Chương 26
Mạc Nhan
18/04/2015
Giặc Bắc Thái nghĩ Đoàn Ngự Thạch đã hồi kinh, đây quả thật cơ hội ngàn năm có một, thừa cơ quay trở lại xâm lấn, không hề biết rằng Đoàn Ngự Thạch vẫn chỉ huy chiến trận.
Mười vạn đại quân, chia làm ba cánh tả hữa, trung quân do Mục Đức Quang thống lĩnh, cánh trái phải do Tất Tề cùng một vị tướng lĩnh khác chỉ huy.
Về phần võ tướng Đoàn Ngự Thạch, hắn dẫn đầu ba ngàn binh lính tinh nhuệ, trước khi trận chiến xảy ra, hắn chỉ huy quân lính đánh lên từ phía sau một cách bất ngờ khiến địch quân không kịp trở tay.
Binh pháp được vận dụng đúng đắng, hơn nữa bởi vì quân địch nghĩ chủ soái không phải Đoàn Ngự Thạch nên có ý khinh địch, vì thế Hổ quân thừa cơ càn quét, đại chiến liên tiếp nổ ra, nửa tháng sau, tin tức chiến thắng được truyền đi rộng rãi…
Tô Dung Nhi ở lại trong biệt quán của tướng quân, ngày hôm qua nàng vừa nhận được tin báo truyền đến, hôm nay đại quân sẽ hồi doanh, phu quân của nàng sẽ trở về gặp nàng, vì thế suốt cả ngày hôm qua Tô Dung Nhi hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
“Trời ơi, tiểu thư, như thế nào tiểu thư lại leo lên nóc nhà!!!” Nha hoàn đứng trong viện hoảng sợ đến mức kinh hô, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Dung Nhi đang đứng trên mái hiên.
Trái ngược với nha hoàn thái độ đang khẩn trương, Tô Dung Nhi rất ư là thoải mái.
“Như thế nào leo lên nóc nhà hả? Dễ lắm, kế bên cạnh có cây đại thụ nè, chỉ cần leo lên cây là có thể trèo lên nóc nhà thôi!”
“Tiểu thư, nguy hiểm lắm!”
Nha hoàn căn bản không phải là hỏi nàng làm thế nào để leo lên nóc nhà, mà ý nói rằng hành vi leo lên nóc nhà của nàng là rất không nên.
“Nguy hiểm lắm, tiểu thư mau xuống đi!”
“Có gì nguy hiểm đâu, vì không có nơi nào cao hơn chỗ này nữa mà!” Tô Dung Nhi cảm thấy nha hoàn tên Thuý Ngọc thật ầm ỹ nha, từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới đến biệt quán này, Thuý Ngọc luôn luôn ở bên tai nàng dặn dò, nhắc nhở, hại nàng muốn ù cả lỗ tai…
Bất quá nàng cũng chỉ là leo lên nóc nhà đứng thôi, nào có làm ra điều kinh quái gì lớn lao lắm đâu!?
“Tiểu thư, tương lai người sẽ là tướng quân phu nhân, chuyện tướng quân phu nhân trèo lên nóc nhà, nếu truyền ra sẽ bị người khác chê cười đó!”
“Nếu không phải do ngươi, thì chuyện này làm sao truyền ra?”
Là do giọng của ai đây! >”< Haizzz, nữ nhân này giọng lớn đến nỗi, trong phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe rõ tiếng của nàng.
Haizzz, Tô Dung Nhi thở dài, nếu nàng không xuống, mấy “vị” dưới kia chắc chắn sẽ không để yên cho nàng đâu. >”<. Nhìn bộ dạng hoảng sợ của họ, Tô Dung Nhi thật là bất đắc dĩ mà.
Sở dĩ nàng leo lên nóc nhà là vì đây là nơi cao nhất, có thể dễ dàng quan sát, tầm nhìn thật rất tốt, có thể trông về phía xa nơi phương Bắc, nhìn thấy thân ảnh của phu quân.
Nàng thật rất rất rất muốn gặp phu quân nha, nửa tháng chia lìa làm cho nàng ngày đêm tưởng nhớ, vì không muốn phu quân thêm phiền toái, cho nên rất nhiều lần nàng phải cố gắng áp chế xuống nỗi nhung nhớ muốn vụng trộm chạy đến tiền tuyến.
Thuý Ngọc thở có chút hổn hển, vị tiểu thư này thật là một cô nương hoang dã, ngày thường cư xử đã nhìn ra ngay là một cô nương thôn dã, không hề được gia giáo qua, sắp tới đây tiếp nhận thân phận tướng quân phu nhân cao quý, nếu như hành vi thế này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu.
“Tiểu thư, một cô nương tốt sẽ không tuỳ tiện trèo lên nóc nhà, nếu để người ta biết được, phu nhân tương lai của tướng quân là một cô nương không được giáo dưỡng, sẽ khiến cho tướng quân mất mặt đó!”
Nàng sửng sốt, hồ nghi hỏi: “Thật không?”
“Thật đó, đúng là như thế!”
Các gia nhân phía dưới đều nhìn nàng mà liên tục gật đầu, ai cũng kêu nàng mau chóng xuống phía dưới.
Nàng không biết đến trường hợp này, không có suy nghĩ nhiều như vậy nha, vừa nghe nói đến hành vi của mình có thể khiến phu quân mất mặt, nàng lập tức ngoan ngoãn đến chỗ cây thang, trèo xuống khỏi nóc nhà.
Rốt cuộc tiểu thư đã xuống, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, còn có mấy người che miệng cười trộm, vừa đúng lúc bị nàng nhìn thấy!
Đôi lông mày thanh tú chau lại, hành vi của nàng thật sự không đúng sao???
Thuý Ngọc tức giận đi tới, tuy chỉ là một nha hoàn, nhưng nàng đã ở nơi này lâu năm nhất, ở biệt quán từ lớn đến nhỏ đều do một tay nàng phụ trách thu xếp, vị phu nhân tướng quân tương lai này thật sự rất tuỳ hứng, một chút tự giác làm tướng quân phu nhân cũng không có.
Vì bảo hộ danh dự tướng quân, nàng tự nhận có nghĩa vụ “dặn dò” vị tiểu thư này, tu chỉnh cử chỉ thô lỗ của tiểu thư.
Thuý Ngọc bắt đầu thao thao bất tuyệt, quở trách Dung Nhi cử chỉ hành vi vừa rồi thật không nên, làm Tô Dung Nhi nghe mà bắt đầu muốn hôn mê.
Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở Tiên sơn, ngày ngày tự do tự tại, thế tục lễ tiết không hề ảnh hưởng, Thuý Ngọc giờ đây lại đối với nàng thuyết giáo, cái gì tam tòng tứ đức, nữ nhân không rời khuê phòng, cười che miệng, nói không lớn tiếng, đi đứng nhẹ nhàng… ôi, một đống quy củ, thật đúng là đại cực hình mà, nàng bắt đầu hoài nghi, những nữ nhân này như thế nào sống được a, nếu đổi lại là nàng, sớm đã nổi điên. >”<
Nhưng chỉ cần nhắc đến phu quân, là nàng đành cố gắng nhịn xuống, vì không để cho phu quân khó xử, tất cả những phản bác trong lời nói nàng đành nuốt trở lại trong bụng.
“Được rồi, ta hiểu rồi, lần sau sẽ chú ý mà!”
“Tiểu thư hiểu được là tốt rồi, Thuý Ngọc hoàn toàn đều là vì muốn tốt cho tiểu thư cùng tướng quân, tướng quân là người có tiếng tăm, cho nên sau này, mỗi cử chỉ, hành động của phu nhân đều sẽ bị người người chú ý, nay tướng quân đánh thắng trận, công lao to lớn, thanh danh sẽ vang xa vạn dặm, cho nên lời nói và hành động của tiểu thư càng phải cẩn trọng hơn nữa, không thể gây cho tướng quân phiền toái nha!”
“Á… thật sao?” bị Thuý Ngọc nói như thế, bất giác nàng trở nên lo lắng, sợ chính mình không hiểu chuyện sẽ làm phu quân phiền toái thật, chỉ cần là vì phu quân, cái gì nàng cũng nguyện ý làm, nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn thu hồi lại bản tính bướng bỉnh, lắng nghe nha hoàn sửa chữa hành vi đúng sai của nàng.
“Ai da, nhìn xem một cái nào, lúc nãy tiểu thư trèo lên nóc nhà, khiến cho thân thể và xiêm y đều bị bẩn hết rồi, nếu để tướng quân trở về nhìn thấy sẽ không hay đâu! Người đâu, chuẩn bị nước ấm, giúp tiểu thư tắm rửa!”
Nói xong, Thuý Ngọc kéo nàng hướng đến phòng, không bao lâu sau, gia nhân nam đem vào một cái thùng gỗ lớn, đám tỳ nữ thì đổ đầy nước ấm vào thùng, còn thêm một ít cánh hoa, trong phòng tràn đầy hơi nước…
Tô Dung Nhi trong bụng thầm kêu khổ…
Này biệt quán tao nhã lịch sự, trừ bỏ những người phụ trách phía trong và phía ngoài, Đoàn Ngự Thạch còn sai khiến mấy nha hoàn tay chân lanh lợi hầu hạ nàng, bình thường nàng đều tự lập, cái gì cũng do chính mình làm, chưa bao giờ để ai hầu hạ thế này.
Việc khác nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng tắm rửa còn có người hỗ trợ thế này, nàng thật sự không quen nha, bị mỗi người mở to hai mắt nhìn thấy hết thế này thật sự là…
“Ta tự tắm rửa là được rồi!” hai chân nàng tự giác lui về phía sau, bọn họ nhìn thật giống như hắc sói đang rình mồi nha, phải bảo trì khoảng cách an toàn mới được. >”<
“Không có vị phu nhân thân phận cao quý nào tự chính mình tắm rửa cả!”
“Ta còn chưa có gả cho tướng quân nha!”
“Vậy bây giờ tập luyện trước.”
Khi Thuý Ngọc ra lệnh một tiếng, tất cả đám nha hoàn đều tiến lên, động tác thuần thục cởi bỏ xiêm y của Dung Nhi, làm hại nàng muốn chay trốn mà không được, bởi vì Thuý Ngọc đứng trấn ở cửa, nàng căn bản chỗ nào cũng trốn không thoát.
Chốc lát sau, nàng đã bị lột trần như nhộng, đành chạy nhanh vào trốn trong thùng nước tắm, núp dưới những cánh hoa đang nổi trên mặt nước.
Cực hình này của nàng chỉ là vừa mới bắt đầu, bọn nha hoàn còn thay nàng chà rửa, giúp nàng kỳ cọ thân mình, thậm chí còn nâng lên chân của nàng mà cọ rửa, hại nàng cười ha ha đến chảy cả nước mắt, phải liều mình cầu xin tha thứ.
Ôi… chỉ việc tắm rửa thôi mà cũng giống như muốn lấy mạng của nàng, trước giờ Dung Nhi hoàn toàn không nghĩ đến, tắm rửa mà cũng có nhiều quy củ đến như vậy…
Thật vất vả mà cố gắng, vậy mà vẫn còn chưa chấm dứt, bọn nha hoàn còn đối với thân thể nàng, bôi lên một thứ tinh dầu, nói là bảo dưỡng da thịt, đó cũng là một loại nghi thức.
Thuý Ngọc nói, tắm rửa xong, đem toàn thân thể tẩm hương thơm, đó là lấy lòng phu quân, cũng tránh cho phu quân điềm không may mới từ sa trường chinh chiến trở về.
Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng đem thân mình trần của nàng mà sờ, tuy rằng nàng thực không thích, nhưng vì phu quân, nàng phải kiên nhẫn, cố gắng mà thích ứng.
Bôi xong tinh dầu, thân thể nàng như giãn ra, nghĩ rằng được giải thoát rồi, mặc quần áo vào là xong, có thể được tự do, nào ngờ…
Thuý Ngọc lại hạ mệnh lệnh: “Hầu hạ tiểu thư trang điểm.”
“Cái gì???” Nàng trừng lớn mắt, không ngừng lắc đầu: “Ngươi không phải là muốn gắn vào đầy trên đầu ta mấy thứ quỷ này đấy chứ?”
Vừa dứt lời, nàng đã bị bọn nha hoàn chộp lấy, bị ép mặc vào bộ váy cồng kềnh phiền phức và phải đeo lên người vô số trang sức rườm rà, nàng đối với mấy thứ đó thật sợ hãi nha, bởi vì quần áo kia thật không tiện lợi cho hoạt động gì cả, thật khó mà đi đường. >”<
Lúc ở quân doanh, nàng là giả trang nam nhân, vì thế chưa bao giờ phải mặc váy áo, ngày xưa ở Tiên sơn, nàng cũng chỉ luôn ăn mặc đơn giản, thứ nhất là để thuận tiện cho hoạt động thoải mái, thứ hai là ba tỷ muội nàng lúc nào cũng hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, cho dù ăn mặc xinh đẹp, nhưng chốc lát sau, vì hiếu động vui đùa các nàng cũng dính đầy bùn đất vào cơ thể.
Bây giờ, hiện tại nàng cũng chỉ là ăn mặc một thân gọn nhẹ, đem mái tóc dài búi thành búi đơn giản mà thôi.
Chỉ thấy Thuý Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, không chút thoả hiệp trả lời: “Khi nghênh đón tướng quân hồi phủ mà tiểu thư lại ăn mặc xuề xoà là không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa!”
Bàn tay lại vung lên, bọn nha hoàn lại lần nữa tiến lên xung quanh, bao vây lấy nàng, mà nàng, chỉ có thể kêu trời, trời chẳng hay, kêu đất, đất chẳng biết…
Loại khổ hình này, rốt cục nàng còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây??? Aaaaaa……
Mười vạn đại quân, chia làm ba cánh tả hữa, trung quân do Mục Đức Quang thống lĩnh, cánh trái phải do Tất Tề cùng một vị tướng lĩnh khác chỉ huy.
Về phần võ tướng Đoàn Ngự Thạch, hắn dẫn đầu ba ngàn binh lính tinh nhuệ, trước khi trận chiến xảy ra, hắn chỉ huy quân lính đánh lên từ phía sau một cách bất ngờ khiến địch quân không kịp trở tay.
Binh pháp được vận dụng đúng đắng, hơn nữa bởi vì quân địch nghĩ chủ soái không phải Đoàn Ngự Thạch nên có ý khinh địch, vì thế Hổ quân thừa cơ càn quét, đại chiến liên tiếp nổ ra, nửa tháng sau, tin tức chiến thắng được truyền đi rộng rãi…
Tô Dung Nhi ở lại trong biệt quán của tướng quân, ngày hôm qua nàng vừa nhận được tin báo truyền đến, hôm nay đại quân sẽ hồi doanh, phu quân của nàng sẽ trở về gặp nàng, vì thế suốt cả ngày hôm qua Tô Dung Nhi hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
“Trời ơi, tiểu thư, như thế nào tiểu thư lại leo lên nóc nhà!!!” Nha hoàn đứng trong viện hoảng sợ đến mức kinh hô, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Dung Nhi đang đứng trên mái hiên.
Trái ngược với nha hoàn thái độ đang khẩn trương, Tô Dung Nhi rất ư là thoải mái.
“Như thế nào leo lên nóc nhà hả? Dễ lắm, kế bên cạnh có cây đại thụ nè, chỉ cần leo lên cây là có thể trèo lên nóc nhà thôi!”
“Tiểu thư, nguy hiểm lắm!”
Nha hoàn căn bản không phải là hỏi nàng làm thế nào để leo lên nóc nhà, mà ý nói rằng hành vi leo lên nóc nhà của nàng là rất không nên.
“Nguy hiểm lắm, tiểu thư mau xuống đi!”
“Có gì nguy hiểm đâu, vì không có nơi nào cao hơn chỗ này nữa mà!” Tô Dung Nhi cảm thấy nha hoàn tên Thuý Ngọc thật ầm ỹ nha, từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới đến biệt quán này, Thuý Ngọc luôn luôn ở bên tai nàng dặn dò, nhắc nhở, hại nàng muốn ù cả lỗ tai…
Bất quá nàng cũng chỉ là leo lên nóc nhà đứng thôi, nào có làm ra điều kinh quái gì lớn lao lắm đâu!?
“Tiểu thư, tương lai người sẽ là tướng quân phu nhân, chuyện tướng quân phu nhân trèo lên nóc nhà, nếu truyền ra sẽ bị người khác chê cười đó!”
“Nếu không phải do ngươi, thì chuyện này làm sao truyền ra?”
Là do giọng của ai đây! >”< Haizzz, nữ nhân này giọng lớn đến nỗi, trong phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe rõ tiếng của nàng.
Haizzz, Tô Dung Nhi thở dài, nếu nàng không xuống, mấy “vị” dưới kia chắc chắn sẽ không để yên cho nàng đâu. >”<. Nhìn bộ dạng hoảng sợ của họ, Tô Dung Nhi thật là bất đắc dĩ mà.
Sở dĩ nàng leo lên nóc nhà là vì đây là nơi cao nhất, có thể dễ dàng quan sát, tầm nhìn thật rất tốt, có thể trông về phía xa nơi phương Bắc, nhìn thấy thân ảnh của phu quân.
Nàng thật rất rất rất muốn gặp phu quân nha, nửa tháng chia lìa làm cho nàng ngày đêm tưởng nhớ, vì không muốn phu quân thêm phiền toái, cho nên rất nhiều lần nàng phải cố gắng áp chế xuống nỗi nhung nhớ muốn vụng trộm chạy đến tiền tuyến.
Thuý Ngọc thở có chút hổn hển, vị tiểu thư này thật là một cô nương hoang dã, ngày thường cư xử đã nhìn ra ngay là một cô nương thôn dã, không hề được gia giáo qua, sắp tới đây tiếp nhận thân phận tướng quân phu nhân cao quý, nếu như hành vi thế này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu.
“Tiểu thư, một cô nương tốt sẽ không tuỳ tiện trèo lên nóc nhà, nếu để người ta biết được, phu nhân tương lai của tướng quân là một cô nương không được giáo dưỡng, sẽ khiến cho tướng quân mất mặt đó!”
Nàng sửng sốt, hồ nghi hỏi: “Thật không?”
“Thật đó, đúng là như thế!”
Các gia nhân phía dưới đều nhìn nàng mà liên tục gật đầu, ai cũng kêu nàng mau chóng xuống phía dưới.
Nàng không biết đến trường hợp này, không có suy nghĩ nhiều như vậy nha, vừa nghe nói đến hành vi của mình có thể khiến phu quân mất mặt, nàng lập tức ngoan ngoãn đến chỗ cây thang, trèo xuống khỏi nóc nhà.
Rốt cuộc tiểu thư đã xuống, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, còn có mấy người che miệng cười trộm, vừa đúng lúc bị nàng nhìn thấy!
Đôi lông mày thanh tú chau lại, hành vi của nàng thật sự không đúng sao???
Thuý Ngọc tức giận đi tới, tuy chỉ là một nha hoàn, nhưng nàng đã ở nơi này lâu năm nhất, ở biệt quán từ lớn đến nhỏ đều do một tay nàng phụ trách thu xếp, vị phu nhân tướng quân tương lai này thật sự rất tuỳ hứng, một chút tự giác làm tướng quân phu nhân cũng không có.
Vì bảo hộ danh dự tướng quân, nàng tự nhận có nghĩa vụ “dặn dò” vị tiểu thư này, tu chỉnh cử chỉ thô lỗ của tiểu thư.
Thuý Ngọc bắt đầu thao thao bất tuyệt, quở trách Dung Nhi cử chỉ hành vi vừa rồi thật không nên, làm Tô Dung Nhi nghe mà bắt đầu muốn hôn mê.
Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở Tiên sơn, ngày ngày tự do tự tại, thế tục lễ tiết không hề ảnh hưởng, Thuý Ngọc giờ đây lại đối với nàng thuyết giáo, cái gì tam tòng tứ đức, nữ nhân không rời khuê phòng, cười che miệng, nói không lớn tiếng, đi đứng nhẹ nhàng… ôi, một đống quy củ, thật đúng là đại cực hình mà, nàng bắt đầu hoài nghi, những nữ nhân này như thế nào sống được a, nếu đổi lại là nàng, sớm đã nổi điên. >”<
Nhưng chỉ cần nhắc đến phu quân, là nàng đành cố gắng nhịn xuống, vì không để cho phu quân khó xử, tất cả những phản bác trong lời nói nàng đành nuốt trở lại trong bụng.
“Được rồi, ta hiểu rồi, lần sau sẽ chú ý mà!”
“Tiểu thư hiểu được là tốt rồi, Thuý Ngọc hoàn toàn đều là vì muốn tốt cho tiểu thư cùng tướng quân, tướng quân là người có tiếng tăm, cho nên sau này, mỗi cử chỉ, hành động của phu nhân đều sẽ bị người người chú ý, nay tướng quân đánh thắng trận, công lao to lớn, thanh danh sẽ vang xa vạn dặm, cho nên lời nói và hành động của tiểu thư càng phải cẩn trọng hơn nữa, không thể gây cho tướng quân phiền toái nha!”
“Á… thật sao?” bị Thuý Ngọc nói như thế, bất giác nàng trở nên lo lắng, sợ chính mình không hiểu chuyện sẽ làm phu quân phiền toái thật, chỉ cần là vì phu quân, cái gì nàng cũng nguyện ý làm, nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn thu hồi lại bản tính bướng bỉnh, lắng nghe nha hoàn sửa chữa hành vi đúng sai của nàng.
“Ai da, nhìn xem một cái nào, lúc nãy tiểu thư trèo lên nóc nhà, khiến cho thân thể và xiêm y đều bị bẩn hết rồi, nếu để tướng quân trở về nhìn thấy sẽ không hay đâu! Người đâu, chuẩn bị nước ấm, giúp tiểu thư tắm rửa!”
Nói xong, Thuý Ngọc kéo nàng hướng đến phòng, không bao lâu sau, gia nhân nam đem vào một cái thùng gỗ lớn, đám tỳ nữ thì đổ đầy nước ấm vào thùng, còn thêm một ít cánh hoa, trong phòng tràn đầy hơi nước…
Tô Dung Nhi trong bụng thầm kêu khổ…
Này biệt quán tao nhã lịch sự, trừ bỏ những người phụ trách phía trong và phía ngoài, Đoàn Ngự Thạch còn sai khiến mấy nha hoàn tay chân lanh lợi hầu hạ nàng, bình thường nàng đều tự lập, cái gì cũng do chính mình làm, chưa bao giờ để ai hầu hạ thế này.
Việc khác nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng tắm rửa còn có người hỗ trợ thế này, nàng thật sự không quen nha, bị mỗi người mở to hai mắt nhìn thấy hết thế này thật sự là…
“Ta tự tắm rửa là được rồi!” hai chân nàng tự giác lui về phía sau, bọn họ nhìn thật giống như hắc sói đang rình mồi nha, phải bảo trì khoảng cách an toàn mới được. >”<
“Không có vị phu nhân thân phận cao quý nào tự chính mình tắm rửa cả!”
“Ta còn chưa có gả cho tướng quân nha!”
“Vậy bây giờ tập luyện trước.”
Khi Thuý Ngọc ra lệnh một tiếng, tất cả đám nha hoàn đều tiến lên, động tác thuần thục cởi bỏ xiêm y của Dung Nhi, làm hại nàng muốn chay trốn mà không được, bởi vì Thuý Ngọc đứng trấn ở cửa, nàng căn bản chỗ nào cũng trốn không thoát.
Chốc lát sau, nàng đã bị lột trần như nhộng, đành chạy nhanh vào trốn trong thùng nước tắm, núp dưới những cánh hoa đang nổi trên mặt nước.
Cực hình này của nàng chỉ là vừa mới bắt đầu, bọn nha hoàn còn thay nàng chà rửa, giúp nàng kỳ cọ thân mình, thậm chí còn nâng lên chân của nàng mà cọ rửa, hại nàng cười ha ha đến chảy cả nước mắt, phải liều mình cầu xin tha thứ.
Ôi… chỉ việc tắm rửa thôi mà cũng giống như muốn lấy mạng của nàng, trước giờ Dung Nhi hoàn toàn không nghĩ đến, tắm rửa mà cũng có nhiều quy củ đến như vậy…
Thật vất vả mà cố gắng, vậy mà vẫn còn chưa chấm dứt, bọn nha hoàn còn đối với thân thể nàng, bôi lên một thứ tinh dầu, nói là bảo dưỡng da thịt, đó cũng là một loại nghi thức.
Thuý Ngọc nói, tắm rửa xong, đem toàn thân thể tẩm hương thơm, đó là lấy lòng phu quân, cũng tránh cho phu quân điềm không may mới từ sa trường chinh chiến trở về.
Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng đem thân mình trần của nàng mà sờ, tuy rằng nàng thực không thích, nhưng vì phu quân, nàng phải kiên nhẫn, cố gắng mà thích ứng.
Bôi xong tinh dầu, thân thể nàng như giãn ra, nghĩ rằng được giải thoát rồi, mặc quần áo vào là xong, có thể được tự do, nào ngờ…
Thuý Ngọc lại hạ mệnh lệnh: “Hầu hạ tiểu thư trang điểm.”
“Cái gì???” Nàng trừng lớn mắt, không ngừng lắc đầu: “Ngươi không phải là muốn gắn vào đầy trên đầu ta mấy thứ quỷ này đấy chứ?”
Vừa dứt lời, nàng đã bị bọn nha hoàn chộp lấy, bị ép mặc vào bộ váy cồng kềnh phiền phức và phải đeo lên người vô số trang sức rườm rà, nàng đối với mấy thứ đó thật sợ hãi nha, bởi vì quần áo kia thật không tiện lợi cho hoạt động gì cả, thật khó mà đi đường. >”<
Lúc ở quân doanh, nàng là giả trang nam nhân, vì thế chưa bao giờ phải mặc váy áo, ngày xưa ở Tiên sơn, nàng cũng chỉ luôn ăn mặc đơn giản, thứ nhất là để thuận tiện cho hoạt động thoải mái, thứ hai là ba tỷ muội nàng lúc nào cũng hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, cho dù ăn mặc xinh đẹp, nhưng chốc lát sau, vì hiếu động vui đùa các nàng cũng dính đầy bùn đất vào cơ thể.
Bây giờ, hiện tại nàng cũng chỉ là ăn mặc một thân gọn nhẹ, đem mái tóc dài búi thành búi đơn giản mà thôi.
Chỉ thấy Thuý Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, không chút thoả hiệp trả lời: “Khi nghênh đón tướng quân hồi phủ mà tiểu thư lại ăn mặc xuề xoà là không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa!”
Bàn tay lại vung lên, bọn nha hoàn lại lần nữa tiến lên xung quanh, bao vây lấy nàng, mà nàng, chỉ có thể kêu trời, trời chẳng hay, kêu đất, đất chẳng biết…
Loại khổ hình này, rốt cục nàng còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa đây??? Aaaaaa……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.