Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 367: Tô Tử Tích phải cấp cứu

Tề Lan

12/01/2024

Bên ngoài phòng phẫu thuật, bà cụ Tô, Tô Tử Lâm và Tô Tử Du đều đang chờ đợi, vì phòng hờ Hân Hân lại gây rắc rối, hôm nay Tô Tử Chiến còn gánh vác trọng trách kèm cô bé làm bài tập.

Thấy bà cụ vẫy tay gọi mình, Túc Bảo báo với bà cụ Tô một tiếng rồi đi qua.

Bà cụ cười tủm tỉm hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên gì?”

Túc Bảo không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà ơi, bà là ai vậy ạ? Vì sao bà lại ở đây, người nhà của bà cũng đang phẫu thuật trong đó hở?”

Bà cụ lắc đầu: “Cháu bà nằm viện ở tầng dưới, bà chỉ đang đi dạo hít thở không khí thôi.”

Túc Bảo: “Hmm…”

Tô Tử Du: “Bà muốn đi dạo thì sao không xuống công viên bên dưới í, tới chỗ này làm gì chứ?”

Bà cụ quan sát Tô Tử Du, thầm than, số mệnh người nhà này tốt thật, không một ai kém, nếu bà ta mượn hết số mệnh của bọn họ…

Đáy mắt bà cụ hiện lên vẻ tham lam và hưng phấn.

Bà ta cười tủm tỉm: “Bà chỉ đi đạo chút thôi. Bạn nhỏ, cháu có muốn đi thăm cháu bà không, ngay tầng dưới thôi, gần lắm, cháu bà rất thích chơi đùa với mấy bạn nhỏ, còn có nhiều đồ chơi và kẹo lắm!”

Đồ chơi và kẹo, gần như có thể lừa gạt tám mươi phần trăm trẻ con.

“Gần đây cháu bà còn chơi một game rất thú vị, thu thập mặt trời nuôi dưỡng thực vật, sau đó thực vật đánh bại zombie í, cháu biết game này không? Chơi vui lắm!”

Hai mươi phần trăm còn lại, game trên điện thoại có thể giải quyết nốt.

Đáng tiếc, Túc Bảo và Tô Tử Du đều nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ buôn người.

Túc Bảo: “Bà ơi, bà tưởng bọn cháu là con nít ba tuổi dễ lừa gạt hở?”

Tô Tử Du: “Bà cụ này, có phải bà xem bọn cháu là đồ ngốc không? Rõ ràng quá rồi đấy!”

Bà cụ lập tức nghẹn họng, hai đứa nhóc này giống hệt Tô Tử Tích, không dễ lừa, tính cảnh giác quá mạnh.

Bà ta muốn dùng lại chiêu cũ, rót bùa mê thuốc lú, khiến bọn chúng ngơ ngác đi theo mình.

Tô Tử Tích đang phẫu thuật, chắc hẳn người lớn nhà này đều đang lo lắng dồn hết sự chú ý vào đó, đôi khi hành nghề ngay trong tầm mắt như này lại dễ thành công hơn…

Bà cụ giả vờ lơ đễnh liếc qua, ai ngờ cả bà cụ Tô và Tô Tử Lâm đều đang nhìn mình chằm chằm.

“...”

Bà ta không cam lòng nhưng không dám mạo hiểm, cuối cùng đành phải đứng dậy nói: “Haiz, bà chỉ thấy hai đứa tuổi xêm xêm cháu trai mình nên mới vậy, làm gì có lừa các cháu, không tin thì thôi!”

Nói xong thì vội vã chạy biến.

Kỷ Trường cười khẩy: “Túc Bảo, con chờ ở đây nhé, sư phụ bám theo bà ta xem thử tình hình thế nào.”

Túc Bảo gật đầu.





Trong phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích đã ngấm thuốc tê, ngủ mê man rồi.

Một cô y tá kiểm tra cả người cậu bé thì phát hiện lá bùa hộ mệnh nơi cổ tay.

Lúc làm phẫu thuật phải nghiêm khắc tuân theo quy định kháng khuẩn, không cho phép đeo các loại trang sức, bình thường cũng hay có bệnh nhân đeo bùa hộ mệnh, các y tá sẽ tháo xuống, bỏ hết vào trong hộp quản lý đồ dùng.

Bùa bình an đeo rất chặt, y tá không dám tùy tiện cắt đồ của người ta, phòng giải phẫu xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ, có bà vợ phải sinh mổ, em bé sắp ngừng thở rồi, ông chồng lại yêu cầu nhất định phải hạ dao lúc mấy giờ mấy phút đó, còn phải quay video lại cho anh ta.

Hơn nữa, phẫu thuật cần cắt quần áo bệnh nhân, người nhà lại ồn ào nói bộ quần áo đấy tận mấy vạn tệ, đòi bác sĩ phải bồi thường.

Vậy nên y tá tốn mấy phút mới tháo được lá bùa bình an xuống, đặt sang bên cạnh.

Trong nháy mắt đó, số mệnh vốn đang được bảo vệ của Tô Tử Tích bỗng dưng bị hút ra ngoài, không ngừng tập trung hết về một phía…

Mấy quỷ hồn lơ lửng xung quanh xúm lại.

“Xảy ra chuyện gì thế, chậc chậc thằng nhóc này, tấm bùa hộ mệnh đó lợi hại thật.”

“Đúng vậy, nhìn da thịt non mịn này đi, xem ra gia cảnh nó không tệ, để ta thử coi có bám vào người nó được không.”

“Ta cũng muốn thử.”

Đám quỷ tranh nhau bon chen đến gần Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích đang ngủ mê man, không có ý thức tự chủ, cậu chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ầm ĩ, có tiếng tạp nham lẫn tiếng nói chuyện.

Sau đó cơ thể bất ngờ lạnh đi nhưng cậu không thể nào nhúc nhích.

Bác sĩ mổ chính rất vững vàng, tất cả đều đang diễn ra trơn tru thì ngay bước then chốt, mạch máu nơi đó bỗng sưng lên rồi vỡ, máu tươi phun trào.

Phòng phẫu thuật lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng!

Đàn anh Tô Ý Thâm ngạc nhiên, không thể nào, tỷ lệ chỉ có năm phần trăm mà cũng rơi xuống đầu mình á?

Tình huống này không có khả năng xuất hiện mới đúng… Bác sĩ mổ chính toát hết mồ hôi lạnh.

Ở nơi không ai nhìn thấy, quỷ ảnh lượn lờ quanh Tô Tử Tích.

“Ha, thằng nhóc này sắp ngỏm rồi, đến giúp nó một tay đê! Kéo ra ngoài…”

“Mắt mũi bị sao thế, đây mà gọi là sắp ngỏm à? Giờ mà lôi thì chỉ lôi được nửa cái hồn phách thôi, nó sẽ biến thành kẻ ngu đấy.”

“Anh bạn nhỏ, hi hi, đến đây đi, chúng ta cùng chơi đùa nào! Đến đây đi~”

Tay chân Tô Tử Tích lạnh dần, huyết áp cũng tụt xuống.



Cậu không có ý thức tự chủ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đè nặng lên người mình đến mức thở không nổi, oxy trong phổi như bị một cái ống hút liên tục hút đi hết, khó chịu quá…

**

Túc Bảo đang chờ bên ngoài bỗng nhíu mày.

Bé không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ thấy mấy quỷ hồn lũ lượt bay vào, nom dáng vẻ như đi xem náo nhiệt.

“Mau mau, thằng bé kia sắp tiêu đời, mau kéo nó!”

“Hi hi hi…”

Túc Bảo cuống lên, thằng bé? Là anh Tử Tích hở?

Bé lập tức cầm hồ lô linh hồn, lắc mạnh: “Chị gái đào hoa, anh trai xui xẻo, anh Phan, dì xấu xí… Mau ra ngoài!”

Bầy quỷ bị lắc đến xây xẩm mặt mày, vội vàng hỏi: “Sao, sao vậy?”

Túc Bảo lo lắng chỉ vào phòng phẫu thuật, nói Tô Tử Tích đang mổ thì có quỷ muốn vào đó phá hoại.

Quỷ xui xẻo lập tức lên tiếng: “Cứ để đấy cho ta! Chỉ là một đám cô hồn dã quỷ, chẳng là cái đách gì với ta hết!”

Nói xong, nó nhanh chân vọt vào trong.

Quỷ đào hoa gào lên: “Cmn, ngươi đứng lại cho ta, đồ xui xẻo nhà ngươi đừng có đụng vào bác sĩ!!!”

Quỷ nhu nhược đuổi theo.

Quỷ xui xẻo chạy nhanh quá, không phanh kịp, suýt thì tông vào bác sĩ mổ chính.

Đối phương đang cẩn thận từng li từng tí, mắt thấy sắp xử lý tốt chỗ chảy máu rồi, ai ngờ tay tự dưng chệch đi, thế là máu lại ọc ra.

Bác sĩ mổ chính: “!!!”

Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược: “...”

Quỷ nhu nhược tóm chặt quỷ xui xẻo vứt nó ra ngoài, quỷ đào hoa giống hệt như chị đại xã hội đen, nạt đám quỷ đang vây quanh Tô Tử Tích một tiếng: “Đang làm gì đấy! Tất cả tản ra cho ta! Người của chị đây mà cũng dám động vào hả?”

Bầy quỷ cuống quýt giải tán.

Tô Tử Tích hôn mê đang thấy khó thở lập tức thoải mái rất nhiều, trên người cũng không còn cảm giác bị đè nặng nữa.

Quỷ đào hoa vừa xua hết bầy quỷ đi, giọng nói sốt ruột của bác sĩ mổ chính đã vang lên: “Chuẩn bị cấp cứu!”

Đám quỷ ngơ ngác.

Cấp… Cấp cứu?

Bọn chúng vô thức nhìn về phía Tô Tử Tích, chỉ thấy sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng trắng bệch…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook