Chương 40
Hồng Hạnh
29/09/2023
"Chị im đi được không hả!" Hoắc Hào Chi đã không thể nhịn được nữa.
Dù sao cũng là đại ma đầu của đế đô, lúc anh nóng giận đương nhiên khiến người nhìn không rét mà run, người phụ nữ trung niên kia theo bản năng im lặng một lát.
Giây tiếp theo, người đàn ông bấm chuông.
Sau khi chuông kêu vẫn không thấy ai tới, anh trực tiếp ra ngoài gọi y tá.
Kiều Vi bị cảm giác đau trên tay đánh thức, cô còn cảm thấy trong mơ bản thân hình như nghe thấy tiếng của Hoắc Hào Chi.
Mở mắt ra lại chỉ thấy trong phòng bệnh có một người phụ nữ xa lạ đang mắng chửi và mớ hỗn loạn dưới đất.
Cô nhíu mày, mấy giây sau hoàn hồn mới nhận ra rằng người phụ nữ kia là con dâu của bà cụ.
Bà cụ nói chị ta bận rộn, khi ấy Kiều Vi tin thật.
"Có gì từ từ nói không được sao?" Kiều Vi mệt mỏi giơ tay xoa giữa trán. Buổi sáng ho nhiều cổ họng rất khô, cô nuốt nước bọt xuống mới khàn giọng nói được.
"Cô ồn quá!" Người phụ nữ mất kiên nhẫn la lên, "Sợ ồn thì cô dọn qua phòng dành cho một người đi!"
Người phụ nữ trung niên vừa bị dọa, lần này quyết không yếu thế, còn muốn tiếp tục to tiếng thì Hoắc Hào Chi đã dẫn người tới.
Y tá lập tức chạy tới rút kim cho Kiều Vi, bảo vệ đi ngay phía sau, lịch sự mời người phụ nữ trung niên ầm ĩ kia ra ngoài.
Thấy Hoắc Hào Chi, Kiều Vi sững sờ, sau hồi lâu mới hỏi: "Sao anh lại quay lại?"
Dù sao lời hùng hồn hôm đó vẫn còn ở ngay bên tai, sắc mặt cậu ấm nhất thời đỏ bừng xấu hổ, anh nào có lúc không được tự nhiên như vậy.
Tay làm bộ làm tịch sờ soạng túi quần, Hoắc Hào Chi quay mặt đi chỗ khác, ho một tiếng: "Gần đây ngày nào cũng phải tập luyện. Dù sao em bây giờ cũng là thành viên ban nhạc, tôi phải có trách nhiệm với xem, trông chừng em đến khi nào xuất viện mới thôi." Nói tới đây, có lẽ cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, "Mọi người đều nhớ em... Mau về chơi đàn đi."
Có trời mới biết mấy hôm nay anh không hề tập luyện.
Cậu Hoắc xưa nay làm việc theo cảm tính, trước khi Kiều Vi vào ban nhạc, mười ngày biểu diễn anh có thể xuất hiện ba ngày đã đủ làm mọi người phải cảm ơn trời đất.
Nghe anh giải thích, Kiều Vi chỉ gật đầu rồi nhìn y tá đâm kim lại cho mình.
Tóc cô dài đến eo vừa đen vừa mềm, vì vừa mới tỉnh ngủ mà hơi rối được vén sau ra sau.
Lỗ tai kia lại trắng nõn thật khiến người nhìn muốn sờ một cái.
Vị trí lưu kim khi nãy không dùng được nữa, y tá đổi sang tay phải để tim.
Kiều Vi thuận tay phải, mấy ngày tới có lẽ không tiện hoạt động.
Y tá vừa đâm kim vừa nói: "Hôm nay có người xuất viện, bữa trước anh chị hỏi còn phòng bệnh dành cho một người không mà, có muốn đổi không?"
Là bệnh viện nổi tiếng, phòng của bệnh viện thành phố G luôn cháy hàng.
Hoắc Hào Chi giật mình, cũng may Kiều Vi không nghi ngờ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Thứ nhất cô không thiếu tiền. Thứ hai Kiều Vi cảm thấy lần đầu hóa trị hình như phản ứng phụ cô gặp mạnh hơn người khác, sau này có lẽ sẽ mệt mỏi hơn.
Hơn nữa Kiều Vi không muốn quấy rầy người khác, cũng không muốn người khác thấy bộ dáng chật vật của mình.
Nhưng mà Tiểu Sinh vừa nghe nói Kiều Vi muốn dọn đi liền từ giường bên kia chạy qua.
"Chị y tá ơi, chị Kiều sẽ dọn đi đâu vậy?"
"Ở ngay lầu trên." Cậu bé rất đáng yêu, y tá cười trả lời nó.
Tuy ở ngay trên lầu nhưng dù sao cũng không chung phòng bệnh.
Kiều Vi là một trong rất ít người cậu bé quen ở môi trường lạ lẫm này, kết quả mới ở chung một ngày, cô đã phải dọn đi.
Khoảng cách này với Tiểu Sinh mà nói là rất xa, anh không thể thường xuyên tìm cô chơi nữa.
Cậu bé chỉ cao hơn mép giường một chút, nhìn y tá tiêm truyền tĩnh mạch cho Kiều Vi, đôi mắt chớp chớp, trên hàng mi liền treo nước mắt.
"Nè, em khóc cái gì?" Hoắc Hào Chi ở bên tò mò nhìn nó.
"Em thích chị." Cậu bé đưa tay lau nước mắt, "Sáng nay chị còn kéo bài ngôi sao nhỏ cho em nghe."
Nước mắt và câu chuyện ngây thơ, ngay cả y tá cũng không nhịn được mà cười.
Hoắc Hào Chi liếc nhìn món đồ chơi trong tay cậu bé, không cười nữa.
Đó là kính râm Snoopy.
Đồ cửa hàng ăn nhanh tặng có nhiều lợi như vậy, Hoắc Hào chi không tin thằng bé này trùng hợp được tặng món đồ y như vậy.
"Cái đó em nhặt được à?" Anh bế nó lên, hỏi.
"Gì cơ?" Tiểu Sinh ngây thơ ngẩng đầu.
"Cái đó." Hoắc Hào Chi hất cằm, "Món đồ chơi trong tay em."
"Không phải nhặt là chị tặng em!" Dứt lời, cậu bé còn quơ quơ khoe khoang.
Tâm trạng Hoắc Hào Chi lập tức trở nên rất tồi tệ.
Bây giờ anh có thể khẳng định đây là món đồ anh đã ném đi được Kiều Vi nhặt lại. Hơn nữa những lời mất mặt hôm đó anh nói cô đều nghe thấy hết!
Hoắc Hào Chi theo bản năng nhìn Kiều Vi, cô lại như không có việc gì, thậm chí cảm nhận ánh mắt của anh, cô còn ngẩng đầu mỉm cười.
...
Không thể lấy đồ của con nít.
Hoắc Hào Chi tự nhủ với lòng như vậy, nhưng thấy cậu bé ra ngoài đi WC, anh vẫn không nhịn được mà theo sau.
Tuy không phải món đồ đắt tiền gì nhưng dù sao cũng là món quà đầu tiên Kiều Vi tặng anh, rất có giá trị kỷ niệm.
Mẹ cậu bé chờ bên ngoài, Hoắc Hào Chi vào WC trực tiếp hạ giọng thương lượng: "Cậu bé, cho anh món đồ trong túi em được không?"
Cậu bé vội ôm túi lại: "Không được, đây là quà chị Kiều tặng em."
Đánh rắm, rõ ràng là tặng anh trước!
"Anh lấy thứ khác trao đổi với em nhé. Transformers? Xe điều khiển từ xa hay máy bay từ xa?"
Lần này Tiểu Sinh hơi chần chờ, nhưng vẫn lắc đầu.
"Không đổi."
Ngày mai chị Kiều dọn lên lầu trên rồi.
Hoắc Hào Chi không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con, nói chuyện hai câu thấy vẫn không thành công, cung mày nhíu chặt.
Tiểu Sinh vừa đi vệ sinh xong, ngửa đầu thấy anh trai mặt đen đi về phía mình, tưởng anh định cướp giật, ngay cả quần cũng không rảnh cài nút đã sợ hãi bỏ chạy ra khỏi WC, vừa chạy vừa kêu.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Đến khi Hoắc Hào Chi quay lại phòng bệnh, quả nhiên thấy Kiều Vi nhíu mày hỏi: "Sao anh lại bắt nạt trẻ con thế hả..."
Anh chỉ vào mũi mình một cách vô tội: "Tôi?"
"Tiểu Sinh bị anh dọa, trên đường chạy về còn té ngã một cái."
Cậu bé vừa qua hai đợt hóa trị, bạch cầu và tiểu cầu thấp, dù là vết thương nhỏ nào cũng rất có thể khiến cậu nguy hiểm đến tính mạng.
"Tôi bắt nạt em à?" Hoắc Hào Chi rót ly nước, dùng ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn Tiểu Sinh.
"Không có." Tiểu Sinh co rúm người, ngoan ngoãn lắc đầu, nói xong còn bổ sung, "Anh đừng giận mà. Kính Snoopy chị tặng em không thể đưa cho anh, có điều em có bộ trò chơi ghép hình, anh có thích không?"
Kiều Vi nghi hoặc liếc nhìn anh.
Hoắc Hào Chi đỏ mặt, chân lảo đảo, chỉ hận bản thân khi nãy không thể bịt miệng cậu bé.
...
Kiều Vi ở lại tầng 18 thêm một đêm, sáng sớm hôm sau mới dọn vào phòng mới.
Trước khi đi, cô tặng bà cụ cách vách những món đồ mới mua chưa kịp dùng, còn để lại số di động cho bà ấy.
Cũng không biết người phụ nữ kia về nhà đã làm gì, đêm đó con trai của bà cụ không tới gác đêm, mãi đến hôm sau Kiều Vi dọn đồ xong cũng không gặp lại.
Y tá trên tầng 19 nhiều hơn một chút, trong phòng bệnh có toilet và phòng tắm riêng, giường đơn, ở góc tường có hai chậu cây xanh lọc không khí.
Có điều đổi sang phòng mới, tác dụng phụ của hóa trị mà Kiều Vi phải chịu không hề giảm bớt, tác dụng của thuốc giảm buồn nôn cũng có hạn, cảm giác nôn mửa ghê tởm tra tấn cô mấy ngày mới đỡ hơn một chút.
Có lần Hoắc Hào Chi tụ tập với bạn xong rồi qua bệnh viện, Kiều Vi ngửi thấy mùi thuốc lá, cả hôm đó nôn đên không ăn được gì.
Thời điểm cô vừa cảm thấy có thể thở dốc, buổi hóa trị lần hai lại tới.
Hiện tại Kiều Vi đã biết rõ tại sao nghe đến hóa trị mà ai cũng thay đổi sắc mặt rồi, mấy hôm nay cô đã chịu đủ đau đớn mà trị liệu mang lại.
Đó không chỉ là sự khó chịu từ sinh lý, ngay cả tâm lý cũng bị tra tấn.
Việc ăn uống sung sướng biến thành quá trình máy móc đáng sợ, dù là món ngon nào đưa tới miệng cũng biến thành vị tanh mặn, hơn nữa còn khiến người ta phải nôn mửa.
Khi túi thuốc lần nữa được treo lên, Kiều Vi theo bản năng rùng mình, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lần đầu tiên.
"Đừng sợ, giống lần trước thôi." Thấy Kiều Vi run rẩy, y tá nhẹ nhàng trấn an.
Hoắc Hào Chi không đành lòng, dứt khoát kéo ghế đến đầu giường, hai tay nắm chặt tay trái của cô.
Tay cô vẫn như khối băng, mà lòng bàn tay anh lại luôn luôn nóng rực.
Kiều Vi lúc này đã không thể nghĩ được nhiều, chỉ biết nắm chặt tay anh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
"Còn lạnh không?" Hoắc Hào Chi khom lưng đến hỏi cô.
Kiều Vi nhắm mắt lắc đầu, toàn thân dần thả lỏng.
Như sinh vật trôi dạt trong đất trời cuối cùng cũng tìm được chỗ ở, ấm áp bao lấy Kiều Vi.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, lại ngước mắt nhìn mới phát hiện Kiều Vi đã ôm tay bạn trai thiếp đi.
Chàng trai hơi khom người về phía trước, dáng ngồi chắc chắn rất khó chịu nhưng vì sợ đánh thức bệnh nhân, cằm anh gác lên đầu giường, cánh tay từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.
Thật ra mấy hôm nay bác sĩ y tá trên tầng 19 hay lén thảo luận về thân phận của bệnh nhân này.
Kiều Vi xinh đẹp, có đôi mắt trong như hồ nước, dáng người khí chất đều tốt, cũng rất lễ phép, dù bản thân khó chịu đến không chịu được nhưng lần nào cũng nhớ cảm ơn họ.
Mỗi ngày đúng giờ, cô sẽ xuống vườn hoa bên dưới đi dạo, luyện đàn.
Từ đây có thể nhìn ra Kiều Vi là con nhà giàu.
Nhưng điều kỳ lạ là đã bao nhiêu ngày trôi qua, ngoại trừ người bạn trai không rõ danh phận này tới thăm thì chẳng còn ai tới.
Dù sao cũng là đại ma đầu của đế đô, lúc anh nóng giận đương nhiên khiến người nhìn không rét mà run, người phụ nữ trung niên kia theo bản năng im lặng một lát.
Giây tiếp theo, người đàn ông bấm chuông.
Sau khi chuông kêu vẫn không thấy ai tới, anh trực tiếp ra ngoài gọi y tá.
Kiều Vi bị cảm giác đau trên tay đánh thức, cô còn cảm thấy trong mơ bản thân hình như nghe thấy tiếng của Hoắc Hào Chi.
Mở mắt ra lại chỉ thấy trong phòng bệnh có một người phụ nữ xa lạ đang mắng chửi và mớ hỗn loạn dưới đất.
Cô nhíu mày, mấy giây sau hoàn hồn mới nhận ra rằng người phụ nữ kia là con dâu của bà cụ.
Bà cụ nói chị ta bận rộn, khi ấy Kiều Vi tin thật.
"Có gì từ từ nói không được sao?" Kiều Vi mệt mỏi giơ tay xoa giữa trán. Buổi sáng ho nhiều cổ họng rất khô, cô nuốt nước bọt xuống mới khàn giọng nói được.
"Cô ồn quá!" Người phụ nữ mất kiên nhẫn la lên, "Sợ ồn thì cô dọn qua phòng dành cho một người đi!"
Người phụ nữ trung niên vừa bị dọa, lần này quyết không yếu thế, còn muốn tiếp tục to tiếng thì Hoắc Hào Chi đã dẫn người tới.
Y tá lập tức chạy tới rút kim cho Kiều Vi, bảo vệ đi ngay phía sau, lịch sự mời người phụ nữ trung niên ầm ĩ kia ra ngoài.
Thấy Hoắc Hào Chi, Kiều Vi sững sờ, sau hồi lâu mới hỏi: "Sao anh lại quay lại?"
Dù sao lời hùng hồn hôm đó vẫn còn ở ngay bên tai, sắc mặt cậu ấm nhất thời đỏ bừng xấu hổ, anh nào có lúc không được tự nhiên như vậy.
Tay làm bộ làm tịch sờ soạng túi quần, Hoắc Hào Chi quay mặt đi chỗ khác, ho một tiếng: "Gần đây ngày nào cũng phải tập luyện. Dù sao em bây giờ cũng là thành viên ban nhạc, tôi phải có trách nhiệm với xem, trông chừng em đến khi nào xuất viện mới thôi." Nói tới đây, có lẽ cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, "Mọi người đều nhớ em... Mau về chơi đàn đi."
Có trời mới biết mấy hôm nay anh không hề tập luyện.
Cậu Hoắc xưa nay làm việc theo cảm tính, trước khi Kiều Vi vào ban nhạc, mười ngày biểu diễn anh có thể xuất hiện ba ngày đã đủ làm mọi người phải cảm ơn trời đất.
Nghe anh giải thích, Kiều Vi chỉ gật đầu rồi nhìn y tá đâm kim lại cho mình.
Tóc cô dài đến eo vừa đen vừa mềm, vì vừa mới tỉnh ngủ mà hơi rối được vén sau ra sau.
Lỗ tai kia lại trắng nõn thật khiến người nhìn muốn sờ một cái.
Vị trí lưu kim khi nãy không dùng được nữa, y tá đổi sang tay phải để tim.
Kiều Vi thuận tay phải, mấy ngày tới có lẽ không tiện hoạt động.
Y tá vừa đâm kim vừa nói: "Hôm nay có người xuất viện, bữa trước anh chị hỏi còn phòng bệnh dành cho một người không mà, có muốn đổi không?"
Là bệnh viện nổi tiếng, phòng của bệnh viện thành phố G luôn cháy hàng.
Hoắc Hào Chi giật mình, cũng may Kiều Vi không nghi ngờ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Thứ nhất cô không thiếu tiền. Thứ hai Kiều Vi cảm thấy lần đầu hóa trị hình như phản ứng phụ cô gặp mạnh hơn người khác, sau này có lẽ sẽ mệt mỏi hơn.
Hơn nữa Kiều Vi không muốn quấy rầy người khác, cũng không muốn người khác thấy bộ dáng chật vật của mình.
Nhưng mà Tiểu Sinh vừa nghe nói Kiều Vi muốn dọn đi liền từ giường bên kia chạy qua.
"Chị y tá ơi, chị Kiều sẽ dọn đi đâu vậy?"
"Ở ngay lầu trên." Cậu bé rất đáng yêu, y tá cười trả lời nó.
Tuy ở ngay trên lầu nhưng dù sao cũng không chung phòng bệnh.
Kiều Vi là một trong rất ít người cậu bé quen ở môi trường lạ lẫm này, kết quả mới ở chung một ngày, cô đã phải dọn đi.
Khoảng cách này với Tiểu Sinh mà nói là rất xa, anh không thể thường xuyên tìm cô chơi nữa.
Cậu bé chỉ cao hơn mép giường một chút, nhìn y tá tiêm truyền tĩnh mạch cho Kiều Vi, đôi mắt chớp chớp, trên hàng mi liền treo nước mắt.
"Nè, em khóc cái gì?" Hoắc Hào Chi ở bên tò mò nhìn nó.
"Em thích chị." Cậu bé đưa tay lau nước mắt, "Sáng nay chị còn kéo bài ngôi sao nhỏ cho em nghe."
Nước mắt và câu chuyện ngây thơ, ngay cả y tá cũng không nhịn được mà cười.
Hoắc Hào Chi liếc nhìn món đồ chơi trong tay cậu bé, không cười nữa.
Đó là kính râm Snoopy.
Đồ cửa hàng ăn nhanh tặng có nhiều lợi như vậy, Hoắc Hào chi không tin thằng bé này trùng hợp được tặng món đồ y như vậy.
"Cái đó em nhặt được à?" Anh bế nó lên, hỏi.
"Gì cơ?" Tiểu Sinh ngây thơ ngẩng đầu.
"Cái đó." Hoắc Hào Chi hất cằm, "Món đồ chơi trong tay em."
"Không phải nhặt là chị tặng em!" Dứt lời, cậu bé còn quơ quơ khoe khoang.
Tâm trạng Hoắc Hào Chi lập tức trở nên rất tồi tệ.
Bây giờ anh có thể khẳng định đây là món đồ anh đã ném đi được Kiều Vi nhặt lại. Hơn nữa những lời mất mặt hôm đó anh nói cô đều nghe thấy hết!
Hoắc Hào Chi theo bản năng nhìn Kiều Vi, cô lại như không có việc gì, thậm chí cảm nhận ánh mắt của anh, cô còn ngẩng đầu mỉm cười.
...
Không thể lấy đồ của con nít.
Hoắc Hào Chi tự nhủ với lòng như vậy, nhưng thấy cậu bé ra ngoài đi WC, anh vẫn không nhịn được mà theo sau.
Tuy không phải món đồ đắt tiền gì nhưng dù sao cũng là món quà đầu tiên Kiều Vi tặng anh, rất có giá trị kỷ niệm.
Mẹ cậu bé chờ bên ngoài, Hoắc Hào Chi vào WC trực tiếp hạ giọng thương lượng: "Cậu bé, cho anh món đồ trong túi em được không?"
Cậu bé vội ôm túi lại: "Không được, đây là quà chị Kiều tặng em."
Đánh rắm, rõ ràng là tặng anh trước!
"Anh lấy thứ khác trao đổi với em nhé. Transformers? Xe điều khiển từ xa hay máy bay từ xa?"
Lần này Tiểu Sinh hơi chần chờ, nhưng vẫn lắc đầu.
"Không đổi."
Ngày mai chị Kiều dọn lên lầu trên rồi.
Hoắc Hào Chi không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con, nói chuyện hai câu thấy vẫn không thành công, cung mày nhíu chặt.
Tiểu Sinh vừa đi vệ sinh xong, ngửa đầu thấy anh trai mặt đen đi về phía mình, tưởng anh định cướp giật, ngay cả quần cũng không rảnh cài nút đã sợ hãi bỏ chạy ra khỏi WC, vừa chạy vừa kêu.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"
Đến khi Hoắc Hào Chi quay lại phòng bệnh, quả nhiên thấy Kiều Vi nhíu mày hỏi: "Sao anh lại bắt nạt trẻ con thế hả..."
Anh chỉ vào mũi mình một cách vô tội: "Tôi?"
"Tiểu Sinh bị anh dọa, trên đường chạy về còn té ngã một cái."
Cậu bé vừa qua hai đợt hóa trị, bạch cầu và tiểu cầu thấp, dù là vết thương nhỏ nào cũng rất có thể khiến cậu nguy hiểm đến tính mạng.
"Tôi bắt nạt em à?" Hoắc Hào Chi rót ly nước, dùng ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn Tiểu Sinh.
"Không có." Tiểu Sinh co rúm người, ngoan ngoãn lắc đầu, nói xong còn bổ sung, "Anh đừng giận mà. Kính Snoopy chị tặng em không thể đưa cho anh, có điều em có bộ trò chơi ghép hình, anh có thích không?"
Kiều Vi nghi hoặc liếc nhìn anh.
Hoắc Hào Chi đỏ mặt, chân lảo đảo, chỉ hận bản thân khi nãy không thể bịt miệng cậu bé.
...
Kiều Vi ở lại tầng 18 thêm một đêm, sáng sớm hôm sau mới dọn vào phòng mới.
Trước khi đi, cô tặng bà cụ cách vách những món đồ mới mua chưa kịp dùng, còn để lại số di động cho bà ấy.
Cũng không biết người phụ nữ kia về nhà đã làm gì, đêm đó con trai của bà cụ không tới gác đêm, mãi đến hôm sau Kiều Vi dọn đồ xong cũng không gặp lại.
Y tá trên tầng 19 nhiều hơn một chút, trong phòng bệnh có toilet và phòng tắm riêng, giường đơn, ở góc tường có hai chậu cây xanh lọc không khí.
Có điều đổi sang phòng mới, tác dụng phụ của hóa trị mà Kiều Vi phải chịu không hề giảm bớt, tác dụng của thuốc giảm buồn nôn cũng có hạn, cảm giác nôn mửa ghê tởm tra tấn cô mấy ngày mới đỡ hơn một chút.
Có lần Hoắc Hào Chi tụ tập với bạn xong rồi qua bệnh viện, Kiều Vi ngửi thấy mùi thuốc lá, cả hôm đó nôn đên không ăn được gì.
Thời điểm cô vừa cảm thấy có thể thở dốc, buổi hóa trị lần hai lại tới.
Hiện tại Kiều Vi đã biết rõ tại sao nghe đến hóa trị mà ai cũng thay đổi sắc mặt rồi, mấy hôm nay cô đã chịu đủ đau đớn mà trị liệu mang lại.
Đó không chỉ là sự khó chịu từ sinh lý, ngay cả tâm lý cũng bị tra tấn.
Việc ăn uống sung sướng biến thành quá trình máy móc đáng sợ, dù là món ngon nào đưa tới miệng cũng biến thành vị tanh mặn, hơn nữa còn khiến người ta phải nôn mửa.
Khi túi thuốc lần nữa được treo lên, Kiều Vi theo bản năng rùng mình, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lần đầu tiên.
"Đừng sợ, giống lần trước thôi." Thấy Kiều Vi run rẩy, y tá nhẹ nhàng trấn an.
Hoắc Hào Chi không đành lòng, dứt khoát kéo ghế đến đầu giường, hai tay nắm chặt tay trái của cô.
Tay cô vẫn như khối băng, mà lòng bàn tay anh lại luôn luôn nóng rực.
Kiều Vi lúc này đã không thể nghĩ được nhiều, chỉ biết nắm chặt tay anh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
"Còn lạnh không?" Hoắc Hào Chi khom lưng đến hỏi cô.
Kiều Vi nhắm mắt lắc đầu, toàn thân dần thả lỏng.
Như sinh vật trôi dạt trong đất trời cuối cùng cũng tìm được chỗ ở, ấm áp bao lấy Kiều Vi.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, lại ngước mắt nhìn mới phát hiện Kiều Vi đã ôm tay bạn trai thiếp đi.
Chàng trai hơi khom người về phía trước, dáng ngồi chắc chắn rất khó chịu nhưng vì sợ đánh thức bệnh nhân, cằm anh gác lên đầu giường, cánh tay từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.
Thật ra mấy hôm nay bác sĩ y tá trên tầng 19 hay lén thảo luận về thân phận của bệnh nhân này.
Kiều Vi xinh đẹp, có đôi mắt trong như hồ nước, dáng người khí chất đều tốt, cũng rất lễ phép, dù bản thân khó chịu đến không chịu được nhưng lần nào cũng nhớ cảm ơn họ.
Mỗi ngày đúng giờ, cô sẽ xuống vườn hoa bên dưới đi dạo, luyện đàn.
Từ đây có thể nhìn ra Kiều Vi là con nhà giàu.
Nhưng điều kỳ lạ là đã bao nhiêu ngày trôi qua, ngoại trừ người bạn trai không rõ danh phận này tới thăm thì chẳng còn ai tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.