Chương 435: Quả báo thích đáng
Tề Lan
17/02/2024
Tim Ngô Lương đập thình thịch, anh ta nhìn chăm chú vào quả bóng hydro.
Lẽ nào có cơn gió thổi nó tới đây?
Ngô Lương nhanh chóng nắm lấy chiếc khăn ướt bên cạnh, đập mạnh vào quả bóng khiến nó bị đẩy sang một bên và bất động.
Ngô Lương thở phào nhẹ nhõm, anh ta không có tâm trạng tắm nữa mà vội đứng dậy, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài chửi rủa.
Anh ta rót một ly rượu để an ủi bản thân.
Sau khi uống nửa ly, Ngô Lương chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhà anh ta nào có bóng hydro? ?
Nghĩ đến đây, da đầu Ngô Lương tê dại, anh ta quay phắt đầu nhìn về phía phòng tắm.
Chỉ thấy quả bóng hydro lại bay lên.
Lần này càng kỳ lạ hơn, bóng không chỉ bay ra ngoài mà còn quay tròn.
Lơ lửng, lơ lửng... lướt qua cửa phòng thay đồ, đi vòng qua ghế sofa rồi bay thẳng về phía anh ta.
Nửa đêm, một quả bóng bay bất ngờ bay vào căn phòng trống.
Đã thế còn liên tục nhắm về phía anh ta!
Ai mà không sợ cho được?
Ngô Lương sợ đến mức liên tục lùi lại, sau đó anh ta đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.
Để có tầm nhìn rộng rãi, một bên biệt thự của Ngô Lương được bao phủ hoàn toàn bằng kính thủy tinh từ trần đến sàn, lúc này anh ta bị ép vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào quả bóng bay và hét lên điên cuồng: “Đừng đến đây!"
Quả bóng hydro này có hình dạng một con mèo màu xám.
Ngô Lương nhìn đôi mắt của con mèo trên quả bóng hydro, càng nhìn càng thấy quen, trước đây anh ta từng giúp nhân viên studio hút máu một con mèo, và đó là một con mèo xám.
Vì hút máu quá nhiều nên mèo xám đã chết ngay sau đó.
Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Nhìn thấy quả bóng hydro ngày càng đến gần, Ngô Lương hét lên, nắm lấy quả bóng hydro và làm nó nổ tung.
Trong nhà đột nhiên im lặng...
Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ và quỷ dị.
“Hờ hờ hờ…”
Ngô Lương dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.
Đập vào mắt anh ta là một cô gái đang đứng bên ngoài cửa kính.
Mặt cô gái áp vào cửa kính, tóc xõa xuống, khuôn mặt vô cảm, hai mắt nhìn hau háu Ngô Lương.
Cô gái này xấu đến mức chỉ cần liếc nhìn một lần cũng khiến người ta sợ chết khiếp.
Ngô Lương hét lên, sợ tới độ hồn sắp lìa khỏi xác, anh ta lùi lại và ngã rầm xuống đất.
Sau đó anh ta lại nhìn lên, nhưng bên ngoài cửa kính chẳng có gì cả, như thể mọi thứ đều do anh ta tưởng tượng ra.
Quỷ ư……?
Thật lạ lùng!
Ngô Lương sợ hãi đứng dậy, lúc này anh ta phát hiện trước mặt mình có một đôi chân... Ngô Lương ngẩng đầu nhìn, chính là nữ quỷ xấu xí ban nãy!!!
“Ahhh——”
Ngô Lương bỏ chạy, bước chân anh ta loạng choạng nên lại ngã, anh ta đập mạnh trán vào bàn cà phê, đầu lập tức bị thương và chảy máu.
Tuy nhiên, khi vừa xuống lầu, anh ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí phảng phất mùi gì đó thì phải…
Anh ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghĩ xem đó là mùi gì thì cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn thân anh ta tê dại.
Hành lang ở tầng một dày đặc mèo.
Mèo đen, trắng, vàng, xám, mèo hoa, mèo Ba Tư... mèo to, nhỏ, già và non...
Đôi mắt của chúng xanh biếc, khi nhìn thấy Ngô Lương đi xuống, tất cả đều quay lại nhìn anh ta chằm chằm và phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng.
Chẳng bao lâu sau, khắp nơi vang lên những tiếng kêu lạ, không rõ con mèo nào phát ra một tiếng kêu chói tai như ra hiệu, sau đó tất cả mèo đều đồng loạt lao về phía Ngô Lương!
Ngô Lương đã bắt rất nhiều mèo hoang, nhưng anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, anh ta lập tức quay người bỏ chạy!
Nhưng sao chạy thoát khỏi mèo?
Ngô Lương chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bao vây bởi một đám mèo dày đặc, móng vuốt sắc nhọn của lũ mèo vung về phía anh ta, cào anh ta đến nát da lòi xương.
"Cứu cứu!"
Ngô Lương loạng choạng chạy ra ngoài, miệng liên tục kêu cứu.
Một số mèo xé tai Ngô Lương, số khác lại móc vào mắt anh ta bằng móng vuốt sắc nhọn và một số mèo cắn vào cổ anh ta.
Ngô Lương liên tục hét lên...
Điều tồi tệ hơn nữa là anh ta nghe thấy ngôi nhà phát nổ!
Cuối cùng thì Ngô Lương cũng nhớ ra mùi kỳ lạ trong không khí ban nãy là mùi gì - Chính là mùi gas rò rỉ!
Bếp gas ngày nay có van an toàn không dễ bị rò rỉ, Ngô Lương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày biệt thự của mình sẽ bị nổ tung bởi gas.
Chẳng biết từ lúc nào mà mèo đã chạy đi hết, Ngô Lương bị một luồng không khí đẩy ra ngoài, hất sang một bên, va phải hòn đá lớn trong vườn rồi lập tức ngất đi.
Tiếng còi xe cứu hỏa xuyên thấu bầu trời đêm, lũ mèo vừa chen chúc trong biệt thự đã biến mất không còn tăm tích, như thể chúng chưa từng ghé qua.
Ngọn lửa lớn đến nỗi ngôi nhà của Ngô Lương bị đốt thành tro bụi, những chiếc xe sang trong gara dưới tầng hầm cũng hóa thành sắt vụn.
Tất cả đã bị thiêu rụi, thậm chí không còn một chiếc quần lót nào——
Trời sáng.
Ngô Lương được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi quay lại biệt thự, anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm bên ngoài, bên trong không có một mảnh đồ lót!!!
Ngô Lương ngơ ngác nhìn căn biệt thự đã bị thiêu rụi.
Ngôi nhà này không có bảo hiểm hỏa hoạn, nguyên nhân vụ tai nạn là do ống gas của anh ta bị mèo cắn.
Bảo hiểm và chính phủ đều sẽ không đền bù thiệt hại cho Ngô Lương.
Anh ta đã mất tất cả chỉ sau một đêm!
Căn biệt thự và những chiếc xe sang mà anh ta rất tự hào ngày hôm qua... đã không còn nữa!
Ngô Lương trợn mắt há hốc mồm, hai chân nhũn ra, người ngã nhào xuống đất, anh ta phải làm sao bây giờ?
Những điều này đều do mèo gây ra, lẽ nào anh ta có thể đòi con mèo bồi thường ư? ?
Việc này vẫn chưa kết thúc.
Khó khăn lắm Ngô Lương mới chấp nhận được sự thật và run rẩy đứng dậy.
Lúc này, trên tay anh ta đột nhiên có một đôi còng tay bạc.
"Ngô Lương, anh xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác để kiếm 100 ngàn tệ. Bằng chứng xác thực, hiện tại đối phương đang kiện anh!"
Người nào xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác nhằm mục đích thu lợi sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.
Lòng Ngô Lương lạnh buốt, anh ta tức điên nói: "Các anh bắt nhầm người rồi. Tôi xâm phạm quyền chân dung của người khác khi nào?! Tôi không hề làm vậy!..."
Viên cảnh sát lấy ra một đoạn video, là video của Bạch San San, trong đó Mộc Quy Phàm xuất hiện trong ống kính hai giây.
Ngô Lương: "..."
Mẹ kiếp, thế mà cũng xem là vi phạm quyền về chân dung? ? ?
"Tôi muốn kháng cáo! Tôi đã bị oan! Hai giây của cảnh quay này là vô tình quay được!" Ngô Lương hét lên.
Viên cảnh sát cười khẩy: "Được rồi, hãy nói với thẩm phán những gì anh vừa nói!"
“Ngoài ra, hai năm trước anh cũng mua một chiếc xe sang của Phùng Bình, chiếc xe đó là do anh ta lấy trộm, anh biết rõ đó là xe ăn trộm nhưng lại hợp tác, thậm chí còn chủ động mua với giá rẻ bằng các thủ đoạn trái pháp luật..Số tiền liên quan đến vụ án rất lớn.Theo Điều 312 Bộ luật Hình sự, tội bao che, che giấu tài sản phạm tội và tài sản do phạm tội mà có là đủ mức phạt tù không dưới ba năm nhưng không quá bảy năm."
Cả hai tội danh đều bị phạt cùng một lúc nên Ngô Lương bị còng tay rồi tống vào tù!
Ngô Lương vốn tưởng rằng mình chỉ phải ngồi tù ba năm, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại phải làm việc bên máy khâu tới bảy năm.
Lần này lòng anh ta lạnh hơn băng đá rồi…
Về phần Tiểu Triệu, trợ lý của Ngô Lương và hai nhân viên khác trong studio.
Họ đã bị một cư dân mạng ‘mất hết lý trí’ tức giận moi ra tất cả thông tin cá nhân rồi phơi bày trên mạng, không chỉ địa chỉ, số điện thoại mà ngay cả địa chỉ quê hương và số điện thoại của bố mẹ, anh chị em, họ hàng, bạn bè của họ cũng bị lộ.
Ngay lập tức, những nhân viên studio của Ngô Lương đã trở thành con chuột bị mọi người la mắng, bị gia đình và người thân chửi rầm trời. Họ không còn đường lăn lộn làm ăn, đi đến công ty nào xin việc cũng bị vạch trần, cuối cùng chỉ đành làm công nhân bán thời gian và vận chuyển gạch để kiếm sống. Đám nhân viên studio hối hận đến đứt ruột đứt gan về tội lỗi của mình.
Cuối cùng là Bạch San San, cô ta bị ba mẹ bắt về, ban đầu khi việc mới lộ ra, ba mẹ cô ta chọn cách im lặng, tiếp tục vui vẻ thanh thản tiêu xài tiền mà cô ta gửi cho họ trước đây.
Không ngờ, lần này Bạch San San không những không có tiền mà còn bị liệt phải chăm sóc cả đời, ba mẹ cô ta không khỏi chửi bới.
"Ba mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đừng làm những việc vô đạo đức đó, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng rồi đó!"
"Mất mặt quá đi, mẹ không có loại con gái như con!"
Bạch San San không nói được lời nào, chỉ có thể ahhh á á.
Trước đây khi cầm tiền của cô ta, ba mẹ có nói nửa câu không cần đâu!
Bạch San San rơi nước mắt, cô ta đã không còn hy vọng gì trong suốt quãng đời còn lại, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Mộc Quy Phàm, cô ta lại càng đau lòng hơn...
Rõ ràng cô ta vốn có cơ hội ở bên anh!
Vì ông trời đã cho cô ta gặp được anh, điều đó có nghĩa là cô ta có phúc phận! Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp anh khỏi tay cô ta như vậy? !
Cô ta không phục! …
Lẽ nào có cơn gió thổi nó tới đây?
Ngô Lương nhanh chóng nắm lấy chiếc khăn ướt bên cạnh, đập mạnh vào quả bóng khiến nó bị đẩy sang một bên và bất động.
Ngô Lương thở phào nhẹ nhõm, anh ta không có tâm trạng tắm nữa mà vội đứng dậy, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài chửi rủa.
Anh ta rót một ly rượu để an ủi bản thân.
Sau khi uống nửa ly, Ngô Lương chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhà anh ta nào có bóng hydro? ?
Nghĩ đến đây, da đầu Ngô Lương tê dại, anh ta quay phắt đầu nhìn về phía phòng tắm.
Chỉ thấy quả bóng hydro lại bay lên.
Lần này càng kỳ lạ hơn, bóng không chỉ bay ra ngoài mà còn quay tròn.
Lơ lửng, lơ lửng... lướt qua cửa phòng thay đồ, đi vòng qua ghế sofa rồi bay thẳng về phía anh ta.
Nửa đêm, một quả bóng bay bất ngờ bay vào căn phòng trống.
Đã thế còn liên tục nhắm về phía anh ta!
Ai mà không sợ cho được?
Ngô Lương sợ đến mức liên tục lùi lại, sau đó anh ta đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.
Để có tầm nhìn rộng rãi, một bên biệt thự của Ngô Lương được bao phủ hoàn toàn bằng kính thủy tinh từ trần đến sàn, lúc này anh ta bị ép vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào quả bóng bay và hét lên điên cuồng: “Đừng đến đây!"
Quả bóng hydro này có hình dạng một con mèo màu xám.
Ngô Lương nhìn đôi mắt của con mèo trên quả bóng hydro, càng nhìn càng thấy quen, trước đây anh ta từng giúp nhân viên studio hút máu một con mèo, và đó là một con mèo xám.
Vì hút máu quá nhiều nên mèo xám đã chết ngay sau đó.
Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Nhìn thấy quả bóng hydro ngày càng đến gần, Ngô Lương hét lên, nắm lấy quả bóng hydro và làm nó nổ tung.
Trong nhà đột nhiên im lặng...
Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ và quỷ dị.
“Hờ hờ hờ…”
Ngô Lương dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.
Đập vào mắt anh ta là một cô gái đang đứng bên ngoài cửa kính.
Mặt cô gái áp vào cửa kính, tóc xõa xuống, khuôn mặt vô cảm, hai mắt nhìn hau háu Ngô Lương.
Cô gái này xấu đến mức chỉ cần liếc nhìn một lần cũng khiến người ta sợ chết khiếp.
Ngô Lương hét lên, sợ tới độ hồn sắp lìa khỏi xác, anh ta lùi lại và ngã rầm xuống đất.
Sau đó anh ta lại nhìn lên, nhưng bên ngoài cửa kính chẳng có gì cả, như thể mọi thứ đều do anh ta tưởng tượng ra.
Quỷ ư……?
Thật lạ lùng!
Ngô Lương sợ hãi đứng dậy, lúc này anh ta phát hiện trước mặt mình có một đôi chân... Ngô Lương ngẩng đầu nhìn, chính là nữ quỷ xấu xí ban nãy!!!
“Ahhh——”
Ngô Lương bỏ chạy, bước chân anh ta loạng choạng nên lại ngã, anh ta đập mạnh trán vào bàn cà phê, đầu lập tức bị thương và chảy máu.
Tuy nhiên, khi vừa xuống lầu, anh ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí phảng phất mùi gì đó thì phải…
Anh ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghĩ xem đó là mùi gì thì cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn thân anh ta tê dại.
Hành lang ở tầng một dày đặc mèo.
Mèo đen, trắng, vàng, xám, mèo hoa, mèo Ba Tư... mèo to, nhỏ, già và non...
Đôi mắt của chúng xanh biếc, khi nhìn thấy Ngô Lương đi xuống, tất cả đều quay lại nhìn anh ta chằm chằm và phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng.
Chẳng bao lâu sau, khắp nơi vang lên những tiếng kêu lạ, không rõ con mèo nào phát ra một tiếng kêu chói tai như ra hiệu, sau đó tất cả mèo đều đồng loạt lao về phía Ngô Lương!
Ngô Lương đã bắt rất nhiều mèo hoang, nhưng anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, anh ta lập tức quay người bỏ chạy!
Nhưng sao chạy thoát khỏi mèo?
Ngô Lương chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bao vây bởi một đám mèo dày đặc, móng vuốt sắc nhọn của lũ mèo vung về phía anh ta, cào anh ta đến nát da lòi xương.
"Cứu cứu!"
Ngô Lương loạng choạng chạy ra ngoài, miệng liên tục kêu cứu.
Một số mèo xé tai Ngô Lương, số khác lại móc vào mắt anh ta bằng móng vuốt sắc nhọn và một số mèo cắn vào cổ anh ta.
Ngô Lương liên tục hét lên...
Điều tồi tệ hơn nữa là anh ta nghe thấy ngôi nhà phát nổ!
Cuối cùng thì Ngô Lương cũng nhớ ra mùi kỳ lạ trong không khí ban nãy là mùi gì - Chính là mùi gas rò rỉ!
Bếp gas ngày nay có van an toàn không dễ bị rò rỉ, Ngô Lương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới ngày biệt thự của mình sẽ bị nổ tung bởi gas.
Chẳng biết từ lúc nào mà mèo đã chạy đi hết, Ngô Lương bị một luồng không khí đẩy ra ngoài, hất sang một bên, va phải hòn đá lớn trong vườn rồi lập tức ngất đi.
Tiếng còi xe cứu hỏa xuyên thấu bầu trời đêm, lũ mèo vừa chen chúc trong biệt thự đã biến mất không còn tăm tích, như thể chúng chưa từng ghé qua.
Ngọn lửa lớn đến nỗi ngôi nhà của Ngô Lương bị đốt thành tro bụi, những chiếc xe sang trong gara dưới tầng hầm cũng hóa thành sắt vụn.
Tất cả đã bị thiêu rụi, thậm chí không còn một chiếc quần lót nào——
Trời sáng.
Ngô Lương được đưa đến bệnh viện chữa trị rồi quay lại biệt thự, anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm bên ngoài, bên trong không có một mảnh đồ lót!!!
Ngô Lương ngơ ngác nhìn căn biệt thự đã bị thiêu rụi.
Ngôi nhà này không có bảo hiểm hỏa hoạn, nguyên nhân vụ tai nạn là do ống gas của anh ta bị mèo cắn.
Bảo hiểm và chính phủ đều sẽ không đền bù thiệt hại cho Ngô Lương.
Anh ta đã mất tất cả chỉ sau một đêm!
Căn biệt thự và những chiếc xe sang mà anh ta rất tự hào ngày hôm qua... đã không còn nữa!
Ngô Lương trợn mắt há hốc mồm, hai chân nhũn ra, người ngã nhào xuống đất, anh ta phải làm sao bây giờ?
Những điều này đều do mèo gây ra, lẽ nào anh ta có thể đòi con mèo bồi thường ư? ?
Việc này vẫn chưa kết thúc.
Khó khăn lắm Ngô Lương mới chấp nhận được sự thật và run rẩy đứng dậy.
Lúc này, trên tay anh ta đột nhiên có một đôi còng tay bạc.
"Ngô Lương, anh xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác để kiếm 100 ngàn tệ. Bằng chứng xác thực, hiện tại đối phương đang kiện anh!"
Người nào xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung của người khác nhằm mục đích thu lợi sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm.
Lòng Ngô Lương lạnh buốt, anh ta tức điên nói: "Các anh bắt nhầm người rồi. Tôi xâm phạm quyền chân dung của người khác khi nào?! Tôi không hề làm vậy!..."
Viên cảnh sát lấy ra một đoạn video, là video của Bạch San San, trong đó Mộc Quy Phàm xuất hiện trong ống kính hai giây.
Ngô Lương: "..."
Mẹ kiếp, thế mà cũng xem là vi phạm quyền về chân dung? ? ?
"Tôi muốn kháng cáo! Tôi đã bị oan! Hai giây của cảnh quay này là vô tình quay được!" Ngô Lương hét lên.
Viên cảnh sát cười khẩy: "Được rồi, hãy nói với thẩm phán những gì anh vừa nói!"
“Ngoài ra, hai năm trước anh cũng mua một chiếc xe sang của Phùng Bình, chiếc xe đó là do anh ta lấy trộm, anh biết rõ đó là xe ăn trộm nhưng lại hợp tác, thậm chí còn chủ động mua với giá rẻ bằng các thủ đoạn trái pháp luật..Số tiền liên quan đến vụ án rất lớn.Theo Điều 312 Bộ luật Hình sự, tội bao che, che giấu tài sản phạm tội và tài sản do phạm tội mà có là đủ mức phạt tù không dưới ba năm nhưng không quá bảy năm."
Cả hai tội danh đều bị phạt cùng một lúc nên Ngô Lương bị còng tay rồi tống vào tù!
Ngô Lương vốn tưởng rằng mình chỉ phải ngồi tù ba năm, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại phải làm việc bên máy khâu tới bảy năm.
Lần này lòng anh ta lạnh hơn băng đá rồi…
Về phần Tiểu Triệu, trợ lý của Ngô Lương và hai nhân viên khác trong studio.
Họ đã bị một cư dân mạng ‘mất hết lý trí’ tức giận moi ra tất cả thông tin cá nhân rồi phơi bày trên mạng, không chỉ địa chỉ, số điện thoại mà ngay cả địa chỉ quê hương và số điện thoại của bố mẹ, anh chị em, họ hàng, bạn bè của họ cũng bị lộ.
Ngay lập tức, những nhân viên studio của Ngô Lương đã trở thành con chuột bị mọi người la mắng, bị gia đình và người thân chửi rầm trời. Họ không còn đường lăn lộn làm ăn, đi đến công ty nào xin việc cũng bị vạch trần, cuối cùng chỉ đành làm công nhân bán thời gian và vận chuyển gạch để kiếm sống. Đám nhân viên studio hối hận đến đứt ruột đứt gan về tội lỗi của mình.
Cuối cùng là Bạch San San, cô ta bị ba mẹ bắt về, ban đầu khi việc mới lộ ra, ba mẹ cô ta chọn cách im lặng, tiếp tục vui vẻ thanh thản tiêu xài tiền mà cô ta gửi cho họ trước đây.
Không ngờ, lần này Bạch San San không những không có tiền mà còn bị liệt phải chăm sóc cả đời, ba mẹ cô ta không khỏi chửi bới.
"Ba mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đừng làm những việc vô đạo đức đó, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng rồi đó!"
"Mất mặt quá đi, mẹ không có loại con gái như con!"
Bạch San San không nói được lời nào, chỉ có thể ahhh á á.
Trước đây khi cầm tiền của cô ta, ba mẹ có nói nửa câu không cần đâu!
Bạch San San rơi nước mắt, cô ta đã không còn hy vọng gì trong suốt quãng đời còn lại, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Mộc Quy Phàm, cô ta lại càng đau lòng hơn...
Rõ ràng cô ta vốn có cơ hội ở bên anh!
Vì ông trời đã cho cô ta gặp được anh, điều đó có nghĩa là cô ta có phúc phận! Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp anh khỏi tay cô ta như vậy? !
Cô ta không phục! …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.