Chương 44
Hồng Hạnh
29/09/2023
Từ Tây Bốc thấy Hoắc Hào Chi, hưng phấn nhảy xuống sân khấu: "Anh hai, hôm nay cho em mượn đàn chơi một lát nhé!"
"Tránh xa tôi một chút, nóng." Hoắc Hào Chi uống rượu, đá cậu ta một cái, "Làm xong bài tập chưa mà chạy tới đây hả?"
Từ Tây Bốc lập tức hết cười, lẩm bẩm: "Anh hai, sao anh cứ nhắc tới việc đó thế? Hồi anh bằng tuổi em anh có làm bài tập đầy đủ không?"
Hoắc Hào Chi đánh cậu ta một cái, tay đút vào túi quần: "Đợi cậu bằng được tôi rồi hãy so đo."
Từ Tây Bốc nghẹn họng. Mẹ cậu là cọp cái, ba cậu tay không rời roi, đương nhiên không thể bằng anh hai.
Hoắc Hào Chi ôm tay nhìn trên sân khấu, mặc cho Từ Tây Bốc ríu rít bên tai, không nói nữa.
Có vẻ như mọi người đều cho rằng ngày tháng của vị thiếu gia này từ xưa đến giờ luôn tự do thoải mái như thế nhưng họ không biết rằng khoảng thời gian theo học trường nội trú dành cho lớp quý tộc ở nước ngoài là cơn ác mộng với anh.
Từ lúc nhập học năm mười hai tuổi, mọi hành động đều bị nhà trường quản lý, yêu cầu trong học tập khắt khe hơn tưởng tượng rất nhiều, mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ hè và giáng sinh mới có thể gặp người thân.
Nhưng điều khiến những người đó thất vọng chính là dù quy định nghiêm khắc cỡ nào đến cuối cùng vẫn không thể thuần hóa được anh. Sau khi thoát khỏi hệ thống đó, Hoắc Hào Chi càng phản loạn không kiêng nể gì.
"Đúng rồi anh hai, cái chị kéo đàn violin của anh, sao gần đây không thấy chị ấy tới vậy?"
"Chị gì hả, tôi lớn hơn!" Hoắc Hào Chi mắng cậu, sau đó trả lời, "Ngày mai cô ấy sẽ tới."
Từ Tây Bốc nghẹn họng, vẫn tò mò hỏi, "Anh Nghiêm còn nói anh thích chị ấy, chuyện này có thật không?"
"Ừ, thích." Anh nói ngắn gọn.
Từ Tây Bốc lại sững sờ, không cam lòng nói: "Em chăm chỉ hơn chị ấy, ban nhạc của chúng ta không thể thêm một tay guitar sao? Em chơi cũng không tệ lắm đúng không..."
"Nhưng không tới mức tốt."
"Anh hai! Anh rõ ràng trọng sắc khinh bạn! Có thể thêm người chơi violin, sao lại..."
"Còn ồn ào nữa tôi đuổi cậu ra ngoài đấy!" Hoắc Hào Chi cảnh cáo.
Người cuối cùng cũng im lặng, Hoắc Hào Chi nhìn lên sân khấu, càng nghe càng nhíu mày.
Đã một thời gian rồi anh không tới quán bar.
Ban nhạc vẫn đang chơi bài anh viết, giai điệu y hệt, nhưng Hoắc Hào Chi cứ cảm thấy từ lúc anh tới, những người trên sân khấu chơi nhạc như mộng du.
"Hai ngày nay quán bar có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Từ Tây Bốc không để ý, suy nghĩ một lát lại nói, "Nhưng hình như có trộm, lúc bọn họ nói chuyện không cho em nghe."
Từ Tây Bốc vừa nói vậy, Hoắc Hào Chi trực tiếp đi sang một bên, vẫy tay gọi giám đốc tới.
"... Thật ra không có gì, chỉ là lời đồn, tôi cũng không biết thật hay giả..." Giám đốc cẩn thận quan sát sắc mặt Hoắc Hào Chi.
"Nói nghe thử xem."
"Bọn nhân viên đồn buổi tối giao thừa, sau khi cậu đi, có một người đại diện đến hậu trường tìm họ... Cậu Hoắc cậu cũng biết, trước giờ không phải chưa từng có người muốn ký hợp đồng với Bell, có điều người đại diện lần này nghe đồn rất có lai lịch."
Nghe đến đây, Hoắc Hào Chi đã có đáp án.
Ban nhạc này được thành lập sau khi Hoắc Hào Chi tốt nghiệp về nước. Bầu không khí Rock and roll trong nước không bằng Âu Mỹ, khi đó anh chỉ đơn thuần cảm thấy một mình chơi không đã, cho nên lập ban nhạc để tiêu khiển. Nhưng dần dần Bell đã phát triển vượt quá sự mong đợi của anh.
Anh vừa lòng với hiện trạng, không có nghĩa mọi người không có dục vọng về tiền tài danh lợi như anh.
Tương lai tươi sáng đang ở phía trước, anh cảm thấy không đáng, cũng lười làm kẻ ác.
Hoắc Hào Chi không có gì luyến tiếc, mấy năm nay chơi thế cũng đủ rồi.
Nếu ở trước đây, anh sẽ thoải mái vẫy tay tiễn mấy người bạn này đi, nhưng bây giờ không được. Vất vả lắm anh mới mời được Kiều Vi gia nhập ban nhạc, nếu ban nhạc tan rã thì sao đây?
Kiều Vi theo đuổi âm nhạc quyết liệt hơn anh, bây giờ cô thích, cũng cần một nơi để gửi gắm tinh thần. Lúc này ban nhạc vẫn không thể giải tán.
Hoắc Hào Chi ngồi xuống, quơ quơ ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Nhìn đồng hồ, anh đuổi Từ Tây Bốc: "Về đi, mười giờ tôi gọi điện cho mẹ cậu."
"Anh hai, anh lại dùng chiêu này!"
"Khó chịu à?"
Lần này Từ Tây Bốc im lặng, rưng rưng bỏ đi. Hoắc Hào cHi phất tay bảo giám đốc đóng cửa.
Thời gian Hoắc Hào Chi ở thành phố G không nhiều, nhưng ban nhạc do một tay anh xây dựng, hơn phân nửa ca khúc là do anh viết, sân khấu cũng do vị thiếu gia này cung cấp miễn phí. Thời điểm Rock and roll không có chỗ đứng trong nước, vẫn có thể bảo đảm tiền hoa hồng chia cho cách thành viên mỗi tháng, không nói đến mang ơn đội nghĩa nhưng mọi người trong dàn nhạc đều tôn trọng anh tuyệt đối.
Cũng chính vì vậy, sau khi thương lượng, bọn họ lại do dự không biết mở lời sao với Hoắc Hào Chi.
Nói thế nào cũng không được.
Hoắc Hào Chi là linh hồn của ba nhạc, những người đại diện trước đây vừa nghe nói Hoắc Hào Chi không chịu ký hợp đồng liền không còn hứng thú với các thành viên còn lại. Lần này thì khác, đối phương là công ty lớn, đồng ý tìm cho họ tay chơi guitar chính phù hợp, phát hành đĩa nhạc.
"Cậu Hoắc." Cuối cùng vẫn là tay guitar mở lời, "Chuyện này do tôi khởi xướng, mọi người chơi đến bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, mọi người đều muốn xây dựng sự nghiệp."
Tay chơi bass hút điếu thuốc, tiếp lời: "Năm mười lăm mười sáu tuổi tôi đã có ước mơ này, hi vọng một ngày nào đó có thể phát hành đĩa nhạc, dù chết cũng đáng. Bây giờ đã làm ba rồi mới có công ty tìm tới."
"Cậu Hoắc, anh em cũng biết thiếu cậu mọi người chưa chắc đã đi xa, nhưng chúng tôi vẫn muốn thử."
"Xin lỗi, cậu Hoắc."
Bọn họ khác Hoắc Hào Chi.
Âm nhạc đối với Hoắc Hào Chi chỉ là trò chơi, trước sau gì anh cũng sẽ từ bỏ. Từ lúc sinh ra anh đã ngậm thìa vang, giễu cợt cơ hội tư bản mang đến cho các nhóm nhạc underground, nhưng bọn họ lại không có cách nào cưỡng lại cám dỗ như vậy.
Khói lượn lờ, tay Hoắc Hào Chi gõ gõ sô pha hồi lâu, ngẩng đầu nhìn một vòng, giơ tay vuốt tóc.
"Tắt thuốc đi, Vi Vi bị bệnh, gần đây không được ngửi mùi thuốc." Anh đứng dậy mở cửa sổ, mới tiếp tục nói, "Xem ra mọi người đã thảo luận xong. Thật ra tôi cũng không muốn trì hoãn các cậu, chỉ là..."
"Cậu Hoắc cậu nói đi."
Anh lại ngồi xuống, nới lỏng cổ áo, mở rộng chân.
"Lúc Kiều Vi tới, các cậu đều phải ở đây."
...
Cách nửa tháng, cuối cùng Kiều Vi cũng bước vào quán bar.
Cô tới sớm, quán bar còn chưa bắt đầu kinh doanh, nhân viên lau dọn quầy bar tươi cười chào hỏi cô.
Kiều Vi đi một vòng, không thấy Hoắc Hào Chi.
Trong lúc này, nhân viên trang điểm kéo cô, nhìn nhìn: "Vi Vi, mấy ngày không gặp, cô lại gầy rồi."
Khi ở bệnh viện ăn không ngon, may mà xuất viện ăn uống đỡ hơn một chút.
Kiều Vi lấy mũ xuống, cười nói: "Hoắc Hào Chi vẫn chưa tới à?"
"Hôm nay sẽ tới. Sao thế, có bài mới hả?"
"Ừ."
Cô ở bệnh viện tập luyện một mình, chưa từng hợp tấu, không biết hiệu quả thế nào.
"Đêm nay người chơi guitar hình như không đến."
"Sao vậy?" Kiều Vi kinh ngạc.
"Gia đình có chuyện gì đó, ai biết được." Nhân viên trang điểm rót ly nước cho cô.
Lúc luyện tập tay chơi guitar đã hứa với Kiều Vi sau khi kết thúc buổi biểu diễn chào năm mới sẽ dạy cô chơi guitar.
Khó khăn lắm Kiều Vi mới xuất viện, cô thất vọng cúi đầu, lật xem bản nhạc, bài Patience cần guitar.
"Thở dài gì đó? Tôi dạy em đàn không bằng cậu ta dạy em à?" Hoắc Hào Chi đi tới.
"Anh dạy?" Kiều Vi buồn cười.
Cô sớm đã nghe mọi người trong ban nhạc kể Hoắc Hào Chi không phải người kiên nhẫn. Khi em trai ngốc của anh mới bắt đầu chơi guitar, ngày nào cũng quấn lấy đòi anh hai dạy, sau này được Hoắc Hào Chi dạy thật, nhưng cậu ta trực tiếp bị anh mặt lạnh dọa tới mức không dám đàn, về nhà khổ luyện rất lâu mới tìm lại được chút tự tin.
Hoắc Hào Chi nói dạy thì anh thật sự bắt tay vào dạy cô.
Kiều Vi không phải học sinh ngốc, bản thân cô cũng có một số kỹ năng guitar cơ bản. Trong một số tác phẩm của Paganini có vài bài là sự kết hợp giữa guitar và violin. Guitar và violin đều là nhạc cụ có dây, đương nhiên có điểm chung.
Chỉ là khi Hoắc Hào Chi ở phía sau đặt tay lên tay cô, Kiều Vi vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mùi hormone tươi mới của trai trẻ gần trong gang tấc, cô ngước mắt liền có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh của anh, những ngón tay thon dài, nốt ruồi nhỏ trên tay phải hết sức gợi cảm.
Anh có thể đừng dựa gần như vậy không?
Cô muốn nói như vậy, nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị Hoắc Hào Chi gõ đầu cảnh cáo: "Em nghiêm túc chút đi!"
Cậu thiếu gia này đúng thật nghiêm túc dạy cô, Kiều Vi im lặng, cố gắng gạt bỏ sự mất tự nhiên này, cẩn thận lắng nghe anh.
"... Chỗ này, ngón trỏ và ngón giữa tay phải dùng sức đè vào dây, sau đó vuốt xuống, tay trái giữ dây tương ứng, âm sắc sẽ đổ xuống như thác nước, em thử xem."
Cô căng thẳng, cẩn thận thử một lần, tay lại bị Hoắc Hào Chi bắt lấy.
"Em thả lỏng một chút, đừng căng thẳng, thử lại đi."
Cứ như biến thành một người khác vậy, Kiều Vi tĩnh tâm lại, thử vài lần, đến lần này mới ổn.
"Được rồi, lần này khá tốt."
Hoắc Hào Chi hài lòng gật đầu, xé viên kẹo muốn ăn, suy nghĩ, quyết định nhét vào miệng Kiều Vi coi như khen thưởng cô, sau đó lại xé viên kẹo khác.
Kiều Vi còn đang củng cố lại kiến thức, đột nhiên được đút một viên kẹo.
Đầu lưỡi tê tê, là vị ngọt của táo.
Kiều Vi phát hiện Hoắc Hào Chi thích ăn ngọt, lần trước lúc ăn bánh, nước đường dính trên tay anh cũng liếm sạch.
Có điều hình như anh cảm thấy sở thích này không anh hùng dũng mãnh, thường ngày rất ít khi thể hiện.
Luyện đến nửa đêm, Kiều Vi hòa tấu với ban nhạc, hiệu quả không tệ, thậm chí An Lai - tay chơi Bass cũng khen cô.
"Vi Vi, em học nhanh thật, nếu học sớm mấy năm thì đã làm nên chuyện rồi!"
Kiều Vi nào dám nhân, xua tay liên tục, lại hỏi thăm về tay guitar. Bình thường Hoắc Hào Chi hát, cậu ta phụ trách solo, hôm nay không có cậu ta, Kiều Vi thấy không quen lắm.
Hoắc Hào Chi mới xuống sân khấu uống nước. Vừa nghe Kiều Vi hỏi, mấy người nhìn nhau, cuối cùng, tay Bass ngồi xuống, do dự nói: "Vi Vi, lẽ ra em đang bệnh, chút chuyện nhỏ này chúng tôi không nên làm phiền em..."
"Sao thế?" Kiều Vi ngạc nhiên.
"Hôm qua tâm trạng cậu ta không tốt, cãi nhau với cậu Hoắc, cậu Hoắc đang nổi nóng, bọn tôi cũng không dám khuyên, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhờ em thôi."
Sau khi ký hợp đồng, họ phải rời khỏi thành phố G để đến đế đô, chờ công ty thu âm sắp xếp hoạt động cho họ.
Cậu Hoắc thích Kiều Vi, họ biết yêu cầu tối qua là vì lần đầu Kiều Vi lần đầu tiếp xúc với Rock and roll, bây giờ họ đột ngột rời đi, anh không thể lập tức tìm được người phù hợp để thành lập ban nhạc mới.
Trong những năm qua Hoắc Hào Chi đối xử rất tốt với họ, mặc dù trì hoãn việc ký hợp đồng với công ty thu âm sẽ có rủi ro nhưng mọi người đồng ý. Chỉ có tay chơi guitar, vợ con cậu ta đang ở đế đô, cậu ta muốn trở về, nhưng ai ngờ chuyện này phải lùi lại mấy tháng, cậu ta tức giận cãi lại.
Cậu Hoắc vốn là người đế đô, ai cũng biết gia cảnh của anh, nếu anh nổi giận, giết một người còn dễ hơn giết một con kiến. Hơn nữa đây không phải vấn đề bọn họ có thể xen vào.
"Tránh xa tôi một chút, nóng." Hoắc Hào Chi uống rượu, đá cậu ta một cái, "Làm xong bài tập chưa mà chạy tới đây hả?"
Từ Tây Bốc lập tức hết cười, lẩm bẩm: "Anh hai, sao anh cứ nhắc tới việc đó thế? Hồi anh bằng tuổi em anh có làm bài tập đầy đủ không?"
Hoắc Hào Chi đánh cậu ta một cái, tay đút vào túi quần: "Đợi cậu bằng được tôi rồi hãy so đo."
Từ Tây Bốc nghẹn họng. Mẹ cậu là cọp cái, ba cậu tay không rời roi, đương nhiên không thể bằng anh hai.
Hoắc Hào Chi ôm tay nhìn trên sân khấu, mặc cho Từ Tây Bốc ríu rít bên tai, không nói nữa.
Có vẻ như mọi người đều cho rằng ngày tháng của vị thiếu gia này từ xưa đến giờ luôn tự do thoải mái như thế nhưng họ không biết rằng khoảng thời gian theo học trường nội trú dành cho lớp quý tộc ở nước ngoài là cơn ác mộng với anh.
Từ lúc nhập học năm mười hai tuổi, mọi hành động đều bị nhà trường quản lý, yêu cầu trong học tập khắt khe hơn tưởng tượng rất nhiều, mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ hè và giáng sinh mới có thể gặp người thân.
Nhưng điều khiến những người đó thất vọng chính là dù quy định nghiêm khắc cỡ nào đến cuối cùng vẫn không thể thuần hóa được anh. Sau khi thoát khỏi hệ thống đó, Hoắc Hào Chi càng phản loạn không kiêng nể gì.
"Đúng rồi anh hai, cái chị kéo đàn violin của anh, sao gần đây không thấy chị ấy tới vậy?"
"Chị gì hả, tôi lớn hơn!" Hoắc Hào Chi mắng cậu, sau đó trả lời, "Ngày mai cô ấy sẽ tới."
Từ Tây Bốc nghẹn họng, vẫn tò mò hỏi, "Anh Nghiêm còn nói anh thích chị ấy, chuyện này có thật không?"
"Ừ, thích." Anh nói ngắn gọn.
Từ Tây Bốc lại sững sờ, không cam lòng nói: "Em chăm chỉ hơn chị ấy, ban nhạc của chúng ta không thể thêm một tay guitar sao? Em chơi cũng không tệ lắm đúng không..."
"Nhưng không tới mức tốt."
"Anh hai! Anh rõ ràng trọng sắc khinh bạn! Có thể thêm người chơi violin, sao lại..."
"Còn ồn ào nữa tôi đuổi cậu ra ngoài đấy!" Hoắc Hào Chi cảnh cáo.
Người cuối cùng cũng im lặng, Hoắc Hào Chi nhìn lên sân khấu, càng nghe càng nhíu mày.
Đã một thời gian rồi anh không tới quán bar.
Ban nhạc vẫn đang chơi bài anh viết, giai điệu y hệt, nhưng Hoắc Hào Chi cứ cảm thấy từ lúc anh tới, những người trên sân khấu chơi nhạc như mộng du.
"Hai ngày nay quán bar có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Từ Tây Bốc không để ý, suy nghĩ một lát lại nói, "Nhưng hình như có trộm, lúc bọn họ nói chuyện không cho em nghe."
Từ Tây Bốc vừa nói vậy, Hoắc Hào Chi trực tiếp đi sang một bên, vẫy tay gọi giám đốc tới.
"... Thật ra không có gì, chỉ là lời đồn, tôi cũng không biết thật hay giả..." Giám đốc cẩn thận quan sát sắc mặt Hoắc Hào Chi.
"Nói nghe thử xem."
"Bọn nhân viên đồn buổi tối giao thừa, sau khi cậu đi, có một người đại diện đến hậu trường tìm họ... Cậu Hoắc cậu cũng biết, trước giờ không phải chưa từng có người muốn ký hợp đồng với Bell, có điều người đại diện lần này nghe đồn rất có lai lịch."
Nghe đến đây, Hoắc Hào Chi đã có đáp án.
Ban nhạc này được thành lập sau khi Hoắc Hào Chi tốt nghiệp về nước. Bầu không khí Rock and roll trong nước không bằng Âu Mỹ, khi đó anh chỉ đơn thuần cảm thấy một mình chơi không đã, cho nên lập ban nhạc để tiêu khiển. Nhưng dần dần Bell đã phát triển vượt quá sự mong đợi của anh.
Anh vừa lòng với hiện trạng, không có nghĩa mọi người không có dục vọng về tiền tài danh lợi như anh.
Tương lai tươi sáng đang ở phía trước, anh cảm thấy không đáng, cũng lười làm kẻ ác.
Hoắc Hào Chi không có gì luyến tiếc, mấy năm nay chơi thế cũng đủ rồi.
Nếu ở trước đây, anh sẽ thoải mái vẫy tay tiễn mấy người bạn này đi, nhưng bây giờ không được. Vất vả lắm anh mới mời được Kiều Vi gia nhập ban nhạc, nếu ban nhạc tan rã thì sao đây?
Kiều Vi theo đuổi âm nhạc quyết liệt hơn anh, bây giờ cô thích, cũng cần một nơi để gửi gắm tinh thần. Lúc này ban nhạc vẫn không thể giải tán.
Hoắc Hào Chi ngồi xuống, quơ quơ ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Nhìn đồng hồ, anh đuổi Từ Tây Bốc: "Về đi, mười giờ tôi gọi điện cho mẹ cậu."
"Anh hai, anh lại dùng chiêu này!"
"Khó chịu à?"
Lần này Từ Tây Bốc im lặng, rưng rưng bỏ đi. Hoắc Hào cHi phất tay bảo giám đốc đóng cửa.
Thời gian Hoắc Hào Chi ở thành phố G không nhiều, nhưng ban nhạc do một tay anh xây dựng, hơn phân nửa ca khúc là do anh viết, sân khấu cũng do vị thiếu gia này cung cấp miễn phí. Thời điểm Rock and roll không có chỗ đứng trong nước, vẫn có thể bảo đảm tiền hoa hồng chia cho cách thành viên mỗi tháng, không nói đến mang ơn đội nghĩa nhưng mọi người trong dàn nhạc đều tôn trọng anh tuyệt đối.
Cũng chính vì vậy, sau khi thương lượng, bọn họ lại do dự không biết mở lời sao với Hoắc Hào Chi.
Nói thế nào cũng không được.
Hoắc Hào Chi là linh hồn của ba nhạc, những người đại diện trước đây vừa nghe nói Hoắc Hào Chi không chịu ký hợp đồng liền không còn hứng thú với các thành viên còn lại. Lần này thì khác, đối phương là công ty lớn, đồng ý tìm cho họ tay chơi guitar chính phù hợp, phát hành đĩa nhạc.
"Cậu Hoắc." Cuối cùng vẫn là tay guitar mở lời, "Chuyện này do tôi khởi xướng, mọi người chơi đến bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, mọi người đều muốn xây dựng sự nghiệp."
Tay chơi bass hút điếu thuốc, tiếp lời: "Năm mười lăm mười sáu tuổi tôi đã có ước mơ này, hi vọng một ngày nào đó có thể phát hành đĩa nhạc, dù chết cũng đáng. Bây giờ đã làm ba rồi mới có công ty tìm tới."
"Cậu Hoắc, anh em cũng biết thiếu cậu mọi người chưa chắc đã đi xa, nhưng chúng tôi vẫn muốn thử."
"Xin lỗi, cậu Hoắc."
Bọn họ khác Hoắc Hào Chi.
Âm nhạc đối với Hoắc Hào Chi chỉ là trò chơi, trước sau gì anh cũng sẽ từ bỏ. Từ lúc sinh ra anh đã ngậm thìa vang, giễu cợt cơ hội tư bản mang đến cho các nhóm nhạc underground, nhưng bọn họ lại không có cách nào cưỡng lại cám dỗ như vậy.
Khói lượn lờ, tay Hoắc Hào Chi gõ gõ sô pha hồi lâu, ngẩng đầu nhìn một vòng, giơ tay vuốt tóc.
"Tắt thuốc đi, Vi Vi bị bệnh, gần đây không được ngửi mùi thuốc." Anh đứng dậy mở cửa sổ, mới tiếp tục nói, "Xem ra mọi người đã thảo luận xong. Thật ra tôi cũng không muốn trì hoãn các cậu, chỉ là..."
"Cậu Hoắc cậu nói đi."
Anh lại ngồi xuống, nới lỏng cổ áo, mở rộng chân.
"Lúc Kiều Vi tới, các cậu đều phải ở đây."
...
Cách nửa tháng, cuối cùng Kiều Vi cũng bước vào quán bar.
Cô tới sớm, quán bar còn chưa bắt đầu kinh doanh, nhân viên lau dọn quầy bar tươi cười chào hỏi cô.
Kiều Vi đi một vòng, không thấy Hoắc Hào Chi.
Trong lúc này, nhân viên trang điểm kéo cô, nhìn nhìn: "Vi Vi, mấy ngày không gặp, cô lại gầy rồi."
Khi ở bệnh viện ăn không ngon, may mà xuất viện ăn uống đỡ hơn một chút.
Kiều Vi lấy mũ xuống, cười nói: "Hoắc Hào Chi vẫn chưa tới à?"
"Hôm nay sẽ tới. Sao thế, có bài mới hả?"
"Ừ."
Cô ở bệnh viện tập luyện một mình, chưa từng hợp tấu, không biết hiệu quả thế nào.
"Đêm nay người chơi guitar hình như không đến."
"Sao vậy?" Kiều Vi kinh ngạc.
"Gia đình có chuyện gì đó, ai biết được." Nhân viên trang điểm rót ly nước cho cô.
Lúc luyện tập tay chơi guitar đã hứa với Kiều Vi sau khi kết thúc buổi biểu diễn chào năm mới sẽ dạy cô chơi guitar.
Khó khăn lắm Kiều Vi mới xuất viện, cô thất vọng cúi đầu, lật xem bản nhạc, bài Patience cần guitar.
"Thở dài gì đó? Tôi dạy em đàn không bằng cậu ta dạy em à?" Hoắc Hào Chi đi tới.
"Anh dạy?" Kiều Vi buồn cười.
Cô sớm đã nghe mọi người trong ban nhạc kể Hoắc Hào Chi không phải người kiên nhẫn. Khi em trai ngốc của anh mới bắt đầu chơi guitar, ngày nào cũng quấn lấy đòi anh hai dạy, sau này được Hoắc Hào Chi dạy thật, nhưng cậu ta trực tiếp bị anh mặt lạnh dọa tới mức không dám đàn, về nhà khổ luyện rất lâu mới tìm lại được chút tự tin.
Hoắc Hào Chi nói dạy thì anh thật sự bắt tay vào dạy cô.
Kiều Vi không phải học sinh ngốc, bản thân cô cũng có một số kỹ năng guitar cơ bản. Trong một số tác phẩm của Paganini có vài bài là sự kết hợp giữa guitar và violin. Guitar và violin đều là nhạc cụ có dây, đương nhiên có điểm chung.
Chỉ là khi Hoắc Hào Chi ở phía sau đặt tay lên tay cô, Kiều Vi vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mùi hormone tươi mới của trai trẻ gần trong gang tấc, cô ngước mắt liền có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh của anh, những ngón tay thon dài, nốt ruồi nhỏ trên tay phải hết sức gợi cảm.
Anh có thể đừng dựa gần như vậy không?
Cô muốn nói như vậy, nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị Hoắc Hào Chi gõ đầu cảnh cáo: "Em nghiêm túc chút đi!"
Cậu thiếu gia này đúng thật nghiêm túc dạy cô, Kiều Vi im lặng, cố gắng gạt bỏ sự mất tự nhiên này, cẩn thận lắng nghe anh.
"... Chỗ này, ngón trỏ và ngón giữa tay phải dùng sức đè vào dây, sau đó vuốt xuống, tay trái giữ dây tương ứng, âm sắc sẽ đổ xuống như thác nước, em thử xem."
Cô căng thẳng, cẩn thận thử một lần, tay lại bị Hoắc Hào Chi bắt lấy.
"Em thả lỏng một chút, đừng căng thẳng, thử lại đi."
Cứ như biến thành một người khác vậy, Kiều Vi tĩnh tâm lại, thử vài lần, đến lần này mới ổn.
"Được rồi, lần này khá tốt."
Hoắc Hào Chi hài lòng gật đầu, xé viên kẹo muốn ăn, suy nghĩ, quyết định nhét vào miệng Kiều Vi coi như khen thưởng cô, sau đó lại xé viên kẹo khác.
Kiều Vi còn đang củng cố lại kiến thức, đột nhiên được đút một viên kẹo.
Đầu lưỡi tê tê, là vị ngọt của táo.
Kiều Vi phát hiện Hoắc Hào Chi thích ăn ngọt, lần trước lúc ăn bánh, nước đường dính trên tay anh cũng liếm sạch.
Có điều hình như anh cảm thấy sở thích này không anh hùng dũng mãnh, thường ngày rất ít khi thể hiện.
Luyện đến nửa đêm, Kiều Vi hòa tấu với ban nhạc, hiệu quả không tệ, thậm chí An Lai - tay chơi Bass cũng khen cô.
"Vi Vi, em học nhanh thật, nếu học sớm mấy năm thì đã làm nên chuyện rồi!"
Kiều Vi nào dám nhân, xua tay liên tục, lại hỏi thăm về tay guitar. Bình thường Hoắc Hào Chi hát, cậu ta phụ trách solo, hôm nay không có cậu ta, Kiều Vi thấy không quen lắm.
Hoắc Hào Chi mới xuống sân khấu uống nước. Vừa nghe Kiều Vi hỏi, mấy người nhìn nhau, cuối cùng, tay Bass ngồi xuống, do dự nói: "Vi Vi, lẽ ra em đang bệnh, chút chuyện nhỏ này chúng tôi không nên làm phiền em..."
"Sao thế?" Kiều Vi ngạc nhiên.
"Hôm qua tâm trạng cậu ta không tốt, cãi nhau với cậu Hoắc, cậu Hoắc đang nổi nóng, bọn tôi cũng không dám khuyên, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhờ em thôi."
Sau khi ký hợp đồng, họ phải rời khỏi thành phố G để đến đế đô, chờ công ty thu âm sắp xếp hoạt động cho họ.
Cậu Hoắc thích Kiều Vi, họ biết yêu cầu tối qua là vì lần đầu Kiều Vi lần đầu tiếp xúc với Rock and roll, bây giờ họ đột ngột rời đi, anh không thể lập tức tìm được người phù hợp để thành lập ban nhạc mới.
Trong những năm qua Hoắc Hào Chi đối xử rất tốt với họ, mặc dù trì hoãn việc ký hợp đồng với công ty thu âm sẽ có rủi ro nhưng mọi người đồng ý. Chỉ có tay chơi guitar, vợ con cậu ta đang ở đế đô, cậu ta muốn trở về, nhưng ai ngờ chuyện này phải lùi lại mấy tháng, cậu ta tức giận cãi lại.
Cậu Hoắc vốn là người đế đô, ai cũng biết gia cảnh của anh, nếu anh nổi giận, giết một người còn dễ hơn giết một con kiến. Hơn nữa đây không phải vấn đề bọn họ có thể xen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.