Chương 139
Minh Dã
27/03/2021
Sau khi Tạ Đạo Vi và Quân Dĩ Nguy tìm hết mười ngày xong, các nàng rốt cuộc cũng tìm được hang ổ của Quỷ Bà Bà.
“Hẳn là ở chỗ này.” Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy.
Quân Dĩ Nguy nhếch khóe miệng, rốt cuộc cũng tìm được rồi, tìm nhiều ngày như vậy, nàng đã sắp mệt chết rồi.
Quân Dĩ Nguy nhìn đầm lầy lớn trước mặt, bờ bên kia có một ngôi nhà gỗ, cũng chỉ có một ngôi nhà gỗ nhỏ thình lình nằm đó. Người bình thường muốn đi vào nhà gỗ, tất nhiên phải đi qua một đầm lầy này, nếu không có khinh công, căn bản là không qua được, hơn nữa dưới đầm lầy này không chừng cũng có không ít độc vật, xác thật là một nơi ẩn thân an toàn.
“Vậy mà bị các ngươi tìm được, thật là địa ngục không cửa lại muốn vào!” Quỷ Bà Bà đạp trêи mặt nước đầm lầy, mà dưới độc vật dưới đầm lầy cũng bốn phương tám hương vươn tới, đa số là hướng về phía Quân Dĩ Nguy, chỉ có một ít hướng về phía Tạ Đạo Vi. Khi Quân Dĩ Nguy bị độc vật công kϊƈɦ, Quỷ Bà Bà bắt đầu tấn công mãnh liệt đến chỗ Tạ Đạo Vi. Lần trước Quỷ Bà Bà xem Tạ Đạo Vi là lò thuốc, muốn giam giữ Tạ Đạo Vi để tăng dương thọ, còn bắt sống Quân Dĩ Nguy để luyện cổ, nên ra tay cũng không xem là quá tàn nhẫn. Hiện tại bị các nàng tìm được nơi trốn, Quân Dĩ Nguy nội lực hay võ công đều tăng nhiều, Quỷ Bà Bà chân chính cảm giác được nguy hiểm, nên giờ khắc này mới ra tay tàn nhẫn, độc sát ý, chiêu thức âm ngoan độc ác, muốn dí Tạ Đạo Vi vào chỗ chết!
Tạ Đạo Vi vốn không phải là đối thủ của Quỷ Bà Bà, cho nên lúc Quỷ Bà Bà tấn công phải né tránh đến cực kỳ chật vật, lại còn có một số cổ vật lợi hại công kϊƈɦ nàng, nếu không có Quân Dĩ Nguy ra tay tương trợ, căn bản Tạ Đạo Vi cũng không tránh được bao lâu.
Độc vật này hiển nhiên khó chịu hơn ở Hắc Ngục Lâm năm đó, bất quá Quân Dĩ Nguy hiện tại cũng không phải là Mạc Nhàn năm đó nữa, cường đại hơn rất nhiều, cũng không sợ mấy độc vật này. Quân Dĩ Nguy dùng nội lực mạnh mẽ hộ thể, vô số độc vật bị nội lực chấn vỡ, chảy ra máu đen ghê tởm như mủ nước, nhưng độc vật cũng thật sự quá nhiều, làm người khó lòng phòng bị. Quân Dĩ Nguy biết, Quỷ Bà Bà muốn dựa vào mấy độc vật này kéo chân mình, nếu mình thực sự bị mấy độc vật này kéo chân, vậy Tạ Đạo Vi sẽ nguy hiểm. Quân Dĩ Nguy nhìn tình cảnh Tạ Đạo Vi càng lúc càng nguy hiểm, bất chấp mấy loại độc vật này có công kϊƈɦ mình, chỉ lựa chọn dùng toàn lực đối phó với lão yêu bà này. Dù sao đây cũng là hang ổ của bà ta, cũng không biết có đến bao nhiêu độc vật, căn bản không thể đối phó xong được, chỉ có thể giết lão yêu bà này trước, mấy độc vật này mới có thể dừng công kϊƈɦ.
Quân Dĩ Nguy lựa chọn dùng toàn lực ứng phó với Quỷ Bà Bà, nên mấy độc vật nhỏ mới thừa cơ chui vào cơ thể Quân Dĩ Nguy qua mũi hay lỗ tai. Lúc này Tạ Đạo Vi không biết lấy đâu ra một thanh kiếm ném cho Quân Dĩ Nguy, Quân Dĩ Nguy có thêm một thanh kiếm trợ thủ, một bên dùng Quân Tử Kiếm, một bên dùng thần dương kiếm pháp hết hợp với Tạ Đạo Vi hình thành âm dương kiếm pháp. Quân Dĩ Nguy nhìn thấy mình tự nhiên có thể dùng song kiếm kết hợp với Tạ Đạo Vi, vẫn có chút ngạc nhiên. Bất quá không thể không nói, hai đại kiếm pháp của thiên hạ, hơn nữa còn song kiếm hợp bích, uy lực quả nhiên mạnh vô địch, Quỷ Bà Bà rõ ràng đã rơi xuống thế yếu.
Nếu là người thường, bị độc vật Quỷ Bà Bà dày công chăm sóc xâm nhập vào cơ thể, chắc chắn bất đắc kỳ tử mà chết, bất quá Quân Dĩ Nguy đã được Tạ Đạo Vi cho ăn dược cổ, hơn nữa từ nhỏ đã được luyện cho thể chất bách độc bất xâm, tuy rằng khiến cho Quân Dĩ Nguy cảm giác cực kỳ không khỏe, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương trí mạng với nàng.
Quỷ Bà Bà thấy vô số cổ độc của mình tiến vào cơ thể Quân Dĩ Nguy như vậy, mà không gây chút thương tổn nào cho nàng, bà ta sống cũng vài thập niên, chưa từng gập đối thủ nào cứng rắn như thế, hiện tại chuyện bà ta am hiểu nhất là dùng cổ độc, lại không dùng được với Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi, xem như mất đi ưu thế lớn nhất của mình, hơn nữa hai người trước mắt càng đánh càng ăn ý, mạnh mẽ đến mức khiến người ta sinh ra sợ hãi. Bà ta tuổi già, đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, càng lúc càng mệt mỏi, hiển nhiên nếu tiếp tục đánh tiếp, mình sẽ dữ nhiều lành ít, bà ta biết mình phải mau chóng thoát thân, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Đừng để cho bà ta chạy!” Tạ Đạo Vi hiển nhiên là nhìn ra Quỷ Bà Bà muốn thoát đi, lên tiếng nhắc nhở Quân Dĩ Nguy, nếu lần này không thể giết được bà ta, không khác gì thả hổ về rừng, để lại một tai họa ngầm.
“Này còn đợi ngươi nói sao!” Tất nhiên Quân Dĩ Nguy cũng không muốn để Quỷ Bà Bà chạy thoát, nàng nghĩ nếu mình không có ở đây, lão yêu bà này tới tìm Tạ Đạo Vi trả thù thì đã không dễ dàng buông tha bà ta, nàng cần phải nhổ cỏ tận gốc, miễn cho lão yêu bà thừa cơ hội không có mình mà gây phiền toái cho Tạ Đạo Vi sau này.
Quỷ Bà Bà tranh thủ lúc các nàng nói chuyện, đột nhiên phun ra mấy sợi gì đó, chắc chắn không phải độc tầm thường, Tạ Đạo Vi và Quân Dĩ Nguy cũng chỉ có thể né tránh. Thừa thời cơ, Quỷ Bà Bà thi triển khinh công, chuẩn bị chạy trốn.
Quân Dĩ nguy lúc này chỉ có một ý niệm, không thể để lão yêu bà này chạy, vì thế gần như ngay lập tức dùng hết công lực, đá viên đá đến chỗ bà ta.
Quỷ Bà Bà đã giao chiến với Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi một lúc lâu, thể lực và nội lực đều hao tổn nghiêm trọng, động tác tất nhiên không còn nhanh nhẹn như trước nữa, nếu là thường ngày, bà ta có lẽ có năng lực né tránh được viên đá này, nhưng lúc này lại bị viên đá trúng vào cẳng chân. Viên đá cực kỳ mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua cẳng chân bà ta, tạo ra một lỗ thủng. Cẳng chân bị thương nặng khiến động tác bà ta chậm lại, Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi ngay lập tức đuổi theo, một trước một sau bao vây Quỷ Bà Bà.
“Lúc trước nên giết hết các ngươi!” Quỷ Bà Bà thực hối hận lúc cánh chim còn chưa đủ lớn trước kia không giết chết hai người các nàng.
“Ngươi nói nhiều quá!” Quân Dĩ Nguy cũng không phải là Mạc Nhàn, nàng đã trải qua bao chiến trường, đã có thể giết người không chớp mắt, cho nên nàng cũng không vì Quỷ Bà Bà cùng đường bí lối mà nhân từ nương tay. Vừa lúc Quỷ Bà Bà muốn phản kϊƈɦ lần cuối, Quân Dĩ Nguy mặt không biểu cảm chém rớt đầu Quỷ Bà Bà.
Đầu Quỷ Bà Bà vừa rơi xuống đất, vô số loại độc vật không kể xiết liền dần dần tan đi.
Không ít độc vật bò khỏi thân thể Quỷ Bà Bà, lập tức thân thể bà ta khô như gỗ mục.
Tạ Đạo Vi nhìn đầu Quỷ Bà Bà rơi xuống đất, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn có chút không yên tâm. Nàng móc trong ngực ra một bao thuốc bột, rắc lên thân thể Quỷ Bà Bà, thân thể bà ta lập tức biến thành một bãi máu loãng.
Để giết chết Quỷ Bà Bà, thân thể Quân Dĩ Nguy bị không ít độc vật lợi hại xâm nhập, vừa rồi đối chiến với Quỷ Bà Bà nên mới cố gắng áp chế chuyện lục phủ ngũ tạng không thoải mái, sau khi kết thúc cảm giác khó chịu thực sự đã không thể áp được. Nàng biết Tạ Đạo Vi có thể giảm bớt được thống khổ cho mình, nhưng là nàng lại không muốn mở miệng xin Tạ Đạo Vi giúp đỡ.
Tạ Đạo Vi nhìn biểu tình của Quân Dĩ Nguy càng lúc càng khó coi, khẽ nhíu mày, mấy độc vật này không thể so với lần trước, đều là bảo vật của bà ta, muốn đuổi đi hết thật sực phải có thời gian, nhất thời sẽ không giải hết được. Vì thế Tạ Đạo Vi duỗi tay nhét vào miệng Quân Dĩ Nguy một viên thuốc, tạm thời ngăn chặn những độc vật đó.
Quân Dĩ Nguy nuốt viên thuốc vào xong, khó chịu quả nhiên giảm bớt không ít.
“Trêи người của ngươi có một số loại cổ hơi phiền phức, đi cứu Tạ Dĩ Quân trước rồi cùng nhau giải.” Tạ Đạo Vi nói xong liền dùng khinh công phóng qua đầm lầy.
Tuy rằng Quân Dĩ Nguy hơi ngừng một lát, nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Các nàng đồng thời đến nhà gỗ, Quân Dĩ Nguy mở cửa tiến vào trước.
Chỉ thấy ánh mắt Tạ Dĩ Quân đã dại ra, đang ngâm bên trong một thùng nước, bên trong cũng có không ít độc vật, giống như là máu thịt của mấy loại động vật này đó. Quân Dĩ Nguy cảm thấy một màn này rất quen thuộc, đúng rồi, trong mộng của nàng, khi nàng còn nhỏ cũng thường xuyên bị Tạ Đạo Vi ngâm như vậy. Hôm nay giao thủ với Quỷ Bà Bà, cho dù độc vật có vào cơ thể, cũng không chết đi, đại khái là không thoát khỏi liên quan đến chuyện đó.
Tạ Đạo Vi đến gần Tạ Dĩ Quân, đưa tay muốn kiểm tra hơi thở của Tạ Dĩ Quân, Tạ Dĩ Quân đột nhiên mở to mắt, mở miệng muốn cắn Tạ Đạo Vi.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Dĩ Quân mở miệng, nhận thấy được nguy hiểm, liền dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay chắn trước Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi cũng lập tức điểm huyệt Tạ Dĩ Quân, Tạ Dĩ Quân liền hôn mê, đồng thời cũng đút cho Tạ Dĩ Quân một viên thuốc.
Bàn tay Quân Dĩ Nguy đã bị Tạ Dĩ Quân cắn ra một dấu răng, máu đen lộ ra ngoài.
“Ngươi nhiều chuyện.” Tạ Đạo Vi hơi nhíu mi nói, mình bị cắn cũng không sao, thân thể nàng là thuốc, có thể tự giải. Quân Dĩ Nguy bị cắn, vấn đề không lớn, thêm ít nhiều mấy loại cổ nữa, nhưng trong cơ thể Quân Dĩ Nguy toàn là kϊƈɦ độc, cũng có không ít cổ, Tạ Dĩ Quân cắn Quân Dĩ Nguy, Tạ Dĩ Quân nguy hiểm hơn nhiều, hiện tại chẳng những phải đuổi cổ cho Tạ Dĩ Quân, còn phải giải độc, thật quá phiền toái.
Quân Dĩ Nguy nghe xong thật không vui, mình thay nàng chắn một cái, nàng còn ngại mình nhiều chuyện, do đó Quân Dĩ Nguy cũng cảm thấy là mình nhiều chuyện.
“Đưa tay lại đây!” Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy.
“Làm gì?” Tuy rằng ngữ khí Quân Dĩ Nguy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Thoa thuốc, tay ngươi mới mau hết, cũng sẽ không để lại sẹo!” Tạ Đạo Vi thoa một ít thuốc bột vào tay Quân Dĩ Nguy.
“Ngươi để ý ta có sẹo hay không sao?” Quân Dĩ Nguy nhìn bàn tay được thoa thuốc của mình xong nhướng mày hỏi Tạ Đạo Vi.
“Mạc Nhàn để ý.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
“Đây xem như là quan tâm Mạc Nhàn sao?” Quân Dĩ Nguy tiếp tục hỏi, nàng đột nhiên cảm giác tốt hơn chút rồi.
Tạ Đạo Vi cũng không trả lời Quân Dĩ Nguy, nàng đánh giá nhà gỗ này một chút, quyết định tạm thời ở lại nhà gỗ này, dù sao cổ độc trong cơ thể Quân Dĩ Nguy và Tạ Dĩ Quân cũng phải nhanh chóng giải trừ, nếu không sẽ phải dùng cách phiền toái hơn nhiều.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi không có phủ nhận, đó chính là thừa nhận.
“Hẳn là ở chỗ này.” Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy.
Quân Dĩ Nguy nhếch khóe miệng, rốt cuộc cũng tìm được rồi, tìm nhiều ngày như vậy, nàng đã sắp mệt chết rồi.
Quân Dĩ Nguy nhìn đầm lầy lớn trước mặt, bờ bên kia có một ngôi nhà gỗ, cũng chỉ có một ngôi nhà gỗ nhỏ thình lình nằm đó. Người bình thường muốn đi vào nhà gỗ, tất nhiên phải đi qua một đầm lầy này, nếu không có khinh công, căn bản là không qua được, hơn nữa dưới đầm lầy này không chừng cũng có không ít độc vật, xác thật là một nơi ẩn thân an toàn.
“Vậy mà bị các ngươi tìm được, thật là địa ngục không cửa lại muốn vào!” Quỷ Bà Bà đạp trêи mặt nước đầm lầy, mà dưới độc vật dưới đầm lầy cũng bốn phương tám hương vươn tới, đa số là hướng về phía Quân Dĩ Nguy, chỉ có một ít hướng về phía Tạ Đạo Vi. Khi Quân Dĩ Nguy bị độc vật công kϊƈɦ, Quỷ Bà Bà bắt đầu tấn công mãnh liệt đến chỗ Tạ Đạo Vi. Lần trước Quỷ Bà Bà xem Tạ Đạo Vi là lò thuốc, muốn giam giữ Tạ Đạo Vi để tăng dương thọ, còn bắt sống Quân Dĩ Nguy để luyện cổ, nên ra tay cũng không xem là quá tàn nhẫn. Hiện tại bị các nàng tìm được nơi trốn, Quân Dĩ Nguy nội lực hay võ công đều tăng nhiều, Quỷ Bà Bà chân chính cảm giác được nguy hiểm, nên giờ khắc này mới ra tay tàn nhẫn, độc sát ý, chiêu thức âm ngoan độc ác, muốn dí Tạ Đạo Vi vào chỗ chết!
Tạ Đạo Vi vốn không phải là đối thủ của Quỷ Bà Bà, cho nên lúc Quỷ Bà Bà tấn công phải né tránh đến cực kỳ chật vật, lại còn có một số cổ vật lợi hại công kϊƈɦ nàng, nếu không có Quân Dĩ Nguy ra tay tương trợ, căn bản Tạ Đạo Vi cũng không tránh được bao lâu.
Độc vật này hiển nhiên khó chịu hơn ở Hắc Ngục Lâm năm đó, bất quá Quân Dĩ Nguy hiện tại cũng không phải là Mạc Nhàn năm đó nữa, cường đại hơn rất nhiều, cũng không sợ mấy độc vật này. Quân Dĩ Nguy dùng nội lực mạnh mẽ hộ thể, vô số độc vật bị nội lực chấn vỡ, chảy ra máu đen ghê tởm như mủ nước, nhưng độc vật cũng thật sự quá nhiều, làm người khó lòng phòng bị. Quân Dĩ Nguy biết, Quỷ Bà Bà muốn dựa vào mấy độc vật này kéo chân mình, nếu mình thực sự bị mấy độc vật này kéo chân, vậy Tạ Đạo Vi sẽ nguy hiểm. Quân Dĩ Nguy nhìn tình cảnh Tạ Đạo Vi càng lúc càng nguy hiểm, bất chấp mấy loại độc vật này có công kϊƈɦ mình, chỉ lựa chọn dùng toàn lực đối phó với lão yêu bà này. Dù sao đây cũng là hang ổ của bà ta, cũng không biết có đến bao nhiêu độc vật, căn bản không thể đối phó xong được, chỉ có thể giết lão yêu bà này trước, mấy độc vật này mới có thể dừng công kϊƈɦ.
Quân Dĩ Nguy lựa chọn dùng toàn lực ứng phó với Quỷ Bà Bà, nên mấy độc vật nhỏ mới thừa cơ chui vào cơ thể Quân Dĩ Nguy qua mũi hay lỗ tai. Lúc này Tạ Đạo Vi không biết lấy đâu ra một thanh kiếm ném cho Quân Dĩ Nguy, Quân Dĩ Nguy có thêm một thanh kiếm trợ thủ, một bên dùng Quân Tử Kiếm, một bên dùng thần dương kiếm pháp hết hợp với Tạ Đạo Vi hình thành âm dương kiếm pháp. Quân Dĩ Nguy nhìn thấy mình tự nhiên có thể dùng song kiếm kết hợp với Tạ Đạo Vi, vẫn có chút ngạc nhiên. Bất quá không thể không nói, hai đại kiếm pháp của thiên hạ, hơn nữa còn song kiếm hợp bích, uy lực quả nhiên mạnh vô địch, Quỷ Bà Bà rõ ràng đã rơi xuống thế yếu.
Nếu là người thường, bị độc vật Quỷ Bà Bà dày công chăm sóc xâm nhập vào cơ thể, chắc chắn bất đắc kỳ tử mà chết, bất quá Quân Dĩ Nguy đã được Tạ Đạo Vi cho ăn dược cổ, hơn nữa từ nhỏ đã được luyện cho thể chất bách độc bất xâm, tuy rằng khiến cho Quân Dĩ Nguy cảm giác cực kỳ không khỏe, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương trí mạng với nàng.
Quỷ Bà Bà thấy vô số cổ độc của mình tiến vào cơ thể Quân Dĩ Nguy như vậy, mà không gây chút thương tổn nào cho nàng, bà ta sống cũng vài thập niên, chưa từng gập đối thủ nào cứng rắn như thế, hiện tại chuyện bà ta am hiểu nhất là dùng cổ độc, lại không dùng được với Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi, xem như mất đi ưu thế lớn nhất của mình, hơn nữa hai người trước mắt càng đánh càng ăn ý, mạnh mẽ đến mức khiến người ta sinh ra sợ hãi. Bà ta tuổi già, đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, càng lúc càng mệt mỏi, hiển nhiên nếu tiếp tục đánh tiếp, mình sẽ dữ nhiều lành ít, bà ta biết mình phải mau chóng thoát thân, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
“Đừng để cho bà ta chạy!” Tạ Đạo Vi hiển nhiên là nhìn ra Quỷ Bà Bà muốn thoát đi, lên tiếng nhắc nhở Quân Dĩ Nguy, nếu lần này không thể giết được bà ta, không khác gì thả hổ về rừng, để lại một tai họa ngầm.
“Này còn đợi ngươi nói sao!” Tất nhiên Quân Dĩ Nguy cũng không muốn để Quỷ Bà Bà chạy thoát, nàng nghĩ nếu mình không có ở đây, lão yêu bà này tới tìm Tạ Đạo Vi trả thù thì đã không dễ dàng buông tha bà ta, nàng cần phải nhổ cỏ tận gốc, miễn cho lão yêu bà thừa cơ hội không có mình mà gây phiền toái cho Tạ Đạo Vi sau này.
Quỷ Bà Bà tranh thủ lúc các nàng nói chuyện, đột nhiên phun ra mấy sợi gì đó, chắc chắn không phải độc tầm thường, Tạ Đạo Vi và Quân Dĩ Nguy cũng chỉ có thể né tránh. Thừa thời cơ, Quỷ Bà Bà thi triển khinh công, chuẩn bị chạy trốn.
Quân Dĩ nguy lúc này chỉ có một ý niệm, không thể để lão yêu bà này chạy, vì thế gần như ngay lập tức dùng hết công lực, đá viên đá đến chỗ bà ta.
Quỷ Bà Bà đã giao chiến với Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi một lúc lâu, thể lực và nội lực đều hao tổn nghiêm trọng, động tác tất nhiên không còn nhanh nhẹn như trước nữa, nếu là thường ngày, bà ta có lẽ có năng lực né tránh được viên đá này, nhưng lúc này lại bị viên đá trúng vào cẳng chân. Viên đá cực kỳ mạnh mẽ trực tiếp xuyên qua cẳng chân bà ta, tạo ra một lỗ thủng. Cẳng chân bị thương nặng khiến động tác bà ta chậm lại, Quân Dĩ Nguy và Tạ Đạo Vi ngay lập tức đuổi theo, một trước một sau bao vây Quỷ Bà Bà.
“Lúc trước nên giết hết các ngươi!” Quỷ Bà Bà thực hối hận lúc cánh chim còn chưa đủ lớn trước kia không giết chết hai người các nàng.
“Ngươi nói nhiều quá!” Quân Dĩ Nguy cũng không phải là Mạc Nhàn, nàng đã trải qua bao chiến trường, đã có thể giết người không chớp mắt, cho nên nàng cũng không vì Quỷ Bà Bà cùng đường bí lối mà nhân từ nương tay. Vừa lúc Quỷ Bà Bà muốn phản kϊƈɦ lần cuối, Quân Dĩ Nguy mặt không biểu cảm chém rớt đầu Quỷ Bà Bà.
Đầu Quỷ Bà Bà vừa rơi xuống đất, vô số loại độc vật không kể xiết liền dần dần tan đi.
Không ít độc vật bò khỏi thân thể Quỷ Bà Bà, lập tức thân thể bà ta khô như gỗ mục.
Tạ Đạo Vi nhìn đầu Quỷ Bà Bà rơi xuống đất, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn có chút không yên tâm. Nàng móc trong ngực ra một bao thuốc bột, rắc lên thân thể Quỷ Bà Bà, thân thể bà ta lập tức biến thành một bãi máu loãng.
Để giết chết Quỷ Bà Bà, thân thể Quân Dĩ Nguy bị không ít độc vật lợi hại xâm nhập, vừa rồi đối chiến với Quỷ Bà Bà nên mới cố gắng áp chế chuyện lục phủ ngũ tạng không thoải mái, sau khi kết thúc cảm giác khó chịu thực sự đã không thể áp được. Nàng biết Tạ Đạo Vi có thể giảm bớt được thống khổ cho mình, nhưng là nàng lại không muốn mở miệng xin Tạ Đạo Vi giúp đỡ.
Tạ Đạo Vi nhìn biểu tình của Quân Dĩ Nguy càng lúc càng khó coi, khẽ nhíu mày, mấy độc vật này không thể so với lần trước, đều là bảo vật của bà ta, muốn đuổi đi hết thật sực phải có thời gian, nhất thời sẽ không giải hết được. Vì thế Tạ Đạo Vi duỗi tay nhét vào miệng Quân Dĩ Nguy một viên thuốc, tạm thời ngăn chặn những độc vật đó.
Quân Dĩ Nguy nuốt viên thuốc vào xong, khó chịu quả nhiên giảm bớt không ít.
“Trêи người của ngươi có một số loại cổ hơi phiền phức, đi cứu Tạ Dĩ Quân trước rồi cùng nhau giải.” Tạ Đạo Vi nói xong liền dùng khinh công phóng qua đầm lầy.
Tuy rằng Quân Dĩ Nguy hơi ngừng một lát, nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Các nàng đồng thời đến nhà gỗ, Quân Dĩ Nguy mở cửa tiến vào trước.
Chỉ thấy ánh mắt Tạ Dĩ Quân đã dại ra, đang ngâm bên trong một thùng nước, bên trong cũng có không ít độc vật, giống như là máu thịt của mấy loại động vật này đó. Quân Dĩ Nguy cảm thấy một màn này rất quen thuộc, đúng rồi, trong mộng của nàng, khi nàng còn nhỏ cũng thường xuyên bị Tạ Đạo Vi ngâm như vậy. Hôm nay giao thủ với Quỷ Bà Bà, cho dù độc vật có vào cơ thể, cũng không chết đi, đại khái là không thoát khỏi liên quan đến chuyện đó.
Tạ Đạo Vi đến gần Tạ Dĩ Quân, đưa tay muốn kiểm tra hơi thở của Tạ Dĩ Quân, Tạ Dĩ Quân đột nhiên mở to mắt, mở miệng muốn cắn Tạ Đạo Vi.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Dĩ Quân mở miệng, nhận thấy được nguy hiểm, liền dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay chắn trước Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi cũng lập tức điểm huyệt Tạ Dĩ Quân, Tạ Dĩ Quân liền hôn mê, đồng thời cũng đút cho Tạ Dĩ Quân một viên thuốc.
Bàn tay Quân Dĩ Nguy đã bị Tạ Dĩ Quân cắn ra một dấu răng, máu đen lộ ra ngoài.
“Ngươi nhiều chuyện.” Tạ Đạo Vi hơi nhíu mi nói, mình bị cắn cũng không sao, thân thể nàng là thuốc, có thể tự giải. Quân Dĩ Nguy bị cắn, vấn đề không lớn, thêm ít nhiều mấy loại cổ nữa, nhưng trong cơ thể Quân Dĩ Nguy toàn là kϊƈɦ độc, cũng có không ít cổ, Tạ Dĩ Quân cắn Quân Dĩ Nguy, Tạ Dĩ Quân nguy hiểm hơn nhiều, hiện tại chẳng những phải đuổi cổ cho Tạ Dĩ Quân, còn phải giải độc, thật quá phiền toái.
Quân Dĩ Nguy nghe xong thật không vui, mình thay nàng chắn một cái, nàng còn ngại mình nhiều chuyện, do đó Quân Dĩ Nguy cũng cảm thấy là mình nhiều chuyện.
“Đưa tay lại đây!” Tạ Đạo Vi nói với Quân Dĩ Nguy.
“Làm gì?” Tuy rằng ngữ khí Quân Dĩ Nguy khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Thoa thuốc, tay ngươi mới mau hết, cũng sẽ không để lại sẹo!” Tạ Đạo Vi thoa một ít thuốc bột vào tay Quân Dĩ Nguy.
“Ngươi để ý ta có sẹo hay không sao?” Quân Dĩ Nguy nhìn bàn tay được thoa thuốc của mình xong nhướng mày hỏi Tạ Đạo Vi.
“Mạc Nhàn để ý.” Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
“Đây xem như là quan tâm Mạc Nhàn sao?” Quân Dĩ Nguy tiếp tục hỏi, nàng đột nhiên cảm giác tốt hơn chút rồi.
Tạ Đạo Vi cũng không trả lời Quân Dĩ Nguy, nàng đánh giá nhà gỗ này một chút, quyết định tạm thời ở lại nhà gỗ này, dù sao cổ độc trong cơ thể Quân Dĩ Nguy và Tạ Dĩ Quân cũng phải nhanh chóng giải trừ, nếu không sẽ phải dùng cách phiền toái hơn nhiều.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi không có phủ nhận, đó chính là thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.