Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 498: Phương pháp lột vỏ trong miệng

Tề Lan

18/03/2024

Bà cụ Tô đứng dậy, lấy điện thoại di động ra xem rồi nói: "Khúc Hưởng, tôi muốn đi gặp một người bạn. Cô ấy đang đợi tôi ở đằng kia, cậu lái xe chở tôi đến đó một chút."

Khúc Hưởng: "Vâng, bà cụ!"

Bà cụ Tô nhìn Tô Nhất Trần: "Lát nữa mẹ sẽ đến đón Túc Bảo, trông chừng con bé, đừng để chạy lung tung! Nếu con bé bị va phải đâu mẹ sẽ tính sổ với con."

Tô Nhất Trần gật đầu.

Túc Bảo xua tay nói: "Bà ngoại yên tâm. Tạm biệt bà ngoại ~"

Diêu Linh Nguyệt nhìn tay mình, giơ lên vẫy tay: "Bà… ngoại… gặp… lại."

Bà cụ Tô "..."

Nghẽn.

Bà cụ quay người lại và lặng lẽ rời đi.

Tô Tử Chiến ngồi trên ghế sofa, bóc một quả cam đưa cho Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt.

Đồng thời đồng cảm nói: “Mẹ không được gọi là bà ngoại, chỉ có em gái mới gọi là bà ngoại thôi.”

Diêu Linh Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm quả cam trên bàn, sau đó đột nhiên vươn tay cầm lấy, nhìn không chớp mắt.

Đột nhiên cô ấy há to miệng hình chữ o rồi nuốt hết cả quả.

Tô Tử Chiến giật mình, vội vàng muốn móc quả cam trong miệng cô ấy ra: “Ôi, phải bóc vỏ, bóc bỏ! Không phải đã bóc cho mẹ một…

Cậu còn chưa nói xong, Diêu Linh Nguyệt đã lấy ra nửa quả cam cắn dở ra đưa cho cậu.

Tô Tử Chiến ngơ ngác nhìn, đây mẹ đang... bóc vỏ cam cho cậu?

Hay lắm, phương pháp lột vỏ trong miệng.

"Không, không cần..." Tô Tử Chiến ngơ ngác nói.

Diêu Linh Nguyệt bướng bỉnh đưa tay ra, nhếch khóe môi, nói một từ: "Ăn...!"

Tô Tử Chiến "..."

Điều này làm cậu chần chờ, cậu đã hoàn toàn quên mất những gì mình định dạy vừa rồi và đang bị giằng xé giữa việc ăn và không ăn.

Nếu cậu không ăn, mẹ sẽ nhìn chằm chằm cậu, nếu cậu ăn, thật sự cậu không thể bỏ vào miệng được…

Túc Bảo nảy ra ý tưởng, nhét lại quả cam trong tay Diêu Linh Nguyệt vào miệng cô ấy, dỗ dành cô ấy như trẻ con: "Mợ cả, mợ ăn đi! Bọn con còn có chuyện khác phải làm, mợ ngoan ngoãn ăn đi!”

Diêu Linh Nguyệt được nhét đầy miệng, nhìn Túc Bảo, lại nhìn trái cây trên bàn.



Có quả cam, nho, táo, anh đào, chuối tiêu.

Ăn ngoan ngoãn.

Sau khi ăn quả cam trong miệng, cô ấy nhặt một quả chuối tiêu lên.

Thấy cô ấy muốn ăn luôn, Tô Nhất Trần nhanh chóng lấy quả chuối từ tay cô ấy, bóc vỏ rồi đưa cho cô ấy.

Trong mắt Diêu Linh Nguyệt hiện lên một tia ý thức.

Những quả tròn cần bóc vỏ, những quả dài cũng cần bóc vỏ.

Túc Bảo và Tô Tử Chiến thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diêu Linh Nguyệt lặng lẽ ăn trái cây và không gây rắc rối nữa.

Túc Bảo nhìn quỷ thích khóc nói: "Nói cho ta biết, ngươi chết như thế nào?"

Quỷ thích khosc cuối cùng cũng ngừng khóc, nhẹ giọng nói: “Cả đời tôi là một người khóc chuyên nghiệp…”

Ồ, còn có cả nghề này sao?

Túc Bảo và Tô Tử Chiến đột nhiên trở nên thích thú, đều vểnh tai lên.

"Người khóc chuyên nghiệp? Là người sẽ khóc khi người khác chết?" Túc Bảo hỏi.

Quỷ thích khóc gật đầu: "Đúng vậy..."

“Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên. Con cháu phần lớn đều đang làm việc bên ngoài, hoặc là khi chết ông bà đã chín mươi một trắm tuổi. Dù con cháu có buồn nhưng có khi không khóc được, mà không khóc được là bất hiếu”.

"Lúc này nên làm gì? Thuê người khóc chuyên nghiệp..."

Quỷ thích khóc khịt mũi nói: "Hồi đó tôi là người giỏi khóc nhất nên mọi người đều thích thuê tôi..."

Tô Tử Chiến: "Cho nên ngươi khóc đến chết?"

Quỷ thích khóc ngập ngừng nói.

"Chuyện này bắt đầu từ khi tôi còn nhỏ..."

“Hồi nhỏ tôi rất thích khóc. Mẹ dẫn tôi đi mua sắm. Tôi nhìn thấy đồ chơi muốn mua nhưng mẹ không cho nên chỉ biết ngồi dưới sàn mà khóc”.

"Đôi khi mẹ tôi sẽ đánh tôi nếu tôi làm phiền bà, nhưng tôi lại chỉ khóc lớn hơn…"

“Tôi không uống được nước, không lấy được thứ mình muốn khi ăn, không thắng được một cuộc tranh cãi với anh chị em… Tôi sẽ khóc.”

Cha mẹ của quỷ thích khóc nghĩ rằng mấy đứa nhỏ đứa nào mà không khóc, lớn lên sẽ ổn thôi.



Ai biết được khi lớn lên tôi sẽ còn khóc nhiều hơn.

Tôi khóc khi không muốn đi học.

Tôi khóc khi không thể theo kịp việc học.

Tôi khóc khi thầy phê bình, được thầy giáo khen tôi cũng khóc.

Khi viết nhật ký hàng tuần, giáo viên chủ nhiệm khi chữa bài đều có phê thêm lời mình, nhưng bài của mình chỉ có một chữ “duyệt” tôi cũng khóc.

“Cứ như vậy, tôi đã khóc từ tiểu học đến cấp hai, từ cấp hai đến cấp ba, cho đến khi vào đại học…”

Tô Tử Chiến: “Sau khi vào đại học, ngươi cuối cùng cũng ngừng khóc?”

Quỷ thích khóc lắc đầu: “Tôi có bạn trai ở trường đại học và càng khóc nhiều hơn.”

Túc Bảo "..."

Tô Tử Chiến "..."

Kỷ Trường "..."

Diêu Linh Nguyệt đang bận rộn nhét trái cây vào miệng mình cũng quay sang liếc nhìn quỷ thích khóc.

Tô Nhất Trần ngồi ở sau bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xác nhận xem Diêu Linh Nguyệt có bóc vỏ cam rồi mới ăn không.

Dù sao anh cũng không nhìn không nghe được, chỉ có thể dựa vào một số câu hỏi mà Túc Bảo vàTô Tử Chiến hỏi để có thể đoán được đứa quỷ thích khóc kia nói cái gì.

Quỷ thích khóc tiếp tục: "Tôi đã rất hạnh phúc khi lần đầu tiên có bạn trai. Lần cãi nhau đầu tiên là khi chúng tôi mới hẹn hò được 3 ngày. Anh ấy đi chơi bóng rổ và tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy nhưng anh ấy không trả lời tôi. "

Quỷ thích khóc và quỷ hồ đồ ở cùng thời, vào thời điểm đó, điện thoại di động chưa phổ biến và công cụ liên lạc phổ biến hơn là PHS.

"Sau khi trở về chúng tôi bắt đầu cãi nhau, khi cãi nhau tôi sẽ khóc."

“Bạn trai tôi nói, một tin nhắn tốn hai xu, có việc gì có thể gặp nhau nói chuyện, không cần phải nhắn tin nhiều như vậy. Tôi cảm thấy anh ấy keo kiệt, không yêu tôi, thế là tôi chia tay trong nước mắt".

Chỉ vì những vấn đề tầm thường lông gà vỏ tỏi này mà chúng tôi cứ cãi nhau mãi, cứ cãi nhau là sẽ khóc.

Cuối cùng, bạn trai cảm thấy tôi quá phiền phức nên đã chia tay tôi.

“Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đã khóc suốt bốn năm đại học”.

Túc Bảo, Tô Tử Chiến, Kỷ Trường "..."

Chỉ chia tay thôi mà khóc suốt bốn năm?

"Sao lại khóc?" Tô Tử Chiến tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook