Chương 376: Quyết định khiến cậu ba hối hận nhất
Tề Lan
17/01/2024
Trước cửa chính phòng có một bộ váy cưới đứng đó.
Phải, chỉ có váy cưới, không có người.
Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: "Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!”
Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: "Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.”
Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: "Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.”
Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Xuỵt... đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất... Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!"
Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô.
Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc.
Cuối cùng là ai dọa ai đây?
Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào?
Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: "Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?”
Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu "Không biết nữa.”
X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào.
Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh!
Hay là… Không phải quỷ?
Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: "Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo.
Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận - lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ?
Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao.
Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: "Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.”
Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy.
Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước - mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…
Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên, vừa rồi bức “rèm cửa” mà gió thổi bay chính là nó sao?”
Hân Hân thò cái đầu ra, lá gan cũng bắt đầu to ra, kiêu ngạo nói: "Chúng ta cho một mồi lửa đốt nó đi! Cho nó chết!”
Tô Tử Chiến nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thản nhiên nói: "Có lẽ là manh mối.”
Mọi người lại cảm thấy đúng.
Nhà ma mà, bất cứ đồ vật nào xuất hiện cũng chính là manh mối nhắc nhở đấy.
Bình thường trò chơi nào cũng có quy tắc này, không có thứ gì vô duyên vô cớ xuất hiện cả.
Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu trước mắt không phải là quỷ trong trò chơi nhà ma mà là quỷ thật đấy?
Tô Việt Phi nói ra quyết định hối hận nhất đời này: "Đừng sợ, cậu ba qua đó xem thử.”
Nếu không phải quỷ thì tốt rồi - trên đời này làm sao có thể có nhiều quỷ như vậy...
Túc Bảo vội vàng kéo anh lại: "Cậu ba, để bé đi.”
Tô Việt Phi xoa xoa đầu bé, anh là người lớn, làm sao có thể để bé đi được.
Nói sao đây?
“Không sao, cậu ba không sợ.”
Vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
Túc Bảo lo lắng hỏi: "Thật sự không sợ sao?”
Tô Việt Phi buồn cười: "Ừ.”
Ít nhiều gì anh cũng là một người lớn, không phải như Tô Tử Du và Hân Hân, sợ tới mức trốn sau lưng Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu, cảm thấy cậu ba thật dũng cảm, dũng cảm hơn cậu tư nhiều!
“Cậu ba cẩn thận nha!" Túc Bảo nói: "Chúng ta đi theo phía sau.”
Tô Việt Phi: "Không cần đâu, mọi người ở đây đi, ngăn cái cánh cửa này lại.”
Bọn họ chỉ mới vào nhị tiến viện, còn chưa kiểm tra qua những gian phòng kia.
Nếu áo cưới là nhân viên công tác cố ý đặt ở cửa chính phòng để dụ bọn họ đi qua đó thì sao?
Thừa dịp bọn họ chỉ chú ý đến bên kia, sau đó lặng lẽ chạy đến tiền viện, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cái gì ở đây cả.
Túc Bảo nói nho nhỏ: "Chúng ta có thể khóa nhị tiến môn lại.”
Nhưng Tô Việt Phi đã đi về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, từng bước tới gần áo cưới, thậm chí còn đánh giá một chút.
Áo cưới màu đỏ thẫm tươi đẹp, còn có nếp gấp, giống như mới làm ra.
Trên áo cưới có thêu hoa tinh xảo, mũ phượng khăn quàng vai, rất là đẹp.
Hai tay áo xếp ở phía trước bụng, xem ra hẳn là dùng dây thừng nhỏ hoặc là nút áo gì đó cố định lại.
Tô Việt Phi không khỏi nghĩ năng lực nghiệp vụ của nhà ma không tệ, làm đạo cụ rất là có tâm.
Anh đã đi tới trước mặt áo cưới, cách áo cưới chỉ có một cánh tay, Tô Việt Phi đánh giá áo cưới, chuẩn bị đi quanh một vòng xem có manh mối gì không.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy áo cưới cử động một chút.
Giống hệt như áo cưới đang cúi người, hành lễ chào với anh vậy.
Tô Việt Phi sửng sốt, nhìn áo cưới còn chưa đứng lên, thầm nghĩ làm sao làm được?
Sau khi nhìn gần anh mới phát hiện chung quanh áo cưới này không có giá áo chống đỡ, sau lưng cũng không có gì treo nó, dây thép hay dây cáp gì đó, không có gì cả.
Tô Việt Phi suy đoán trong áo cưới hẳn là có một cái giá treo quần áo gì đó, tuyệt đối không nghĩ tới nó còn có thể cúi người chào.
Lúc áo cưới cúi chào, sau lưng hơi cong, độ cong giống như người bình thường khom lưng, bên trong hoàn toàn không có giá phơi quần áo gì.
Lúc này, Tô Việt Phi nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà xa xôi: “Tướng công…”
Theo tiếng nói phát ra áo cưới cũng duỗi một ống tay áo ra, giống như đang oán giận sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn không nói mình đứng lên đi
Cậu ba: “...”
“...”
“!!!”
Phải, chỉ có váy cưới, không có người.
Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: "Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!”
Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: "Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.”
Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: "Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.”
Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Xuỵt... đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất... Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!"
Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô.
Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc.
Cuối cùng là ai dọa ai đây?
Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào?
Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: "Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?”
Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu "Không biết nữa.”
X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào.
Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh!
Hay là… Không phải quỷ?
Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: "Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo.
Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận - lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ?
Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao.
Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: "Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.”
Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy.
Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước - mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…
Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên, vừa rồi bức “rèm cửa” mà gió thổi bay chính là nó sao?”
Hân Hân thò cái đầu ra, lá gan cũng bắt đầu to ra, kiêu ngạo nói: "Chúng ta cho một mồi lửa đốt nó đi! Cho nó chết!”
Tô Tử Chiến nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thản nhiên nói: "Có lẽ là manh mối.”
Mọi người lại cảm thấy đúng.
Nhà ma mà, bất cứ đồ vật nào xuất hiện cũng chính là manh mối nhắc nhở đấy.
Bình thường trò chơi nào cũng có quy tắc này, không có thứ gì vô duyên vô cớ xuất hiện cả.
Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu trước mắt không phải là quỷ trong trò chơi nhà ma mà là quỷ thật đấy?
Tô Việt Phi nói ra quyết định hối hận nhất đời này: "Đừng sợ, cậu ba qua đó xem thử.”
Nếu không phải quỷ thì tốt rồi - trên đời này làm sao có thể có nhiều quỷ như vậy...
Túc Bảo vội vàng kéo anh lại: "Cậu ba, để bé đi.”
Tô Việt Phi xoa xoa đầu bé, anh là người lớn, làm sao có thể để bé đi được.
Nói sao đây?
“Không sao, cậu ba không sợ.”
Vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
Túc Bảo lo lắng hỏi: "Thật sự không sợ sao?”
Tô Việt Phi buồn cười: "Ừ.”
Ít nhiều gì anh cũng là một người lớn, không phải như Tô Tử Du và Hân Hân, sợ tới mức trốn sau lưng Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu, cảm thấy cậu ba thật dũng cảm, dũng cảm hơn cậu tư nhiều!
“Cậu ba cẩn thận nha!" Túc Bảo nói: "Chúng ta đi theo phía sau.”
Tô Việt Phi: "Không cần đâu, mọi người ở đây đi, ngăn cái cánh cửa này lại.”
Bọn họ chỉ mới vào nhị tiến viện, còn chưa kiểm tra qua những gian phòng kia.
Nếu áo cưới là nhân viên công tác cố ý đặt ở cửa chính phòng để dụ bọn họ đi qua đó thì sao?
Thừa dịp bọn họ chỉ chú ý đến bên kia, sau đó lặng lẽ chạy đến tiền viện, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cái gì ở đây cả.
Túc Bảo nói nho nhỏ: "Chúng ta có thể khóa nhị tiến môn lại.”
Nhưng Tô Việt Phi đã đi về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, từng bước tới gần áo cưới, thậm chí còn đánh giá một chút.
Áo cưới màu đỏ thẫm tươi đẹp, còn có nếp gấp, giống như mới làm ra.
Trên áo cưới có thêu hoa tinh xảo, mũ phượng khăn quàng vai, rất là đẹp.
Hai tay áo xếp ở phía trước bụng, xem ra hẳn là dùng dây thừng nhỏ hoặc là nút áo gì đó cố định lại.
Tô Việt Phi không khỏi nghĩ năng lực nghiệp vụ của nhà ma không tệ, làm đạo cụ rất là có tâm.
Anh đã đi tới trước mặt áo cưới, cách áo cưới chỉ có một cánh tay, Tô Việt Phi đánh giá áo cưới, chuẩn bị đi quanh một vòng xem có manh mối gì không.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy áo cưới cử động một chút.
Giống hệt như áo cưới đang cúi người, hành lễ chào với anh vậy.
Tô Việt Phi sửng sốt, nhìn áo cưới còn chưa đứng lên, thầm nghĩ làm sao làm được?
Sau khi nhìn gần anh mới phát hiện chung quanh áo cưới này không có giá áo chống đỡ, sau lưng cũng không có gì treo nó, dây thép hay dây cáp gì đó, không có gì cả.
Tô Việt Phi suy đoán trong áo cưới hẳn là có một cái giá treo quần áo gì đó, tuyệt đối không nghĩ tới nó còn có thể cúi người chào.
Lúc áo cưới cúi chào, sau lưng hơi cong, độ cong giống như người bình thường khom lưng, bên trong hoàn toàn không có giá phơi quần áo gì.
Lúc này, Tô Việt Phi nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà xa xôi: “Tướng công…”
Theo tiếng nói phát ra áo cưới cũng duỗi một ống tay áo ra, giống như đang oán giận sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn không nói mình đứng lên đi
Cậu ba: “...”
“...”
“!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.