sáng nên Mộc Quy Phàm không có thời gian ở bên bé nhiều.
Nhưng đây là sự đồng hành tối đa mà anh tranh thủ từng phút từng giây mới có được.
Đôi khi Mộc Quy Phàm muốn đánh thức Túc Bảo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi….
Con gái mà, bánh bèo chút cũng chẳng sao.
Bà cụ Tô nói rất đúng, ngủ đủ giấc mới có thể mau lớn.
Mộc Quy Phàm thơm lên trán Túc Bảo, cô bé con đang ngủ say bỗng vô thức cong môi nở cụ cười ngọt ngào.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm đong đầy sự cưng nựng, trái tim anh cũng mềm nhũn.
Anh trở về phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh hoàn toàn không để ý đến dấu chân bám gót sau lưng anh.
Trời vẫn còn hơi tối, Mộc Quy Phàm chạy trên vỉa hè.
Gió từ sông thổi qua rất mát mẻ, Mộc Quy Phàm chạy rất nhanh.
Lúc này, anh bỗng cảm nhận được ai đó đang bám theo sau lưng mình.
Anh khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mộc Quy Phàm tăng tốc, tiếng bước chân theo sau như có như không, nhưng luôn duy trì nhịp điệu đều đặn, bám sát anh.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đã chạy vút trên vỉa hè như thể bị ma đuổi.
Cách đó không xa, một ông lão dậy sớm, trên tay ông lão cầm một chiếc loa nhỏ, loa đang phát bài ‘Tôi như cá trong ao sen’...
Giây tiếp theo, một bóng người vút qua rồi biến mất không còn tăm tích.
Gió thổi bay vài sợi tóc trắng trên cái đầu hói của ông lão.
Ông lão: “???”
Tốc độ của Mộc Quy Phàm còn nhanh hơn người đang bay, nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn bám chặt anh như giòi bọ.
Người thường không thể nào theo kịp tốc độ của anh, hơn nữa kẻ này còn không thở gấp.
Mộc Quy Phàm nghĩ tới chuyện quỷ dị đêm qua.
Mộc đạo sĩ đã hiểu được vài phần.
Bị xe đụng xong không lo đi đầu thai mà đến tìm anh hả?
Túc Bảo từng dặn, đi đêm phát hiện có thứ bám theo sau cũng ngàn vạn lần đừng ngoảnh đầu lại.
Bởi trên cơ thể con người có ba ngọn lửa dương, hai ngọn lửa ở vai và một ngọn lửa trên trán.
Khi quay người nhìn lại, hai ngọn lửa trên vai sẽ bị thổi tắt.
Vậy, thay vì chỉ ngoảnh đầu, anh dứt khoát quay cả người lại thì sẽ ổn thôi.
Mộc đạo sĩ bỗng bay vọt lên không trung, nhờ quán tính trợ giúp xoay người rồi quét chân một cái.
Nhưng, sau lưng anh hoàn toàn trống trơn, chân anh cũng không đá trúng vật gì, sau đó, cả người anh rớt xuống đất.
Giây phút rơi xuống, anh nhìn thấy rõ dấu chân ở phía sau.
Không có quỷ, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện dấu chân?
Mộc Quy Phàm không chút do dự, đứng dậy, chạy vòng trở lại.
Ông lão cầm cái loa vẫn ngân nga theo tiếng nhạc: “Hoa sen đi qua bốn mùa vẫn thơm…”
Kết quả, bóng người ban nãy vút qua lần nữa, mấy sợi tóc trắng ông lão vừa dùng tay vuốt lại lại rối tung lên.
Ông lão: “…”
Chương trình tập luyện sáng nay của chàng trai trẻ này không tầm thường nha!
Lúc Túc Bảo thức giấc, phát hiện trong phòng chỉ còn mình bé, trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiểu Ngũ đang lặng lẽ nheo mắt.
Túc Bảo mơ màng ngồi trên giường, dáng vẻ rất dễ thương.
Đêm qua bé nằm mơ hả?
Bé mơ thấy ba bé bị quỷ rượt đuổi, sau đó ba đến tìm bé rồi dính lên người bé để bé làm bùa đuổi ma quỷ cho ba.
Tiếp theo, sư phụ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể gỡ ba ra.
Cuối cùng bé biến thành tờ giấy.
Không đúng không đúng, ba bé lợi hại dường ấy, chỉ dùng một tay đã có thể vượt nóc băng tường, nếu ba gặp quỷ thì nhất định sẽ không sợ mà dứt khoát tung một quyền đánh bay ma quỷ.
Còn lâu mới có chuyện ba tới tìm bé rồi xem bé như bùa trừ tà.
Túc Bảo ngáp một cái, bước xuống giường đi giày, đánh răng rửa mặt.
Kỷ Trường chắp tay sau lưng, đi từ ngoài vào phòng, sau đó gồi xếp bằng và giở cuốn sổ ra.
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người đi đâu thế ạ? Dạo này sư phụ đúng kiểu thấy đầu không thấy chân à nha!”
Cô bé con vừa đánh răng vừa nói ú ớ.
Kỷ Trường ngẩng đầu nhìn Túc Bảo, nói: “Cái đó gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi!”
Túc Bảo: “Ồ ồ!”
Túc Bảo đánh răng rửa mặt xong, sáp tới gần Kỷ Trường, tò mò nhìn cuốn sổ: “Đây là gì ạ?”
Kỷ Trường đáp lấy lệ: “Nói sao con cũng không hiểu được, đợi con lớn rồi ta dạy con!”
Túc Bảo chỉ thay vào sách trời, nghiêm túc đọc: “Mặt trời chiếu vào lư hương sinh ra ánh sáng tím, sư phụ tới tiệm vịt quay, nước miếng chảy ba ngàn thước, sờ tay vào túi lại chẳng có một xu!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Hắn sẵn sàng tôn Túc Bảo làm thiên hạ đệ nhất nói dối không chớp mắt!
“Ai dạy con thế?” Kỷ Trường nghẹn họng.
Túc Bảo: “Chị Hân Hân ạ!”
Kỷ Trường đen mặt.
Tốt lắm.
Người ba không đáng tin cậy kia dạy Túc Bảo đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Tiểu Ngũ không đáng tin cậy dạy Túc Bảo muôn vàn lời hát kỳ quái.
Cô chị không đáng tin cậy lại dạy Túc Bảo đủ bài thơ xằng xiên.
Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ dạy bé những điều đứng đắn nghiêm túc.
“Con muốn sư phụ dạy bản lĩnh mới không nào?” Kỷ Trường thoáng cười mà như không, khép cuốn sổ lại.
Túc Bảo lập tức lắc đầu: “Không muốn không muốn! Sư phụ, lúc nào người cười cái kiểu này là chắc chắn muốn làm chuyện xấu!”
Túc Bảo vừa toan chạy xuống lầu thì cánh cửa bỗng mở toang, ông ba thông thái quyền lực của bé xuất hiện ngay trước mắt, thở hổn hển.
Mộc Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi, quần áo bám chặt vào người làm nổi bật cánh tay rắn chắc và đường nét cơ thể anh.
Túc Bảo kêu lên: “Ba ơi, ba chạy bộ về đó à? Chạy nhanh lắm hay sao mà trông ba bơ phờ thế?”
Mộc Quy Phàm sải bước tới trước mặt Túc Bảo, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Gặp Túc Bảo của anh rồi thì còn sợ ma mảnh gì nữa??
Mộc Quy Phàm yên tâm quay đầu nhìn, chẳng hề lo lắng chuyện tắt hai ngọn lửa trên vai.
“Túc Bảo, sau lưng ba không có quỷ thật hả?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Túc Bảo vừa toan trả lời thì lập tức trông thấy một đôi chân xuất hiện ở cửa.
Dường như đôi chân đó chạy rất nhanh, đến cửa còn vội vàng phanh lại rồi lùi về sau vài bước.
Đồng thời trông thấy phán quan và diêm vương, có con quỷ nào không sợ cho được?
Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào đôi chân đó, nói nhỏ: “Thật kỳ lạ!”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, đây là gì thế ạ?”
Không thấy quỷ, chỉ thấy dấu chân ư?
Kỳ lạ thật.
Kỷ Trường đáp: “Sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi đầu thai, nhưng có một số quỷ hồn chết đột ngột sẽ đi tìm dấu chân của chính mình. Sư phụ cũng không rõ đôi chân này của ai nữa!!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Dấu chân còn có thể tự di chuyển ư?”
Kỷ Trường: “Đương nhiên, yêu ma quỷ quái thì chuyện gì chẳng có thể!”
“Ví dụ, có người khi sống bị giết hại rất thảm, đôi mắt của nó được tẩm formalin để trưng bày trong một cửa hàng, đôi mắt đó luôn nhìn chằm chằm vào người đến người đi, đôi mắt cũng được xem như một con quỷ!”
“Nó đại diện cho ý chí của nguyên chủ khi còn sống, có suy nghĩ và ý thức của nguyên chủ!”
“Đôi chân này cũng thế.”
Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi.
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo thầm thì gì đó, biết bé đã hỏi được sư phụ, anh bèn hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo nói lại lời của Kỷ Trường.
Mộc Quy Phàm chau mày.
Hôm qua anh chỉ chú ý tới đôi mắt mở to của người bị xe đụng, hoàn toàn không nhìn tới chân người đó.
Nhưng Mộc Quy Phàm có năng lực phi thường, có thể thể nhớ lại những chi tiết đã xảy ra. Anh trầm tư suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại những mảnh vỡ của ngày hôm qua.
Anh nhớ hết vẻ mặt của tất cả những người qua đường, sau đó dễ dàng nhớ lại người đàn ông bị xe đụng kia, quả thật anh ta không có chân.
Sau khi thi thể anh ta được đưa ra ngoài, người phụ trách hiện trường đã tìm kiếm đôi chân của anh ta, nhưng sau đó mới biết, do lực va chạm, đôi chân của nạn nhân bị tách rời, mắc dưới gầm xe và bị xe xi măng nghiền nát thành từng mảnh.
Mộc Quy Phàm nhìn về cửa, hình như đôi chân kia đang sợ gì đó, lại như không sợ gì!!!
Đôi chân dừng ở cửa, hoàn toàn bất động.
Mộc Quy Phàm cười giễu: “Có bản lĩnh thì vào đây!”
Đôi chân lập tức tiến về phía trước.
Nhưng rồi đôi chân nhanh chóng quay lại chỗ cũ, hình như nó cũng đang nói gì đấy.
Túc Bảo cẩn thận lắng nghe, phiên dịch cho mọi người: “Ba ơi, nó nói có bản lĩnh thì ba đi ra đi!”
Mộc Quy Phàm: “Ngươi vào đây!”
Túc Bảo dịch: “Nó nói ba đi ra!”
Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Nhát gan!”
Đôi chân đột nhiên dậm mạnh như đang tức giận.
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Mộc Quy Phàm, anh không thấy mình trẻ con ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.