Chương 90
Hồng Hạnh
29/09/2023
Buổi sáng lúc lấy máu, Điền Điềm kể cô nghe chuyện trong khi cô hôn mê, thuận tiện tố cáo Hoắc Hào Chi.
"Hôm đó ca sĩ chính ở văn phòng dữ lắm, nắm cổ áo chủ nhiệm của chúng tôi làm tôi sợ nhảy dựng, không ngờ anh ấy có tiềm chất gây chuyện như vậy..."
"Thật không đấy?"
"Còn giả được sao, cả tầng 19 đang ầm ĩ lên kia, anh trai cô muốn ký tờ thông báo kia còn bị anh ấy giật lấy xé mất."
"Vậy tôi phải quản lý anh ấy cho tốt, lần sau không được vậy nữa."
Nghe được đáp án vừa lòng, Điền Điềm cười rộ, nhưng lại nghĩ, vội xua tay: "Không có lần sau nữa, một lần là đủ rồi."
Điền Điềm ám chỉ chuyện bác sĩ ra thông báo bệnh tình của Kiều Vi nguy kịch.
Hoắc Hào Chi đang đi mua đồ, Điền Điềm rút kim, vừa quay đầu liền thấy hung thần kia từ bên ngoài trở về, sợ tới mức vỗ ngực, thầm nghĩ may mà anh không nghe thấy.
Lúc ăn sáng, Hoắc Hào chi cầm lược chải tóc cho cô.
Kiều Vi đặt cái muỗng xuống, vô tình nhắc lại: "Hào Chi, anh đánh bác sĩ à?"
"Ai nhiều chuyện vậy?"
Kiều Vi thở dài: "Mọi người trong bệnh viện đều biết."
"Anh không có đánh." Hoắc Hào Chi lúc này mới chịu giải thích, "Chỉ nắm nhẹ cái thôi."
"Bản chất không phải như nhau sao? Hào Chi." Kiều Vi hạ giọng, nói một cách nghiêm túc.
"Anh đâu muốn làm khó anh ta, khi ấy anh chỉ không khống chế được mình."
"Anh phải thay đổi cái tính này của anh đi, bác sĩ cũng là người bình thường, anh làm khó bác sĩ cũng vô ích thôi. Áp đặt cảm xúc của mình lên người khác trông thất bại lắm."
Nhưng anh không phải kẻ thất bại sao?
Thời điểm nhận thông báo bệnh tình nguy kịch, Hoắc Hào Chi cảm thấy cả đời mình chưa từng thất bại như vậy, anh chẳng biết làm gì cả, ngoại trừ mặc cho số phận.
"Sau này đừng vậy nữa, hứa với em, được không?"
Thật lâu sau Hoắc Hào Chi mới gật đầu đồng ý, hoàn hồn mới phát hiện Kiều Vi không thấy, anh lại ậm ừ bắt đầu ra điều kiện: "Vậy sau này em cũng không được khiến anh lo lắng."
"Anh đúng là làm khó em rồi." Kiều Vi thở dài, quay đầu cười với anh.
Đúng lúc bắt gặp Hoắc Hào Chi ở phía sau lén giấu tóc rụng của cô.
Tay anh đông cứng tại chỗ, bầu không khí nhất thời im lặng.
Sau khi hóa trị, tóc của Kiều Vi luôn bị rối, dù có cẩn thận đến đâu mỗi lần chải đều rụng một đống. Hoắc Hào Chi đã cố nhẹ nhất có thể nhưng mỗi nơi chiếc lược đi qua, tóc vẫn cứ rụng.
"Còn không ăn thì cháo sẽ lạnh đấy." Phải nửa ngày sau Hoắc Hào Chi mới tìm lại giọng nói của mình.
Kiều Vi nghe lời bưng lên, một hơi húp sạch đến đáy chén.
Hoắc Hào Chi còn chưa kịp thở phào, đột nhiên nghe Kiều Vi nói.
"Hào Chi, em muốn cắt tóc."
Tóc cứ tiếp tục rụng như vậy thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng cả mọi người, Kiều Vi luôn cảm thấy da đầu mình như bị dội nước sôi, nhiều khi buổi sáng tỉnh lại đều thấy tóc rụng đầy trên khối, kinh khủng như xem phim kinh dị.
Cô nói thật nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Hào Chi nghe lại khiếp vía: "Sao lại bỗng nhiên muốn cắt?"
Mái tóc mềm mại có thể nắm trong lòng bàn tay.
"Đã dài như vậy, cắt đi thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc sao?" Kiều Vi lắc đầu, "Đỡ phải tốn thời gian chải đầu mà, hơn nữa Quý Viên nói tóc mới mọc chất lượng sẽ tốt hơn."
Mỗi lần anh lén giấu tóc, không phải cô không hề phát hiện, thay vì bắt anh cứ phải vất vả còn không bằng cắt một lần cho xong.
Thật ra chỉ cần Kiều Vi đồng ý, Hoắc Hào Chi sẵn sàng dành hết thời gian cho cô, nhưng cô đã hạ quyết tâm, rất nhanh Quý Viên đã mang dao cạo và tóc giả tới.
Từng sợi tóc rơi xuống tóc, da đầu Kiều Vi dần lạnh đi, để tóc dài bao nhiêu năm như vậy, cảm giác này vô cùng xa lạ với Kiều VI.
"Tóc giả bây giờ sao có thể thật hơn tóc thật vậy?" Quý Viên lẩm bẩm, "Cậu biết không, lúc chọn đồ ở cửa hàng đó, tớ thật sự muốn mua tất cả kiểu tóc về, thứ hai đeo kiểu tóc xoăn của búp bê, thứ ba để tóc dài trí thứ, thứ tư để xoăn gợn sóng lớn... À đúng rồi, hồi cấp hai tớ đã muốn cắt ngắn chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa đủ can đảm để thử."
Vừa nói Quý Viên vừa nghiên cứu các nút ẩn, chờ Kiều Vi cạo đầu xong liền nóng lòng muốn thử cho cô ấy.
Kiều Vi lại trốn tránh không chịu mang: "Tóc mới cắt còn chưa phủi sạch, hơn nữa dù gì cậu cũng phải tìm gương cho tớ xem trước đúng không..."
Trước giờ Kiều Vi chưa từng thấy mình cắt tóc ngắn trông như thế nào.
"Mấy ni cô xinh đẹp trong phim cậu cũng thấy rồi, câu xinh đẹp như vậy, cạo xong vẫn đẹp hơn họ.
"Quý Viên, cậu có phát hiện cậu rất biết dỗ tớ vui không."
Hai người đang vui vẻ, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra.
Kiều Vi vừa ngẩng đầu liền thấy mẹ Kiều đứng ở cửa.
Nụ cười của hai người lập tức biến mất.
Chuyện mẹ Kiều tối qua tới sáng nay cô tỉnh lại mới nghe Hoắc Hào Chi kể.
Mạng xã hội đúng thật là, muốn giấu cũng không giấu được, thật ra Kiều Vi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không biết mẹ Kiều sẽ mang tâm trạng gì để đón nhận việc này.
Hôm nay mẹ Kiều không mặc đồ sang trọng như thường ngày, nhìn qua không giống từ công ty tới.
Bà trang điểm nhẹ nhàng, có điều vẫn không thể che khuất vành mắt màu xanh lơ, lúc Kiều Vi không ngủ được cũng thường như thế.
"Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?" Bà đặt túi lên ngăn tủ đầu giường.
Kiều Vi gật đầu: "Khá hơn rồi."
Đây hình như là cuộc đối thoại rập khuôn nhất khi đến thăm bệnh.
Quý Viên khéo léo đứng dậy, cất tất cả tóc giả trên giường, lặng lẽ đi ra cửa.
"Không có chỗ nào đau sau?"
"Con không đau."
"Có muốn ăn gì không, mẹ kêu nhà bếp làm."
"Con ăn rồi."
Người phụ nữ hỏi thăm khô khan, Kiều Vi trả lời cũng khô khan. Bọn họ đã lâu không nói chuyện tử tế nên đều không biết nên nói gì để giảm bớt sự khó xử của nhau.
Có điều, chuyện khiến Kiều Vi bất ngờ chính là dù như vậy, mẹ Kiều vẫn ở phòng bệnh cả buổi sáng.
Bà giúp cô đeo thử tất cả bộ tóc giả, sau đó treo lên ngay ngắn.
Sự thay đổi đột ngột của người phụ nữ khiến Kiều Vi không được tự nhiên, do dự mãi, cô nhỏ giọng: "Mẹ thế này con không quen."
Mẹ Kiều quay lưng, cổ họng như bị chặn lại, nói không nên lời.
"Tịch Việt nói gần đây mẹ rất bận, mẹ cứ đi làm đi, có nhiều người chăm sóc con như vậy, con không sao."
Thật lâu sau người phụ nữ mới quay đầu, hai mắt đỏ hoe, cánh mũi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói đó khàn khàn: "Kiều Vi, mẹ là mẹ của con. Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao con không nói với mẹ hả?"
Kiều Vi nắm chặt góc chăn: "Mẹ biết rồi, mẹ có thể đưa con đưa con đi đâu để chữa trị? Nếu thời gian còn lại đã không nhiều, con chỉ muốn dành cho việc có ý nghĩa."
Kiều Vi tự cho rằng mình là người hiểu bà nhất.
Quả nhiên người phụ nữ không phản bác, lặng lẽ tìm việc để làm. Bà thu dọn đồ vương vãi trên bàn, ngay cả giẻ lau cũng gấp gọn gàng ngăn nắp.
Trong phòng có thêm một người mang tới cảm giác không quen, Kiều Vi đọc sách một lát, mở TV rồi tắt đi, cảm giác thời gian dài vô tận, chợt thấy có nước từ trên bàn cà phê rơi xuống.
Trên bàn không có ly nước, mẹ Kiều cũng không hề đi toilet nên vết nước kia là nước mắt.
Mẹ Kiều đã quay lưng về phía cô rất lâu, bây giờ nhìn kỹ, Kiều Vi mới phát hiện bả vai bà hơi run rẩy.
Trước giờ Kiều Vi chưa từng thấy bà khóc.
Ngay cả khi năm đó bà và ba Kiều Vi đệ đơn ly hôn, rồi tái hôn, kể cả khi nhận chẩn đoán ông ngoại mắc chứng Alzheimer không thể chữa khỏi, Kiều Vi cũng chưa từng thấy bà rơi lệ.
Người phụ nữ này xinh đẹp, thông minh, mưu lược, hình như ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời bà đều có thể tự thoát khỏi khó khăn và sống một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng lúc này, bà lại vì cô bị bệnh mà khóc.
Kiều Vi không thể giải thích cảm xúc của chính mình lúc này, chỉ biết đau khổ.
...
Kiều Vi ở bên này xấu hổ, Hoắc Hào Chi ở bên kia cũng không khá hơn.
Sau khi mưa tạnh, một tuần sau, sân bay thành phố G cuối cùng cũng hoạt động lại, hai mươi phút trước, anh đến sân bay đón mẹ của mình.
Một người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hoàn toàn khác với vẻ mặt u uất khi ly hôn, bà rạng rỡ, thậm chí khi bước đi cũng mang theo gió xuân.
Sau khi giao hành lý cho tài xế, bà giơ tay kiểm tra vết thương trên trán Hoắc Hào Chi, Hoắc Hào Chi không kịp trốn, băng gạc bị bà đột nhiên lấy ra.
Vừa thấy, người phụ nữ liền kêu lên: "Vết thương lớn như vậy có để lại sẹo không?"
"Đàn ông sợ gì sẹo chứ?"
"Có phúc mà không biết hưởng, chờ đến lúc con biến dạng trở nên hung dữ, mấy cô gái đều bỏ trốn, xem con có biết sợ hay không!"
Hoắc Hào Chi hoàn toàn không để tâm.
Dù sao vết sẹo này của anh cũng không phải vết sẹo bình thường, đó là huân chương cứu người yêu để lại, Kiều Vi cũng không phải người vô tình, cô chắc chắn không để ý.
"Sao lại bị vậy?"
"Đánh nhau."
"Đánh nhau?" Người phụ nữ hừ lạnh, "Biết là bão lớn còn đưa đầu chạy ra ngoài, con gái Kiều Mẫn có phải đã cho con uống thuốc gì mà khiến con nhớ nhung cô ta đến vậy không?"
Thành phố G rộng lớn, năm đó khi mẹ của Hoắc Hào Chi còn học đại học, là học sinh của ông ngoại Kiều Vi, trước giờ bà đều coi thường phong cách của Kiều Mẫn. Gả xa chưa đến hai năm, bà liền nghe nói Kiều Mẫn đã kết hôn với nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi tài năng, trở thành đối tượng khiến mọi người phải ghen tị.
Khi mới biết tin, bà đã khịt mũi coi thường, cách dạy dỗ của gia đình khiến bà nhìn ai cũng hằn học.
Kiều Mẫn hoàn toàn không giống ba ruột của mình, bây giờ bà ấy tự nguyện kết hôn nhưng tương lai thì chưa chắc, cuộc sống như vậy cũng khó mà chịu được tham vọng của bà ấy.
Quả nhiên, bà đã đoán đúng.
Bà ấy ly hôn rồi tái hôn, cuối cùng cũng gả vào giới thương trường.
Cũng bởi vậy, khi mới nghe nói Hoắc Hào Chi yêu con gái của Kiều Mẫn, bà lập tức có một suy nghĩ.
Từ ngoại hình của Kiều Mẫn có thể suy ra ngoại hình con gái của bà ấy, từ thủ đoạn của Kiều Mẫn có thể suy ra thủ đoạn của con gái bà ấy, tóm lại chắc chắn là vì Hoắc Hào Chi còn trẻ, bị con gái xinh đẹp mê hoặc.
"Vốn dĩ cô ấy bị con liên lụy, sao lại bảo cô ấy bỏ thuốc con hả?"
"Thôi đi, lúc con còn nhỏ ngày nào cũng liên lụy Từ Tây bốc bị mẹ nó đánh, mẹ chưa từng thấy con áy náy chút nào. Bây giờ con bé đang ở bệnh viện đúng không?"
"Vâng."
"Cũng đúng, bệnh nặng vậy mà."
Tài xế lái xe từ sân bay về thành phố, mẹ Hoắc nghịch di động một lát, bỗng làm như lơ đãng nhắc nhở người đang ngồi ở ghế phụ lại.
"Đúng rồi Hào Chi, dì Quách của con nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, người ta xinh đẹp lắm, mẹ từ chối không được, thật sự không nỡ từ chối lòng tốt của bà ấy. Con còn nhớ dì Quách không? Lúc con còn nhỏ bà ấy từng bế con đấy, hay là con giúp mẹ kết bạn với con gái nhà người ta đi? Con gái nhà người ta e thẹn, sẽ không quấy rầy con đâu.
"Không nhớ, không muốn giúp, mẹ không cần bịa ra những lời như vậy gạt con."
Sự kiên nhẫn của Hoắc Hào Chi đã sắp cạn kiệt.
Ngay từ đầu anh đã nghe ra ý khinh thường của mẹ mình.
Bà không thích Kiều Vi, và hiển nhiên, bà cũng không để Kiều Vi ở trong lòng.
Nguyên nhân có rất nhiều, có lẽ bà cảm thấy anh chỉ chơi bời qua đường, có lẽ bà cảm thấy Kiều Vi không thể khỏi bệnh, không cần ra tay loại trừ.
Dù là lý do nào cũng đều khiến anh khó chịu đến cực điểm.
"Mẹ tự gọi tài xế đi, tới nội thành con thả mẹ xuống, con có việc, không rảnh chở mẹ."
"Hoắc Hào Chi, con bị thương, mẹ con ngàn dặm xa xôi từ đế đô bay tới đế đô thăm con, con lại có thái độ này hả!" Người phụ nữ không vui.
"Hai tiếng ngồi máy bay, nếu mẹ thấy xe thì không cần tới đây đâu."
Hoắc Hào Chi không nghĩ bà tới đây chỉ vì thăm bệnh. Nhìn mấy cái vali trong cốp xe là biết bà sẽ ở thành phố G một thời gian.
"Con định làm gì? Lại quay về bệnh viện đúng không?"
"Vâng."
"Con tới thành phố G này được bao lâu hả?" Mẹ Hoắc trừng mắt, "Đừng có nói với mẹ con bây giờ đã yêu cô ta đến không thể thoát ra được, con rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào hả?"
"Đúng vậy. Tình cảm không cần thời gian cân đo đong đêm, mẹ hỏi con thích cô ấy ở điểm nào, con đúng là không trả lời được, con chỉ biết con thích cô ấy."
Mẹ Hoắc đã xem video biểu diễn của ban nhạc, cô gái kia chơi đàn đúng là rất hay, nhưng ngoài ra, bà cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.
Nhất là khi cô còn mắc một căn bệnh như vậy, Hoắc Hào Chi còn nhào vào, kết quả cuối cùng cũng sẽ là công dã tràng mà thôi.
"Mẹ không muốn cãi nhau với con, có điều mẹ nhắc nhở con, ba con cố chấp như vậy, cho dù đã đè Hoắc Trọng Anh xuống, ông ta cũng chưa chắc sẽ chọn con. Con phải suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc là từ bỏ yêu đương hay là cứ đâm đầu vào tường mà không thể quay đầu hả?"
Bà vừa dứt lời, liền nghe Hoắc Hào Chi nói: "Mẹ nói rất đúng, con đổi ý rồi."
Niềm vui còn chưa kịp được hiện lên trên mi, người phụ nữ theo bản năng cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, Hoắc Hào chi nói với tài xế: "Thả mẹ tôi xuống gia lộ phía trước, chúng ta quay đầu, từ đây về bệnh viện nhanh hơn."
...
Thời tiết tốt hiếm hoi sau cơn bão, bác sĩ nói Kiều Vi có thể bắt đầu xuống đất đi lại, Hoắc Hào Chi muốn nhân lúc nắng ấm đưa Kiều Vi đến phòng thu âm.
Qua một trận sốt, uống quá nhiều thuốc giảm đau, mấy hôm nay Kiều Vi cứ cảm thấy uể oải, cả người mềm như bông chẳng có sức lực, mọi người đều bắt đầu luyện tập, cô thật sự nôn nóng.
Đó là bản nhạc ba cô viết, dù tương lai phát hành ra sẽ thế nào, cô vẫn muốn chơi tốt hơn bất kỳ ai khác.
Tâm trạng không tốt không thích hợp để tĩnh dưỡng, Hoắc Hào Chi thấy thế nên muốn đưa cô đi xem tiến độ, trấn an cô.
Các phóng viên ngồi xổm canh ngoài bệnh viện vẫn còn đó, Hoắc Hào Chi lấy áo khoác của mình che chắn cho Kiều Vi, đeo khẩu trang kính râm, cả người trang bị vũ khí đầy đủ, đi theo cô không gần không xa.
Mọi người đều đã quen với mái tóc dài của Kiều Vi, mặc áo khoác càng khó nhìn ra dáng người, các phóng viên chỉ cho rằng Kiều Vi còn đang hấp hối nằm trên giường giường bệnh, do vậy để cô thoải mái xuất viện.
Hoắc Hào Chi cao hơn cô, ngược lại suýt chút bị nhận ra, phải tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được, vừa lên xe lập tức kêu tài xế lái đi.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ bên nào, Kiều Vi dịch qua bên đó.
Lần nữa đắm chìm dưới ánh nắng, được hít thở không khí trong lành, Kiều Vi có cảm giác hư ảo như đang ở thế giới khác.
"Hôm đó ca sĩ chính ở văn phòng dữ lắm, nắm cổ áo chủ nhiệm của chúng tôi làm tôi sợ nhảy dựng, không ngờ anh ấy có tiềm chất gây chuyện như vậy..."
"Thật không đấy?"
"Còn giả được sao, cả tầng 19 đang ầm ĩ lên kia, anh trai cô muốn ký tờ thông báo kia còn bị anh ấy giật lấy xé mất."
"Vậy tôi phải quản lý anh ấy cho tốt, lần sau không được vậy nữa."
Nghe được đáp án vừa lòng, Điền Điềm cười rộ, nhưng lại nghĩ, vội xua tay: "Không có lần sau nữa, một lần là đủ rồi."
Điền Điềm ám chỉ chuyện bác sĩ ra thông báo bệnh tình của Kiều Vi nguy kịch.
Hoắc Hào Chi đang đi mua đồ, Điền Điềm rút kim, vừa quay đầu liền thấy hung thần kia từ bên ngoài trở về, sợ tới mức vỗ ngực, thầm nghĩ may mà anh không nghe thấy.
Lúc ăn sáng, Hoắc Hào chi cầm lược chải tóc cho cô.
Kiều Vi đặt cái muỗng xuống, vô tình nhắc lại: "Hào Chi, anh đánh bác sĩ à?"
"Ai nhiều chuyện vậy?"
Kiều Vi thở dài: "Mọi người trong bệnh viện đều biết."
"Anh không có đánh." Hoắc Hào Chi lúc này mới chịu giải thích, "Chỉ nắm nhẹ cái thôi."
"Bản chất không phải như nhau sao? Hào Chi." Kiều Vi hạ giọng, nói một cách nghiêm túc.
"Anh đâu muốn làm khó anh ta, khi ấy anh chỉ không khống chế được mình."
"Anh phải thay đổi cái tính này của anh đi, bác sĩ cũng là người bình thường, anh làm khó bác sĩ cũng vô ích thôi. Áp đặt cảm xúc của mình lên người khác trông thất bại lắm."
Nhưng anh không phải kẻ thất bại sao?
Thời điểm nhận thông báo bệnh tình nguy kịch, Hoắc Hào Chi cảm thấy cả đời mình chưa từng thất bại như vậy, anh chẳng biết làm gì cả, ngoại trừ mặc cho số phận.
"Sau này đừng vậy nữa, hứa với em, được không?"
Thật lâu sau Hoắc Hào Chi mới gật đầu đồng ý, hoàn hồn mới phát hiện Kiều Vi không thấy, anh lại ậm ừ bắt đầu ra điều kiện: "Vậy sau này em cũng không được khiến anh lo lắng."
"Anh đúng là làm khó em rồi." Kiều Vi thở dài, quay đầu cười với anh.
Đúng lúc bắt gặp Hoắc Hào Chi ở phía sau lén giấu tóc rụng của cô.
Tay anh đông cứng tại chỗ, bầu không khí nhất thời im lặng.
Sau khi hóa trị, tóc của Kiều Vi luôn bị rối, dù có cẩn thận đến đâu mỗi lần chải đều rụng một đống. Hoắc Hào Chi đã cố nhẹ nhất có thể nhưng mỗi nơi chiếc lược đi qua, tóc vẫn cứ rụng.
"Còn không ăn thì cháo sẽ lạnh đấy." Phải nửa ngày sau Hoắc Hào Chi mới tìm lại giọng nói của mình.
Kiều Vi nghe lời bưng lên, một hơi húp sạch đến đáy chén.
Hoắc Hào Chi còn chưa kịp thở phào, đột nhiên nghe Kiều Vi nói.
"Hào Chi, em muốn cắt tóc."
Tóc cứ tiếp tục rụng như vậy thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng cả mọi người, Kiều Vi luôn cảm thấy da đầu mình như bị dội nước sôi, nhiều khi buổi sáng tỉnh lại đều thấy tóc rụng đầy trên khối, kinh khủng như xem phim kinh dị.
Cô nói thật nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Hào Chi nghe lại khiếp vía: "Sao lại bỗng nhiên muốn cắt?"
Mái tóc mềm mại có thể nắm trong lòng bàn tay.
"Đã dài như vậy, cắt đi thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc sao?" Kiều Vi lắc đầu, "Đỡ phải tốn thời gian chải đầu mà, hơn nữa Quý Viên nói tóc mới mọc chất lượng sẽ tốt hơn."
Mỗi lần anh lén giấu tóc, không phải cô không hề phát hiện, thay vì bắt anh cứ phải vất vả còn không bằng cắt một lần cho xong.
Thật ra chỉ cần Kiều Vi đồng ý, Hoắc Hào Chi sẵn sàng dành hết thời gian cho cô, nhưng cô đã hạ quyết tâm, rất nhanh Quý Viên đã mang dao cạo và tóc giả tới.
Từng sợi tóc rơi xuống tóc, da đầu Kiều Vi dần lạnh đi, để tóc dài bao nhiêu năm như vậy, cảm giác này vô cùng xa lạ với Kiều VI.
"Tóc giả bây giờ sao có thể thật hơn tóc thật vậy?" Quý Viên lẩm bẩm, "Cậu biết không, lúc chọn đồ ở cửa hàng đó, tớ thật sự muốn mua tất cả kiểu tóc về, thứ hai đeo kiểu tóc xoăn của búp bê, thứ ba để tóc dài trí thứ, thứ tư để xoăn gợn sóng lớn... À đúng rồi, hồi cấp hai tớ đã muốn cắt ngắn chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa đủ can đảm để thử."
Vừa nói Quý Viên vừa nghiên cứu các nút ẩn, chờ Kiều Vi cạo đầu xong liền nóng lòng muốn thử cho cô ấy.
Kiều Vi lại trốn tránh không chịu mang: "Tóc mới cắt còn chưa phủi sạch, hơn nữa dù gì cậu cũng phải tìm gương cho tớ xem trước đúng không..."
Trước giờ Kiều Vi chưa từng thấy mình cắt tóc ngắn trông như thế nào.
"Mấy ni cô xinh đẹp trong phim cậu cũng thấy rồi, câu xinh đẹp như vậy, cạo xong vẫn đẹp hơn họ.
"Quý Viên, cậu có phát hiện cậu rất biết dỗ tớ vui không."
Hai người đang vui vẻ, đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra.
Kiều Vi vừa ngẩng đầu liền thấy mẹ Kiều đứng ở cửa.
Nụ cười của hai người lập tức biến mất.
Chuyện mẹ Kiều tối qua tới sáng nay cô tỉnh lại mới nghe Hoắc Hào Chi kể.
Mạng xã hội đúng thật là, muốn giấu cũng không giấu được, thật ra Kiều Vi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không biết mẹ Kiều sẽ mang tâm trạng gì để đón nhận việc này.
Hôm nay mẹ Kiều không mặc đồ sang trọng như thường ngày, nhìn qua không giống từ công ty tới.
Bà trang điểm nhẹ nhàng, có điều vẫn không thể che khuất vành mắt màu xanh lơ, lúc Kiều Vi không ngủ được cũng thường như thế.
"Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?" Bà đặt túi lên ngăn tủ đầu giường.
Kiều Vi gật đầu: "Khá hơn rồi."
Đây hình như là cuộc đối thoại rập khuôn nhất khi đến thăm bệnh.
Quý Viên khéo léo đứng dậy, cất tất cả tóc giả trên giường, lặng lẽ đi ra cửa.
"Không có chỗ nào đau sau?"
"Con không đau."
"Có muốn ăn gì không, mẹ kêu nhà bếp làm."
"Con ăn rồi."
Người phụ nữ hỏi thăm khô khan, Kiều Vi trả lời cũng khô khan. Bọn họ đã lâu không nói chuyện tử tế nên đều không biết nên nói gì để giảm bớt sự khó xử của nhau.
Có điều, chuyện khiến Kiều Vi bất ngờ chính là dù như vậy, mẹ Kiều vẫn ở phòng bệnh cả buổi sáng.
Bà giúp cô đeo thử tất cả bộ tóc giả, sau đó treo lên ngay ngắn.
Sự thay đổi đột ngột của người phụ nữ khiến Kiều Vi không được tự nhiên, do dự mãi, cô nhỏ giọng: "Mẹ thế này con không quen."
Mẹ Kiều quay lưng, cổ họng như bị chặn lại, nói không nên lời.
"Tịch Việt nói gần đây mẹ rất bận, mẹ cứ đi làm đi, có nhiều người chăm sóc con như vậy, con không sao."
Thật lâu sau người phụ nữ mới quay đầu, hai mắt đỏ hoe, cánh mũi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói đó khàn khàn: "Kiều Vi, mẹ là mẹ của con. Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao con không nói với mẹ hả?"
Kiều Vi nắm chặt góc chăn: "Mẹ biết rồi, mẹ có thể đưa con đưa con đi đâu để chữa trị? Nếu thời gian còn lại đã không nhiều, con chỉ muốn dành cho việc có ý nghĩa."
Kiều Vi tự cho rằng mình là người hiểu bà nhất.
Quả nhiên người phụ nữ không phản bác, lặng lẽ tìm việc để làm. Bà thu dọn đồ vương vãi trên bàn, ngay cả giẻ lau cũng gấp gọn gàng ngăn nắp.
Trong phòng có thêm một người mang tới cảm giác không quen, Kiều Vi đọc sách một lát, mở TV rồi tắt đi, cảm giác thời gian dài vô tận, chợt thấy có nước từ trên bàn cà phê rơi xuống.
Trên bàn không có ly nước, mẹ Kiều cũng không hề đi toilet nên vết nước kia là nước mắt.
Mẹ Kiều đã quay lưng về phía cô rất lâu, bây giờ nhìn kỹ, Kiều Vi mới phát hiện bả vai bà hơi run rẩy.
Trước giờ Kiều Vi chưa từng thấy bà khóc.
Ngay cả khi năm đó bà và ba Kiều Vi đệ đơn ly hôn, rồi tái hôn, kể cả khi nhận chẩn đoán ông ngoại mắc chứng Alzheimer không thể chữa khỏi, Kiều Vi cũng chưa từng thấy bà rơi lệ.
Người phụ nữ này xinh đẹp, thông minh, mưu lược, hình như ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời bà đều có thể tự thoát khỏi khó khăn và sống một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng lúc này, bà lại vì cô bị bệnh mà khóc.
Kiều Vi không thể giải thích cảm xúc của chính mình lúc này, chỉ biết đau khổ.
...
Kiều Vi ở bên này xấu hổ, Hoắc Hào Chi ở bên kia cũng không khá hơn.
Sau khi mưa tạnh, một tuần sau, sân bay thành phố G cuối cùng cũng hoạt động lại, hai mươi phút trước, anh đến sân bay đón mẹ của mình.
Một người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hoàn toàn khác với vẻ mặt u uất khi ly hôn, bà rạng rỡ, thậm chí khi bước đi cũng mang theo gió xuân.
Sau khi giao hành lý cho tài xế, bà giơ tay kiểm tra vết thương trên trán Hoắc Hào Chi, Hoắc Hào Chi không kịp trốn, băng gạc bị bà đột nhiên lấy ra.
Vừa thấy, người phụ nữ liền kêu lên: "Vết thương lớn như vậy có để lại sẹo không?"
"Đàn ông sợ gì sẹo chứ?"
"Có phúc mà không biết hưởng, chờ đến lúc con biến dạng trở nên hung dữ, mấy cô gái đều bỏ trốn, xem con có biết sợ hay không!"
Hoắc Hào Chi hoàn toàn không để tâm.
Dù sao vết sẹo này của anh cũng không phải vết sẹo bình thường, đó là huân chương cứu người yêu để lại, Kiều Vi cũng không phải người vô tình, cô chắc chắn không để ý.
"Sao lại bị vậy?"
"Đánh nhau."
"Đánh nhau?" Người phụ nữ hừ lạnh, "Biết là bão lớn còn đưa đầu chạy ra ngoài, con gái Kiều Mẫn có phải đã cho con uống thuốc gì mà khiến con nhớ nhung cô ta đến vậy không?"
Thành phố G rộng lớn, năm đó khi mẹ của Hoắc Hào Chi còn học đại học, là học sinh của ông ngoại Kiều Vi, trước giờ bà đều coi thường phong cách của Kiều Mẫn. Gả xa chưa đến hai năm, bà liền nghe nói Kiều Mẫn đã kết hôn với nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi tài năng, trở thành đối tượng khiến mọi người phải ghen tị.
Khi mới biết tin, bà đã khịt mũi coi thường, cách dạy dỗ của gia đình khiến bà nhìn ai cũng hằn học.
Kiều Mẫn hoàn toàn không giống ba ruột của mình, bây giờ bà ấy tự nguyện kết hôn nhưng tương lai thì chưa chắc, cuộc sống như vậy cũng khó mà chịu được tham vọng của bà ấy.
Quả nhiên, bà đã đoán đúng.
Bà ấy ly hôn rồi tái hôn, cuối cùng cũng gả vào giới thương trường.
Cũng bởi vậy, khi mới nghe nói Hoắc Hào Chi yêu con gái của Kiều Mẫn, bà lập tức có một suy nghĩ.
Từ ngoại hình của Kiều Mẫn có thể suy ra ngoại hình con gái của bà ấy, từ thủ đoạn của Kiều Mẫn có thể suy ra thủ đoạn của con gái bà ấy, tóm lại chắc chắn là vì Hoắc Hào Chi còn trẻ, bị con gái xinh đẹp mê hoặc.
"Vốn dĩ cô ấy bị con liên lụy, sao lại bảo cô ấy bỏ thuốc con hả?"
"Thôi đi, lúc con còn nhỏ ngày nào cũng liên lụy Từ Tây bốc bị mẹ nó đánh, mẹ chưa từng thấy con áy náy chút nào. Bây giờ con bé đang ở bệnh viện đúng không?"
"Vâng."
"Cũng đúng, bệnh nặng vậy mà."
Tài xế lái xe từ sân bay về thành phố, mẹ Hoắc nghịch di động một lát, bỗng làm như lơ đãng nhắc nhở người đang ngồi ở ghế phụ lại.
"Đúng rồi Hào Chi, dì Quách của con nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, người ta xinh đẹp lắm, mẹ từ chối không được, thật sự không nỡ từ chối lòng tốt của bà ấy. Con còn nhớ dì Quách không? Lúc con còn nhỏ bà ấy từng bế con đấy, hay là con giúp mẹ kết bạn với con gái nhà người ta đi? Con gái nhà người ta e thẹn, sẽ không quấy rầy con đâu.
"Không nhớ, không muốn giúp, mẹ không cần bịa ra những lời như vậy gạt con."
Sự kiên nhẫn của Hoắc Hào Chi đã sắp cạn kiệt.
Ngay từ đầu anh đã nghe ra ý khinh thường của mẹ mình.
Bà không thích Kiều Vi, và hiển nhiên, bà cũng không để Kiều Vi ở trong lòng.
Nguyên nhân có rất nhiều, có lẽ bà cảm thấy anh chỉ chơi bời qua đường, có lẽ bà cảm thấy Kiều Vi không thể khỏi bệnh, không cần ra tay loại trừ.
Dù là lý do nào cũng đều khiến anh khó chịu đến cực điểm.
"Mẹ tự gọi tài xế đi, tới nội thành con thả mẹ xuống, con có việc, không rảnh chở mẹ."
"Hoắc Hào Chi, con bị thương, mẹ con ngàn dặm xa xôi từ đế đô bay tới đế đô thăm con, con lại có thái độ này hả!" Người phụ nữ không vui.
"Hai tiếng ngồi máy bay, nếu mẹ thấy xe thì không cần tới đây đâu."
Hoắc Hào Chi không nghĩ bà tới đây chỉ vì thăm bệnh. Nhìn mấy cái vali trong cốp xe là biết bà sẽ ở thành phố G một thời gian.
"Con định làm gì? Lại quay về bệnh viện đúng không?"
"Vâng."
"Con tới thành phố G này được bao lâu hả?" Mẹ Hoắc trừng mắt, "Đừng có nói với mẹ con bây giờ đã yêu cô ta đến không thể thoát ra được, con rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào hả?"
"Đúng vậy. Tình cảm không cần thời gian cân đo đong đêm, mẹ hỏi con thích cô ấy ở điểm nào, con đúng là không trả lời được, con chỉ biết con thích cô ấy."
Mẹ Hoắc đã xem video biểu diễn của ban nhạc, cô gái kia chơi đàn đúng là rất hay, nhưng ngoài ra, bà cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.
Nhất là khi cô còn mắc một căn bệnh như vậy, Hoắc Hào Chi còn nhào vào, kết quả cuối cùng cũng sẽ là công dã tràng mà thôi.
"Mẹ không muốn cãi nhau với con, có điều mẹ nhắc nhở con, ba con cố chấp như vậy, cho dù đã đè Hoắc Trọng Anh xuống, ông ta cũng chưa chắc sẽ chọn con. Con phải suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc là từ bỏ yêu đương hay là cứ đâm đầu vào tường mà không thể quay đầu hả?"
Bà vừa dứt lời, liền nghe Hoắc Hào Chi nói: "Mẹ nói rất đúng, con đổi ý rồi."
Niềm vui còn chưa kịp được hiện lên trên mi, người phụ nữ theo bản năng cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, Hoắc Hào chi nói với tài xế: "Thả mẹ tôi xuống gia lộ phía trước, chúng ta quay đầu, từ đây về bệnh viện nhanh hơn."
...
Thời tiết tốt hiếm hoi sau cơn bão, bác sĩ nói Kiều Vi có thể bắt đầu xuống đất đi lại, Hoắc Hào Chi muốn nhân lúc nắng ấm đưa Kiều Vi đến phòng thu âm.
Qua một trận sốt, uống quá nhiều thuốc giảm đau, mấy hôm nay Kiều Vi cứ cảm thấy uể oải, cả người mềm như bông chẳng có sức lực, mọi người đều bắt đầu luyện tập, cô thật sự nôn nóng.
Đó là bản nhạc ba cô viết, dù tương lai phát hành ra sẽ thế nào, cô vẫn muốn chơi tốt hơn bất kỳ ai khác.
Tâm trạng không tốt không thích hợp để tĩnh dưỡng, Hoắc Hào Chi thấy thế nên muốn đưa cô đi xem tiến độ, trấn an cô.
Các phóng viên ngồi xổm canh ngoài bệnh viện vẫn còn đó, Hoắc Hào Chi lấy áo khoác của mình che chắn cho Kiều Vi, đeo khẩu trang kính râm, cả người trang bị vũ khí đầy đủ, đi theo cô không gần không xa.
Mọi người đều đã quen với mái tóc dài của Kiều Vi, mặc áo khoác càng khó nhìn ra dáng người, các phóng viên chỉ cho rằng Kiều Vi còn đang hấp hối nằm trên giường giường bệnh, do vậy để cô thoải mái xuất viện.
Hoắc Hào Chi cao hơn cô, ngược lại suýt chút bị nhận ra, phải tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được, vừa lên xe lập tức kêu tài xế lái đi.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ bên nào, Kiều Vi dịch qua bên đó.
Lần nữa đắm chìm dưới ánh nắng, được hít thở không khí trong lành, Kiều Vi có cảm giác hư ảo như đang ở thế giới khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.