Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 537: Tặng một món quà lớn

Tề Lan

11/05/2024

Trước giờ Diêu Linh Nguyệt chưa từng chơi những trò này. Cô ấy nằm trong hố, sau đó vui vẻ nhìn anh lấp cát chôn mình, hai mắt sáng rực như đèn pha. Lúc trước, cô ấy từng từng nằm trong quan tài tận tám năm, nhưng nơi đó âm u, lạnh lẽo, tăm tối, cô liêu, khác hoàn toàn với bãi biển ngập tràn ánh nắng, cát vừa mịn vừa mềm mại như hiện tại.

Tô Nhất Trần buồn cười hỏi: “Thích bị chôn tới vậy hả?”

Diêu Linh Nguyệt chợt nhìn anh chằm chằm, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Thích… anh chôn.”

Sau này, khi cô ấy mất, xin đừng để chuyện lúc trước xảy ra lần nữa, đừng để kẻ đáng ghét chôn cô ấy vào quan tài, có được không…? Cô ấy thích được người mình yêu chôn hơn, nếu vậy thì dù có yên giấc ngàn thu, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.

Tô Nhất Trần nhìn đôi mắt ngây thơ của Diêu Linh Nguyệt, như chợt hiểu thấu cô ấy đang nghĩ gì, chiếc xẻng trong tay thoáng dừng lại giữa không trung. Anh muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải nói gì.

Đúng lúc này, đám Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du cũng chạy tới, thấy Tô Nhất Trần đang chôn Diêu Linh Nguyệt thì hớn hở tham gia chôn cùng. Chẳng biết từ bao giờ, Tô Nhất Trần đã chìm đắm trong trò chơi trẻ con này, nụ cười trên mặt cũng dần rạng rỡ hơn, cuối cùng cả bọn cũng chôn xong Diêu Linh Nguyệt, chỉ để lại mỗi cái đầu ló ra khỏi nền cát.

Hân Hân bật cười thành tiếng: “Hay là chúng ta trang điểm cho bác gái thành chuột Mickey đi!”

Nghe vậy, bọn trẻ lại bừng bừng phấn khởi đắp hai cái tay chuột Mickey từ cát phía trên đầu Diệu Linh Nguyệt, lại xây cho cô ấy một thân hình chuột Mickey bằng cát.

Tô Nhất Trần lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy tấm liền cho họ.

Mãi tới khi trời đã về chiều, Mộc Quy Phàm mới tới gọi bọn họ về khách sạn.

Túc Bảo chơi đến đói meo cả bụng, vội thu dọn thùng và xẻng nhỏ của mình, vui vẻ nhảy chân sáo về lại con đường trong vườn hoa của khách sạn.

Tô Nhất Trần đưa tấm ảnh vừa chụp bằng điện thoại cho Diêu Linh Nguyệt xem, khi thấy bản thân trong bức ảnh, cô ấy thoáng sững sờ, sau đó lại hớn hở cười ngây ngô, tay cầm chặt lấy điện thoại không chịu buông, nhìn chằm chằm bức ảnh không rời mắt.

Trong ảnh có cô ấy, ngoài ra còn có Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến, Tô Tử Tích và Tô Nhất Trần đang cầm điện thoại tự sướng, cũng là người cách màn ảnh gần nhất. Nhưng mới nhìn được một chút thì màn hình đã tối đen, cô vội nắm lấy tay Tô Nhất Trần, kéo nhẹ. Thấy vậy, anh giúp cô mở màn hình lên, cô lại nhìn chằm chằm tấm ảnh, qua vài phút, điện thoại lại tắt, Tô Nhất Trần lại mở lên thay cô, không thấy phiền chút nào.

Hai người cứ thế về tới khách sản, bây giờ, Tô Nhất Trần đưa thẳng điện thoại cho cô, hỏi: “Mật khẩu điện thoại là 0315, nhớ kỹ chưa?”

Diêu Linh Nguyệt ngước mặt lên, hoang mang nhìn anh.

Tô Nhất Trần cầm lấy một ngón tay của cô ấy, nhấn xuống màn hình điện thoại, kiên nhẫn dạy bảo: “0315, tức ngày 15 tháng 3, cũng chính là sinh nhật của Túc Bảo.”

Bàn tay thon dài, cứng cáp, khớp xương rõ ràng nắm lấy một ngón tay nhỏ xinh, nhợt nhạt, cùng ấn xuống bốn con số hiện trên màn hình. Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, Tô Nhất Trần lại tắt điện thoại đi, lặp lại thêm lần nữa.

“Hiểu chưa?” Anh hỏi.

Diêu Linh Nguyệt gật đầu tỉnh ngộ.

Hiểu rồi!



Cô ấy cầm điện thoại, vụng về nhập mật khẩu, điện thoại lóe sáng, cô ấy lại vui vẻ tắt màn hình, cứ thế lặp đi lặp lại tận mấy lần.

Tô Nhất Trần không ngăn cản, để mặc cho cô ấy chơi, kết quả cô ấy chơi đến nghiện, gọi đi tắm cũng không chịu đi.

Túc Bảo thấy mợ trầm mê điện thoại thì khẽ lắc đầu, bảo: “Hết cứu!”

Tô Tử Du ngạc nhiên: “Thật không ngờ có một ngày mẹ lại nghiện chơi điện thoại.”

Chỉ đóng mở màn hình thôi mà cũng có thể chơi say sưa tới vậy sao?

Tô Tử Chiến thẳng tay lấy điện thoại đi, bảo: “Đi tắm, tắm xong con sẽ trả điện thoại lại cho mẹ.”

Diêu Linh Nguyệt tức giận nhìn Tô Tử Chiến, sau đó quay sang ngó Túc Bảo bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Túc Bảo xua tay: “Đừng tìm con, con nghe theo anh cả.”

Diêu Linh Nguyệt lại nhìn qua Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần xoa trán: “Đi tắm trước đã.”

Diêu Linh Nguyệt xụ mặt, không chịu đâu!

Đúng lúc này, bà cụ Tô tiến lại gần, định dẫn Túc Bảo đi tắm rửa, thay quần áo. Lúc thấy Diêu Linh Nguyệt cả người dơ hầy, bà ấy ngạc nhiên hỏi: “Con vừa lăn từ đống cát ra hả? Mau đi tắm đi, tắm xong chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Túc Bảo.”

Nghe vậy, Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn đi tắm.

Quả nhiên, không ai có thể trốn khỏi sự đàn áp vô hình của bà cụ.

Khách sạn được bày trí vô cùng xa hoa lộng lẫy theo tiêu chuẩn năm sao bạch kim, giữa sảnh có một đài phun nước phát nhạc, khách sạn cao ba mươi tầng, từ tầng năm trở lên là phòng nghỉ, năm tầng bên dưới là khu phức hợp thương mại.

Mặc dù ở trên đảo nhỏ, lại mang tới cảm giác hệt như thành phố cấp một vậy.

Tiệc sinh nhật của Túc Bảo năm nay được tổ chức ở nhà hàng cao cấp trên tầng năm với diện tích lên đến mấy trăm mét vuông, đồ ăn, thức uống được cung cấp miễn phía, trước lối vào nhà hàng đặt một cổng vòm bằng hoa tươi cực lớn, dọc con đường dẫn vào sảnh tiệc treo đầy ảnh của Túc Bảo.

Có ảnh lúc bé mới ba tuổi, trông rất ngây thơ, đáng yêu.

Có ảnh lúc bốn tuổi, dễ thương lại pha lẫn tinh nghịch, ma mãnh…

Ngoài ra còn có những bức ảnh được chụp gần đây khi bé mới hơn 5 tuổi, đôi mắt xinh đẹp của cô bé tràn ngập sức sống, trông có thần hơn nhiều. Bên cạnh đó còn có ảnh chụp chung với ba, với các anh, các chị, cậu, mợ và ông bà ngoại.



Mộc Mỹ Hoa nghe nói hôm nay, nhà hàng tầng năm sẽ chiêu đãi miễn phí, bèn dẫn Viện Viện xuống, kết quả tới nơi mới phát hiện ra đây là tiệc sinh nhật năm tuổi của Túc Bảo.

“Xa xỉ thật sự.” Mộc Mỹ Hoa ghen tỵ lẩm bẩm.

Viện Viện đã thay một bộ đồ mới, tóc cũng được gội sạch, để xõa, tóc mai hai bên thì dùng kẹp con bướm cố định lại, trông vừa thục nữ lại không mất vẻ đáng yêu.

Trên đường tới đây, tần suất được người qua đường ngoái đầu nhìn của cô bé cũng rất cao, nhưng vừa đến nhà hàng… Ánh mắt của mọi người lập tức bị ảnh chụp của Túc Bảo thu hút. Chỉ mỗi ảnh của Túc Bảo thôi đã cướp sạch hào quang của cô bé rồi…

Viện Viện ghen tỵ nhìn sảnh tiệc được bày trí sang trọng trước mặt, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng sinh nhật của Túc Bảo.

Lúc này, Túc Bảo được ba, cậu và ông bà ngoại hộ tống đến sảnh tiệc. Hôm nay, bé mặc một chiếc đầm màu xanh xen hồng nhạt, trên đầu đội vương miện công chúa. Bé cười tươi rói rói, mọi người cũng cực kỳ thích.

Tại sao người tỏa hào quang chói mắt như vậy lại không phải là mình? Viện Viện nghĩ thầm, mặt cúi xuống, bực bội nắm chặt quả cầu thủy tinh trong tay.

Phía trước nhà hàng có dựng một sân khấu, Tô Nhất Trần bước lên, đầu tiên là hoan nghênh mọi người tới với đảo Nghê Quang, sau đó lại giải thích hôm nay là sinh nhật của công chúa nhỏ Túc Bảo nhà họ Tô, mong mọi người chơi tận hứng. Kế tiếp, một chiếc bánh kem cao vài tầng được nhân viên đẩy tới giữa sân khấu, khách du lịch có mặt tại đây cũng tươi cười, chân thành hát lên khúc hát mừng sinh nhật.

Túc Bảo vừa thổi nến xong, tràng pháo tay dậy trời tức tốc vang lên, mấy người đứng phía trước nhất còn bắn pháo giấy chúc mừng, mảnh giấy vụn sặc sỡ bay khắp sân khấu, trông cực kỳ đẹp mắt.

Túc Bảo cầm microphone, cất giọng non nớt: “Cảm ơn mọi người! Chúc mọi người hạnh phúc, bình an, cả đời vui vẻ ạ.”

Mộc Mỹ Hoa cắn một miếng bánh mềm xốp, ngọt tựa mệt, cười khẩy: “Lời chúc này thật chẳng đâu vào đâu, làm gì có ai đi chúc người khác bình an trong sinh nhật của mình chứ.”

Viện Viện nhỏ giọng khuyên: “Mẹ ơi, đừng nói vậy.”

Mộc Mỹ Hoa cau mày: “Tính ra con cũng có thua kém gì Túc Bảo đâu, sao lại cách biệt một trời một vực như thế chứ, hầy, đúng là trên đời luôn có những người sinh ra đã mát ăn bát vàng mà.”

Viện Viện lại nhớ tới những gì mình đã thấy trong gương, có thật là Túc Bảo tốt số, đầu thai đúng nơi không. Mẹ quỷ bảo không phải, là do Túc Bảo sửa sổ sinh tử, gom hết thứ tốt vào tay mình.

Viện Viện nhìn tiệc sinh nhật trước mặt, trong một khoảnh khắc, mặt của Túc Bảo chợt biến thành mặt của cô bé. Những thứ này vốn thuộc về cô bé, đáng lý ra, người đầu thai vào nhà họ Tô phải là Viện Viện, ba của cô ta là Mộc Quy Phàm, mẹ là Tô Cẩm Ngọc.

Nhưng Túc Bảo lại cướp lấy vị trí đó của cô bé, thế nên Mộc Quy Phàm mới biến thành cậu của cô bé…

Viện Viện thật sự nhịn không nổi nữa, quăng quả cầu thủy tinh trong tay ra.

Tiệc sinh nhật xa hoa chứ gì? Cô bé tuyệt đối không để Túc Bảo đắc ý đâu!

Cô bé sẽ tặng cho Túc Bảo một món quà thật lớn!

Viện Viện che đi sự ghen tị nơi đáy mắt, dõi theo quả cầu thủy tinh màu đen đang lăn trên sàn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook