Chương 19
Mạc Nhan
18/04/2015
Nàng mắng thầm hắn trong lòng vài lần, chân cũng đành đi đến doanh thuốc, chén thuốc mặc dù đã vỡ, nhưng trong nồi vẫn còn nhiều thuốc, chỉ cần đun lại là có một chén khác.
Nàng quyết định, chờ hắn phục hồi như cũ, nàng sẽ trở lại Tiên sơn, tuy rằng hắn là thích nam nhân, nhưng hắn đã có đối tượng khác, lời hứa với nàng như thế cũng kết thúc…
Nhưng lòng của nàng thật sự đau quá, cứ nghĩ rằng hắn cũng thích nàng, lúc hắn hôn nàng, thật sự nàng rất vui.
Nhưng ngẫm lại, từ ngày hai người gặp nhau cho đến nay, hắn không hề có ý với nàng, ngược lại là nàng mặt dày mày dạn đi theo người ta.
Khẳng định hắn là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, mới đồng ý lấy nàng.
Chán ghét, trước mắt nàng cảm thấy thật mơ hồ, không nhịn được nước mắt chảy ra, nàng dùng tay áo lau đi lệ ở khóe mắt.
Khi đến doanh thuốc, nàng nhìn thấy đám quân y đang tụ tập bên trong…
Tốt lắm, lòng nàng đang tức giận, đang muốn tìm người phát tiết đây, lúc trước họ hại nàng té nhào ra đất, nàng phải đòi nợ lại mới cam lòng.
Nàng tìm chỗ kín đáo, hóa trang biến thành bộ dáng Hàn đại phu đi ra…
Hàn đại phu vốn là quân y đứng đầu, tất cả các quân y khác đều phải nghe Hàn đại phu sai bảo, cho nên khi nàng xuất hiện. tất cả đám quân y đang nói chuyện phiếm kia im bặt, đứng lên cung kính hành lễ.
Nàng quét mắt liếc tất cả một cái, học cử chỉ của Hàn đại phu, ra mệnh lệnh.
“Trong đám người các ngươi, kẻ nào dám lấy trộm đại lực thần đan của ta?”
“Sao ạ?” Đam quân y nghe xong ngây người, há hốc mồm nhìn lẫn nhau.
Đại lực thần đan??? Đại lực thần đan là cái gì???
“Còn không mau trả lại cho ta.”
“Tiểu nhân không lấy!”
“Tiểu nhân cũng không!”
“Không phải tiểu nhân đâu ạ!”
Đám quân y đua nhau phủ nhận, họ chưa từng thấy Hàn đại phu tức giận như thế, tất cả đều ngậm miệng như hến.
Tô Dung Nhi đi đến trước mặt họ trừng mắt, làm bọn họ một phen kinh hãi.
“Không chịu nói phải không? Được, lão phu tất sẽ có biện pháp để tra ra kẻ trộm, các ngươi lập tức nằm sấp xuống, hai tay chống xuống đất, không để thân mình chạm đất.”
Nàng vừa ra mệnh lệnh, đám quân y lập tức làm theo.
Đám quân y này không giống như binh lính ngày ngày thao luyện thân thể cường tráng, nên chỉ chốc lát sau, mồ hôi liền đầm đìa đổ ra, hai cánh tay cũng bắt đầu phát run.
Tô Dung Nhi bắt bọn họ duy trì tư thế như vậy, còn đổ một chén nước lên lưng mỗi người, lớn tiếng cảnh cáo.
“Chờ lão phu quay trở lại, nếu ai quần áo ẩm ướt, ta sẽ bắt dọn dẹp nhà vệ sinh một tháng.”
Lời vừa dứt. quả nhiên nghe được vài tiếng sợ hãi hít thở không khí.
Nàng cố gắng nhịn không cười, tiếp tục nói: “Bất quá, nếu kẻ nào đó thừa nhận là hắn trộm, hoặc có ai biết kẻ nào trộm thì nói cho lão phu một tiếng, tất cả mọi người sẽ không phải cùng chịu khổ như vậy.”
Nói xong, nàng cố nén run run môi, đem chén thuốc hướng soái doanh đi đến.
Cuối cùng đã trả xong thù, ai kêu đám nam nhân thối đó tự dưng không có việc gì lại dám chọc nàng.
Đã xả được nỗi bực tức trong lòng, nhưng khi đến trước soái doanh, lòng của nàng lại như đang rơi xuống đáy vực, cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, nàng oai nghiêm bước vào trong doanh trướng.
Đoàn Ngự Thạch chờ nàng đã lâu, nhìn thấy gương mặt kia, hắn phải xác định xem có đúng là nàng hay không đã!
“Dung Nhi?”
Nàng tức giận liếc mắt nhìn hắn, phủ nhận: “Không phải.”
Tốt lắm, chính là nàng, ngữ khí cùng ánh mắt kia chính là Dung Nhi của hắn, lần này hắn sẽ không lầm đối tượng mà biểu lộ sai nữa.
Nàng đặt chén thuốc trên bàn, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.
“Thuốc đã đưa tới, tướng quân nếu không có việc gì sai bảo, xin cho tiểu nhân cáo lui.”
Hắn không có việc gì, nhưng nhìn nàng nổi giận đến mức kia, khẩu khí thật lạnh nhạt, nếu không giải thích, sợ là qua đêm nay, hắn đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng.
Hiện tại bốn bề đều vắng lặng, chỉ có hai người bạn họ, hắn đi lên muốn cầm tay nàng, nhưng nàng không cho nắm, còn lùi về phía sau.
“Tướng quân có chuyện gì, cứ sai bảo tự nhiên.”
Xong rồi, ngay cả tay nàng cũng không cho hắn nắm, xem ra nàng hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn đột nhiên nhớ đến, trước đây khi nàng chăm sóc hắn, việc gì cũng muốn động tay động chân, thấy hắn phản ứng cứng ngắc, tiểu tử kia lại càng được đằng chân lân đằng đầu, niệng lúc nào cũng cười…
“Nàng hiểu lầm rồi.”
Nàng tức giận nhìn hắn: “Hiểu lầm việc gì?”
“Chuyện vừa rồi không phải như nàng thấy đâu!”
Hắn nói, khuôn mặt hiện lên vẻ khổ sở.
“Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao? Ta không phải người mù, rõ ràng là chính mắt thấy huynh… sờ soạng mặt nam nhân kia…” Nói đến câu sau, ngữ khí của nàng như ai oán.
Mắt nàng muốn đỏ lên, đau xót cái mũi, nước mắt lại muốn chảy ra.
“Ta tưởng đó là nàng.”
Sao???
Nàng ngẩn đầu, ánh mắt khó hiểu, buồn bực nhìn hắn.
“Ta tưởng lầm kẻ đó chính là nàng.”
Tô Dung Nhi đầu tiên là sửng sốt, hiểu được lời hắn nói, bừng tỉnh đại ngộ.
“Huynh nói là, huynh tưởng lầm cái tên mập mạp kia là muội giả trang???”
Hắn không trả lời, nhưng gương mặt lãnh khốc kia bỗng dưng xuất hiện một mảng đỏ ửng, dĩ nhiên đó chính là câu trả lời cho vấn đề nàng vừa hỏi.
Tô Dung Nhi rất nhanh hiểu được ý của hắn, sở dĩ Đoàn đại ca có những hành vi ái muội như thế với tên mập mạp kia, nguyên nhân là vì nghĩ đối phương là nàng cải trang, cho nên mới…
Hiểu rõ được sự tình, mây đen trên mặt Tô Dung Nhi lập tức tan biến, chuyển buồn thành vui, nàng còn tặc lưỡi nhìn hắn, trên miệng còn nở nụ cười đắc ý làm cho hắn vô cùng khó chịu.
“Nàng còn dám cười, ta là.. thực sự là… khụ…ta…” Hắn biết, nếu hắn nói tiếp, nhất định sẽ bị nàng cười nhạo.
Không cần hắn động thủ Tô Dung Nhi đã lập tức tự động đi lên, gắt gao dựa sát vào hắn.
“Người ta đương nhiên muốn cười, bởi vì vui vẻ thôi, nguyên lai huynh cũng muốn ăn đậu hủ của muội nha!” Nàng làm nũng trong lòng hắn, miệng cười thật ngọt ngào.
Đoàn Ngự Thạch tâm tình vui sướng, thật cao hứng khi hai người có thể gỡ bỏ hết hiểu lầm, cánh tay gắt gao ôm lấy nàng, con người hắn sắt đá giờ đây lại tràn ngập nhu tình, chỉ khi ở bên nàng hắn mới có thể yên tâm buông lỏng cảnh giới.
Si tình nhìn gương mặt hắn, tầm mắt của nàng dừng lại ở vết sẹo kia.
“Có đau không?”
Hắn sửng sốt: “Cái gì?”
“Vết sẹo trên mặt huynh, lúc bị thương nhất định rất đau phải không?”
Kỳ lạ, hắn lại không cảm thấy tức giận, hắn rất kiêng kỵ kẻ khác bàn luận đến vấn đề này, nhưng trước mặt nàng, hắn lại có thể thản nhiên mà đối mặt chuyện này.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên mở miệng.
“Vết sẹo này là do nữ nhân ta từng yêu lưu lại.”
Nàng vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
“Đó là chuyện nhiều năm trước kia.”
Tầm mắt hắn nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm xưa….
Nàng quyết định, chờ hắn phục hồi như cũ, nàng sẽ trở lại Tiên sơn, tuy rằng hắn là thích nam nhân, nhưng hắn đã có đối tượng khác, lời hứa với nàng như thế cũng kết thúc…
Nhưng lòng của nàng thật sự đau quá, cứ nghĩ rằng hắn cũng thích nàng, lúc hắn hôn nàng, thật sự nàng rất vui.
Nhưng ngẫm lại, từ ngày hai người gặp nhau cho đến nay, hắn không hề có ý với nàng, ngược lại là nàng mặt dày mày dạn đi theo người ta.
Khẳng định hắn là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, mới đồng ý lấy nàng.
Chán ghét, trước mắt nàng cảm thấy thật mơ hồ, không nhịn được nước mắt chảy ra, nàng dùng tay áo lau đi lệ ở khóe mắt.
Khi đến doanh thuốc, nàng nhìn thấy đám quân y đang tụ tập bên trong…
Tốt lắm, lòng nàng đang tức giận, đang muốn tìm người phát tiết đây, lúc trước họ hại nàng té nhào ra đất, nàng phải đòi nợ lại mới cam lòng.
Nàng tìm chỗ kín đáo, hóa trang biến thành bộ dáng Hàn đại phu đi ra…
Hàn đại phu vốn là quân y đứng đầu, tất cả các quân y khác đều phải nghe Hàn đại phu sai bảo, cho nên khi nàng xuất hiện. tất cả đám quân y đang nói chuyện phiếm kia im bặt, đứng lên cung kính hành lễ.
Nàng quét mắt liếc tất cả một cái, học cử chỉ của Hàn đại phu, ra mệnh lệnh.
“Trong đám người các ngươi, kẻ nào dám lấy trộm đại lực thần đan của ta?”
“Sao ạ?” Đam quân y nghe xong ngây người, há hốc mồm nhìn lẫn nhau.
Đại lực thần đan??? Đại lực thần đan là cái gì???
“Còn không mau trả lại cho ta.”
“Tiểu nhân không lấy!”
“Tiểu nhân cũng không!”
“Không phải tiểu nhân đâu ạ!”
Đám quân y đua nhau phủ nhận, họ chưa từng thấy Hàn đại phu tức giận như thế, tất cả đều ngậm miệng như hến.
Tô Dung Nhi đi đến trước mặt họ trừng mắt, làm bọn họ một phen kinh hãi.
“Không chịu nói phải không? Được, lão phu tất sẽ có biện pháp để tra ra kẻ trộm, các ngươi lập tức nằm sấp xuống, hai tay chống xuống đất, không để thân mình chạm đất.”
Nàng vừa ra mệnh lệnh, đám quân y lập tức làm theo.
Đám quân y này không giống như binh lính ngày ngày thao luyện thân thể cường tráng, nên chỉ chốc lát sau, mồ hôi liền đầm đìa đổ ra, hai cánh tay cũng bắt đầu phát run.
Tô Dung Nhi bắt bọn họ duy trì tư thế như vậy, còn đổ một chén nước lên lưng mỗi người, lớn tiếng cảnh cáo.
“Chờ lão phu quay trở lại, nếu ai quần áo ẩm ướt, ta sẽ bắt dọn dẹp nhà vệ sinh một tháng.”
Lời vừa dứt. quả nhiên nghe được vài tiếng sợ hãi hít thở không khí.
Nàng cố gắng nhịn không cười, tiếp tục nói: “Bất quá, nếu kẻ nào đó thừa nhận là hắn trộm, hoặc có ai biết kẻ nào trộm thì nói cho lão phu một tiếng, tất cả mọi người sẽ không phải cùng chịu khổ như vậy.”
Nói xong, nàng cố nén run run môi, đem chén thuốc hướng soái doanh đi đến.
Cuối cùng đã trả xong thù, ai kêu đám nam nhân thối đó tự dưng không có việc gì lại dám chọc nàng.
Đã xả được nỗi bực tức trong lòng, nhưng khi đến trước soái doanh, lòng của nàng lại như đang rơi xuống đáy vực, cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, nàng oai nghiêm bước vào trong doanh trướng.
Đoàn Ngự Thạch chờ nàng đã lâu, nhìn thấy gương mặt kia, hắn phải xác định xem có đúng là nàng hay không đã!
“Dung Nhi?”
Nàng tức giận liếc mắt nhìn hắn, phủ nhận: “Không phải.”
Tốt lắm, chính là nàng, ngữ khí cùng ánh mắt kia chính là Dung Nhi của hắn, lần này hắn sẽ không lầm đối tượng mà biểu lộ sai nữa.
Nàng đặt chén thuốc trên bàn, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.
“Thuốc đã đưa tới, tướng quân nếu không có việc gì sai bảo, xin cho tiểu nhân cáo lui.”
Hắn không có việc gì, nhưng nhìn nàng nổi giận đến mức kia, khẩu khí thật lạnh nhạt, nếu không giải thích, sợ là qua đêm nay, hắn đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng.
Hiện tại bốn bề đều vắng lặng, chỉ có hai người bạn họ, hắn đi lên muốn cầm tay nàng, nhưng nàng không cho nắm, còn lùi về phía sau.
“Tướng quân có chuyện gì, cứ sai bảo tự nhiên.”
Xong rồi, ngay cả tay nàng cũng không cho hắn nắm, xem ra nàng hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn đột nhiên nhớ đến, trước đây khi nàng chăm sóc hắn, việc gì cũng muốn động tay động chân, thấy hắn phản ứng cứng ngắc, tiểu tử kia lại càng được đằng chân lân đằng đầu, niệng lúc nào cũng cười…
“Nàng hiểu lầm rồi.”
Nàng tức giận nhìn hắn: “Hiểu lầm việc gì?”
“Chuyện vừa rồi không phải như nàng thấy đâu!”
Hắn nói, khuôn mặt hiện lên vẻ khổ sở.
“Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao? Ta không phải người mù, rõ ràng là chính mắt thấy huynh… sờ soạng mặt nam nhân kia…” Nói đến câu sau, ngữ khí của nàng như ai oán.
Mắt nàng muốn đỏ lên, đau xót cái mũi, nước mắt lại muốn chảy ra.
“Ta tưởng đó là nàng.”
Sao???
Nàng ngẩn đầu, ánh mắt khó hiểu, buồn bực nhìn hắn.
“Ta tưởng lầm kẻ đó chính là nàng.”
Tô Dung Nhi đầu tiên là sửng sốt, hiểu được lời hắn nói, bừng tỉnh đại ngộ.
“Huynh nói là, huynh tưởng lầm cái tên mập mạp kia là muội giả trang???”
Hắn không trả lời, nhưng gương mặt lãnh khốc kia bỗng dưng xuất hiện một mảng đỏ ửng, dĩ nhiên đó chính là câu trả lời cho vấn đề nàng vừa hỏi.
Tô Dung Nhi rất nhanh hiểu được ý của hắn, sở dĩ Đoàn đại ca có những hành vi ái muội như thế với tên mập mạp kia, nguyên nhân là vì nghĩ đối phương là nàng cải trang, cho nên mới…
Hiểu rõ được sự tình, mây đen trên mặt Tô Dung Nhi lập tức tan biến, chuyển buồn thành vui, nàng còn tặc lưỡi nhìn hắn, trên miệng còn nở nụ cười đắc ý làm cho hắn vô cùng khó chịu.
“Nàng còn dám cười, ta là.. thực sự là… khụ…ta…” Hắn biết, nếu hắn nói tiếp, nhất định sẽ bị nàng cười nhạo.
Không cần hắn động thủ Tô Dung Nhi đã lập tức tự động đi lên, gắt gao dựa sát vào hắn.
“Người ta đương nhiên muốn cười, bởi vì vui vẻ thôi, nguyên lai huynh cũng muốn ăn đậu hủ của muội nha!” Nàng làm nũng trong lòng hắn, miệng cười thật ngọt ngào.
Đoàn Ngự Thạch tâm tình vui sướng, thật cao hứng khi hai người có thể gỡ bỏ hết hiểu lầm, cánh tay gắt gao ôm lấy nàng, con người hắn sắt đá giờ đây lại tràn ngập nhu tình, chỉ khi ở bên nàng hắn mới có thể yên tâm buông lỏng cảnh giới.
Si tình nhìn gương mặt hắn, tầm mắt của nàng dừng lại ở vết sẹo kia.
“Có đau không?”
Hắn sửng sốt: “Cái gì?”
“Vết sẹo trên mặt huynh, lúc bị thương nhất định rất đau phải không?”
Kỳ lạ, hắn lại không cảm thấy tức giận, hắn rất kiêng kỵ kẻ khác bàn luận đến vấn đề này, nhưng trước mặt nàng, hắn lại có thể thản nhiên mà đối mặt chuyện này.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên mở miệng.
“Vết sẹo này là do nữ nhân ta từng yêu lưu lại.”
Nàng vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
“Đó là chuyện nhiều năm trước kia.”
Tầm mắt hắn nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm xưa….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.