Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 284: Thế gian này có bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, thế này đã tốt lắm rồi

Tề Lan

07/10/2023

Trong phòng bếp, Tô Ý Thâm lấy ra một lọ tiêu ngâm không biết từ đâu, hỏi: "Mẹ, tiêu ngâm năm xưa còn ăn được không? Hình như để một hai năm rồi thì phải?”

Tô Tử Lâm tìm giỏ tre trong tủ: "Mẹ, giỏ tre ở đâu ấy nhỉ?"

Tô Lạc nhận nhiệm vụ sơ chế hành gừng tỏi làm gia vị nhưng tìm mãi không thấy tỏi băm sẵn đâu: “Mẹ, không có tỏi băm à?

Tô Nhạc Phi nóng nảy hỏi: "Mẹ ơi, xương gà này phải rút hết ra hở? Khó rút quá, để vậy gặm luôn được không?”

Ngoài cửa, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Cẩn Mạc và Tô Vân Triều vô cùng cạn lời.

Có điều bọn họ không ở nhà quanh năm suốt tháng, muốn tìm đồ cũng chẳng biết tìm ở đâu…

Bà cụ Tô trừng mắt: "Thôi thôi, lăn hết ra ngoài giùm, đứa nào đứa nấy chỉ biết mẹ ơi mẹ ới thôi.”

Tô Cẩm Ngọc không nhịn cười lớn.

Cô lấy ra một cái giỏ tre từ tủ ngoài cùng bên trái, lại mở tủ treo lấy tỏi băm, nhân tiện nói: “Tiêu ngâm hai năm thì không ăn được, chẳng qua hũ này mẹ mới làm hai tháng trước thôi, hũ ban đầu đã đổ đi rồi!"

Sống lưng bà cụ Tô cứng đờ, động tác thái rau bỗng dừng lại.

Hai mắt bà cụ đỏ hoe, Túc Bảo đang cầm củ hành tây ngửa đầu hỏi: “Bà ngoại ơi, bà làm sao thế?”

Bà cụ Tô cười đáp: "Không có gì, mùi hành tây cay quá, xộc vào mắt..."

Túc Bảo tò mò dùng ngón tay khẩy khẩy củ hành tây.

Hành tây cay á? Hình như không phải mà!

Hành tây còn khiến người ta rơi nước mắt ư?

Kết quả, móng tay của bé đâm thủng vỏ hành tây, vị cay xộc thẳng vào mắt khiến nước mắt Túc Bảo lập tức rớt tạch tạch.

"Hu hu hu... Hành tây này biết cắn người.” Túc Bảo sụt sịt ném hành tây ra xa.

Mọi người vốn đang khó chịu khi thấy bà cụ Tô buồn, bỗng dưng tiếng khóc hức hức lên án hành tây sặc mùi trẻ con của cục bột nhỏ vang lên, bầu không khí lập tức sáng sủa lại.

Bà cụ Tô nhanh chóng nhặt hành tây lên: "Trẻ con đừng đụng vào hành tây, lát nữa không được dụi mắt biết không?"

Túc Bảo: "Con dụi mất rồi!”

Vừa nãy cay quá nên bé giơ tay lên dụi mắt, tuyệt vời, giờ thì khóc như mưa.

Hân Hân cầm khăn giấy chạy vào: "Đây đây, chị lau cho em!”

Tô Tử Du cầm khăn mặt, cau mày nói: "Khăn giấy khô sao mà lau ra, phải dùng khăn lông ướt!”

Tô Cẩm Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, cô nắm lấy tay Túc Bảo: "Đi thôi, mẹ dẫn con đi rửa mắt!"

Bởi vì khúc nhạc đêm này, sự xuất hiện bất ngờ của Tô Cẩm Ngọc cũng biến thành niềm vui ấm áp.



Sau khi giúp Túc Bảo rửa mắt, mấy đứa trẻ tay trong tay chạy vào bếp gây chuyện... Không, là giúp đỡ.

Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài cửa, khẽ gọi: "Anh ba."

Thật sự quá hạnh phúc... Con gái là tiểu Diêm Vương, cho cô và gia đình một cơ hội đoàn tụ cuối cùng.

Bởi lo lắng Kỷ Trường sẽ phải chịu trách nhiệm, cô đã trực tiếp đi gặp mấy lão đầu dưới địa phủ. Bình thường theo luật thì người đã mất không thể gặp mặt người nhà, nhưng mấy lão đầu kia bị cô dây dưa đến phiền, đều nhắm một mắt mở một mắt làm bộ như không thấy.

Tô Dĩnh Nhạc mím môi, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Cẩm Ngọc, cười nói: "Đã lâu không gặp, em gái."

Đôi mắt Tô Cẩm Ngọc cong cong lấp lánh ý cười: "Đã lâu không gặp, anh ba!"

Sau đó cô lại nhìn sang bên cạnh: "Anh sáu, động cơ bước của anh thành công chưa? Đây là bí mật tối cao đó! Anh bảy, anh nhớ chú ý an toàn… Đặc công thời hòa bình sẽ nguy hiểm hơn nhỉ?”

Tô Vân Triều ừ một tiếng, cười tươi như anh trai hàng xóm: “Ngọc Nhi vẫn còn nhớ anh bảy làm công việc gì à?”

Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm: "Đương nhiên rồi!”

Tô Vân Triều tiến lên, ôm Tô Cẩm Ngọc thật chặt: "Anh cảm giác em béo hơn một chút rồi."

Tô Cẩm Ngọc tự hào giơ cánh tay lên: "Đúng không? Sau khi chết, em đã làm việc rất chăm chỉ để lấy lại vóc dáng đấy.”

Tô Cẩn Mặc không nhịn được bật cười.

Bữa khuya trước khi đi ngủ gồm có thịt viên kho cay, đùi cừu nướng thì là và cánh gà không xương sốt tiêu.

Túc Bảo ăn hăng say đến mức toát hết mồ hôi, miệng cứ hít hà không ngừng, vừa ăn vừa uống nước.

Mộc Quy Phàm vẫn luôn như người vô hình từ nãy đến giờ thấy vậy không nhịn được nói: “Ăn cay không được thì đừng ăn nữa con.”

Vốn dĩ anh không định làm phiền người một nhà họ Tô đoàn tụ, sự tồn tại của anh khá dư thừa trong tình huống này.

Ai ngờ Túc Bảo cứ nằng nặc kéo anh ra khỏi phòng.

Túc Bảo nốc gần nửa bình nước mới dừng lại, khó hiểu hỏi: “Vì sao cay cắn người nhưng càng ăn lại càng nghiện nhỉ?”

Mọi người phì cười, sau này lại thêm một nhóc tham ăn rồi.

Mộc Quy Phàm nhúng cánh gà sốt tiêu qua nước mấy lần mới đưa cho bé: “Bởi vì cay là một loại xúc giác chứ không phải vị giác, rất dễ gây nghiện, trẻ con không nên ăn nhiều.”

Túc Bảo gặm cánh gà, lại hỏi: “Vì sao ạ, vì sao trẻ con không được ăn nhiều?”

Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con chưa từng ăn cay, bỗng chốc ăn nhiều quá sẽ đau bụng đấy.”

Tô Nhạc Phi hì hục gặm cánh gà, bổ sung: “Không chỉ đau bụng, ngày mai lúc con giải quyết nỗi buồn, mông nhỏ cũng đau luôn á!”

Túc Bảo sợ ngây người.



Thật đáng sợ!

Cây ớt cắn miệng đã đành, còn cắn bụng, cắn mông nữa á?

Thậm chí khi người ta giải quyết nỗi buồn cũng không tha?

Bé con vội vàng thả cánh gà xuống: “Không ăn, Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Dừng một lát, bé lại bổ sung: “Sáng mai bé ăn sau!”

Mẹ thích món này, bé phải ăn giúp mẹ!

Mọi người cười phá lên, mãi đến gần mười hai giờ đêm mới không cam lòng tản đi.

Thời khắc tạm biệt cuối cùng, Tô Cẩm Ngọc lại không thấy tiếc nuối mấy, qua mười hai giờ là quỷ tiết, bầy quỷ tràn lên nhưng cô phải đi xuống.

Tô Cẩm Ngọc ở trong phòng bà cụ Tô, tâm sự với mẹ mình rất lâu đến khi bà cụ không chống đỡ nổi thiếp đi, cô mới lặng yên đứng dậy.

“Mẹ ơi nhớ chú ý sức khỏe nhé!” Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi mãi mãi yêu mẹ.”

Cô lại nhìn sang ông cụ Tô: “Ba cũng giữ gìn sức khỏe, phải dỗ dành mẹ vui nhiều một chút, Ngọc Nhi mãi mãi yêu ba.”

“Ngọc Nhi đi đầu thai đây… Ba, mẹ, tạm biệt.”

Tô Cẩm Ngọc nhìn hai ông bà lần cuối, dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi cô đi, khóe mắt bà cụ Tô ứa nước mắt, không thể kìm được tiếng nức nở.

Ông cụ Tô giơ tay giúp bà lâu đi, lẩm bẩm: “Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả vầng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết cơ mà.”

Vốn không có cơ hội gặp lại, giờ có thể chào tạm biệt nhau, như vậy đã quá tốt rồi.

Có biết bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, cứ thế vương vấn tiếc nuối cả đời.

Con cái đều đã lớn khôn, muốn đi xa… Cứ xem như Ngọc Nhi rời nhà, đến một nơi rất xa, rất xa thôi…

Tô Cẩm Ngọc ra cửa, thấy tám anh trai đều im lặng ngồi dưới lầu.

Túc Bảo đã sắp gục, bé giơ hai ngón tay chống mí mắt lên.

“Cậu cả ơi… Túc Bảo cần băng dính.” Bé con buồn ngủ díp mắt lí nhí bằng giọng sữa mềm mại, rõ ràng mắt không nổi nữa nên mới tìm băng keo dán mí mắt lên.

Bé vừa dán xong đã thấy mẹ bay xuống, cục bột nhỏ lập tức lao tới: “Mẹ ơi, mẹ phải đi rồi ạ?”

Tô Cẩm Ngọc yêu thương xoa đầu nhỏ của con gái: “Sau này con nhớ phải nghe lời ông bà ngoại và các cậu nhé.”

Dừng một lát, cô lại bổ sung: “Nghe lời ba con nữa.”

Mộc Quy Phàm đang đứng tựa lưng vào cửa phòng trên tầng hai, nghe vậy thì khẽ mím môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook