Chương 349: Quỷ khẩu nghiệp
Tề Lan
31/12/2023
Thấy con gái của bệnh nhân tức giận, người phụ nữ trung niên ngồi bên
cạnh vội nói: “Tiểu Hồng, em đừng nghe anh rể nói xằng, anh ấy là người
như vậy đấy, nói năng khó nghe thế thôi chứ thực ra là khẩu xà tâm
phật.”
Tiểu Hồng chính là con gái của bệnh nhân, mấy ngày trước khi ba cô ấy tới bệnh viện đo điện tâm đồ, bác sĩ bỗng yêu cầu ba cô ấy đến phòng cấp cứu.
Sau khi xem điện tâm đồ, các bác sĩ trong phòng cấp cứu lập tức sắp xếp cho ba cô ấy nhập viện, đồng thời bố trí phẫu thuật luôn.
Ba của Tiểu Hồng được cứu sống qua cuộc phẫu thuật, nhưng lại phát hiện ra vấn đề lớn hơn - ông ấy bị ung thư trực tràng, thế nên sau khi ở khoa tim mạch được một tháng, ông ấy lại được chuyển sang khoa Ung Bướu để phẫu thuật.
Tính đến bây giờ, ông ấy đã nằm viện được hơn hai tháng rồi.
Thật trùng hợp, ông ấy là bệnh nhân của Tô Ý Thâm, chính anh đã phẫu thuật ung thư đại trực tràng cho ông ấy, tên ông ấy là Hoàng Đại Quyền.
Hiện tại, bác sĩ đã đặt 3 khung chống trong tim Hoàng Đại Quyền. Ông ấy vừa bị cao huyết áp, tiểu đường, lại vừa phẫu thuật ung thư đại trực tràng nên phải kiêng hút thuốc, uống rượu và kiểm soát lượng đường trong bữa ăn.
Tô Ý Thâm đã giải thích điểm này ngay sau khi phẫu thuật xong, nhưng bác sĩ thay ca ban nãy lo lắng nên nhấn mạnh thêm lần nữa, điều này cho thấy tầm quan trọng trong việc kiểm soát chế độ ăn uống của bệnh nhân.
Thế nên nghe những lời ông chú trung niên ban nãy nói, Tiểu Hồng cực kỳ tức giận.
Cô ấy không thèm ngó ngàng tới chị họ và anh rể, dứt khoát nặng mặt với họ khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Bà chị họ chỉ đành giảng hòa, làm bộ tức giận mắng chồng: “Miệng anh đúng là bặt đâu nói đó, ai hiểu anh thì biết anh vui mừng khi chú năm xuất viện, người không hiểu lại tưởng anh muốn hại chú ấy đấy!”
Ông chú trung niên không quan tâm, thấy Tiểu Hồng mặt nặng mày nhẹ với mình, ông ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, thế nên ông ta cũng không thèm đếm xỉa tới Tiểu Hồng, chỉ cảm thấy cô ấy quá trẻ con.
Những người họ hàng khác thấp thỏm như ngồi bàn chông, họ lần lượt đứng dậy chào tạm biệt: “Xuất viện là tốt rồi, vậy chúng tôi về trước nha, mấy ngày nữa chúng tôi lại đến nhà thăm chú!”
Hoàng Đại Quyền vẫy tay chào từng người một.
Sau khi họ hàng rời đi hết, Tiểu Hồng xị mặt nói: “Ba, con nói ba biết, ba đừng có nghe lời chị họ và anh rể! Bác sĩ đã nói ba không được uống rượu. Nếu ba uống rượu thì cứ chờ xem!”
Hoàng Đại Quyền ngồi trên giường bệnh khuyên nhủ: “Đừng tranh cãi với anh rể con, cậu ta vốn luôn vậy mà.”
Tiểu Hồng cười lạnh nói: “Đã là người nói năng bừa bãi rồi còn muốn người khác nghe theo anh ta ư?”
Tiểu Hồng nhớ lại ngày cô ấy thi trượt đại học, anh rể cô ấy vui mừng hớn hở đến độ gặp ai cũng kể: “Tôi biết ngay là Tiểu Hồng sẽ trượt mà, chỉ ra vẻ học hành thế thôi chứ tôi nhìn thấu từ lâu rồi.”
Sau này, khi Tiểu Hồng thi lại, người anh rể này còn quá đáng hơn, tiếp tục nói với họ hàng: “Nếu Tiểu Hồng có thể vào đại học, tôi sẽ đốt pháo mừng và cho Tiểu Hồng thêm ba mươi ngàn nhân dân tệ!”
Ngày học cấp ba, quả thực Tiểu Hồng rất ham chơi, cô ấy thích đến các quán Internet để lướt Internet.
Nhưng dù vậy, thành tích học tập của cô ấy không hề tệ mà luôn vượt trội so với con trai anh rể nên anh rể cô ấy rất vui mừng khi cô ấy bất ngờ trượt đại học.
Sau một năm, Tiểu Hồng đỗ đại học.
Còn ông anh rể kia thì sao? Bỗng nhiên ngậm mồm im ắng.
Ở một nơi khác, ông chú trung niên bước ra khỏi phòng bệnh cũng rất khó chịu trong lòng.
“Đùa chút cho bớt căng thẳng mà con bé đó mặt nặng mày nhẹ như vậy có khác nào vả vào mặt tôi một cái đâu. Tôi đã nói từ lâu rồi, cô em họ này của cô quá cao ngạo và coi thường người khác.”
Chị họ của Tiểu Hồng không nói nên lời: “Thế anh không thể bớt nói đôi câu hả?”
Ông chú trung niên cau mày nói: “Tôi bớt nói gì hả, tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, nào có chuyện kiêng ăn đủ thứ như vậy. Cô nhìn ông cụ mắc bệnh ung thư ở làng chúng ta đi, ông cụ vẫn hút thuốc, uống rượu và ăn đủ mọi thứ. Kết quả, ông cụ sống đến 90 tuổi đấy thôi.”
Chị họ của Tiểu Hồng ngẫm nghĩ thấy đúng nên cũng không nói thêm gì nữa.
Không ai có thể nhìn thấy, đôi mắt của ác quỷ đang ngồi trên đầu ông chú trung niên đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lục...
Sau khi Túc Bảo cùng mọi người ăn cơm xong, đồng nghiệp của Tô Ý Thâm nói họ đã tăng ca để nhanh chóng có kết quả kiểm tra của Tô Tử Tích.
Tô Ý Thâm quay trở lại phòng bệnh, bản báo cáo đang được đặt trên bàn làm việc.
Túc Bảo cùng mọi người đi theo Tô Ý Thâm, vừa hay trông thấy Hoàng Đại Quyền cùng vài người con của ông ấy. Họ đỡ Hoàng Đại Quyền ra ngoài và cảm ơn các y tá.
Thấy Tô Ý Thâm, Tiểu Hồng vội nói: “Bác sĩ Tô, hôm nay ba tôi xuất viện, khoảng thời gian này cảm ơn anh rất nhiều.”
Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền cũng rối rít cảm ơn.
Tô Ý Thâm xua tay nói: “Đây là việc tôi nên làm, về nhà phải chú ý chế độ ăn uống của người bệnh nhé. Không hút thuốc, uống rượu, uống trà. Không ăn đồ cay, chế độ ăn cũng nên chú trọng thực phẩm ít đường và ít chất béo.”
Tiểu Hồng và mấy người con của Hoàng Đại Quyền liên tục gật đầu.
Túc Bảo tò mò nhìn người dì trước mặt bé.
Kỷ Trường nói: “Trên người cô ấy nhiễm chút sát khí, chắc là sát khí từ tên quỷ khẩu nghiệp kia. Cặp sách nhỏ, lát nữa con hỏi cậu út con thông tin liên lạc của người này nhé.”
Khẩu nghiệp, hiểu một cách đơn giản chính là nói chuyện hớ hênh, không chút đắn đo kiêng kị, kẻ khẩu nghiệp chỉ quan tâm đến những gì mình nói và chẳng buồn bận tâm liệu lời nói của mình có làm người khác khó chịu hay làm hại người khác hay không.
Mấy kẻ tung tin vịt, bịa đặt chuyện của người khác từ sáng đến tối cũng là một loại khẩu nghiệp. Loại người này phạm phải tội khẩu nghiệp, khi chết sẽ bị đày vào địa ngục và rút lưỡi.
Túc Bảo gật đầu: “Dạ!”
Tiểu Hồng ồ lên một tiếng: “Bác sĩ Tô, đây là con gái anh à? Cô bé dễ thương quá!”
Trong ve áo cô bé con còn giấu một con vẹt nữa chứ…. Tiểu Hồng bỗng thấy thú vị.
Tô Ý Thâm cười nói: “Con bé là cháu gái tôi.”
Tiểu Hồng không khỏi đưa tay gõ nhẹ vào đầu Tiểu Ngũ, tiếc thay vẹt đã né được.
Tiểu Ngũ hừ một tiếng, người tầm thường như vậy mà muốn sờ đầu ông đây ư?
Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền mồm năm miệng mười nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn bác sĩ đã cứu mạng ba tôi! Cuối tuần này, để chúc mừng ba tôi xuất viện, gia đình chúng tôi tổ chức một bữa tiệc. Anh đến dùng bữa với chúng tôi nhé?”
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật.
Tổ chức tiệc mừng xuất viện… Lần đầu anh nghe thấy chuyện này đấy.
Chắc chắn anh sẽ không tham gia loại tiệc tùng như này rồi, danh không chính ngôn không thuận, cứ như hài kịch ấy.
“Không cần…”
Kỷ Trường xúi giục: “Cặp sách nhỏ, kêu cậu út dẫn con đi ăn tiệc đi!”
Tô Ý Thâm còn chưa dứt lời thì Túc Bảo đã ôm chầm lấy anh: “Cậu út ơi, Túc Bảo muốn đi ăn tiệc!”
Hai mắt cô bé con ngân ngấn nước.
Tô Tử Du nghe mà đau lòng, chắc ngày sống ở Nam Thành, em gái cậu khổ quá đây mà, chắc em cậu không được ăn tiệc bao giờ, dẫn em ấy theo đi, nhất định phải cho em ấy đi cùng!
Tô Tử Chiến: Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc thôi ư….
Anh cả ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt phát hiện ra dạo này không có tiệc tùng gì hết.
Bà cụ Tô: Ăn tiệc ư…. Vào năm học Hân Hân sẽ chuyển từ mầm non lên tiểu học, hay là tổ chức bữa tiệc nhỉ?
Tô Tử Tích: “….”
Một bà cụ và ba đứa nhóc trầm tư suy nghĩ.
Tô Ý Thâm vốn định từ chối nhưng lại đổi lời: “Cũng không cần khách sáo vậy…”
Tiểu Hồng vội nói: “Chỉ là người thân và bạn bè của tôi nghe tin ba tôi xuất viện nên muốn đến nhà thăm ba tôi. Mọi người đã thống nhất tới cùng một ngày rồi! Đây cũng chỉ là bữa cơm gia đình thôi, bác sĩ Tô, nếu rảnh thì anh tới nhé?”
Tô Ý Thâm trưng ra bản mặt ‘khó khước từ lòng tốt’….
Tô Ý Thâm bắt tay bệnh nhân, đưa bệnh nhân ra ngoài, trong tay cầm một tờ giấy ghi địa chỉ của gia đình người bệnh.
Khóe miệng anh khẽ giật, chuyện gì thế này?
Tô Ý Thâm quay đầu, thấy Túc Bảo đã nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.
Tô Ý Thâm…. Thôi bỏ đi, chuyện của cô cháu gái này mới là chuyện lớn.
Chắc chắn có chuyện gì đó Túc Bảo mới làm vậy, bảo bối nhà họ không phải kiểu thích làm ầm lên đòi tới nhà người khác hóng hớt chuyện vui.
Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo, chớp cơ hội nói nhỏ: “Có quỷ à?”
Sau khi gặp Tô Cẩm Ngọc, Tô Ý Thâm biết trên đời này thật sự có quỷ.
Sau đó, Tô Ý Thâm thường cảm thấy mọi ngóc ngách trong phòng phẫu thuật đều có ma quỷ.
Túc Bảo sáp tới tai anh, nghiêm túc nói: “Có quỷ nha!”
Tô Ý Thâm: “…”
Cả người anh lại tê dại rồi.
Túc Bảo nói nhỏ: “Cậu út, cậu sợ phải không, nếu cậu sợ thì con kêu ba đưa con đi.”
Nghe vậy, Tô Ý Thâm liền nói: “Không hề! Sao cậu út có thể sợ quỷ được? Người kia là bệnh nhân của cậu út, kêu ba con đi cũng không hợp lẽ đâu.”
Túc Bảo muốn nói lại thôi.
Tô Ý Thâm chuyển chủ đề: “Đi nào đi nào, đi xem báo cáo bệnh của Tô Tử Tích trước nha!”
Tô Tử Tích luôn lạc quẻ với mọi người: “….”
Bỗng dưng có cảm giác, hình như cậu không quá quan trọng thì phải.
Tiểu Hồng chính là con gái của bệnh nhân, mấy ngày trước khi ba cô ấy tới bệnh viện đo điện tâm đồ, bác sĩ bỗng yêu cầu ba cô ấy đến phòng cấp cứu.
Sau khi xem điện tâm đồ, các bác sĩ trong phòng cấp cứu lập tức sắp xếp cho ba cô ấy nhập viện, đồng thời bố trí phẫu thuật luôn.
Ba của Tiểu Hồng được cứu sống qua cuộc phẫu thuật, nhưng lại phát hiện ra vấn đề lớn hơn - ông ấy bị ung thư trực tràng, thế nên sau khi ở khoa tim mạch được một tháng, ông ấy lại được chuyển sang khoa Ung Bướu để phẫu thuật.
Tính đến bây giờ, ông ấy đã nằm viện được hơn hai tháng rồi.
Thật trùng hợp, ông ấy là bệnh nhân của Tô Ý Thâm, chính anh đã phẫu thuật ung thư đại trực tràng cho ông ấy, tên ông ấy là Hoàng Đại Quyền.
Hiện tại, bác sĩ đã đặt 3 khung chống trong tim Hoàng Đại Quyền. Ông ấy vừa bị cao huyết áp, tiểu đường, lại vừa phẫu thuật ung thư đại trực tràng nên phải kiêng hút thuốc, uống rượu và kiểm soát lượng đường trong bữa ăn.
Tô Ý Thâm đã giải thích điểm này ngay sau khi phẫu thuật xong, nhưng bác sĩ thay ca ban nãy lo lắng nên nhấn mạnh thêm lần nữa, điều này cho thấy tầm quan trọng trong việc kiểm soát chế độ ăn uống của bệnh nhân.
Thế nên nghe những lời ông chú trung niên ban nãy nói, Tiểu Hồng cực kỳ tức giận.
Cô ấy không thèm ngó ngàng tới chị họ và anh rể, dứt khoát nặng mặt với họ khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Bà chị họ chỉ đành giảng hòa, làm bộ tức giận mắng chồng: “Miệng anh đúng là bặt đâu nói đó, ai hiểu anh thì biết anh vui mừng khi chú năm xuất viện, người không hiểu lại tưởng anh muốn hại chú ấy đấy!”
Ông chú trung niên không quan tâm, thấy Tiểu Hồng mặt nặng mày nhẹ với mình, ông ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, thế nên ông ta cũng không thèm đếm xỉa tới Tiểu Hồng, chỉ cảm thấy cô ấy quá trẻ con.
Những người họ hàng khác thấp thỏm như ngồi bàn chông, họ lần lượt đứng dậy chào tạm biệt: “Xuất viện là tốt rồi, vậy chúng tôi về trước nha, mấy ngày nữa chúng tôi lại đến nhà thăm chú!”
Hoàng Đại Quyền vẫy tay chào từng người một.
Sau khi họ hàng rời đi hết, Tiểu Hồng xị mặt nói: “Ba, con nói ba biết, ba đừng có nghe lời chị họ và anh rể! Bác sĩ đã nói ba không được uống rượu. Nếu ba uống rượu thì cứ chờ xem!”
Hoàng Đại Quyền ngồi trên giường bệnh khuyên nhủ: “Đừng tranh cãi với anh rể con, cậu ta vốn luôn vậy mà.”
Tiểu Hồng cười lạnh nói: “Đã là người nói năng bừa bãi rồi còn muốn người khác nghe theo anh ta ư?”
Tiểu Hồng nhớ lại ngày cô ấy thi trượt đại học, anh rể cô ấy vui mừng hớn hở đến độ gặp ai cũng kể: “Tôi biết ngay là Tiểu Hồng sẽ trượt mà, chỉ ra vẻ học hành thế thôi chứ tôi nhìn thấu từ lâu rồi.”
Sau này, khi Tiểu Hồng thi lại, người anh rể này còn quá đáng hơn, tiếp tục nói với họ hàng: “Nếu Tiểu Hồng có thể vào đại học, tôi sẽ đốt pháo mừng và cho Tiểu Hồng thêm ba mươi ngàn nhân dân tệ!”
Ngày học cấp ba, quả thực Tiểu Hồng rất ham chơi, cô ấy thích đến các quán Internet để lướt Internet.
Nhưng dù vậy, thành tích học tập của cô ấy không hề tệ mà luôn vượt trội so với con trai anh rể nên anh rể cô ấy rất vui mừng khi cô ấy bất ngờ trượt đại học.
Sau một năm, Tiểu Hồng đỗ đại học.
Còn ông anh rể kia thì sao? Bỗng nhiên ngậm mồm im ắng.
Ở một nơi khác, ông chú trung niên bước ra khỏi phòng bệnh cũng rất khó chịu trong lòng.
“Đùa chút cho bớt căng thẳng mà con bé đó mặt nặng mày nhẹ như vậy có khác nào vả vào mặt tôi một cái đâu. Tôi đã nói từ lâu rồi, cô em họ này của cô quá cao ngạo và coi thường người khác.”
Chị họ của Tiểu Hồng không nói nên lời: “Thế anh không thể bớt nói đôi câu hả?”
Ông chú trung niên cau mày nói: “Tôi bớt nói gì hả, tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, nào có chuyện kiêng ăn đủ thứ như vậy. Cô nhìn ông cụ mắc bệnh ung thư ở làng chúng ta đi, ông cụ vẫn hút thuốc, uống rượu và ăn đủ mọi thứ. Kết quả, ông cụ sống đến 90 tuổi đấy thôi.”
Chị họ của Tiểu Hồng ngẫm nghĩ thấy đúng nên cũng không nói thêm gì nữa.
Không ai có thể nhìn thấy, đôi mắt của ác quỷ đang ngồi trên đầu ông chú trung niên đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lục...
Sau khi Túc Bảo cùng mọi người ăn cơm xong, đồng nghiệp của Tô Ý Thâm nói họ đã tăng ca để nhanh chóng có kết quả kiểm tra của Tô Tử Tích.
Tô Ý Thâm quay trở lại phòng bệnh, bản báo cáo đang được đặt trên bàn làm việc.
Túc Bảo cùng mọi người đi theo Tô Ý Thâm, vừa hay trông thấy Hoàng Đại Quyền cùng vài người con của ông ấy. Họ đỡ Hoàng Đại Quyền ra ngoài và cảm ơn các y tá.
Thấy Tô Ý Thâm, Tiểu Hồng vội nói: “Bác sĩ Tô, hôm nay ba tôi xuất viện, khoảng thời gian này cảm ơn anh rất nhiều.”
Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền cũng rối rít cảm ơn.
Tô Ý Thâm xua tay nói: “Đây là việc tôi nên làm, về nhà phải chú ý chế độ ăn uống của người bệnh nhé. Không hút thuốc, uống rượu, uống trà. Không ăn đồ cay, chế độ ăn cũng nên chú trọng thực phẩm ít đường và ít chất béo.”
Tiểu Hồng và mấy người con của Hoàng Đại Quyền liên tục gật đầu.
Túc Bảo tò mò nhìn người dì trước mặt bé.
Kỷ Trường nói: “Trên người cô ấy nhiễm chút sát khí, chắc là sát khí từ tên quỷ khẩu nghiệp kia. Cặp sách nhỏ, lát nữa con hỏi cậu út con thông tin liên lạc của người này nhé.”
Khẩu nghiệp, hiểu một cách đơn giản chính là nói chuyện hớ hênh, không chút đắn đo kiêng kị, kẻ khẩu nghiệp chỉ quan tâm đến những gì mình nói và chẳng buồn bận tâm liệu lời nói của mình có làm người khác khó chịu hay làm hại người khác hay không.
Mấy kẻ tung tin vịt, bịa đặt chuyện của người khác từ sáng đến tối cũng là một loại khẩu nghiệp. Loại người này phạm phải tội khẩu nghiệp, khi chết sẽ bị đày vào địa ngục và rút lưỡi.
Túc Bảo gật đầu: “Dạ!”
Tiểu Hồng ồ lên một tiếng: “Bác sĩ Tô, đây là con gái anh à? Cô bé dễ thương quá!”
Trong ve áo cô bé con còn giấu một con vẹt nữa chứ…. Tiểu Hồng bỗng thấy thú vị.
Tô Ý Thâm cười nói: “Con bé là cháu gái tôi.”
Tiểu Hồng không khỏi đưa tay gõ nhẹ vào đầu Tiểu Ngũ, tiếc thay vẹt đã né được.
Tiểu Ngũ hừ một tiếng, người tầm thường như vậy mà muốn sờ đầu ông đây ư?
Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền mồm năm miệng mười nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn bác sĩ đã cứu mạng ba tôi! Cuối tuần này, để chúc mừng ba tôi xuất viện, gia đình chúng tôi tổ chức một bữa tiệc. Anh đến dùng bữa với chúng tôi nhé?”
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật.
Tổ chức tiệc mừng xuất viện… Lần đầu anh nghe thấy chuyện này đấy.
Chắc chắn anh sẽ không tham gia loại tiệc tùng như này rồi, danh không chính ngôn không thuận, cứ như hài kịch ấy.
“Không cần…”
Kỷ Trường xúi giục: “Cặp sách nhỏ, kêu cậu út dẫn con đi ăn tiệc đi!”
Tô Ý Thâm còn chưa dứt lời thì Túc Bảo đã ôm chầm lấy anh: “Cậu út ơi, Túc Bảo muốn đi ăn tiệc!”
Hai mắt cô bé con ngân ngấn nước.
Tô Tử Du nghe mà đau lòng, chắc ngày sống ở Nam Thành, em gái cậu khổ quá đây mà, chắc em cậu không được ăn tiệc bao giờ, dẫn em ấy theo đi, nhất định phải cho em ấy đi cùng!
Tô Tử Chiến: Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc thôi ư….
Anh cả ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt phát hiện ra dạo này không có tiệc tùng gì hết.
Bà cụ Tô: Ăn tiệc ư…. Vào năm học Hân Hân sẽ chuyển từ mầm non lên tiểu học, hay là tổ chức bữa tiệc nhỉ?
Tô Tử Tích: “….”
Một bà cụ và ba đứa nhóc trầm tư suy nghĩ.
Tô Ý Thâm vốn định từ chối nhưng lại đổi lời: “Cũng không cần khách sáo vậy…”
Tiểu Hồng vội nói: “Chỉ là người thân và bạn bè của tôi nghe tin ba tôi xuất viện nên muốn đến nhà thăm ba tôi. Mọi người đã thống nhất tới cùng một ngày rồi! Đây cũng chỉ là bữa cơm gia đình thôi, bác sĩ Tô, nếu rảnh thì anh tới nhé?”
Tô Ý Thâm trưng ra bản mặt ‘khó khước từ lòng tốt’….
Tô Ý Thâm bắt tay bệnh nhân, đưa bệnh nhân ra ngoài, trong tay cầm một tờ giấy ghi địa chỉ của gia đình người bệnh.
Khóe miệng anh khẽ giật, chuyện gì thế này?
Tô Ý Thâm quay đầu, thấy Túc Bảo đã nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.
Tô Ý Thâm…. Thôi bỏ đi, chuyện của cô cháu gái này mới là chuyện lớn.
Chắc chắn có chuyện gì đó Túc Bảo mới làm vậy, bảo bối nhà họ không phải kiểu thích làm ầm lên đòi tới nhà người khác hóng hớt chuyện vui.
Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo, chớp cơ hội nói nhỏ: “Có quỷ à?”
Sau khi gặp Tô Cẩm Ngọc, Tô Ý Thâm biết trên đời này thật sự có quỷ.
Sau đó, Tô Ý Thâm thường cảm thấy mọi ngóc ngách trong phòng phẫu thuật đều có ma quỷ.
Túc Bảo sáp tới tai anh, nghiêm túc nói: “Có quỷ nha!”
Tô Ý Thâm: “…”
Cả người anh lại tê dại rồi.
Túc Bảo nói nhỏ: “Cậu út, cậu sợ phải không, nếu cậu sợ thì con kêu ba đưa con đi.”
Nghe vậy, Tô Ý Thâm liền nói: “Không hề! Sao cậu út có thể sợ quỷ được? Người kia là bệnh nhân của cậu út, kêu ba con đi cũng không hợp lẽ đâu.”
Túc Bảo muốn nói lại thôi.
Tô Ý Thâm chuyển chủ đề: “Đi nào đi nào, đi xem báo cáo bệnh của Tô Tử Tích trước nha!”
Tô Tử Tích luôn lạc quẻ với mọi người: “….”
Bỗng dưng có cảm giác, hình như cậu không quá quan trọng thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.