Chương 321: Trường thành
Tề Lan
18/11/2023
Túc Bảo theo ba bé đi mua một bó hoa và trái cây để chuẩn bị vào viện thăm Cố Thịnh Tuyết.
Ngày thường Mộc Quy Phàm lái chiếc xe việt dã này rất nghênh ngang, nhưng hôm nay có Túc Bảo nên anh chạy xe vô cùng cẩn thận.
Dẫu vậy, xe anh vẫn đụng phải xe của người khác ở ngã tư.
Mộc Quy Phàm hạ cửa kính xe xuống.
Một cô gái đi giày cao gót vội vàng bước xuống chiếc xe điện, rối rít nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cô gái này chính là cô gái nghịch di động nửa đêm, vì sắp muộn giờ làm nên phóng xe nhanh quá, chẳng ngờ lại đụng phải người khác.
Cô gái thầm than: Hỏng bét!
Nhìn qua cũng biết chiếc xe của Mộc Quy Phàm rất đắt đỏ, ít nhất cũng vài triệu tệ.
Có bán cô ấy đi cũng chẳng đền nổi!
Cô gái như bị sét đánh giữa trời quang, lúc này cửa kính chiếc xe đắt đỏ bỗng hạ xuống, một cô bé ló đầu ra.
“Chị ơi, cẩn thận chút nha!” Túc Bảo nhìn âm khí đang vờn quanh người cô gái, nói: “Chị, ngày nào chị cũng thức khuya à? Thức khuya không tốt đâu, đi trên đường nhất định phải chú ý an toàn.”
Đầu cô gái ông ong, cô ấy vô thức nói: “Cảm…. cảm ơn…”
Túc Bảo còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay: “Lần sau gặp lại, tạm biệt.”
Nghe Túc Bảo nói vậy, Mộc Quy Phàm lập tức lái xe rời đi.
Xe bị đụng như vậy chỉ như trầy xước da thôi, người không bị sao là được rồi, anh không coi trọng chiếc xe lắm.
Chỉ có cô gái đứng như trời trồng, ngẩn ngơ như đang nằm mơ…
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào viện.
Đến khoa ngoại lầu hai mươi, ngoài hành lang có một số người đang lướt điện thoại.
[Một cô bé giận dữ mắng người mặc kimono…. Để phá hỏng lễ cúng tế, cô bé này đã đập nát búp bê yêu quý của những cô gái khác…]
Nghe được tin tức phát ra từ điện thoại, Mộc Quy Phàm khẽ nhướn mày, đúng là video vu khống!
Quả nhiên, người đang xem video nói: “Chả hiểu sao cư dân mạng lại khen con bé kia, theo tôi thấy thì người khác mặc gì chả liên quan tới nó, đã vậy nó còn đập vỡ búp bê của người khác nữa chứ… Không biết tại sao, tôi luôn không ưa loại trẻ con này chút nào!”
Người ngồi bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy, hồi trước tôi mặc đồ mình thích lên phố cũng bị người khác chỉ trỏ, ghét nhất cái loại mượn danh nghĩa yêu nước để chỉ trích người khác!”
Mộc Quy Phàm chau mày.
Túc Bảo ôm cổ anh, nói: “Ba ơi mau đi thôi, mau đi thôi!”
Nghe thấy người khác hiểu lầm mình, tiểu Túc Bảo hoàn toàn không bận tâm nữa rồi.
Khi trước bé đã nói, mặc đồ mình thích không sai, thích mặc gì là tự do của mỗi người. Nếu mấy anh chị kia mặc trang phục của kẻ thù khi đi tàu điện ngầm hay đến công viên thì bé đã chẳng nói gì.
Có điều, mặc trang phục của kẻ thù ngay trước miếu thờ Thành Hoàng Gia thì không ổn. Đến giờ Túc Bảo vẫn không thấy mình sai chỗ nào, bé vững lòng với suy nghĩ của mình.
Thứ hai…..
Bé đập vỡ búp bê vì búp bê đó làm từ tro cốt người, nếu mấy anh chị kia mang búp bê về sau lễ cúng tế thì búp bế sẽ phản phệ họ và hút vận may cùng sinh khí của họ.
Bé không hề đập vỡ bất cứ con búp bê bình thường nào…..
Túc Bảo không thấy hành động đập vỡ búp bê của mình có gì sai trái.
Sai ở họ, không phải ở bé.
Nhìn gương mặt vui vẻ thoải mái của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm chua xót hiểu ra --- Tiểu bảo bối của anh trưởng hành rồi.
Khi trước bị bạo lực mạng, Túc Bảo như rơi vào bóng tối.
Bây giờ tận tai nghe thấy người khác nói lời hiểu lầm mình, bé lại chẳng hề bận tâm.
Khi một người đối mặt với sự hiểu nhầm không quan trọng nhưng chẳng màng giải thích thì chứng tỏ nội tâm của người ấy đã trở nên mạnh mẽ!
“Bảo bối, ba tự hào về con!”
Tay Mộc Quy Phàm vuốt lưng Túc Bảo, anh nói: “Con rất tuyệt!”
Hai mắt Túc Bảo lập tức cong như vầng trăng khuyết, bé hôn chụt lên má Mộc Quy Phàm một cái.
Mộc Quy Phàm nói: “Có điều, đôi khi con không cần lo chuyện của một số người đâu, con đối tốt với họ nhưng chưa chắc họ đã cảm kích.”
Anh hiểu rõ lý do Túc Bảo đập vỡ búp bê, nhưng người khác không hiểu, họ chỉ nghĩ Túc Bảo phá hoại món đồ yêu thích của người khác mà thôi.
Túc Bảo nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, phồng má, vô tư nói: “Sao giúp người khác lại nhất định phải được người ta cảm kích ạ?”
Bé chỉ làm những việc mình nên làm, người khác có cảm kích hay không đâu liên quan gì tới bé.
Mộc Quy Phàm ngẩn người, sau đó phì cười.
Cũng đúng, tiểu bảo bối của anh muốn làm gì đâu cần phải giải thích với người khác.
Anh bị cô bé con lên lớp rồi.
Hai người tìm được phòng bệnh của Cố Thịnh Tuyết - Phòng số 18.
Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của ba, nóng ruột nói: “Ba ơi, đưa hoa cho con!”
Cố Thịnh Tuyết đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa.
“Phòng 18….. 18, 18…. quả nhiên là chị Tiểu Bát!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Cố Thịnh Tuyết chau mày, chỉ nghe tiếng cửa được đẩy ra, sau đó là giọng nói của Túc Bảo.
“Xin chào chị Tiểu Bát… À không, chị Tiểu Tuyết!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Túc Bảo đưa bó hoa đến trước mặt Cố Thịnh Tuyết: “Nè, cho chị!”
Cố Thịnh Tuyết nhắm mắt làm bộ đang ngủ.
Hoàn toàn không muốn nhìn thấy con bé chọc người khác tức giận này.
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chị Tiểu Tuyết, em biết chị tỉnh rồi, em vừa nhìn thấy tai chị dựng lên đó! Chị xem, tai chị vẫn đang động đậy nè!”
Hai tai Cố Thịnh Tuyết động đậy như không thể kiểm soát!
Cô bé tức giận!
Tại sao cái tai này lại mất kiểm soát và không nghe lời chút nào thế nhỉ?
Cô bé mở mắt ra, trừng mắt với Túc Bảo, hỏi: “Em tới làm gì?”
Kết quả, cô bé lại trông thấy hoa lan hồ điệp xinh đẹp ngay trước mặt.
“Em đến thăm chị!” Túc Bảo nói.
Cố Thịnh Tuyết ngẩn người, ba mẹ và chị gái cô bé đều không biết cô bé thích lan hồ điệp, sao Túc Bảo lại biết?
Cố Thịnh Tuyết quay đầu đi, đổi tư thế nằm.
Túc Bảo toan đặt hoa lên tủ đầu giường, nhưng nơi đấy đang có máy móc.
Túc Bảo lại định đặt hoa xuống đất, nhưng cảm thấy không ổn, làm vậy hơi giống đặt hoa lên mộ tổ tiên thì phải….
Túc Bảo nhìn đầu giường, không thích hợp, lại nhìn tấm lưng bị thương của Cố Thịnh Tuyết….
Cuối cùng, bé dứt khoát đặt hoa lên mông Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết: “???”
Cô bé lập tức quay đầu, trừng mắt nói: “Em bị bệnh hả?”
Túc Bảo vô tội chớp mắt: “Chị Tiểu Tuyết, em không có chỗ đặt hoa..”
Vừa nãy, Túc Bảo nghĩ, nếu bé đặt hoa ở chỗ khác thì chị Tiểu Tuyết sẽ không vui.
Không rõ tại sao, trong đầu bé xuất hiện một cảnh tượng, bé tặng lan hồ điệp cho chị Tiểu Tuyết, nhưng lan hồ điệp lại rụng cánh, chị Tiểu Tuyết lập tức rút dao đuổi theo bé đòi chém.
Quá đáng sợ…
Thế nên bé mới đặt hoa lên mông chị Tiểu Tuyết.
Túc Bảo cắn ngón tay, giải thích: “Chị xem như này tốt biết bao…. Mông nở hoa….”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Em đến không phải vì muốn thăm chị, mà muốn chọc chị tức chết đúng không?
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy tức muốn bật khóc….
Ngày thường Mộc Quy Phàm lái chiếc xe việt dã này rất nghênh ngang, nhưng hôm nay có Túc Bảo nên anh chạy xe vô cùng cẩn thận.
Dẫu vậy, xe anh vẫn đụng phải xe của người khác ở ngã tư.
Mộc Quy Phàm hạ cửa kính xe xuống.
Một cô gái đi giày cao gót vội vàng bước xuống chiếc xe điện, rối rít nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Cô gái này chính là cô gái nghịch di động nửa đêm, vì sắp muộn giờ làm nên phóng xe nhanh quá, chẳng ngờ lại đụng phải người khác.
Cô gái thầm than: Hỏng bét!
Nhìn qua cũng biết chiếc xe của Mộc Quy Phàm rất đắt đỏ, ít nhất cũng vài triệu tệ.
Có bán cô ấy đi cũng chẳng đền nổi!
Cô gái như bị sét đánh giữa trời quang, lúc này cửa kính chiếc xe đắt đỏ bỗng hạ xuống, một cô bé ló đầu ra.
“Chị ơi, cẩn thận chút nha!” Túc Bảo nhìn âm khí đang vờn quanh người cô gái, nói: “Chị, ngày nào chị cũng thức khuya à? Thức khuya không tốt đâu, đi trên đường nhất định phải chú ý an toàn.”
Đầu cô gái ông ong, cô ấy vô thức nói: “Cảm…. cảm ơn…”
Túc Bảo còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay: “Lần sau gặp lại, tạm biệt.”
Nghe Túc Bảo nói vậy, Mộc Quy Phàm lập tức lái xe rời đi.
Xe bị đụng như vậy chỉ như trầy xước da thôi, người không bị sao là được rồi, anh không coi trọng chiếc xe lắm.
Chỉ có cô gái đứng như trời trồng, ngẩn ngơ như đang nằm mơ…
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào viện.
Đến khoa ngoại lầu hai mươi, ngoài hành lang có một số người đang lướt điện thoại.
[Một cô bé giận dữ mắng người mặc kimono…. Để phá hỏng lễ cúng tế, cô bé này đã đập nát búp bê yêu quý của những cô gái khác…]
Nghe được tin tức phát ra từ điện thoại, Mộc Quy Phàm khẽ nhướn mày, đúng là video vu khống!
Quả nhiên, người đang xem video nói: “Chả hiểu sao cư dân mạng lại khen con bé kia, theo tôi thấy thì người khác mặc gì chả liên quan tới nó, đã vậy nó còn đập vỡ búp bê của người khác nữa chứ… Không biết tại sao, tôi luôn không ưa loại trẻ con này chút nào!”
Người ngồi bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy, hồi trước tôi mặc đồ mình thích lên phố cũng bị người khác chỉ trỏ, ghét nhất cái loại mượn danh nghĩa yêu nước để chỉ trích người khác!”
Mộc Quy Phàm chau mày.
Túc Bảo ôm cổ anh, nói: “Ba ơi mau đi thôi, mau đi thôi!”
Nghe thấy người khác hiểu lầm mình, tiểu Túc Bảo hoàn toàn không bận tâm nữa rồi.
Khi trước bé đã nói, mặc đồ mình thích không sai, thích mặc gì là tự do của mỗi người. Nếu mấy anh chị kia mặc trang phục của kẻ thù khi đi tàu điện ngầm hay đến công viên thì bé đã chẳng nói gì.
Có điều, mặc trang phục của kẻ thù ngay trước miếu thờ Thành Hoàng Gia thì không ổn. Đến giờ Túc Bảo vẫn không thấy mình sai chỗ nào, bé vững lòng với suy nghĩ của mình.
Thứ hai…..
Bé đập vỡ búp bê vì búp bê đó làm từ tro cốt người, nếu mấy anh chị kia mang búp bê về sau lễ cúng tế thì búp bế sẽ phản phệ họ và hút vận may cùng sinh khí của họ.
Bé không hề đập vỡ bất cứ con búp bê bình thường nào…..
Túc Bảo không thấy hành động đập vỡ búp bê của mình có gì sai trái.
Sai ở họ, không phải ở bé.
Nhìn gương mặt vui vẻ thoải mái của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm chua xót hiểu ra --- Tiểu bảo bối của anh trưởng hành rồi.
Khi trước bị bạo lực mạng, Túc Bảo như rơi vào bóng tối.
Bây giờ tận tai nghe thấy người khác nói lời hiểu lầm mình, bé lại chẳng hề bận tâm.
Khi một người đối mặt với sự hiểu nhầm không quan trọng nhưng chẳng màng giải thích thì chứng tỏ nội tâm của người ấy đã trở nên mạnh mẽ!
“Bảo bối, ba tự hào về con!”
Tay Mộc Quy Phàm vuốt lưng Túc Bảo, anh nói: “Con rất tuyệt!”
Hai mắt Túc Bảo lập tức cong như vầng trăng khuyết, bé hôn chụt lên má Mộc Quy Phàm một cái.
Mộc Quy Phàm nói: “Có điều, đôi khi con không cần lo chuyện của một số người đâu, con đối tốt với họ nhưng chưa chắc họ đã cảm kích.”
Anh hiểu rõ lý do Túc Bảo đập vỡ búp bê, nhưng người khác không hiểu, họ chỉ nghĩ Túc Bảo phá hoại món đồ yêu thích của người khác mà thôi.
Túc Bảo nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, phồng má, vô tư nói: “Sao giúp người khác lại nhất định phải được người ta cảm kích ạ?”
Bé chỉ làm những việc mình nên làm, người khác có cảm kích hay không đâu liên quan gì tới bé.
Mộc Quy Phàm ngẩn người, sau đó phì cười.
Cũng đúng, tiểu bảo bối của anh muốn làm gì đâu cần phải giải thích với người khác.
Anh bị cô bé con lên lớp rồi.
Hai người tìm được phòng bệnh của Cố Thịnh Tuyết - Phòng số 18.
Túc Bảo thoát khỏi vòng ôm của ba, nóng ruột nói: “Ba ơi, đưa hoa cho con!”
Cố Thịnh Tuyết đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa.
“Phòng 18….. 18, 18…. quả nhiên là chị Tiểu Bát!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Cố Thịnh Tuyết chau mày, chỉ nghe tiếng cửa được đẩy ra, sau đó là giọng nói của Túc Bảo.
“Xin chào chị Tiểu Bát… À không, chị Tiểu Tuyết!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Túc Bảo đưa bó hoa đến trước mặt Cố Thịnh Tuyết: “Nè, cho chị!”
Cố Thịnh Tuyết nhắm mắt làm bộ đang ngủ.
Hoàn toàn không muốn nhìn thấy con bé chọc người khác tức giận này.
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chị Tiểu Tuyết, em biết chị tỉnh rồi, em vừa nhìn thấy tai chị dựng lên đó! Chị xem, tai chị vẫn đang động đậy nè!”
Hai tai Cố Thịnh Tuyết động đậy như không thể kiểm soát!
Cô bé tức giận!
Tại sao cái tai này lại mất kiểm soát và không nghe lời chút nào thế nhỉ?
Cô bé mở mắt ra, trừng mắt với Túc Bảo, hỏi: “Em tới làm gì?”
Kết quả, cô bé lại trông thấy hoa lan hồ điệp xinh đẹp ngay trước mặt.
“Em đến thăm chị!” Túc Bảo nói.
Cố Thịnh Tuyết ngẩn người, ba mẹ và chị gái cô bé đều không biết cô bé thích lan hồ điệp, sao Túc Bảo lại biết?
Cố Thịnh Tuyết quay đầu đi, đổi tư thế nằm.
Túc Bảo toan đặt hoa lên tủ đầu giường, nhưng nơi đấy đang có máy móc.
Túc Bảo lại định đặt hoa xuống đất, nhưng cảm thấy không ổn, làm vậy hơi giống đặt hoa lên mộ tổ tiên thì phải….
Túc Bảo nhìn đầu giường, không thích hợp, lại nhìn tấm lưng bị thương của Cố Thịnh Tuyết….
Cuối cùng, bé dứt khoát đặt hoa lên mông Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết: “???”
Cô bé lập tức quay đầu, trừng mắt nói: “Em bị bệnh hả?”
Túc Bảo vô tội chớp mắt: “Chị Tiểu Tuyết, em không có chỗ đặt hoa..”
Vừa nãy, Túc Bảo nghĩ, nếu bé đặt hoa ở chỗ khác thì chị Tiểu Tuyết sẽ không vui.
Không rõ tại sao, trong đầu bé xuất hiện một cảnh tượng, bé tặng lan hồ điệp cho chị Tiểu Tuyết, nhưng lan hồ điệp lại rụng cánh, chị Tiểu Tuyết lập tức rút dao đuổi theo bé đòi chém.
Quá đáng sợ…
Thế nên bé mới đặt hoa lên mông chị Tiểu Tuyết.
Túc Bảo cắn ngón tay, giải thích: “Chị xem như này tốt biết bao…. Mông nở hoa….”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Em đến không phải vì muốn thăm chị, mà muốn chọc chị tức chết đúng không?
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy tức muốn bật khóc….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.