Chương 132
Minh Dã
27/03/2021
Bắc Nguy đường đường chính chính xuất binh nam chiến, kinh động thiên hạ. Quân thiết kỵ Bắc Nguy mới vừa diệt hãn tộc, khí thế hung hãng, danh chính ngôn thuận, hiện tại lại muốn phục hưng triều đình thực sự là động chúng dân, đa số mọi người đều cho rằng, Bắc Nguy mang danh nghĩa phù trợ con Quảng Lăng Vương, chứ thực tế là muốn làm phản. Quân đội Bắc Nguy uy mãnh bao nhiêu, triều đình ở Trung Nguyên đều rõ ràng hơn ai hết, tin tức vừa mới truyền tới kinh thành, hoàng đế mới lên hai năm sợ tới mức hàng ngày không yên, lập tức điều binh đi trấn áp trước.
Chu Du Nghiêu vẫn luôn chờ thời cơ, sau khi Bắc Nguy khởi binh, rốt cuộc cũng có thể ra mặt. Hắn vạch trần lão hoàng đế hãm hại Thái Tử, cũng chính là Quảng Lăng Vương sau này, dùng thủ đoạn dơ bẩn đoạt vị hoàng đế, hơn nữa còn giết huynh đoạt tẩu, muốn hại cô nhi.
Đồng thời lão thần là thái sư cùng thời hoàng đế đã cáo lão hồi hương, đã hơn tám mươi tuổi, đức cao vọng trọng cũng đứng ra nói, xác thật có việc này.
Những chuyện này, dân gian có nghe đồn, nhưng không ai dám xác nhận, hiện tại có người đứng ra làm chứng, khiến các bá tánh nhớ đến Thái Tử trước kia nhân nghĩa, so với hoàng đế tham sắc ɖu͙ƈ, lòng dân liền nghiêng về một bên.
Vì thế sau khi Bắc Nguy khởi binh, trừ bỏ lực lượng tâm phúc của tân đế, rất nhiều thành trì chỉ chống cự cho có lệ, hoặc là dứt khoát đầu hàng. Ở U Châu, sau khi đại phá xong quân chủ lực của hoàng đế xong, đường đi càng dễ dàng hơn, thẳng tiến đến kinh thành, sau khi công phá xong kinh thành, liền hỗ trợ Chu Du Nghiêu làm tân đế.
Chu Du Nghiêu vừa mới đăng cơ, đại cục chưa ổn, quân đội Quân gia không thể không đóng quân ở kinh thành, hỗ trợ Chu Du Nghiêu ổn định triều cục.
Sau khi Chu Du Nghiêu đăng cơ xong liền đại xá thiên hạ, giảm thuế ba năm, cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cắt năm thành Đông Hồ cho Bắc Nguy, đồng thời hạ chiếu không để Nam Triệu tiến cống vạn linh đan nữa.
“Ngày xưa ở Nam Triệu, ít nhiều có thế nữ cứu giúp và chăm sóc, mới có trẫm hôm nay, ân tình của thế nữ, trẫm vẫn luôn khắc trong tâm khảm.” Sau ba tháng đăng cơ, vào một buổi tối, Chu Du Nghiêu đơn độc mở tiệc mời Quân Dĩ Nguy, hướng Quân Dĩ Nguy kính rượu nói.
“Đối với ký ức lúc trước, ta đã quên hoàn toàn, Hoàng Thượng không cần để ở trong lòng.” Ngữ khí Quân Dĩ Nguy đạm nhiên nói, đối với mấy lời này của Chu Du Nghiêu, nàng cũng không nhớ rõ, nàng cũng chỉ là tới dự tiệc, do nghe nói trong cung có nhiều rượu ngon nhất thiên hạ, nên nàng mới có ý đến nếm thử, rượu ngon, nhưng không biết tiệc này có tốt không thôi.
“Thiên hạ này có một nửa công lao của Dĩ Nguy, ta nguyện cùng khanh vì thiên hạ.” Chu Du Nghiêu mở miệng nói.
Quân Dĩ Nguy đang phẩm rượu ngon, nghe mấy lời này của Chu Du Nghiêu, là biết hắn là có ý đồ khác.
“Ta chỉ là võ nhân, vì quân vương ra trận giết địch, vốn dĩ đó là bổn phận của ta, lời này của Hoàng Thượng thật sự là muốn chiết sát vi thần.” Quân Dĩ Nguy khách khách khí khí nói, cứ cảm thấy Chu Du Nghiêu đang muốn tính kế gì!
“Dĩ Nguy là nữ tử ta thấy đặc biệt nhất, đương nhiên ở Nam Triệu, ta và nàng đều có tình ý, từng hứa hẹn qua, nếu ta đoạt được thiên hạ, Đế Hậu chi vị nhất định nguyện ý cùng nhau, hiện giờ là lúc ta thực hiện hứa hẹn!” Chu Du Nghiêu thấy Quân Dĩ Nguy không nhớ rõ chuyện cũ năm xưa, liền tương kế tựu kế, bịa đặt một đoạn tình duyên cùng hứa hẹn ra đến, dù sao thật sự mình cũng là được Quân Dĩ Nguy ra tay cứu giúp, còn việc tự định chung thân thì không thể nào kiểm chứng được.
Quân Dĩ Nguy vừa nghe, một chút hứng thú uống rượu cũng không còn, nói theo cách của Chu Du Nghiêu, kỳ thật lại rất phù hợp, dù sao mình là một nữ nhân ra sức lớn như vậy vì nam nhân, nói là vì tình lang thì thật ra rất hợp lý. Nhưng là trong lòng Quân Dĩ Nguy cảm giác lý do này cực kỳ phản cảm, chỉ có một loại cảm giác ghê tởm mà thôi. Nếu nàng thật thích Chu Du Nghiêu, vậy vì sao lúc gặp lại Chu Du Nghiêu một chút cảm giác đều không có, thậm chí còn thấy chán ghét, mà chán ghét này vẫn là vừa mới sinh ra lúc nãy xong. Thực hiển nhiên là do lý do của Chu Du Nghiêu làm mình thấy phản cảm, cũng chán ghét muốn có quan hệ này với hắn, do đó nàng thực sự rất hoài nghi lý do này của Chu Du Nghiêu, chỉ là hiện tại nàng đã mất trí nhớ, không thể nào kiểm chứng. Lui một bước mà nói, cho dù trước đó nàng và Chu Du Nghiêu có cái gì, sau khi nàng mất trí nhớ, cũng không muốn nhận cái đống này.
Mặc kệ là thật hay giả, Chu Du Nghiêu muốn lập nàng làm hậu đều là kế sách lâu dài, một khi nàng thành Hậu, Chu Du Nghiêu sẽ được Bắc Nguy che chở, đế vị vững chắc ổn định, chắc chắn có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Vả lại, từ khi nàng muốn năm thành Đông Hồ xong, lương thảo có thể tự cung tự cấp, triều đình xem như mất đi khống chế hữu hiệu nhất ở Bắc Nguy, một khi nàng gả cho hắn, vậy triều định lại có thể thừa cơ khống chế Bắc Nguy trở lại. Thêm nữa, nếu nàng sinh cho hắn hài tử, trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia, như vậy, cũng không cần sợ Quân gia có dị tâm, muốn thoát khỏi khống chế của triều đình càng khó, dù sao đó cũng là con cháu của hắn, các thế hệ sau này cũng là huyết mạch Chu thị. Bất quá Chu Du Nghiêu muốn như ý cũng không được, bởi vì nàng sẽ không như hắn muốn.
“Tạ Hoàng Thượng hậu ái, chỉ là vi thần không có đoạn ký ức này, đối với Hoàng Thượng chỉ có trung quân, không có ái tình. Ta là gia chủ tương lai của Quân gia, đối với Quân gia phải có trách nhiệm, càng sẽ không vì tư tình mà bỏ Quân gia không màng!” Quân Dĩ Nguy nói như chém đinh chặt sắt, biểu đạt lập trường của mình, nếu Chu Du Nghiêu thông minh, chắc chắn sẽ không miễn cưỡng mình, dù sao nếu trở mặt, đối với ai cũng không tốt!
“Dĩ Nguy, nhưng nàng chung quy cũng chỉ là nữ tử…..” Chu Du Nghiêu thấy thái độ Quân Dĩ Nguy kiên quyết, không muốn từ bỏ, hắn đối với nữ tử đã từng đắp thêm áo, cũng cứu chính mình một mạng thực sự là có tình, hơn nữa, nàng là thế nữ Quân gia, cưới nàng, như hổ thêm cánh, trăm lợi mà không hại.
“Tâm ý vi thần đã quyết, ta hy vọng Hoàng Thượng không cần làm khó người khác!” Thái độ Quân Dĩ Nguy kiên quyết nói.
“Nếu tâm ý nàng đã quyết, vậy thôi, bất quá trẫm vẫn để Hậu vị lại cho nàng, hy vọng có một ngày nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.” Chu Du Nghiêu khó nén khỏi mất mát nói, cũng đưa ra hứa hẹn.
“Không cần, Hậu vị của Hoàng Thượng tuyệt đối không phải là ta.” Quân Dĩ Nguy từ chối không chừa lại đường sống lần nữa.
Chu Du Nghiêu chỉ cười khổ.
Quân Dĩ Nguy bị Chu Du Nghiêu nói mấy lời xong, một chút hứng thú uống rượu cũng mất, tùy tiện tìm cớ rời khỏi cung. Nàng thầm nghĩ chờ triều cục ổn định, nàng phải nhanh rời khỏi kinh thành, nàng còn muốn đi Nam Triệu một chuyến tìm lại ký ức của mình.
Lúc Tạ Đạo Vi biết Mạc Nhàn đưa quân đội giúp Chu Du Nghiêu đoạt vi, trong lòng chấn động một chút, nàng cứ cảm thấy, Mạc Nhàn không màng tổ huấn Quân gia, tham dự triều chính, là có quan hệ với mình, chỉ là Tạ Đạo Vi không muốn suy nghĩ này là đúng, dù sao nàng cũng đã quên mất mình rồi.
Sau khi tân đế đăng cơ, phát đi mấy đạo thánh chỉ, trong đó có một cái đưa đến Nam Triệu, để từ nay về sau các thế hệ Nam Triệu không cần phải tiến cống vạn linh đan, mà sửa thành một số loại thuốc khác. Sau khi Tạ Đạo Vi tiếp nhận thánh chỉ xong, nàng cảm giác tâm tình của mình thực sự không bình tĩnh nữa, nàng hoảng hốt nhớ đến lúc Mạc Nhàn thời niên thiếu, thề son sắt nói với nàng, sẽ không để nàng phải cắt máu thêm lần nào nữa, còn dùng biểu tình nghiêm túc nói với nàng nhất định sẽ có cách. Nhớ đến một màn kia, lòng Tạ Đạo Vi lạnh lùng thật lâu, rốt cuộc cũng có một chút ấm áp.
Một đạo thánh chỉ này của Tân đế đối với mọi người ở Tạ gia đều là một tin tốt, sau khi Tạ Cẩn Ngưng và Mạc Tử Sinh biết xong, liền nhìn nhau cười.
Đêm đó, Tạ Đạo Vi nằm ở trêи giường, thật sự khó có thể đi vào giấc ngủ, không thể tránh khỏi suy nghĩ, Mạc Nhàn thật sự mất trí nhớ sao? Nếu mất trí nhớ, vì sao lại còn làm chuyện này, nếu chỉ vì dã tâm đơn thuần, không phải tự mình xưng đế sẽ tốt hơn sao? Nếu không mất trí nhớ, vì sao lại cắt đứt liền hệ? Nhưng thấy phong cách hành sự của Mạc Nhàn gần đây, Tạ Đạo Vi biết Mạc Nhàn không có giả vờ mất trí nhớ, có lẽ chỉ là vừa khéo.
……//…..
Minh Dã: Đây xác thật là án văn tình yêu, đã lược bỏ rất nhiều tình tiết bên ngoài.
Chu Du Nghiêu vẫn luôn chờ thời cơ, sau khi Bắc Nguy khởi binh, rốt cuộc cũng có thể ra mặt. Hắn vạch trần lão hoàng đế hãm hại Thái Tử, cũng chính là Quảng Lăng Vương sau này, dùng thủ đoạn dơ bẩn đoạt vị hoàng đế, hơn nữa còn giết huynh đoạt tẩu, muốn hại cô nhi.
Đồng thời lão thần là thái sư cùng thời hoàng đế đã cáo lão hồi hương, đã hơn tám mươi tuổi, đức cao vọng trọng cũng đứng ra nói, xác thật có việc này.
Những chuyện này, dân gian có nghe đồn, nhưng không ai dám xác nhận, hiện tại có người đứng ra làm chứng, khiến các bá tánh nhớ đến Thái Tử trước kia nhân nghĩa, so với hoàng đế tham sắc ɖu͙ƈ, lòng dân liền nghiêng về một bên.
Vì thế sau khi Bắc Nguy khởi binh, trừ bỏ lực lượng tâm phúc của tân đế, rất nhiều thành trì chỉ chống cự cho có lệ, hoặc là dứt khoát đầu hàng. Ở U Châu, sau khi đại phá xong quân chủ lực của hoàng đế xong, đường đi càng dễ dàng hơn, thẳng tiến đến kinh thành, sau khi công phá xong kinh thành, liền hỗ trợ Chu Du Nghiêu làm tân đế.
Chu Du Nghiêu vừa mới đăng cơ, đại cục chưa ổn, quân đội Quân gia không thể không đóng quân ở kinh thành, hỗ trợ Chu Du Nghiêu ổn định triều cục.
Sau khi Chu Du Nghiêu đăng cơ xong liền đại xá thiên hạ, giảm thuế ba năm, cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cắt năm thành Đông Hồ cho Bắc Nguy, đồng thời hạ chiếu không để Nam Triệu tiến cống vạn linh đan nữa.
“Ngày xưa ở Nam Triệu, ít nhiều có thế nữ cứu giúp và chăm sóc, mới có trẫm hôm nay, ân tình của thế nữ, trẫm vẫn luôn khắc trong tâm khảm.” Sau ba tháng đăng cơ, vào một buổi tối, Chu Du Nghiêu đơn độc mở tiệc mời Quân Dĩ Nguy, hướng Quân Dĩ Nguy kính rượu nói.
“Đối với ký ức lúc trước, ta đã quên hoàn toàn, Hoàng Thượng không cần để ở trong lòng.” Ngữ khí Quân Dĩ Nguy đạm nhiên nói, đối với mấy lời này của Chu Du Nghiêu, nàng cũng không nhớ rõ, nàng cũng chỉ là tới dự tiệc, do nghe nói trong cung có nhiều rượu ngon nhất thiên hạ, nên nàng mới có ý đến nếm thử, rượu ngon, nhưng không biết tiệc này có tốt không thôi.
“Thiên hạ này có một nửa công lao của Dĩ Nguy, ta nguyện cùng khanh vì thiên hạ.” Chu Du Nghiêu mở miệng nói.
Quân Dĩ Nguy đang phẩm rượu ngon, nghe mấy lời này của Chu Du Nghiêu, là biết hắn là có ý đồ khác.
“Ta chỉ là võ nhân, vì quân vương ra trận giết địch, vốn dĩ đó là bổn phận của ta, lời này của Hoàng Thượng thật sự là muốn chiết sát vi thần.” Quân Dĩ Nguy khách khách khí khí nói, cứ cảm thấy Chu Du Nghiêu đang muốn tính kế gì!
“Dĩ Nguy là nữ tử ta thấy đặc biệt nhất, đương nhiên ở Nam Triệu, ta và nàng đều có tình ý, từng hứa hẹn qua, nếu ta đoạt được thiên hạ, Đế Hậu chi vị nhất định nguyện ý cùng nhau, hiện giờ là lúc ta thực hiện hứa hẹn!” Chu Du Nghiêu thấy Quân Dĩ Nguy không nhớ rõ chuyện cũ năm xưa, liền tương kế tựu kế, bịa đặt một đoạn tình duyên cùng hứa hẹn ra đến, dù sao thật sự mình cũng là được Quân Dĩ Nguy ra tay cứu giúp, còn việc tự định chung thân thì không thể nào kiểm chứng được.
Quân Dĩ Nguy vừa nghe, một chút hứng thú uống rượu cũng không còn, nói theo cách của Chu Du Nghiêu, kỳ thật lại rất phù hợp, dù sao mình là một nữ nhân ra sức lớn như vậy vì nam nhân, nói là vì tình lang thì thật ra rất hợp lý. Nhưng là trong lòng Quân Dĩ Nguy cảm giác lý do này cực kỳ phản cảm, chỉ có một loại cảm giác ghê tởm mà thôi. Nếu nàng thật thích Chu Du Nghiêu, vậy vì sao lúc gặp lại Chu Du Nghiêu một chút cảm giác đều không có, thậm chí còn thấy chán ghét, mà chán ghét này vẫn là vừa mới sinh ra lúc nãy xong. Thực hiển nhiên là do lý do của Chu Du Nghiêu làm mình thấy phản cảm, cũng chán ghét muốn có quan hệ này với hắn, do đó nàng thực sự rất hoài nghi lý do này của Chu Du Nghiêu, chỉ là hiện tại nàng đã mất trí nhớ, không thể nào kiểm chứng. Lui một bước mà nói, cho dù trước đó nàng và Chu Du Nghiêu có cái gì, sau khi nàng mất trí nhớ, cũng không muốn nhận cái đống này.
Mặc kệ là thật hay giả, Chu Du Nghiêu muốn lập nàng làm hậu đều là kế sách lâu dài, một khi nàng thành Hậu, Chu Du Nghiêu sẽ được Bắc Nguy che chở, đế vị vững chắc ổn định, chắc chắn có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Vả lại, từ khi nàng muốn năm thành Đông Hồ xong, lương thảo có thể tự cung tự cấp, triều đình xem như mất đi khống chế hữu hiệu nhất ở Bắc Nguy, một khi nàng gả cho hắn, vậy triều định lại có thể thừa cơ khống chế Bắc Nguy trở lại. Thêm nữa, nếu nàng sinh cho hắn hài tử, trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia, như vậy, cũng không cần sợ Quân gia có dị tâm, muốn thoát khỏi khống chế của triều đình càng khó, dù sao đó cũng là con cháu của hắn, các thế hệ sau này cũng là huyết mạch Chu thị. Bất quá Chu Du Nghiêu muốn như ý cũng không được, bởi vì nàng sẽ không như hắn muốn.
“Tạ Hoàng Thượng hậu ái, chỉ là vi thần không có đoạn ký ức này, đối với Hoàng Thượng chỉ có trung quân, không có ái tình. Ta là gia chủ tương lai của Quân gia, đối với Quân gia phải có trách nhiệm, càng sẽ không vì tư tình mà bỏ Quân gia không màng!” Quân Dĩ Nguy nói như chém đinh chặt sắt, biểu đạt lập trường của mình, nếu Chu Du Nghiêu thông minh, chắc chắn sẽ không miễn cưỡng mình, dù sao nếu trở mặt, đối với ai cũng không tốt!
“Dĩ Nguy, nhưng nàng chung quy cũng chỉ là nữ tử…..” Chu Du Nghiêu thấy thái độ Quân Dĩ Nguy kiên quyết, không muốn từ bỏ, hắn đối với nữ tử đã từng đắp thêm áo, cũng cứu chính mình một mạng thực sự là có tình, hơn nữa, nàng là thế nữ Quân gia, cưới nàng, như hổ thêm cánh, trăm lợi mà không hại.
“Tâm ý vi thần đã quyết, ta hy vọng Hoàng Thượng không cần làm khó người khác!” Thái độ Quân Dĩ Nguy kiên quyết nói.
“Nếu tâm ý nàng đã quyết, vậy thôi, bất quá trẫm vẫn để Hậu vị lại cho nàng, hy vọng có một ngày nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.” Chu Du Nghiêu khó nén khỏi mất mát nói, cũng đưa ra hứa hẹn.
“Không cần, Hậu vị của Hoàng Thượng tuyệt đối không phải là ta.” Quân Dĩ Nguy từ chối không chừa lại đường sống lần nữa.
Chu Du Nghiêu chỉ cười khổ.
Quân Dĩ Nguy bị Chu Du Nghiêu nói mấy lời xong, một chút hứng thú uống rượu cũng mất, tùy tiện tìm cớ rời khỏi cung. Nàng thầm nghĩ chờ triều cục ổn định, nàng phải nhanh rời khỏi kinh thành, nàng còn muốn đi Nam Triệu một chuyến tìm lại ký ức của mình.
Lúc Tạ Đạo Vi biết Mạc Nhàn đưa quân đội giúp Chu Du Nghiêu đoạt vi, trong lòng chấn động một chút, nàng cứ cảm thấy, Mạc Nhàn không màng tổ huấn Quân gia, tham dự triều chính, là có quan hệ với mình, chỉ là Tạ Đạo Vi không muốn suy nghĩ này là đúng, dù sao nàng cũng đã quên mất mình rồi.
Sau khi tân đế đăng cơ, phát đi mấy đạo thánh chỉ, trong đó có một cái đưa đến Nam Triệu, để từ nay về sau các thế hệ Nam Triệu không cần phải tiến cống vạn linh đan, mà sửa thành một số loại thuốc khác. Sau khi Tạ Đạo Vi tiếp nhận thánh chỉ xong, nàng cảm giác tâm tình của mình thực sự không bình tĩnh nữa, nàng hoảng hốt nhớ đến lúc Mạc Nhàn thời niên thiếu, thề son sắt nói với nàng, sẽ không để nàng phải cắt máu thêm lần nào nữa, còn dùng biểu tình nghiêm túc nói với nàng nhất định sẽ có cách. Nhớ đến một màn kia, lòng Tạ Đạo Vi lạnh lùng thật lâu, rốt cuộc cũng có một chút ấm áp.
Một đạo thánh chỉ này của Tân đế đối với mọi người ở Tạ gia đều là một tin tốt, sau khi Tạ Cẩn Ngưng và Mạc Tử Sinh biết xong, liền nhìn nhau cười.
Đêm đó, Tạ Đạo Vi nằm ở trêи giường, thật sự khó có thể đi vào giấc ngủ, không thể tránh khỏi suy nghĩ, Mạc Nhàn thật sự mất trí nhớ sao? Nếu mất trí nhớ, vì sao lại còn làm chuyện này, nếu chỉ vì dã tâm đơn thuần, không phải tự mình xưng đế sẽ tốt hơn sao? Nếu không mất trí nhớ, vì sao lại cắt đứt liền hệ? Nhưng thấy phong cách hành sự của Mạc Nhàn gần đây, Tạ Đạo Vi biết Mạc Nhàn không có giả vờ mất trí nhớ, có lẽ chỉ là vừa khéo.
……//…..
Minh Dã: Đây xác thật là án văn tình yêu, đã lược bỏ rất nhiều tình tiết bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.