Chương 42
Hồng Hạnh
29/09/2023
Mặc mọi người thảo luận, bà Tống nhìn cháu trai mình xuống lầu, qua một lát mới hơi nghiêng người, hỏi giáo sư Chu: "Gần đây Vi Vi quay lại kéo đàn rồi đúng không?"
"Vâng, đã quay lại một thời gian rồi."
"Thế hôm nào tôi cũng đi nghe thử."
"Được ạ, có bà chỉ dạy là vinh hạnh của con bé." Giáo sư gật đầu, "Chỉ là mấy hôm nay nhà cô ấy có vài việc, xin phép nghỉ, khi nào cô ấy đi học lại tôi sẽ gọi điện cho giáo sư."
"Xin nghỉ bao lâu."
"Khoảng nửa tháng."
"Có biết là chuyện gì không?"
"Việc này tôi không rõ lắm." Giáo sư Chu lắc đầu, có hơi kinh ngạc việc bà Tống hỏi thăm Kiều Vi tới cùng.
Bà Tống ngồi thẳng người, lòng có đáp án.
Bác sĩ gia đình là cháu bà con xa của bà, mấy hôm trước lúc gọi về nhà có bảo Hào Chi gọi điện cho chú thằng bé, nói rằng bệnh tình của bạn Hào Chi rất khó giải quyết, cô gái đó còn trẻ, đúng là đáng tiếc.
Tính tình cháu trai nhà mình bà biết, một cô gái có thể khiến nó nhờ người chăm sóc, bà nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ được vài cái tên.
Đời người khó đoán.
Kiều Vi là cô bé trầm tĩnh, rất có thiên phú, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, rất hợp mắt bà.
Mấy lần gặp trước đây, rõ ràng nhìn tinh thần hay sức khỏe đều tốt, dù thế nào cũng không ngờ cô ấy lại mắc căn bệnh như vậy.
...
Đường Thượng Lâm có hơi xa, lúc Kiều Vi tới buổi tiệc đã bắt đầu, Lâm Khả Du ngồi bên cạnh giáo sư Chu. Cùng là học sinh của giáo sư Chu, sau khi chào các vị giáo sư khác, cô cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Hôm nay vận động quá nhiều, khi ngồi xuống Kiều Vi còn thở dốc.
Lâm Khả Du ăn mặc trang trọng, dáng vẻ không giống vội vàng tới, có lẽ dính ánh sáng của Tịch Việc, lần này cô ấy còn chủ động gật đầu với Kiều Vi. Chỉ là lúc thấy Hoắc Hào Chi đi sau cô, rõ ràng cô ấy lộ nét kinh ngạc, thậm chí đứng dậy gọi: "Anh Hào Chi."
Hoắc Hào Chi gật đầu, xem như chào hỏi.
Kiều Vi suy nghĩ, mới nhớ Lâm Khả Du cũng là người đế đô, có lẽ hai người quen nhau từ trước.
Nhà hàng dùng đèn vàng ấm áp, bên cạnh có tiếng nước suối chảy róc rách, không khí tươi mát.
Cô vừa ăn vừa nghiêm túc nghe các vị giáo sư nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến mình, cô mới ngoan ngoãn đáp vài câu.
Kiều Vi trang điểm nhẹ, lại có ánh đèn làm nổi bật, sắc mặt không tệ lắm, không ai có thể nhìn ra mấy ngày trước cô còn là bệnh nhân nằm trên giường không có chút sức lực.
Trong bữa tiệc, Lâm Khả Du vô tình nhìn chén cơm của Kiều Vi, lấy làm lạ hỏi: "Cậu giảm cân à?"
Trong tay cô là nửa chén cơm còn thừa lúc mới tới nhân viên múc cho, tốc độ này đúng là quá chậm.
Kiều Vi không trả lời, nhìn đi nơi khác, làm như không nghe cô ấy hỏi chuyện.
Lâm Khả Du cảm thấy Kiều Vi rất gần, trước đây chỉ tưởng là do thể chất, không ngờ cô khắt khe với bản thân như vậy, hay là bị bệnh kén ăn?
Nhớ lại thường ngày Tịch Việc ở trước mặt mình cứ tiếng này Vi Vi tiếng kia Vi Vi, lẽ ra anh nên hiểu rõ đứa em gái này, nhưng việc này chưa từng nghe anh nhắc tới.
Cứ như Kiều Vi trong cảm nhận của anh là cô gái vô cùng hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm.
Nghĩ vậy, Lâm Khả Du buông chén đũa, tâm trạng nhất thời không thoải mái lắm.
Hôm đó lúc ăn cơm ở nhà họ Tịch cô đã thấy không bình thường, sau khi về cũng nghe nói một số việc.
Kiều Vi đi theo mẹ mình gả vào nhà họ Tịch.
Nói cách khác, Kiều đổng là mẹ kế của Tịch Việt, Tịch Việt và Kiều Vi không có quan hệ huyết thống.
Nhưng có anh kế và em kế nào có quan hệ tốt như vậy?
Bản thân Lâm Khả Du chưa từng thấy.
Huống chi Kiều Vi có thể thi đậu đại học G, chứng minh cô có thực lực, vẻ ngoài cũng không tầm thường.
Chuyện này rất khó có cách giải thích.
Còn chưa hoàn hồn, Lâm Khả Du lại thấy Hoắc Hào Chi giơ tay đẩy đĩa đồ ăn trước mặt mình tới cho Kiều Vi, tiện cho cô gắp, sau đó còn nghiêng người thì thầm với cô.
Nếu khi nãy thấy Hoắc Hào Chi đi cùng Kiều Vi là trùng hợp thì hiện giờ Lâm Khả Du thật sự giật mình, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Kiều Vi rất thu hút người khác giới!
Cậu thiếu gia này nổi tiếng ở đế đô, tính tình cũng cổ quái, không ai dám chọc vào anh, cho dù chú Hoắc anh cũng không nghe, trước nay nào thấy anh quan tâm người khác như vậy?
Cơm xong, nhân viên mang nước chanh lên, ly cuối cùng đang muốn đưa cho Kiều Vi lại bị Hoắc Hào Chi chặn.
Thấy mọi người kinh ngạc, anh mới giải thích: "Kiều Vi không thể uống thứ này."
"Vậy đổi nước trắng đi." Giáo sư Chu cười rộ, "Xem ra hai đứa rất thân, việc dạ dày con bé không tốt cậu cũng biết."
...
Cuối cùng cũng xong một bữa ăn, Kiều Vi đã tốn hết sức lực.
Lâm Khả Du được tài xế gia đình đón, giáo sư Chu xuống bãi đỗ xe bên dưới, Kiều Vi cũng định bắt taxi về, mới đi vài bước, cô lại bị bà Tống gọi lại.
"Vi Vi."
Kiều Vi quay đầu, không rõ bà sao lại đột nhiên gọi mình.
"Để A Hào đưa cháu về đi, để bà đi chung với giáo sư của cháu là được."
"Không cần đâu giáo sư." Kiều Vi lắc đầu, "Giờ này còn nhiều taxi, không sao đâu."
Hoắc Hào Chi còn đang đứng trong đại sảnh nhà hàng nói chuyện với giám đốc, mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.
Bà Tống không tiếp tục đề tài này mà cười rộ hỏi: "Cháu chơi đàn trong ban nhạc của A Hào có vui không?"
Không ngờ bà Tống cũng biết chuyện này, Kiều Vi ngượng ngùng cười: "Rất thú vị, Rock and roll rất khác với nhạc cổ điển."
Trong mắt vị giáo sư rất có tiếng trong giới âm nhạc này, cô lãng phí thiên phú nhiều năm, lúc quay lại chơi đàn lại đi theo dòng nhạc Rock and roll, đúng là không theo khuôn khổ.
"Thú vị thế nào?" Bà Tống hào hứng hỏi.
Kiều Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Cứ như mở một cánh cửa sổ, bên ngoài là thế giới mới. Tuy rằng khác nhau, nhưng hai thứ đối lập dung hòa với nhau lại rất thú vị."
"Ừ." Bà Tống gật đầu: "Beethoven và Bach đều là âm nhạc gia cổ điển có khí chất Rock and roll."
Kiều Vi nghe vậy thì sửng sốt: "Bà cũng nghe Hoắc Hào Chi chơi đàn à?"
"Thỉnh thoảng." Nụ cười của bà ấm áp như gió xuân, bà giơ tay vỗ nhẹ bả vai cô, "Cuối cùng thì A Hào nhà bà cũng tìm được người bạn chung chí hướng rồi."
...
Cuối cùng bà Tống vẫn đi xe của giáo sư Chu, để Hoắc Hào Chi đưa cô vô.
"Khi nãy bà nói chuyện gì với em thế?" Hoắc Hào Chi khởi động xe.
"Hàn huyên chút chuyện về ban nhạc của anh."
"Bà ấy nói gì?"
"Nói anh rất sáng tạo, rất có tài năng."
"Thật sao?"
"Ừ." Kiều Vi đáp, nhẹ nhàng ngáp một cái.
Hoắc Hào Chi rất bất ngờ, thường ngày bà nội luôn mắng ban nhạc của anh không đàng hoàng, không ngờ hôm nay lại chủ động mở lời khen.
Anh mất một lát để tiêu hóa, đắc ý cười, lại hỏi Kiều Vi: "Em có thấy thế không?"
Không nhận được câu trả lời, nghiêng đầu, anh mới phát hiện Kiều Vi đã ngủ.
Nửa mặt chôn trong khăn quàng cổ, cô ngủ thật nghiêm túc lại an tĩnh.
...
Mãi đến khi xe ngừng dưới chung cư, Kiều Vi vẫn chưa tỉnh.
Hoắc Hào Chi cũng không đành lòng đánh thức cô, nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó, giơ tay mở đèn xe, sau đó giúp cô vén tóc bên thái dương ra sau tai, nghiêm túc chụp Kiều Vi một tấm.
Cho dù ánh đèn lờ mờ cũng không phai nhạt vẻ đẹp của cô.
Gương mặt to bằng bàn tay, lông mi cong cong, vành tai trắng nõn, cứ như búp bê.
Càng nhìn càng thấy mình chụp đẹp, để trong album thì tiếc lắm, vì thế anh dứt khoát để hình nền trong danh bạ, sau đó thêm hai dấu ngã phía sau tên Vi Vi.
Ngắm thêm một lúc vẫn thấy không đủ, anh mở cài đặt, thay cả hình nền và màn hình khóa của điện thoại.
Xoay xoay điện thoại mấy vòng, Hoắc Hào Chi nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không an toàn, có khả năng sẽ bị Kiều Vi nhìn thấy. Cuối cùng, anh chỉ đành thay màn hình khóa bằng hình khác.
Bây giờ chỉ có mình anh có thể thấy thôi.
Hoắc Hào Chi thỏa mãn cất di động.
Trong xe an tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Kiều Vi, cả bầu không khí dường như tràn ngập mùi vị thơm ngọt.
Anh nhịn một hồi, lần này thật sự không nhịn được, cẩn thận nâng tay, cuối cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ xinh của cô.
Yết hầu giật giật, nuốt nước bọt xuống, nhớ tới xúc cảm mềm mại buổi sáng, trái tim lại ngo ngoe rục rịch.
Dù sao cô cũng đang ngủ, lại hôn một cái...
Càng ngày càng gần, giơ tay là có thể với tới gương mặt Kiều Vi.
Còn chưa kịp hành động, cửa sổ bên ghế điều khiển của Hoắc Hào Chi bị người bên ngoài gõ gõ.
Thịch thịch thịch...
Anh lập tức ngồi thẳng dậy, rụt tay về, giây tiếp theo, Kiều Vi quả nhiên bị âm thanh kia đánh thức mà mở mắt.
"Tới rồi sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ừ..." Trái tim Hoắc Hào Chi còn đập thình thịch, trả lời có lệ, tâm trạng có vẻ không tốt.
Người gõ cửa sổ là bảo vệ khu chung cư.
Thấy Hoắc Hào Chi bực bội, bảo vệ thức thời cười nói: "Anh gì ơi, quấy rầy rồi, chỗ chúng tôi đậu xe hơn mười lăm phút sẽ thu phí!"
Hoắc Hào Chi chỉ muốn đấm một quyền vào gương mặt tươi cười ngầm hiểu kia!
Chỉ vì năm tệ!
"Để tôi trả, tôi có tiền lẻ." Kiều Vi cúi đầu mở túi.
Mãi đến khi tiễn bảo vệ đi, Hoắc Hào Chi vẫn không thể cười được.
Kiều Vi không biết sao anh lại giận, chỉ đành mở cửa xuống xe.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn khom lưng nói một câu: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Vâng, đã quay lại một thời gian rồi."
"Thế hôm nào tôi cũng đi nghe thử."
"Được ạ, có bà chỉ dạy là vinh hạnh của con bé." Giáo sư gật đầu, "Chỉ là mấy hôm nay nhà cô ấy có vài việc, xin phép nghỉ, khi nào cô ấy đi học lại tôi sẽ gọi điện cho giáo sư."
"Xin nghỉ bao lâu."
"Khoảng nửa tháng."
"Có biết là chuyện gì không?"
"Việc này tôi không rõ lắm." Giáo sư Chu lắc đầu, có hơi kinh ngạc việc bà Tống hỏi thăm Kiều Vi tới cùng.
Bà Tống ngồi thẳng người, lòng có đáp án.
Bác sĩ gia đình là cháu bà con xa của bà, mấy hôm trước lúc gọi về nhà có bảo Hào Chi gọi điện cho chú thằng bé, nói rằng bệnh tình của bạn Hào Chi rất khó giải quyết, cô gái đó còn trẻ, đúng là đáng tiếc.
Tính tình cháu trai nhà mình bà biết, một cô gái có thể khiến nó nhờ người chăm sóc, bà nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ được vài cái tên.
Đời người khó đoán.
Kiều Vi là cô bé trầm tĩnh, rất có thiên phú, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, rất hợp mắt bà.
Mấy lần gặp trước đây, rõ ràng nhìn tinh thần hay sức khỏe đều tốt, dù thế nào cũng không ngờ cô ấy lại mắc căn bệnh như vậy.
...
Đường Thượng Lâm có hơi xa, lúc Kiều Vi tới buổi tiệc đã bắt đầu, Lâm Khả Du ngồi bên cạnh giáo sư Chu. Cùng là học sinh của giáo sư Chu, sau khi chào các vị giáo sư khác, cô cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Hôm nay vận động quá nhiều, khi ngồi xuống Kiều Vi còn thở dốc.
Lâm Khả Du ăn mặc trang trọng, dáng vẻ không giống vội vàng tới, có lẽ dính ánh sáng của Tịch Việc, lần này cô ấy còn chủ động gật đầu với Kiều Vi. Chỉ là lúc thấy Hoắc Hào Chi đi sau cô, rõ ràng cô ấy lộ nét kinh ngạc, thậm chí đứng dậy gọi: "Anh Hào Chi."
Hoắc Hào Chi gật đầu, xem như chào hỏi.
Kiều Vi suy nghĩ, mới nhớ Lâm Khả Du cũng là người đế đô, có lẽ hai người quen nhau từ trước.
Nhà hàng dùng đèn vàng ấm áp, bên cạnh có tiếng nước suối chảy róc rách, không khí tươi mát.
Cô vừa ăn vừa nghiêm túc nghe các vị giáo sư nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến mình, cô mới ngoan ngoãn đáp vài câu.
Kiều Vi trang điểm nhẹ, lại có ánh đèn làm nổi bật, sắc mặt không tệ lắm, không ai có thể nhìn ra mấy ngày trước cô còn là bệnh nhân nằm trên giường không có chút sức lực.
Trong bữa tiệc, Lâm Khả Du vô tình nhìn chén cơm của Kiều Vi, lấy làm lạ hỏi: "Cậu giảm cân à?"
Trong tay cô là nửa chén cơm còn thừa lúc mới tới nhân viên múc cho, tốc độ này đúng là quá chậm.
Kiều Vi không trả lời, nhìn đi nơi khác, làm như không nghe cô ấy hỏi chuyện.
Lâm Khả Du cảm thấy Kiều Vi rất gần, trước đây chỉ tưởng là do thể chất, không ngờ cô khắt khe với bản thân như vậy, hay là bị bệnh kén ăn?
Nhớ lại thường ngày Tịch Việc ở trước mặt mình cứ tiếng này Vi Vi tiếng kia Vi Vi, lẽ ra anh nên hiểu rõ đứa em gái này, nhưng việc này chưa từng nghe anh nhắc tới.
Cứ như Kiều Vi trong cảm nhận của anh là cô gái vô cùng hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm.
Nghĩ vậy, Lâm Khả Du buông chén đũa, tâm trạng nhất thời không thoải mái lắm.
Hôm đó lúc ăn cơm ở nhà họ Tịch cô đã thấy không bình thường, sau khi về cũng nghe nói một số việc.
Kiều Vi đi theo mẹ mình gả vào nhà họ Tịch.
Nói cách khác, Kiều đổng là mẹ kế của Tịch Việt, Tịch Việt và Kiều Vi không có quan hệ huyết thống.
Nhưng có anh kế và em kế nào có quan hệ tốt như vậy?
Bản thân Lâm Khả Du chưa từng thấy.
Huống chi Kiều Vi có thể thi đậu đại học G, chứng minh cô có thực lực, vẻ ngoài cũng không tầm thường.
Chuyện này rất khó có cách giải thích.
Còn chưa hoàn hồn, Lâm Khả Du lại thấy Hoắc Hào Chi giơ tay đẩy đĩa đồ ăn trước mặt mình tới cho Kiều Vi, tiện cho cô gắp, sau đó còn nghiêng người thì thầm với cô.
Nếu khi nãy thấy Hoắc Hào Chi đi cùng Kiều Vi là trùng hợp thì hiện giờ Lâm Khả Du thật sự giật mình, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Kiều Vi rất thu hút người khác giới!
Cậu thiếu gia này nổi tiếng ở đế đô, tính tình cũng cổ quái, không ai dám chọc vào anh, cho dù chú Hoắc anh cũng không nghe, trước nay nào thấy anh quan tâm người khác như vậy?
Cơm xong, nhân viên mang nước chanh lên, ly cuối cùng đang muốn đưa cho Kiều Vi lại bị Hoắc Hào Chi chặn.
Thấy mọi người kinh ngạc, anh mới giải thích: "Kiều Vi không thể uống thứ này."
"Vậy đổi nước trắng đi." Giáo sư Chu cười rộ, "Xem ra hai đứa rất thân, việc dạ dày con bé không tốt cậu cũng biết."
...
Cuối cùng cũng xong một bữa ăn, Kiều Vi đã tốn hết sức lực.
Lâm Khả Du được tài xế gia đình đón, giáo sư Chu xuống bãi đỗ xe bên dưới, Kiều Vi cũng định bắt taxi về, mới đi vài bước, cô lại bị bà Tống gọi lại.
"Vi Vi."
Kiều Vi quay đầu, không rõ bà sao lại đột nhiên gọi mình.
"Để A Hào đưa cháu về đi, để bà đi chung với giáo sư của cháu là được."
"Không cần đâu giáo sư." Kiều Vi lắc đầu, "Giờ này còn nhiều taxi, không sao đâu."
Hoắc Hào Chi còn đang đứng trong đại sảnh nhà hàng nói chuyện với giám đốc, mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.
Bà Tống không tiếp tục đề tài này mà cười rộ hỏi: "Cháu chơi đàn trong ban nhạc của A Hào có vui không?"
Không ngờ bà Tống cũng biết chuyện này, Kiều Vi ngượng ngùng cười: "Rất thú vị, Rock and roll rất khác với nhạc cổ điển."
Trong mắt vị giáo sư rất có tiếng trong giới âm nhạc này, cô lãng phí thiên phú nhiều năm, lúc quay lại chơi đàn lại đi theo dòng nhạc Rock and roll, đúng là không theo khuôn khổ.
"Thú vị thế nào?" Bà Tống hào hứng hỏi.
Kiều Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Cứ như mở một cánh cửa sổ, bên ngoài là thế giới mới. Tuy rằng khác nhau, nhưng hai thứ đối lập dung hòa với nhau lại rất thú vị."
"Ừ." Bà Tống gật đầu: "Beethoven và Bach đều là âm nhạc gia cổ điển có khí chất Rock and roll."
Kiều Vi nghe vậy thì sửng sốt: "Bà cũng nghe Hoắc Hào Chi chơi đàn à?"
"Thỉnh thoảng." Nụ cười của bà ấm áp như gió xuân, bà giơ tay vỗ nhẹ bả vai cô, "Cuối cùng thì A Hào nhà bà cũng tìm được người bạn chung chí hướng rồi."
...
Cuối cùng bà Tống vẫn đi xe của giáo sư Chu, để Hoắc Hào Chi đưa cô vô.
"Khi nãy bà nói chuyện gì với em thế?" Hoắc Hào Chi khởi động xe.
"Hàn huyên chút chuyện về ban nhạc của anh."
"Bà ấy nói gì?"
"Nói anh rất sáng tạo, rất có tài năng."
"Thật sao?"
"Ừ." Kiều Vi đáp, nhẹ nhàng ngáp một cái.
Hoắc Hào Chi rất bất ngờ, thường ngày bà nội luôn mắng ban nhạc của anh không đàng hoàng, không ngờ hôm nay lại chủ động mở lời khen.
Anh mất một lát để tiêu hóa, đắc ý cười, lại hỏi Kiều Vi: "Em có thấy thế không?"
Không nhận được câu trả lời, nghiêng đầu, anh mới phát hiện Kiều Vi đã ngủ.
Nửa mặt chôn trong khăn quàng cổ, cô ngủ thật nghiêm túc lại an tĩnh.
...
Mãi đến khi xe ngừng dưới chung cư, Kiều Vi vẫn chưa tỉnh.
Hoắc Hào Chi cũng không đành lòng đánh thức cô, nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó, giơ tay mở đèn xe, sau đó giúp cô vén tóc bên thái dương ra sau tai, nghiêm túc chụp Kiều Vi một tấm.
Cho dù ánh đèn lờ mờ cũng không phai nhạt vẻ đẹp của cô.
Gương mặt to bằng bàn tay, lông mi cong cong, vành tai trắng nõn, cứ như búp bê.
Càng nhìn càng thấy mình chụp đẹp, để trong album thì tiếc lắm, vì thế anh dứt khoát để hình nền trong danh bạ, sau đó thêm hai dấu ngã phía sau tên Vi Vi.
Ngắm thêm một lúc vẫn thấy không đủ, anh mở cài đặt, thay cả hình nền và màn hình khóa của điện thoại.
Xoay xoay điện thoại mấy vòng, Hoắc Hào Chi nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không an toàn, có khả năng sẽ bị Kiều Vi nhìn thấy. Cuối cùng, anh chỉ đành thay màn hình khóa bằng hình khác.
Bây giờ chỉ có mình anh có thể thấy thôi.
Hoắc Hào Chi thỏa mãn cất di động.
Trong xe an tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Kiều Vi, cả bầu không khí dường như tràn ngập mùi vị thơm ngọt.
Anh nhịn một hồi, lần này thật sự không nhịn được, cẩn thận nâng tay, cuối cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ xinh của cô.
Yết hầu giật giật, nuốt nước bọt xuống, nhớ tới xúc cảm mềm mại buổi sáng, trái tim lại ngo ngoe rục rịch.
Dù sao cô cũng đang ngủ, lại hôn một cái...
Càng ngày càng gần, giơ tay là có thể với tới gương mặt Kiều Vi.
Còn chưa kịp hành động, cửa sổ bên ghế điều khiển của Hoắc Hào Chi bị người bên ngoài gõ gõ.
Thịch thịch thịch...
Anh lập tức ngồi thẳng dậy, rụt tay về, giây tiếp theo, Kiều Vi quả nhiên bị âm thanh kia đánh thức mà mở mắt.
"Tới rồi sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ừ..." Trái tim Hoắc Hào Chi còn đập thình thịch, trả lời có lệ, tâm trạng có vẻ không tốt.
Người gõ cửa sổ là bảo vệ khu chung cư.
Thấy Hoắc Hào Chi bực bội, bảo vệ thức thời cười nói: "Anh gì ơi, quấy rầy rồi, chỗ chúng tôi đậu xe hơn mười lăm phút sẽ thu phí!"
Hoắc Hào Chi chỉ muốn đấm một quyền vào gương mặt tươi cười ngầm hiểu kia!
Chỉ vì năm tệ!
"Để tôi trả, tôi có tiền lẻ." Kiều Vi cúi đầu mở túi.
Mãi đến khi tiễn bảo vệ đi, Hoắc Hào Chi vẫn không thể cười được.
Kiều Vi không biết sao anh lại giận, chỉ đành mở cửa xuống xe.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn khom lưng nói một câu: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.