Chương 380: Tân lang xuất hiện
Tề Lan
22/01/2024
Người giấy bị Túc Bảo kéo lên phát ra tiếng răng rắc, không biết có do thời gian quá lâu không mà vừa kéo đã mục nát.
Tô Tử Du nuốt nước miếng nói: “Kỳ quái, đây là người giấy thật sao?”
Cậu dè dặt đến gần Túc Bảo, nấp sau lưng bé, đưa tay nắm lấy cánh tay của người giấy.
Giấy rất thô, giòn và dễ vỡ khi chạm vào.
Có thể thấy người giấy đã ở đây rất lâu rồi.
“Anh có thể sờ được... Đây thật sự là người giấy? Chẳng lẽ là đạo cụ của căn nhà ma ư?”
Tô Tử Du lại xem thẻ quy tắc, nhưng không có lời giải thích nào về người giấy.
Chắc là đạo cụ của nhà ma nhỉ?
"Đi thôi." Túc Bảo đột nhiên nói.
Hân Hân chỉ mong rời đi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô bé là người đầu tiên đồng ý, mọi người cùng quay về cổng sân.
"Tiếp theo, chúng ta phải quay lại phòng tân hôn để kiểm tra." Tô Tử Du lo lắng nói.
Túc Bảo: “Dạ dạ!”
Trước khi bước ra khỏi sân, Túc Bảo đột nhiên quay người lại nhìn căn phòng chứa người giấy.
Mọi người quay trở lại ngôi nhà mới nơi họ bước vào lúc đầu, nhưng lần này dắt thêm một nữ quỷ.
Tất cả những điều này hệt như một giấc mơ, cậu ba dịu dàng như ngọc ngày càng hỗn loạn tâm trí.
Mọi người đang tìm kiếm bên trong ngôi nhà mới, Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, sao sau sân nhà chị lại có người giấy?"
Tô Tử Du vểnh tai lên.
Nữ quỷ hơi sửng sốt, nói: "Ta cũng không biết..."
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Nữ quỷ còn không biết chuyện này, chứng tỏ người giấy không nhắm vào nữ quỷ mà có thể là công cụ do nhân viên sắp xếp trong nhà ma.
Nếu đã là công cụ trong nhà ma thì không cần phải sợ hãi - Có bày trò thế nào cũng chỉ là đồ vật của trần gian, chỉ có nữ quỷ trước mặt mới là thứ không thuộc về trần gian.
Tô Tử Du lẩm bẩm: "Đạo cụ trong nhà ma thực sự rất chân thực. Những người giấy để ở đó lâu ngày khi chạm vào sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Sao lại làm được điều này nhỉ?"
Hơn nữa, hễ chạm vào sẽ vỡ, như vậy tổn thất quá lớn, mỗi du khách đến thăm nhà ma đều chạm vào thì chẳng phải mỗi ngày đều phải bổ sung thêm đạo cụ sao?
"Tìm được rồi." Tô Tử Chiến đột nhiên nói.
Túc Bảo, Tô Tử Du, Hân Hân vội vàng chạy tới, cậu ba cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức đi theo...
“Là một đống tro tàn.” Tô Tử Du ngồi xổm xuống, hồ nghi xoa trên tay “Tro từ giấy cháy ư?”
Nếu mô tả hiện trường là chính xác thì khi quan phủ mở cửa ra, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là tứ chi bị chặt rời, hài cốt trên mặt đất và tân nương bị treo cổ.
Không có khả năng kẻ giết người đốt giấy ngay tại chỗ đâu nhỉ?
Hân đầu to ôm đầu nói: "A... càng ngày càng khó hiểu. Chuyện gì thế này!"
Tô Tử Du nghe vậy nói: "Tiếp tục tìm."
Một lúc sau, mọi người tìm thấy cây nến rơi xuống đất, sợi chỉ đỏ treo trên cửa sổ và một khúc xương kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Tô Tử Du sửng sốt hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc liếc một cái, nói: "Trông giống như xương móng gà..."
Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, lúc bái đường có ăn chân gà không?”
Nữ quỷ lắc đầu.
Mọi người nhìn vào manh mối trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sợi dây đỏ, xương móng gà, một đống tro tàn.
Hân đầu to kêu lên: "Hay chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi! Túc Bảo, cho chị mượn chiếc búa lớn của em. Chúng ta có thể đập nát bức tường và lao ra ngoài."
Tô Dĩnh Nhạc thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy!
Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không đi! Chúng ta nhất định phải tìm được tân lang."
Tô Tử Du: “Đúng!”
Trước mắt đánh giá, nơi này có thể là địa điểm giúp Túc Bảo tăng KPI mạnh đấy nha, không thể vứt KPI được!
"Đừng lo lắng, có Túc Bảo ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Tô Tử Du không chắc chắn lắm, nhìn Túc Bảo: "Phải không em?"
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Bé tin mình sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng...Có lẽ mọi người sẽ hoảng sợ một chút…
Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: "Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn.”
Quỷ xui xẻo nói: "Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ."
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: "Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ."
Tô Dĩnh Nhạc: "Ừ, cậu giúp được gì?"
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: “Đóng vai tân lang nha?”
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức."
Túc Bảo nói tiếp: “Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc như rớt xuống!
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: "Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Tử Chiến hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: "Chú ba, chú sợ à?"
Tô Tử Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: "Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?"
Hân Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, "Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả."
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật.
Đám nhóc này…. bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì….
Túc Bảo: "Cậu ba~~~ làm ơn đi mà!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...Được."
"Hú hú~" Túc Bảo nhảy lên, phấn khích nói: "Vào phòng tân hôn nào!"
Làm hệt như có đám cưới ấy.
Tâm trí Tô Dĩnh Nhạc hỗn loạn trong gió, khi hoàn hồn, anh đã cầm sợi dây màu đỏ, đầu dây buộc một nữ quỷ, một người một quỷ đứng ở giữa phòng.
Nữ quỷ ngượng ngùng nói: "Tướng công..."
Mấy đứa trẻ trốn dưới gầm giường, Túc Bảo chắp tay nhỏ giọng nói: "Cậu ba, nhớ làm đổ cây nến!"
Tô Tử Du: "Chú ba, lên đi! Chú làm được mà!"
Hân đầu to: "Chú ba thật mạnh mẽ! Chú ba, cố lên!"
Tô Tử Chiến: “...” Tại sao cậu lại trốn dưới gầm giường với bọn nhóc này? ? ?
Những ngọn nến đỏ bập bùng trong phòng.
Từ lúc họ bước vào đến giờ, khung cảnh luôn mờ ảo, mọi ánh sáng đều đến từ nến, đèn lồng...
Đèn lồng đỏ và chân đèn được treo khắp nơi ngoài sân, còn đèn dầu và nến được thắp trong nhà.
Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——
Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?
Túc Bảo chắp hai tay nói: "Cậu ba, dứt khoát đập đi!"
Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất!
Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!
Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.
Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: "Túc Bảo!"
"Tới đây!"
"Hey, ngọn lửa tinh thần!"
Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.
Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc!
Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người…
Tô Tử Du nuốt nước miếng nói: “Kỳ quái, đây là người giấy thật sao?”
Cậu dè dặt đến gần Túc Bảo, nấp sau lưng bé, đưa tay nắm lấy cánh tay của người giấy.
Giấy rất thô, giòn và dễ vỡ khi chạm vào.
Có thể thấy người giấy đã ở đây rất lâu rồi.
“Anh có thể sờ được... Đây thật sự là người giấy? Chẳng lẽ là đạo cụ của căn nhà ma ư?”
Tô Tử Du lại xem thẻ quy tắc, nhưng không có lời giải thích nào về người giấy.
Chắc là đạo cụ của nhà ma nhỉ?
"Đi thôi." Túc Bảo đột nhiên nói.
Hân Hân chỉ mong rời đi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô bé là người đầu tiên đồng ý, mọi người cùng quay về cổng sân.
"Tiếp theo, chúng ta phải quay lại phòng tân hôn để kiểm tra." Tô Tử Du lo lắng nói.
Túc Bảo: “Dạ dạ!”
Trước khi bước ra khỏi sân, Túc Bảo đột nhiên quay người lại nhìn căn phòng chứa người giấy.
Mọi người quay trở lại ngôi nhà mới nơi họ bước vào lúc đầu, nhưng lần này dắt thêm một nữ quỷ.
Tất cả những điều này hệt như một giấc mơ, cậu ba dịu dàng như ngọc ngày càng hỗn loạn tâm trí.
Mọi người đang tìm kiếm bên trong ngôi nhà mới, Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, sao sau sân nhà chị lại có người giấy?"
Tô Tử Du vểnh tai lên.
Nữ quỷ hơi sửng sốt, nói: "Ta cũng không biết..."
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Nữ quỷ còn không biết chuyện này, chứng tỏ người giấy không nhắm vào nữ quỷ mà có thể là công cụ do nhân viên sắp xếp trong nhà ma.
Nếu đã là công cụ trong nhà ma thì không cần phải sợ hãi - Có bày trò thế nào cũng chỉ là đồ vật của trần gian, chỉ có nữ quỷ trước mặt mới là thứ không thuộc về trần gian.
Tô Tử Du lẩm bẩm: "Đạo cụ trong nhà ma thực sự rất chân thực. Những người giấy để ở đó lâu ngày khi chạm vào sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Sao lại làm được điều này nhỉ?"
Hơn nữa, hễ chạm vào sẽ vỡ, như vậy tổn thất quá lớn, mỗi du khách đến thăm nhà ma đều chạm vào thì chẳng phải mỗi ngày đều phải bổ sung thêm đạo cụ sao?
"Tìm được rồi." Tô Tử Chiến đột nhiên nói.
Túc Bảo, Tô Tử Du, Hân Hân vội vàng chạy tới, cậu ba cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức đi theo...
“Là một đống tro tàn.” Tô Tử Du ngồi xổm xuống, hồ nghi xoa trên tay “Tro từ giấy cháy ư?”
Nếu mô tả hiện trường là chính xác thì khi quan phủ mở cửa ra, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là tứ chi bị chặt rời, hài cốt trên mặt đất và tân nương bị treo cổ.
Không có khả năng kẻ giết người đốt giấy ngay tại chỗ đâu nhỉ?
Hân đầu to ôm đầu nói: "A... càng ngày càng khó hiểu. Chuyện gì thế này!"
Tô Tử Du nghe vậy nói: "Tiếp tục tìm."
Một lúc sau, mọi người tìm thấy cây nến rơi xuống đất, sợi chỉ đỏ treo trên cửa sổ và một khúc xương kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Tô Tử Du sửng sốt hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc liếc một cái, nói: "Trông giống như xương móng gà..."
Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, lúc bái đường có ăn chân gà không?”
Nữ quỷ lắc đầu.
Mọi người nhìn vào manh mối trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sợi dây đỏ, xương móng gà, một đống tro tàn.
Hân đầu to kêu lên: "Hay chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi! Túc Bảo, cho chị mượn chiếc búa lớn của em. Chúng ta có thể đập nát bức tường và lao ra ngoài."
Tô Dĩnh Nhạc thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy!
Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không đi! Chúng ta nhất định phải tìm được tân lang."
Tô Tử Du: “Đúng!”
Trước mắt đánh giá, nơi này có thể là địa điểm giúp Túc Bảo tăng KPI mạnh đấy nha, không thể vứt KPI được!
"Đừng lo lắng, có Túc Bảo ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Tô Tử Du không chắc chắn lắm, nhìn Túc Bảo: "Phải không em?"
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Bé tin mình sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng...Có lẽ mọi người sẽ hoảng sợ một chút…
Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: "Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn.”
Quỷ xui xẻo nói: "Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ."
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: "Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ."
Tô Dĩnh Nhạc: "Ừ, cậu giúp được gì?"
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: “Đóng vai tân lang nha?”
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức."
Túc Bảo nói tiếp: “Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc như rớt xuống!
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: "Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Tử Chiến hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: "Chú ba, chú sợ à?"
Tô Tử Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: "Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?"
Hân Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, "Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả."
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật.
Đám nhóc này…. bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì….
Túc Bảo: "Cậu ba~~~ làm ơn đi mà!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...Được."
"Hú hú~" Túc Bảo nhảy lên, phấn khích nói: "Vào phòng tân hôn nào!"
Làm hệt như có đám cưới ấy.
Tâm trí Tô Dĩnh Nhạc hỗn loạn trong gió, khi hoàn hồn, anh đã cầm sợi dây màu đỏ, đầu dây buộc một nữ quỷ, một người một quỷ đứng ở giữa phòng.
Nữ quỷ ngượng ngùng nói: "Tướng công..."
Mấy đứa trẻ trốn dưới gầm giường, Túc Bảo chắp tay nhỏ giọng nói: "Cậu ba, nhớ làm đổ cây nến!"
Tô Tử Du: "Chú ba, lên đi! Chú làm được mà!"
Hân đầu to: "Chú ba thật mạnh mẽ! Chú ba, cố lên!"
Tô Tử Chiến: “...” Tại sao cậu lại trốn dưới gầm giường với bọn nhóc này? ? ?
Những ngọn nến đỏ bập bùng trong phòng.
Từ lúc họ bước vào đến giờ, khung cảnh luôn mờ ảo, mọi ánh sáng đều đến từ nến, đèn lồng...
Đèn lồng đỏ và chân đèn được treo khắp nơi ngoài sân, còn đèn dầu và nến được thắp trong nhà.
Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——
Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?
Túc Bảo chắp hai tay nói: "Cậu ba, dứt khoát đập đi!"
Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất!
Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!
Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.
Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: "Túc Bảo!"
"Tới đây!"
"Hey, ngọn lửa tinh thần!"
Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.
Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc!
Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.