Chương 491: Quỷ mít ướt
Tề Lan
15/03/2024
Kỷ Trường khoanh chân ngồi sau xe không nói nên lời, vốn dĩ hắn không muốn đi theo nhưng rảnh rỗi nên mới bay theo.
Không ngờ cậu nhóc vô tâm Tô Tử Du này lại nhân lúc hắn vắng mặt để dạy hư học trò bé nhỏ của hắn.
Kỷ Trường vỗ nhẹ những bông tuyết rồi thả chúng ra ngoài cửa sổ.
Túc Bảo nhìn thấy Sư phụ, hai mắt sáng lên, nói: "Sư phụ, con muốn..."
Kỷ Trường lập tức nói: "Không, con không muốn."
Túc Bảo: "?"
Bé chỉ muốn nhờ sư phụ lên núi xem thử sao mợ cả mãi chưa xuống núi thôi mà!
“Được…” Túc Bảo đặt bàn tay đeo găng mềm mại dưới cằm, háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kỷ Trường do dự một chút, cuối cùng nói: "Có."
Túc Bảo: "Có gì ạ?"
Kỷ Trường chỉ cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối, than ôi, đối mặt với cô học trò bé bỏng này, hắn hoàn toàn không thể tuân theo nguyên tắc.
"Có một lựa chọn thứ ba." Hắn nói.
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Là gì ạ?"
Kỷ Trường nói: “Biệt xứ.”
Túc Bảo: "???"
Chết tiệt!
Kỷ Trường nói: "Hãy để cô ấy đi khắp thế giới này và không bao giờ dừng lại. Linh hồn cô ấy phải luôn trên đường đi."
"Hãy giúp đỡ những người có thể giúp đỡ, và tích đức càng nhiều càng tốt cho đến khi cô ấy có thể được tha thứ..."
Túc Bảo: "..."
Lựa chọn này có khác gì việc đuổi mợ cả của bé đi không?
Túc Bảo nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ xe, bé không nói nữa, ánh sáng vừa chợt sáng lên trong mắt bé cũng vụt tắt.
Kỷ Trường chần chừ, vừa toan lên tiếng tiếp thì hắn đã nhìn thấy Diêu Linh Nguyệt đi trên núi xuống.
Túc Bảo lập tức vẫy tay với mợ cả, hạ cửa sổ xe xuống và hét lên: "Mợ ơi, ở đây ạ!"
Diêu Linh Nguyệt cũng bước nhanh về phía chiếc xe.
Kết quả là cô bị trượt chân và lăn xuống con đường mòn trong ngọn núi.
"Ơ..." Túc Bảo và Tô Tử Du vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhất Trần giữ Túc Bảo lại, nói: "Đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Để cậu cả xuống."
Anh mở cửa xe, những bông tuyết ập vào mặt anh, rơi thành từng chấm trên chiếc áo khoác cashmere đen của anh.
Tô Nhất Trần giẫm lên tuyết dày, đi đến chỗ Diêu Linh Nguyệt, động tác của cô không nhanh nhẹn lắm, lúc nãy vẫn đang lảo đảo trong tuyết.
“Đứng dậy nào.” Tô Nhất Trần đưa tay ra.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.
Tô Nhất Trần nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy.
Nhìn thấy tóc cô phủ đầy tuyết trắng, anh vỗ nhẹ lên tóc cô, chỉ cảm thấy cứng đờ…
“Đi thôi.” Anh trầm giọng nói: “Về nhà nào.”
Diêu Linh Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Tô Nhất Trần quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ: “Sao thế em?"
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật, phải tốn rất nhiều công sức cô mới nói được từ "rửa..."
Tô Nhất Trần không biết tại sao, rửa cái gì? [1].
[1]: Chữ đầu tiên trong từ ‘thích’ cũng có nghĩa là ‘rửa’.
Tô Nhất Trần nhìn tóc cô, rồi nhìn vết bẩn trên ống quần cô, nói: “Khi về hãy giặt sạch nha.”
Diêu Linh Nguyệt im lặng.
Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.
Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.
Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân ‘người này’ không hề chạm đất.
Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.
"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."
Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.
Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.
Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.
Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần!
Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống!
Mẹ kiếp!
Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!
Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!
Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.
Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!
Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng - chính là Kỷ Trường.
Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó ‘chết’ chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.
Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.
Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất đặc biệt, quỷ hồn bình thường sẽ bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.
Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.
Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!
Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!
Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.
Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không…
Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi.
Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.
Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!
“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công…” Quỷ mít ướt vồ lên.
Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.
“Sao việc gì cũng đến tay mình?” Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”
Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!
Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
Cô ấy đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác kỳ lạ, bụi cây phủ đầy tuyết bỗng bị gãy, cô gái giật mình.
Cô gái vô thức nhìn lại và cảm thấy như có thứ gì đó đang bay qua.
Cô gái lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu cô ấy hiện ra một câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Cô gái sợ hãi hét lên: "Trời ơi", sau đó cô ấy chạy thật nhanh về nhà, tuy nhiên khi quét mặt nhận dạng để vào tòa nhà thì hệ thống lại không nhận ra cô ấy!
Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.
“Hu hu hu…” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”
Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóa!
Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình...
Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy...
Không ngờ cậu nhóc vô tâm Tô Tử Du này lại nhân lúc hắn vắng mặt để dạy hư học trò bé nhỏ của hắn.
Kỷ Trường vỗ nhẹ những bông tuyết rồi thả chúng ra ngoài cửa sổ.
Túc Bảo nhìn thấy Sư phụ, hai mắt sáng lên, nói: "Sư phụ, con muốn..."
Kỷ Trường lập tức nói: "Không, con không muốn."
Túc Bảo: "?"
Bé chỉ muốn nhờ sư phụ lên núi xem thử sao mợ cả mãi chưa xuống núi thôi mà!
“Được…” Túc Bảo đặt bàn tay đeo găng mềm mại dưới cằm, háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kỷ Trường do dự một chút, cuối cùng nói: "Có."
Túc Bảo: "Có gì ạ?"
Kỷ Trường chỉ cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối, than ôi, đối mặt với cô học trò bé bỏng này, hắn hoàn toàn không thể tuân theo nguyên tắc.
"Có một lựa chọn thứ ba." Hắn nói.
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Là gì ạ?"
Kỷ Trường nói: “Biệt xứ.”
Túc Bảo: "???"
Chết tiệt!
Kỷ Trường nói: "Hãy để cô ấy đi khắp thế giới này và không bao giờ dừng lại. Linh hồn cô ấy phải luôn trên đường đi."
"Hãy giúp đỡ những người có thể giúp đỡ, và tích đức càng nhiều càng tốt cho đến khi cô ấy có thể được tha thứ..."
Túc Bảo: "..."
Lựa chọn này có khác gì việc đuổi mợ cả của bé đi không?
Túc Bảo nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ xe, bé không nói nữa, ánh sáng vừa chợt sáng lên trong mắt bé cũng vụt tắt.
Kỷ Trường chần chừ, vừa toan lên tiếng tiếp thì hắn đã nhìn thấy Diêu Linh Nguyệt đi trên núi xuống.
Túc Bảo lập tức vẫy tay với mợ cả, hạ cửa sổ xe xuống và hét lên: "Mợ ơi, ở đây ạ!"
Diêu Linh Nguyệt cũng bước nhanh về phía chiếc xe.
Kết quả là cô bị trượt chân và lăn xuống con đường mòn trong ngọn núi.
"Ơ..." Túc Bảo và Tô Tử Du vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhất Trần giữ Túc Bảo lại, nói: "Đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Để cậu cả xuống."
Anh mở cửa xe, những bông tuyết ập vào mặt anh, rơi thành từng chấm trên chiếc áo khoác cashmere đen của anh.
Tô Nhất Trần giẫm lên tuyết dày, đi đến chỗ Diêu Linh Nguyệt, động tác của cô không nhanh nhẹn lắm, lúc nãy vẫn đang lảo đảo trong tuyết.
“Đứng dậy nào.” Tô Nhất Trần đưa tay ra.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.
Tô Nhất Trần nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy.
Nhìn thấy tóc cô phủ đầy tuyết trắng, anh vỗ nhẹ lên tóc cô, chỉ cảm thấy cứng đờ…
“Đi thôi.” Anh trầm giọng nói: “Về nhà nào.”
Diêu Linh Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Tô Nhất Trần quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ: “Sao thế em?"
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật, phải tốn rất nhiều công sức cô mới nói được từ "rửa..."
Tô Nhất Trần không biết tại sao, rửa cái gì? [1].
[1]: Chữ đầu tiên trong từ ‘thích’ cũng có nghĩa là ‘rửa’.
Tô Nhất Trần nhìn tóc cô, rồi nhìn vết bẩn trên ống quần cô, nói: “Khi về hãy giặt sạch nha.”
Diêu Linh Nguyệt im lặng.
Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.
Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.
Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân ‘người này’ không hề chạm đất.
Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.
"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."
Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.
Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.
Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.
Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần!
Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống!
Mẹ kiếp!
Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!
Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!
Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.
Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!
Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng - chính là Kỷ Trường.
Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó ‘chết’ chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.
Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.
Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất đặc biệt, quỷ hồn bình thường sẽ bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.
Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.
Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!
Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!
Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.
Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không…
Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi.
Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.
Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!
“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công…” Quỷ mít ướt vồ lên.
Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.
“Sao việc gì cũng đến tay mình?” Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”
Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!
Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
Cô ấy đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác kỳ lạ, bụi cây phủ đầy tuyết bỗng bị gãy, cô gái giật mình.
Cô gái vô thức nhìn lại và cảm thấy như có thứ gì đó đang bay qua.
Cô gái lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu cô ấy hiện ra một câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Cô gái sợ hãi hét lên: "Trời ơi", sau đó cô ấy chạy thật nhanh về nhà, tuy nhiên khi quét mặt nhận dạng để vào tòa nhà thì hệ thống lại không nhận ra cô ấy!
Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.
“Hu hu hu…” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”
Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóa!
Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình...
Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.