Tiểu Tỷ, Bất Hung

Chương 34

Minh Dã

27/03/2021

“Đó là đương nhiên, dược có loại dễ ngửi cũng có loại không dễ ngửi, tất nhiên ta sẽ không để bản thân mình mang theo mùi vị không dễ ngửi.” Tạ Đạo Vi làm ra bộ dáng ngươi không biết nhiều giảng giải nói.

“Nhưng mùi hương lại còn thay đổi nữa?” Mạc Nhàn lại hỏi tiếp, nếu nói là mùi hương cơ thể không phải là cố định mới đúng sao?

“Hương vị cơ thể vốn sẽ thay đổi, khi ngươi khỏe mạnh với ngươi không khỏe hương vị sẽ khác nhau, ăn uống khác nhau cũng khác, ăn thịt với ăn rau cũng sẽ khác nhau, nói như vậy, thân thể tốt dễ ngửi hơn thân thể bệnh, ăn rau dễ ngửi hơn ăn thịt. Huống chi ta lấy thân thể ta làm thuốc dẫn, sử dụng dược vật khác nhau, tất nhiên hương vị cũng không giống nhau.” Hôm nay Tạ Đạo Vi thật ra lại có thể nhẫn nại giải thích cho Mạc Nhàn hiểu.

“Như vậy à, ta thích ăn thịt như vậy, à không, ta ăn tạp, cái gì cũng thích ăn, trước kia ngày nào cũng ăn độc, chẳng phải sẽ hôi lắm sao? Nhưng ta không ngửi được mùi hôi của mình a, ngươi giúp ta ngửi thử xem, có phải ta hôi lắm không?” Mạc Nhàn khẩn trương đem thân thể mình dán sát vào người Tạ Đạo Vi, để Tạ Đạo Vi nghe hương vị trêи người mình, rốt cục là có hôi hay không hôi.

Cả người Mạc Nhàn đều sắp dán đến thân thể nàng, tư thế như vậy làm Tạ Đạo Vi thực không được tự nhiên, bởi vì chưa có ai gần nàng như vậy bao giờ, nhất là Mạc Nhàn khoa trương giơ nách lên trước mặt mình. Nếu là thường ngày, Tạ Đạo Vi khẳng định trực tiếp đá bay Mạc Nhàn, nhưng hôm nay nghĩ đến Mạc Nhàn đợi mình một ngày, liền nhịn xuống. Bất quá ở gần như vậy, xác thật ngửi được hơi thở trêи người Mạc Nhàn, cũng không khó nghe, thậm chí còn có một cổ hương vị thiếu nữ nhàn nhạt, trước kia nàng không quá chú ý, đại khái là vì mùi dược hương trêи người mình nồng hơn.

“Là mùi gì, có hôi không?” Mạc Nhàn khẩn trương hỏi, hiển nhiên là nàng để ý đến người mình có mùi hôi gì không.

“Có, rất hôi, cho nên ngươi mau cút xa cho ta một chút.” Tạ Đạo Vi nói, nhẹ nhàng đẩy Mạc Nhàn ra, để Mạc Nhàn cách xa nàng một chút, hai người thân cận quá, làm nàng không được tự nhiên.

“Thật sao?” Mạc Nhàn chưa từ bỏ ý định ngửi dưới nách của mình, mình cũng không ngửi được mùi gì a! Chẳng lẽ là do mình ngửi mỗi ngày quen rồi, nên không thấy gì, nhưng những người khác cũng không ai nói mình hôi hết mà.

“Sau này ta ít ăn thịt lại đi, nhưng không ăn thịt ăn cơm còn gì ngon nữa, nếu không tỷ tỷ cũng luyện cho ta một bình dược hương đi?” Đối với chuyện ăn thịt Mạc Nhàn khó có thể dứt bỏ, mà nàng lại rất muốn thơm thơm như Tạ Đạo Vi vậy, chuyện Tạ Đạo Vi cảm thấy người nàng không dễ ngửi còn khiến nàng quan tâm hơn cả chuyện Tạ Đạo Vi thấy nàng đen nữa.

Tạ Đạo Vi cảm thấy Mạc Nhàn rối rắm vấn đề mình hôi hay không hôi liền cảm thấy rất buồn cười, bất quá giờ nàng cũng không rảnh tiếp tục bồi Mạc Nhàn làm bậy.

“Ngươi ngồi xuống, rốt cục là chỗ nào không hiểu?” Tạ Đạo Vi trở lại chuyện chính hỏi.

Mạc Nhàn thấy bộ dáng cùng vẻ mặt nghiêm nghị của Tạ Đạo Vi, đành phải đem vấn đề hôi hay không hôi của mình tạm thời đặt ở trong lòng, đem lực chú ý thu lại, cũng không dám thân cận với Tạ Đạo Vi, sợ Tạ Đạo Vi ngửi được mùi gì kỳ quái trêи cơ thể mình.

Đối với thần dương kiếm pháp, thực ra Mạc Nhàn không có nghi vấn gì quá lớn, vừa rồi là do tùy ý nói lung tung để lấy cớ mà thôi, vậy chỉ có thể làm ra bộ dáng nghiêm túc tiếp thu, sau đó nghe Tạ Đạo Vi giải đáp.

Rõ ràng đa số đều hiểu, nhưng nghe Tạ Đạo Vi nói lại không cảm thấy buồn tẻ gì cả, Mạc Nhàn thầm nghĩ, âm thanh của Tạ Đạo Vi thật là dễ nghe, chỉ là thường ngày cái miệng không nói mấy lời hay đâu, một hai phải nói mấy lời khó nghe mới chịu. Thật ra Tạ Đạo Vi lớn lên đặc biệt xinh đẹp, kỳ thật nàng cũng không phải rất giống phu nhân, mới gặp cảm thấy có chút giống thôi, càng nhìn nhiều lại càng không giống, ngũ quan còn muốn tinh xảo hơn, Mạc Nhàn cảm thấy qua mấy năm nữa, Tạ Đạo Vi hẳn là sẽ đẹp hơn phu nhân nhiều. Phỏng chừng Tạ Đạo Vi giống cha nàng, hình như là Sở gia Sở công tử gì đó, thân phận cũng thật khó lường. Nghe nói Sở công tử kia cũng là tuấn tú đến muốn mệnh, người nào gặp qua cũng nói Sở công tử tài thế vô song, đáng tiệc là thân thể không tốt lắm, bệnh quá nhiều. Những người gặp qua đều nói Sở công tử còn đẹp hơn cha nàng, khí chất còn đặc biệt tốt, nhưng cũng có số ít người cảm thấy cha nàng đẹp hơn, chỉ là bởi vì thân phận địa vị không bằng Sở công tử, lại là tiểu bạch kiểm, nên xem ra vẫn kém Sở công tử khí chất cao quý, thuyết phục nhân tâm. Sau đó cũng có người nói, Tạ Đạo Vi càng lớn càng giống cha.

Những chuyện này Mạc Nhàn đều nghe được mấy ma ma với nha hoàn tán gẫu lúc rảnh rỗi. Lúc ấy nàng còn suy nghĩ, phu nhân thích nam nhân tuấn tú. Trước kia nàng còn tò mò Sở công tử bệnh chết kia tuấn tú đến thế nào, vì nàng cũng chưa từng gặp được nam nhân nào đẹp mắt hơn cha mình, bất quá bây giờ nhìn thấy Tạ Đạo Vi, nàng có thể tưởng tượng được Sở công tử kia rốt cục tuấn tú đến bao nhiêu.

“Bang” Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn nhìn mình, sau đó như đi vào cõi thần tiên, Tạ Đạo Vi nhíu mi, dùng sách đánh vào đầu Mạc Nhàn một cái.

Mạc Nhàn sờ sờ cái đầu bị đánh đau, lúc này mới phát hiện mình suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn.



“Nếu ngươi không có tâm tư nghe, hà tất lãng phí thời gian của ta?” Ngữ khí Tạ Đạo Vi không vui nói.

“Ta có đang nghe, chỉ là ta có thể nhất tâm nhị dụng*, ta đều nghe hiểu.” Mạc Nhàn giảo biện

*nhất tâm nhị dụng: một lòng làm hai ba chuyện khác nhau.

“Vừa rồi ta nói cái gì?” Tạ Đạo Vi có chút không tin hỏi.

Mạc Nhàn liền lấy nguyên bản hiểu biết của mình giải thích cho Tạ Đạo Vi nghe một lần.

“Nếu như đã hiểu ngươi có thể trở về.” Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn quả nhiên là hiểu, tuy rằng không biết được có phải là vừa rồi nghe hiểu hay đã hiểu trước đó rồi không, liền đuổi Mạc Nhàn về.

Kỳ thật Mạc Nhàn còn muốn ngồi đây thêm một chút, tuy rằng nàng cũng không biết mình ở lại làm cái gì, dù sao cũng cảm thấy mình cũng nguyệt ý ngây ngốc bên người Tạ Đạo Vi thêm một chút. Vì sao mình lại nguyện ý ở bên ngây ngô bên người Tạ Đạo Vi đây? Nhất định là do Tạ Đạo Vi rất thơm rồi, không sai, nhất định là như vậy. Nói đến thơm, Mạc Nhàn lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Tạ Đạo Vi ghét bỏ mình hôi, lập tức liền đứng dậy, nàng nhất định phải giải quyết vấn đề này.

“Tỷ tỷ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi về trước.” Mạc Nhàn nói, liền đứng dậy đi trở về.

Trở về phủ của mình, thấy Thủy Hương cũng không ở trong chỗ nàng, nàng liền đi đến phòng Thủy Hương.

Nàng thấy Thủy Hương đang ở trong phòng thêu một cái khăn tay hình hoa đào, đã sắp thêu xong rồi.

“Thủy Hương tỷ tỷ, khăn tay ngươi thêu thật đẹp này là cho ta sao?” Mạc Nhàn cười hỏi, nàng cảm thấy Thủy Hương đúng là nữ công gia chánh, lại ôn nhu săn sóc, sau này nhất định là hiền thê lương mẫu, cũng không biết nam nhân nào có phúc phận này.

“Uhm, ta thấy muội có một cái khăn tay, cả ngày mang trêи mình nhìn có chút cũ, cũng không thấy muội đổi đi, ta liền thêu một cái mới cho muội.” Quần áo Mạc Nhàn sở hữu đều là do Thủy Hương chuẩn bị, tất nhiên biết trêи người Mạc Nhàn có khăn tay, cả ngày đều mang trêи người, chỉ là nàng không biết lai lịch của khăn tay này.

Mạc Nhàn biết Thủy Hương đang nói đến khăn tay Tạ Đạo Vi ngày đó ném trêи mặt mình, ban đầu nàng giữ lại là bởi vì khăn tay kia có mùi thuốc, có thể giảm bớt độc trêи người này. Sau này mùi thuốc trêи khăn tay cũng đã bay hết, nhưng rốt cục khăn tay này cũng cùng nàng vượt qua tháng ngày gian nan, tất nhiên là luyến tiếc ném bỏ, sau đó để lại trêи người càng lâu, lại càng luyến tiếc ném đi.

“Khăn tay đó dùng lâu nên quen rồi, cũng có cảm tình, không nhất định phải đổi, nhưng mà Thủy Hương tỷ tỷ thêu khăn tay cho ta, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt.” Mạc Nhàn nói.

“Khăn tay này ở đâu mà có, nguyên liệu thật là cực tốt, đường thêu cũng là nhất đẳng, giống như nguyên liệu trong phủ đặc biệt cấp cho đại tiểu thư với phu nhân dùng.” Thủy Hương tò mò hỏi. Phu nhân với đại tiểu thư sở hữu đều là nguyên liệu tốt nhất, cho dù Mạc Nhàn có trở thành nhị tiểu thư Tạ gia, nguyên liệu được dùng cũng chỉ cùng cấp với Tạ Chương mà thôi, so với đại tiểu thư vẫn có chút khác biệt.

“Không biết nữa, lúc ta mới vào phủ cha ta cho ta.” Mạc Nhàn nói dối, nàng cũng không muốn cho Thủy Hương biết mình giữ khăn tay của Tạ Đạo Vi nhiều năm như vậy, chỉ sợ Thủy Hương dùng loại biểu tình ta hiểu rõ cười nàng, cứ cảm thấy thật thẹn thùng.

“Khó trách.” Thủy Hương liền tin ngay.

“Thủy Hương, ngươi ngửi thử xem, trêи người ta có phải hôi lắm không?” Mạc Nhàn vẫn nhớ chuyện Tạ Đạo Vi nói nàng hôi vừa nãy.



“Không có a.” Thủy Hương không ngửi đã trả lời ngay, ở bên cạnh Mạc Nhàn năm năm, trêи người Mạc Nhàn cũng không có mùi gì hôi cả.

“Ngươi ngửi lại xem rồi nói.” Thấy Thủy Hương không ngửi mà đã trả lời, Mạc Nhàn cảm thấy Thủy Hương trả lời không có sức thuyết phục, liền để Thủy Hương ngửi lại rồi mới nói.

Thủy Hương bất đắc dĩ, không thể không ngửi một chút.

“Xác thật không có mùi gì lạ, muội làm sao vậy?” Thủy Hương hỏi.

Mạc Nhàn liền đem chuyện Tạ Đạo Vi chê mình hôi nói cho Thủy Hương nghe.

“Ta xác định trêи người muội không có mùi lạ, nhất định là đại tiểu thư cố ý trêu muội.” Thủy Hương cười nói, nàng rất khó tưởng tượng người nghiêm nghị như đại tiểu thư vậy mà lại cố ý lừa Mạc Nhàn.

“Thật sao?” Mạc Nhàn nghe Thủy Hương nói như vậy vẫn còn có chút không yên tâm hỏi ngược lại.

“Thật.” Thủy Hương khẳng định nói.

Thấy Thủy Hương khẳng định như vậy, lúc này Mạc Nhàn mới thoáng yên tâm. Nghĩ đến Tạ Đạo Vi trêи người có mùi thơm, nàng đột nhiên tò mò, trêи người Thủy Hương có mùi thơm hay không. Vì thế Mạc Nhàn tiến xác lại người Thủy Hương ngửi một chút, quả nhiên cũng rất thơm.

“Thủy Hương tỷ tỷ, ngươi cũng thơm.” Mạc Nhàn nói với Thủy Hương. Tuy rằng Thủy Hương cũng thơm, nhưng nàng vẫn cảm thấy mùi dược hương trêи người Tạ Đạo Vi hấp dẫn mình hơn.

“Ngươi cũng thơm.” Thủy Hương không khỏi mỉm cười nói.

“Thật sao?” Mạc Nhàn nghi ngờ hỏi.

Thủy Hương gật đầu, nàng cắt sợ chỉ một cái, đem khăn tay hoa đào vừa thêu tốt đưa cho Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn rất vui vẻ tiếp nhận khăn tay thêu hoa đào. Sau đó hai người lại nói thêm chút chuyện Mạc Nhàn mới quay trở về phòng của mình.

Trở lại phòng xong, Mạc Nhàn đem khăn tay của Tạ Đạo Vi với khăn tay của Thủy Hương để cạnh nhau, nàng thấy khăn tay của Thủy Hương mới đẹp, hoa đào hồng hồng tươi đẹp, nàng rất thích. Còn khăn tay của Tạ Đạo Vi, nàng rất luyến tiếc khi ném đi, cầm lấy khăn tay Tạ Đạo Vi không tự giác đặt lên mũi của mình ngửi một cái, chỉ là đây là khăn tay ở bên cạnh nàng nhiều năm, đã sớm không còn mùi dược hương như trêи người Tạ Đạo Vi nữa, không hiểu sao, nàng có chút thất vọng. Nàng suy nghĩ nên để khăn tay này lại người Tạ Đạo Vi, hút một chút mùi hương trêи người Tạ Đạo Vi mới được.

Ngày kế, Mạc Nhàn còn có chút không yên tâm, liền hỏi vài nha hoàn quen biết, thậm chí hỏi Bạch Thuật, xác định người mình không hôi mới yên tâm một chút.

Tạ Đạo Vi cũng thật xấu xa, cố ý lừa mình, trong lòng nàng bất mãn nghĩ đến, nàng lo lắng muốn chết, sợ mình hôi thật. Bất quá trong quá trình này, nàng cũng ngửi được mùi hương trêи người mấy nha hoàn, vì thế Mạc Nhàn đưa ra kết luận, không phải ai cũng thơm, nhưng nữ tử thường thơm hơn, chỉ là ngửi qua nhiều như vậy, trước sau nàng vẫn cảm thấy cổ dược hương trêи người Tạ Đạo Vi là thơm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tỷ, Bất Hung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook