Chương 2
Mạc Nhan
18/04/2015
Dễ chịu… ấm áp…
Một luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể, Tô Dung Nhi tuy ý thức còn mơ hồ nhưng nhanh chóng thanh tỉnh.
Choáng váng đầu óc, nàng chậm rãi mở mắt…
Đầu tiên, dội vào đôi mắt xinh đẹp của nàng là một trang nam tử mang gương mặt lãnh khốc, khí thế bức người.
Diêm Vương ư?!
Nàng kinh hoàng trừng mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt, phản ứng đầu tiên là lui lại phía sau, lập tức người nàng dâng lên một trận choáng váng, đầu óc quay cuồng, mắt hoa, sự cân bằng biến mất…
Nhanh như cơn gió, một đôi cánh tay to lớn, rắn chắc đỡ lấy nàng, không để cho nàng ngã xuống nền đất cứng lạnh lẽo.
“A a… thảm… ta đã chết rồi sao a…?” Nàng không kìm được hét lên, sợ tới mức nước mắt giàn giụa trên gương mặt thanh nhã, nàng còn trẻ, chưa có gia đình thế mà đã đi đời nhà ma, thật sự là nàng không cam lòng.
“Diêm Vương gia! Ta không muốn chết! Không muốn chết đâu nha!” Yếu ớt kinh hô, nàng không nể mặt còn lấy tay đánh vào người hắn.
“Dừng tay.”
Đoàn Ngự Thạch chau mày kiếm, vì cứu nàng, hắn đã vận công, đem chân khí trong người đưa vào cơ thể nàng, mang nàng từ quỷ môn quan trở về, vận lực quá sức khiến hắn thiếu chút nữa là mất mạng.
Ngờ đâu nữ nhân này vừa tỉnh, đã cho rằng hắn là Diêm Vương Gia, còn vừa khóc vừa đánh, không hề nghĩ hắn vừa cứu nàng.
“Oa… oa… ta không muốn chết, ta muốn hồi nhân gian.”
Hắn nắm giữ lại cổ tay của nàng, quát khẽ: “Ngươi không chết.”
Tô Dung Nhi ngây người, đôi mắt đẹp đang còn sũng nước nhìn hắn chằm chằm, mãi lâu sau mới hiểu được lời nói của hắn.
“Ta không chết.” Nàng ngơ ngác hỏi lại hắn.
“Ngươi có nghe người nào chết đến âm phủ, còn có thể đánh Diêm Vương không?”
Hắn thanh âm lạnh lùng, ngữ khí trầm túc, uy nghiêm.
Nàng bối rối, nghi hoặc lại hỏi: “Ngươi không phải Diêm Vương ư?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi là ai?”
“Người cứu ngươi.”
Nàng nhìn hắn, không hề khóc nháo nữa, đột nhiên khí lực bản thân như biến mất, ngã vào lòng hắn.
“Chết tiệt.” Đoàn Ngự Thạch thấp giọng rủa một tiếng, lại vận công vào lòng bàn tay, giương tay trước ngực truyền luồng chân khí vào người nàng, giữ cho mạch tượng ổn định.
“Ta nhất định không chết đâu.” Nàng nhẹ cau mày, âm thanh yếu ớt hướng hắn kháng nghị.
Hắn nhíu mày, vì lời nói của nàng mà mày kiếm càng thêm nhíu sâu.
Nữ nhi này, thân thể không còn khí lực, mà vẫn cố cùng hắn tranh luận.
Tô Dung Nhi ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, nàng cảm giác thấy cơ thể bỗng ấm áp, nguyên nhân là vì có nhiệt lưu đang vận hành trong người, nguồn nhiệt lưu này… là đến từ nam nhân kia.
Chưởng lực của nam nhân đặt trước ngực, ngồn nhiệt nóng, ấm áp không ngừng cuồn cuộn chảy vào nàng, cơ thể không còn suy yếu, choáng váng cũng dần lùi xa, hàn khí tích tụ do nước suối lạnh cũng biến mất.
Hiểu được đối phương không ác ý, nàng an tâm, tĩnh tâm suy nghĩ, nhớ lại trước đó là nàng bị đàn sói đuổi bắt rồi rơi xuống vực núi.
Nàng không chết thực sự là một kỳ tích! Rơi từ trên đỉnh núi cao như vậy xuống, đa phần cũng trở nên nửa sống nửa chết mới đúng, nàng thật vận khí tốt, khi rơi xuống lại được cây cối mọc giữa vách vương cành lá mềm mại nâng đỡ, giảm bớt lực rơi, vừa vặn bên dưới là con suối nhỏ, không làm nàng tan xương nát thịt.
Tuy rằng nàng không có võ công, nhưng từ nhỏ đã sống cùng vị sư phụ võ công cao cường và tiểu muội y thuật chữa thương cái thế, cho nên đối với vận công chữa thương nàng là cũng biết ít nhiều, xem ra vị nam nhân này nội lực nhất định rất thâm hậu.
Hiện tại sức khoẻ vẫn còn yếu, vì thế không bao lâu sau, nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu và bắt đầu chìm vào giấc mộng…
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, khi tỉnh giấc đã thấy hắn đang nhóm lửa, ngọn lửa hừng hực cháy, thắp sáng toàn không gian chung quanh, mang không khí ấm áp bao trùm sắp hang động. Nhìn bóng dáng hiên ngang kia, lòng nàng lại tràn ngập một cảm giác an toàn, một lần nữa cư nhiên khép lại đôi mắt.
Dù mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn cảm giác được tay của hắn đang đặt trên trán của nàng, lúc khác thì ở cổ tay, xem xét mạch tượng.
Đột nhiên, hắn nâng nàng dậy giúp nàng uống nước, từng giọt, từng giọt thấm ướt đôi môi, chảy tràn vào yết hầu, khiến lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp.
Hắn không ngừng đưa chân khí vào cơ thể nàng, giúp nàng chống đỡ, làm cho tinh thần nàng ngày càng tốt.
Dần dần, nàng thanh tỉnh lại, thời gian nàng dành để ngủ, để ngắm nhìn hắn, để nghỉ ngơi đến bây giờ quả thật quá nhiều.
Một buổi sáng, hắn đem nàng nâng dậy, mặt đối mặt với nhau, chưởng lực để phía trước ngực nàng, chuyên chú vận công đưa chân khí vào cơ thể nàng, Tô Dung Nhi nhìn hắn rồi chậm rãi đánh giá hắn, thời gian cứ thế trôi qua…
Nam nhân này thật cường tráng, cánh tay gấp đôi tay nàng! Nhìn hắn trên người mặc khôi giáp, hẳn là quân nhân, hơn nữa phía trước ngực còn khắc hoa văn hình Hổ, đó là ấn ký của Hổ quân, hiện đang đóng quân tại biên ải.
Nghe đồn Hổ quân thao luyện nghiêm khắc, quân tướng tài giỏi, một người có thể chống mười địch thủ, nay được tận mắt diện kiến, quả thật danh bất hư truyền, không thể coi khinh.
Ở cạnh càng lâu, nàng phát hiện nam nhân này không hề đáng sợ, chẳng qua là khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, hơn nữa có thêm vết sẹo, dễ làm người ta tưởng lầm hung thần, nhưng kỳ thực hắn anh tuấn tiêu sái, mang trên người khí thế vương giả oai phong, làm cho người khác đối hắn muôn phần kính sợ.
Người này hẳn thuộc loại thống soái cấp tướng lãnh, nàng thật sự là quá may mắn, được một vị tướng quân anh dũng cứu sống!
Bất tri bất giác, nhìn hắn càng lâu thì càng không dời được mắt mắt sang nơi khác. Mỗi lần vụng trộm nhìn hắn, khuôn mặt nàng lại nóng lên, lòng thấy ấm áp dễ chịu.
Đoàn Ngự Thạch chậm rãi thu hồi chưởng, con ngươi thâm thuý từ từ mở ra, chống lại ánh mắt của nàng, Tô Dung Nhi hoảng sợ, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.
Nếu không đeo mặt nạ, gương mặt của nàng chắc chắn sẽ rất hồng. Theo bản năng, nàng giương tay nhỏ bé xoa gương mặt đang thẹn thùng…
Hơ…?
Nàng sờ sờ mặt, tâm có chút hốt hoảng, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chấn động cả người
“A!!!”
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, Đoàn Ngự Thạch hồ nghi nhìn chằm chằm vào nàng.
“Không có… Không có…” nàng thì thào trong miệng…
“Cái gì không có?” Hắn nhướng mày hỏi.
Mặt nạ con thỏ không thấy!!!
Giương đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn hắn, hiện tại nàng mới phát hiện, nam nhân này đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng!
Trời ơi… nàng nhớ tới lời dặn của sư phụ… nàng… nàng cùng hắn…
“Làm sao thế.”
“Không… không có việc gì.” Nàng im lặng vờ như vẫn bình thản, chột dạ cúi thấp mặt, tâm đột nhiên nổi lên sóng gió phong ba.
Sư phụ quy định, nàng không được tuỳ tiện cho người lạ thấy gương mặt thật, bởi vì nam nhân đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ là vị hôn phu của nàng, nàng sẽ phải gả cho đối phương.
Hắn đã nhìn thấy gương mặt nàng, cho nên… nàng sẽ phải gả cho hắn! Việc này… thật quá đột nhiên, mà trông hắn như vậy, nàng làm sao có thể mở lời được đây!
Một luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể, Tô Dung Nhi tuy ý thức còn mơ hồ nhưng nhanh chóng thanh tỉnh.
Choáng váng đầu óc, nàng chậm rãi mở mắt…
Đầu tiên, dội vào đôi mắt xinh đẹp của nàng là một trang nam tử mang gương mặt lãnh khốc, khí thế bức người.
Diêm Vương ư?!
Nàng kinh hoàng trừng mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt, phản ứng đầu tiên là lui lại phía sau, lập tức người nàng dâng lên một trận choáng váng, đầu óc quay cuồng, mắt hoa, sự cân bằng biến mất…
Nhanh như cơn gió, một đôi cánh tay to lớn, rắn chắc đỡ lấy nàng, không để cho nàng ngã xuống nền đất cứng lạnh lẽo.
“A a… thảm… ta đã chết rồi sao a…?” Nàng không kìm được hét lên, sợ tới mức nước mắt giàn giụa trên gương mặt thanh nhã, nàng còn trẻ, chưa có gia đình thế mà đã đi đời nhà ma, thật sự là nàng không cam lòng.
“Diêm Vương gia! Ta không muốn chết! Không muốn chết đâu nha!” Yếu ớt kinh hô, nàng không nể mặt còn lấy tay đánh vào người hắn.
“Dừng tay.”
Đoàn Ngự Thạch chau mày kiếm, vì cứu nàng, hắn đã vận công, đem chân khí trong người đưa vào cơ thể nàng, mang nàng từ quỷ môn quan trở về, vận lực quá sức khiến hắn thiếu chút nữa là mất mạng.
Ngờ đâu nữ nhân này vừa tỉnh, đã cho rằng hắn là Diêm Vương Gia, còn vừa khóc vừa đánh, không hề nghĩ hắn vừa cứu nàng.
“Oa… oa… ta không muốn chết, ta muốn hồi nhân gian.”
Hắn nắm giữ lại cổ tay của nàng, quát khẽ: “Ngươi không chết.”
Tô Dung Nhi ngây người, đôi mắt đẹp đang còn sũng nước nhìn hắn chằm chằm, mãi lâu sau mới hiểu được lời nói của hắn.
“Ta không chết.” Nàng ngơ ngác hỏi lại hắn.
“Ngươi có nghe người nào chết đến âm phủ, còn có thể đánh Diêm Vương không?”
Hắn thanh âm lạnh lùng, ngữ khí trầm túc, uy nghiêm.
Nàng bối rối, nghi hoặc lại hỏi: “Ngươi không phải Diêm Vương ư?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi là ai?”
“Người cứu ngươi.”
Nàng nhìn hắn, không hề khóc nháo nữa, đột nhiên khí lực bản thân như biến mất, ngã vào lòng hắn.
“Chết tiệt.” Đoàn Ngự Thạch thấp giọng rủa một tiếng, lại vận công vào lòng bàn tay, giương tay trước ngực truyền luồng chân khí vào người nàng, giữ cho mạch tượng ổn định.
“Ta nhất định không chết đâu.” Nàng nhẹ cau mày, âm thanh yếu ớt hướng hắn kháng nghị.
Hắn nhíu mày, vì lời nói của nàng mà mày kiếm càng thêm nhíu sâu.
Nữ nhi này, thân thể không còn khí lực, mà vẫn cố cùng hắn tranh luận.
Tô Dung Nhi ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, nàng cảm giác thấy cơ thể bỗng ấm áp, nguyên nhân là vì có nhiệt lưu đang vận hành trong người, nguồn nhiệt lưu này… là đến từ nam nhân kia.
Chưởng lực của nam nhân đặt trước ngực, ngồn nhiệt nóng, ấm áp không ngừng cuồn cuộn chảy vào nàng, cơ thể không còn suy yếu, choáng váng cũng dần lùi xa, hàn khí tích tụ do nước suối lạnh cũng biến mất.
Hiểu được đối phương không ác ý, nàng an tâm, tĩnh tâm suy nghĩ, nhớ lại trước đó là nàng bị đàn sói đuổi bắt rồi rơi xuống vực núi.
Nàng không chết thực sự là một kỳ tích! Rơi từ trên đỉnh núi cao như vậy xuống, đa phần cũng trở nên nửa sống nửa chết mới đúng, nàng thật vận khí tốt, khi rơi xuống lại được cây cối mọc giữa vách vương cành lá mềm mại nâng đỡ, giảm bớt lực rơi, vừa vặn bên dưới là con suối nhỏ, không làm nàng tan xương nát thịt.
Tuy rằng nàng không có võ công, nhưng từ nhỏ đã sống cùng vị sư phụ võ công cao cường và tiểu muội y thuật chữa thương cái thế, cho nên đối với vận công chữa thương nàng là cũng biết ít nhiều, xem ra vị nam nhân này nội lực nhất định rất thâm hậu.
Hiện tại sức khoẻ vẫn còn yếu, vì thế không bao lâu sau, nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu và bắt đầu chìm vào giấc mộng…
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, khi tỉnh giấc đã thấy hắn đang nhóm lửa, ngọn lửa hừng hực cháy, thắp sáng toàn không gian chung quanh, mang không khí ấm áp bao trùm sắp hang động. Nhìn bóng dáng hiên ngang kia, lòng nàng lại tràn ngập một cảm giác an toàn, một lần nữa cư nhiên khép lại đôi mắt.
Dù mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn cảm giác được tay của hắn đang đặt trên trán của nàng, lúc khác thì ở cổ tay, xem xét mạch tượng.
Đột nhiên, hắn nâng nàng dậy giúp nàng uống nước, từng giọt, từng giọt thấm ướt đôi môi, chảy tràn vào yết hầu, khiến lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp.
Hắn không ngừng đưa chân khí vào cơ thể nàng, giúp nàng chống đỡ, làm cho tinh thần nàng ngày càng tốt.
Dần dần, nàng thanh tỉnh lại, thời gian nàng dành để ngủ, để ngắm nhìn hắn, để nghỉ ngơi đến bây giờ quả thật quá nhiều.
Một buổi sáng, hắn đem nàng nâng dậy, mặt đối mặt với nhau, chưởng lực để phía trước ngực nàng, chuyên chú vận công đưa chân khí vào cơ thể nàng, Tô Dung Nhi nhìn hắn rồi chậm rãi đánh giá hắn, thời gian cứ thế trôi qua…
Nam nhân này thật cường tráng, cánh tay gấp đôi tay nàng! Nhìn hắn trên người mặc khôi giáp, hẳn là quân nhân, hơn nữa phía trước ngực còn khắc hoa văn hình Hổ, đó là ấn ký của Hổ quân, hiện đang đóng quân tại biên ải.
Nghe đồn Hổ quân thao luyện nghiêm khắc, quân tướng tài giỏi, một người có thể chống mười địch thủ, nay được tận mắt diện kiến, quả thật danh bất hư truyền, không thể coi khinh.
Ở cạnh càng lâu, nàng phát hiện nam nhân này không hề đáng sợ, chẳng qua là khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, hơn nữa có thêm vết sẹo, dễ làm người ta tưởng lầm hung thần, nhưng kỳ thực hắn anh tuấn tiêu sái, mang trên người khí thế vương giả oai phong, làm cho người khác đối hắn muôn phần kính sợ.
Người này hẳn thuộc loại thống soái cấp tướng lãnh, nàng thật sự là quá may mắn, được một vị tướng quân anh dũng cứu sống!
Bất tri bất giác, nhìn hắn càng lâu thì càng không dời được mắt mắt sang nơi khác. Mỗi lần vụng trộm nhìn hắn, khuôn mặt nàng lại nóng lên, lòng thấy ấm áp dễ chịu.
Đoàn Ngự Thạch chậm rãi thu hồi chưởng, con ngươi thâm thuý từ từ mở ra, chống lại ánh mắt của nàng, Tô Dung Nhi hoảng sợ, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.
Nếu không đeo mặt nạ, gương mặt của nàng chắc chắn sẽ rất hồng. Theo bản năng, nàng giương tay nhỏ bé xoa gương mặt đang thẹn thùng…
Hơ…?
Nàng sờ sờ mặt, tâm có chút hốt hoảng, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chấn động cả người
“A!!!”
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, Đoàn Ngự Thạch hồ nghi nhìn chằm chằm vào nàng.
“Không có… Không có…” nàng thì thào trong miệng…
“Cái gì không có?” Hắn nhướng mày hỏi.
Mặt nạ con thỏ không thấy!!!
Giương đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn hắn, hiện tại nàng mới phát hiện, nam nhân này đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng!
Trời ơi… nàng nhớ tới lời dặn của sư phụ… nàng… nàng cùng hắn…
“Làm sao thế.”
“Không… không có việc gì.” Nàng im lặng vờ như vẫn bình thản, chột dạ cúi thấp mặt, tâm đột nhiên nổi lên sóng gió phong ba.
Sư phụ quy định, nàng không được tuỳ tiện cho người lạ thấy gương mặt thật, bởi vì nam nhân đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ là vị hôn phu của nàng, nàng sẽ phải gả cho đối phương.
Hắn đã nhìn thấy gương mặt nàng, cho nên… nàng sẽ phải gả cho hắn! Việc này… thật quá đột nhiên, mà trông hắn như vậy, nàng làm sao có thể mở lời được đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.