Chương 533: Túc Bảo rèn luyện
Tề Lan
16/04/2024
Viện Viện hơi sợ hãi nhưng vẫn hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào...?"
Nữ quỷ tựa vào vai cô bé nói: “Bây giờ Túc Bảo được cưng chiều như vậy đều bởi vì con bé có thể nhìn trộm mọi thứ dưới âm phủ, giúp người nhà của mình bắt quỷ diệt trừ rác rưởi, nhà họ Tô nhờ vậy mà càng ngày càng tốt đẹp… Đó là lý do tại sao mọi người yêu chiều con bé đó đến vậy."
"Túc Bảo làm vậy là chơi ăn gian!"
Nữ quỷ vuốt ve đôi mắt Viện Viện: “Ngươi cũng làm như Túc Bảo đi, trước tiên phải khai quang đôi mắt của ngươi.”
Viện Viện sửng sốt, làm như vậy ư?
Nhưng bé đã động lòng trước lời đề nghị của nữ quỷ.
"Phải làm thế nào ạ?" Viện Viện hỏi.
Nữ quỷ mỉm cười: “Con gái ngoan của ta, trước tiên tất nhiên phải tháo bỏ đôi mắt của con rồi.”
Viện Viện bỗng nhiên sợ hãi: "Cái gì? Ta không muốn!"
Nữ quỷ nói: "Yên tâm, ta chỉ móc đôi mắt phàm trần của ngươi ra thôi, không thật sự cắt bỏ nhãn cầu của ngươi, ngươi sẽ không bị mù đâu."
Viện Viện lại vùng vẫy.
Nếu mọi thứ là giả thì...thử một lần cũng chẳng hề gì.
Nhưng nếu đó là sự thật thì sao... nhỡ mọi điều nữ quỷ nói đều là sự thật thì sao? Vậy thì cô bé sẽ không bằng lòng để Túc Bảo lấy đi mọi thứ của mình.
Ánh mắt Viện Viện càng thêm kiên quyết.
Cô bé phải lấy lại hết tất thảy những gì thuộc về mình!
Người phụ nữ trùm khăn đỏ rất hài lòng, đưa tay về phía mắt Viện Viện...
**
Tuần này Túc Bảo trải qua rất bình yên. (Gạch bỏ), rất hỗn loạn.
Mỗi sáng thức dậy, bé cùng ba mình chạy bộ mười cây số, khi về tới nhà, bé kiệt sức đến mức nằm lăn ra đất không dậy nổi.
Mộc Quy Phàm còn buộc hai bao cát vào chân bé...
“Ba ơi, sao phải buộc bao cát vào chân khi chạy ạ?” Túc Bảo nhăn mặt.
Bây giờ bé đã khỏe hơn trước, nếu không bé sẽ không thể chạy được mười km.
Vốn dĩ chạy như vậy đã khó nhọc lắm rồi, thế mà ba bé còn buộc thêm bao cát vào chân bé, bé thật sự mệt muốn chết ~
Mộc Quy Phàm nói: "Buộc đồ vật nặng vào chân sẽ giúp con rèn luyện sức mạnh của bước chân khi quen với trọng lực…Sau này khi tháo tạ ra khỏi chân... con sẽ có thể nhảy rất cao.”
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con hiểu rồi ạ!”
Trong thế giới dưới lòng đất, bé nhún chân một cái đã có thể bay vút lên, nhưng bé lại không thể bay ở nhân giới.
“Vậy sau này con có thể nhảy lên tường và trèo ra ngoài phải không?” Túc Bảo hưng phấn hỏi.
Mộc Quy Phàm: “Đương nhiên…”
Bà cụ Tô đang cầm một cái chảo đứng bên cạnh….
Nửa câu sau của Mộc Quy Phàm lập tức chuyển thành: "...Không, trèo tường là sai. Chúng ta phải tuân theo pháp luật."
Túc Bảo: "..."
Ngoài chạy bộ còn có rèn luyện phản ứng và trí nhớ.
Mộc Quy Phàm đặt nồi niêu trong sân, Túc Bảo chỉ có thể nhìn một cái rồi ném đá vào bát được chỉ định theo trí nhớ của mình.
Tiếng bang - bang vang lên!
Bà cụ Tô cầm một quả dưa chuột chạy ra khỏi bếp: “Mộc Quy Phàm!”
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo bị bịt mắt rồi bỏ chạy.
Còn có một bài luyện tập ý chí, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo lặng lẽ ngồi xổm bên hồ: “Chuẩn bị xong chưa con?”
Túc Bảo lột quần áo, hú lên một tiếng rồi nhún đôi chân trần và nhảy ùm xuống hồ.
"Nước rất lạnh, kiên trì chút nha con!" Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: "Bơi, bơi, bơi! Bắt đầu bơi đi, hôm qua ba đã dạy gì nào?!"
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, nhưng ánh mắt luôn theo dõi sát sao Túc Bảo, anh sẽ bế bé lên ngay lúc bé không kiên trì nổi và sắp sửa đuối nước, không biết sau bao nhiêu lần như vậy, lần thứ N khi Túc Bảo sặc nước, Tướng quân và Thủ Vọng đã nhảy xuống hồ.
Sau đó chúng bơi chó xung quanh Túc Bảo.
Kết quả là, ba Mộc Quy Phàm dạy mãi không thành, giờ đây Túc Bảo không học cũng tự biết bơi chó!!!
Một người và hai chú chó vui vẻ bơi lội trong nước!
Mộc Quy Phàm: “…”
Bà cụ Tô ôm chiếc khăn tắm dày chạy tới, tức giận nói: “Mùa xuân vẫn lạnh lắm, nhất định phải học bơi vào thời điểm này ư?”
"Còn nữa, con gái con đứa sao lại trần truồng như thế!"
Đúng lúc này, Túc Bảo bò lên bờ, hét to: "Không trần truồng không trần truồng đâu ngoại ơi, con còn mặc quần đùi nè!"
Mộc Quy Phàm quay lại bờ bế Túc Bảo lên, nhanh chóng giật lấy chiếc khăn tắm trên tay bà cụ Tô... quấn Túc Bảo lại rồi bỏ chạy.
“Nước lạnh mới có thể rèn luyện ý chí con người!” Mộc Quy Phàm quăng lại một câu.
Bà cụ Tô đứng đó chửi rủa và cảm thấy vô cùng đau lòng, mãi tới khi bóng hai ba con nhà kia biến mất, bà mới thôi mắng người.
Bà lặng lẽ bước về nhà, lòng thầm nghĩ: Túc Bảo nhất định phải luyện tập… dường như bà không thể làm gì khác ngoài cảm thấy đau lòng…
Chỉ trong một tuần, Túc Bảo đã gầy đi nhiều.
Ban đầu bé tròn trịa, nhưng bây giờ cằm cũng nhọn hơn.
"Không được, mình phải về hầm gà." Bà cụ Tô tự nhủ: "Gà hầm chưa đủ... hải sâm? Trẻ con có thể ăn hải sâm... Còn cái gì có thể bồi bổ nhỉ."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối tuần nhà họ Tô đến đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo.
Hân Hân vui như mở cờ trong bụng, cô bé đã chăm chỉ hoàn thành bài tập về nhà trong hai ngày cuối tuần để có thể mặc sức chơi thỏa thích tại đảo Nghê Quang, nhưng bài tập về nhà đối với cô bé không hề dễ dàng và chẳng khác nào một cuộc chiến.
“Đi, đi thôi!” Hân Hân chạy thật nhanh, lên xe lại chạy xuống: “Xô của chị, xô, xô!”
Túc Bảo ngồi trong xe điểm danh: "Tiểu Ngũ!"
Tiểu Ngũ thò đầu ra từ trong túi thú cưng: "Có ạ!"
"Tướng Quân!"
Tướng Quân sủa một cách uy nghiêm.
"Thủ Vọng!"
Thủ Vọng dựa vào chân Túc Bảo và liếm chân bé.
"Cái Chuông!"
Cái Chuông nhảy vào trong ngực Túc Bảo, lăn người lộ cái bụng: "Meo ~"
Tiểu Vũ phát ra một thanh âm vô cùng sống động: "Hừm!"
Nó vỗ cánh, rất phẫn nộ nói: "Thứ con hàng không biết xấu hổ!"
Túc Bảo thở dài, còn thiếu ai nữa...
"Ồ, còn thiếu cụ rùa!" Túc Bảo lập tức chạy ra khỏi xe, đụng phải Hân Hân đang xách một chiếc xô nhỏ.
"Ối!"
"Ối!"
Hai chị em đồng thời ôm đầu, chiếc xô nhỏ trong tay Hân Hân rơi xuống, cụ rụa ở bên trong cũng lăn ra.
“Em không sao chứ?” Hân Hân sờ trán Túc Bảo, không để ý đến cơn đau trên trán mình.
Túc Bảo lắc đầu: "Hơi đau thôi ạ, nhưng không sao! Chị Hân Hân ơi, đầu chị to quá!"
Hai cô nhóc cười nói vui vẻ, cụ rùa nằm trên mặt đất thấy không ai nhặt mình lên nên lặng lẽ bò về xô.
"Đi thôi!" Hân Hân nhấc cái xô nhỏ lên, Túc Bảo nhìn cụ rùa.
Bé nói: "Tụi con vừa điểm danh xong, bây giờ con gọi thì cụ rùa phải lên tiếng nha!"
Cụ rùa: "?"
Túc Bảo: “Cụ rùa!”
Cụ rùa: "……"
Cụ rùa choáng váng một lúc rồi… đập đầu vào chiếc xô sắt nhỏ.
Bụp~
Túc Bảo sửng sốt, sau đó bật cười, đưa tay sờ đầu cụ rùa: "Đau không cụ rùa?"
Hân Hân cũng bật cười: “Lần sau dùng mai rùa mà đập vào xô nha!”
Mọi người đều vui vẻ đến mức không nhịn được cười.
Bà cụ Tô đi phía cuối, cằn nhằn: “Chậm một chút, đừng vội, chúng ta có máy bay riêng, vội gì mà vội…”
Mười chiếc Maybach từ từ lái rời khỏi nhà họ Tô.
Trang viên nhà họ Tô rộng lớn đột nhiên trống rỗng, chỉ có tảng đá khổng lồ mà Túc Bảo mang về đứng trơ trọi trước tòa nhà chính…
Nữ quỷ tựa vào vai cô bé nói: “Bây giờ Túc Bảo được cưng chiều như vậy đều bởi vì con bé có thể nhìn trộm mọi thứ dưới âm phủ, giúp người nhà của mình bắt quỷ diệt trừ rác rưởi, nhà họ Tô nhờ vậy mà càng ngày càng tốt đẹp… Đó là lý do tại sao mọi người yêu chiều con bé đó đến vậy."
"Túc Bảo làm vậy là chơi ăn gian!"
Nữ quỷ vuốt ve đôi mắt Viện Viện: “Ngươi cũng làm như Túc Bảo đi, trước tiên phải khai quang đôi mắt của ngươi.”
Viện Viện sửng sốt, làm như vậy ư?
Nhưng bé đã động lòng trước lời đề nghị của nữ quỷ.
"Phải làm thế nào ạ?" Viện Viện hỏi.
Nữ quỷ mỉm cười: “Con gái ngoan của ta, trước tiên tất nhiên phải tháo bỏ đôi mắt của con rồi.”
Viện Viện bỗng nhiên sợ hãi: "Cái gì? Ta không muốn!"
Nữ quỷ nói: "Yên tâm, ta chỉ móc đôi mắt phàm trần của ngươi ra thôi, không thật sự cắt bỏ nhãn cầu của ngươi, ngươi sẽ không bị mù đâu."
Viện Viện lại vùng vẫy.
Nếu mọi thứ là giả thì...thử một lần cũng chẳng hề gì.
Nhưng nếu đó là sự thật thì sao... nhỡ mọi điều nữ quỷ nói đều là sự thật thì sao? Vậy thì cô bé sẽ không bằng lòng để Túc Bảo lấy đi mọi thứ của mình.
Ánh mắt Viện Viện càng thêm kiên quyết.
Cô bé phải lấy lại hết tất thảy những gì thuộc về mình!
Người phụ nữ trùm khăn đỏ rất hài lòng, đưa tay về phía mắt Viện Viện...
**
Tuần này Túc Bảo trải qua rất bình yên. (Gạch bỏ), rất hỗn loạn.
Mỗi sáng thức dậy, bé cùng ba mình chạy bộ mười cây số, khi về tới nhà, bé kiệt sức đến mức nằm lăn ra đất không dậy nổi.
Mộc Quy Phàm còn buộc hai bao cát vào chân bé...
“Ba ơi, sao phải buộc bao cát vào chân khi chạy ạ?” Túc Bảo nhăn mặt.
Bây giờ bé đã khỏe hơn trước, nếu không bé sẽ không thể chạy được mười km.
Vốn dĩ chạy như vậy đã khó nhọc lắm rồi, thế mà ba bé còn buộc thêm bao cát vào chân bé, bé thật sự mệt muốn chết ~
Mộc Quy Phàm nói: "Buộc đồ vật nặng vào chân sẽ giúp con rèn luyện sức mạnh của bước chân khi quen với trọng lực…Sau này khi tháo tạ ra khỏi chân... con sẽ có thể nhảy rất cao.”
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Con hiểu rồi ạ!”
Trong thế giới dưới lòng đất, bé nhún chân một cái đã có thể bay vút lên, nhưng bé lại không thể bay ở nhân giới.
“Vậy sau này con có thể nhảy lên tường và trèo ra ngoài phải không?” Túc Bảo hưng phấn hỏi.
Mộc Quy Phàm: “Đương nhiên…”
Bà cụ Tô đang cầm một cái chảo đứng bên cạnh….
Nửa câu sau của Mộc Quy Phàm lập tức chuyển thành: "...Không, trèo tường là sai. Chúng ta phải tuân theo pháp luật."
Túc Bảo: "..."
Ngoài chạy bộ còn có rèn luyện phản ứng và trí nhớ.
Mộc Quy Phàm đặt nồi niêu trong sân, Túc Bảo chỉ có thể nhìn một cái rồi ném đá vào bát được chỉ định theo trí nhớ của mình.
Tiếng bang - bang vang lên!
Bà cụ Tô cầm một quả dưa chuột chạy ra khỏi bếp: “Mộc Quy Phàm!”
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo bị bịt mắt rồi bỏ chạy.
Còn có một bài luyện tập ý chí, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo lặng lẽ ngồi xổm bên hồ: “Chuẩn bị xong chưa con?”
Túc Bảo lột quần áo, hú lên một tiếng rồi nhún đôi chân trần và nhảy ùm xuống hồ.
"Nước rất lạnh, kiên trì chút nha con!" Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: "Bơi, bơi, bơi! Bắt đầu bơi đi, hôm qua ba đã dạy gì nào?!"
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, nhưng ánh mắt luôn theo dõi sát sao Túc Bảo, anh sẽ bế bé lên ngay lúc bé không kiên trì nổi và sắp sửa đuối nước, không biết sau bao nhiêu lần như vậy, lần thứ N khi Túc Bảo sặc nước, Tướng quân và Thủ Vọng đã nhảy xuống hồ.
Sau đó chúng bơi chó xung quanh Túc Bảo.
Kết quả là, ba Mộc Quy Phàm dạy mãi không thành, giờ đây Túc Bảo không học cũng tự biết bơi chó!!!
Một người và hai chú chó vui vẻ bơi lội trong nước!
Mộc Quy Phàm: “…”
Bà cụ Tô ôm chiếc khăn tắm dày chạy tới, tức giận nói: “Mùa xuân vẫn lạnh lắm, nhất định phải học bơi vào thời điểm này ư?”
"Còn nữa, con gái con đứa sao lại trần truồng như thế!"
Đúng lúc này, Túc Bảo bò lên bờ, hét to: "Không trần truồng không trần truồng đâu ngoại ơi, con còn mặc quần đùi nè!"
Mộc Quy Phàm quay lại bờ bế Túc Bảo lên, nhanh chóng giật lấy chiếc khăn tắm trên tay bà cụ Tô... quấn Túc Bảo lại rồi bỏ chạy.
“Nước lạnh mới có thể rèn luyện ý chí con người!” Mộc Quy Phàm quăng lại một câu.
Bà cụ Tô đứng đó chửi rủa và cảm thấy vô cùng đau lòng, mãi tới khi bóng hai ba con nhà kia biến mất, bà mới thôi mắng người.
Bà lặng lẽ bước về nhà, lòng thầm nghĩ: Túc Bảo nhất định phải luyện tập… dường như bà không thể làm gì khác ngoài cảm thấy đau lòng…
Chỉ trong một tuần, Túc Bảo đã gầy đi nhiều.
Ban đầu bé tròn trịa, nhưng bây giờ cằm cũng nhọn hơn.
"Không được, mình phải về hầm gà." Bà cụ Tô tự nhủ: "Gà hầm chưa đủ... hải sâm? Trẻ con có thể ăn hải sâm... Còn cái gì có thể bồi bổ nhỉ."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối tuần nhà họ Tô đến đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo.
Hân Hân vui như mở cờ trong bụng, cô bé đã chăm chỉ hoàn thành bài tập về nhà trong hai ngày cuối tuần để có thể mặc sức chơi thỏa thích tại đảo Nghê Quang, nhưng bài tập về nhà đối với cô bé không hề dễ dàng và chẳng khác nào một cuộc chiến.
“Đi, đi thôi!” Hân Hân chạy thật nhanh, lên xe lại chạy xuống: “Xô của chị, xô, xô!”
Túc Bảo ngồi trong xe điểm danh: "Tiểu Ngũ!"
Tiểu Ngũ thò đầu ra từ trong túi thú cưng: "Có ạ!"
"Tướng Quân!"
Tướng Quân sủa một cách uy nghiêm.
"Thủ Vọng!"
Thủ Vọng dựa vào chân Túc Bảo và liếm chân bé.
"Cái Chuông!"
Cái Chuông nhảy vào trong ngực Túc Bảo, lăn người lộ cái bụng: "Meo ~"
Tiểu Vũ phát ra một thanh âm vô cùng sống động: "Hừm!"
Nó vỗ cánh, rất phẫn nộ nói: "Thứ con hàng không biết xấu hổ!"
Túc Bảo thở dài, còn thiếu ai nữa...
"Ồ, còn thiếu cụ rùa!" Túc Bảo lập tức chạy ra khỏi xe, đụng phải Hân Hân đang xách một chiếc xô nhỏ.
"Ối!"
"Ối!"
Hai chị em đồng thời ôm đầu, chiếc xô nhỏ trong tay Hân Hân rơi xuống, cụ rụa ở bên trong cũng lăn ra.
“Em không sao chứ?” Hân Hân sờ trán Túc Bảo, không để ý đến cơn đau trên trán mình.
Túc Bảo lắc đầu: "Hơi đau thôi ạ, nhưng không sao! Chị Hân Hân ơi, đầu chị to quá!"
Hai cô nhóc cười nói vui vẻ, cụ rùa nằm trên mặt đất thấy không ai nhặt mình lên nên lặng lẽ bò về xô.
"Đi thôi!" Hân Hân nhấc cái xô nhỏ lên, Túc Bảo nhìn cụ rùa.
Bé nói: "Tụi con vừa điểm danh xong, bây giờ con gọi thì cụ rùa phải lên tiếng nha!"
Cụ rùa: "?"
Túc Bảo: “Cụ rùa!”
Cụ rùa: "……"
Cụ rùa choáng váng một lúc rồi… đập đầu vào chiếc xô sắt nhỏ.
Bụp~
Túc Bảo sửng sốt, sau đó bật cười, đưa tay sờ đầu cụ rùa: "Đau không cụ rùa?"
Hân Hân cũng bật cười: “Lần sau dùng mai rùa mà đập vào xô nha!”
Mọi người đều vui vẻ đến mức không nhịn được cười.
Bà cụ Tô đi phía cuối, cằn nhằn: “Chậm một chút, đừng vội, chúng ta có máy bay riêng, vội gì mà vội…”
Mười chiếc Maybach từ từ lái rời khỏi nhà họ Tô.
Trang viên nhà họ Tô rộng lớn đột nhiên trống rỗng, chỉ có tảng đá khổng lồ mà Túc Bảo mang về đứng trơ trọi trước tòa nhà chính…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.