Chương 3
Kim Huyên
17/12/2015
"Nói một chút coi." Hắn tùy ý lên tiếng.
"Nô tỳ từ trong thư phát hiện rất nhiều phân hào thương hành cũng bởi vì thương phẩm hàng hóa thiếu hụt mà gặp phải khốn cảnh kinh doanh, những nguồn cung cấp hàng hóa thương phẩm kia, trừ những thứ thương đội thương hành mua giao dịch bên ngoài, chẳng lẽ không có thể do thương hành Đoàn gia của chúng ta thu mua cung cấp sao?"
"Ngươi cho rằng thương đội tồn tại là vì sao? Nếu như những thứ hàng kia dễ dàng thu mua như thế, thương đội cần gì phải cực khổ đến nơi xa xôi như vậy thu mua thương phẩm cùng hàng hóa? Nhưng nếu tất cả do chúng ta tự mình thu mua , vậy sẽ hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực ngươi biết không?"
"Nô tỳ chỉ là thu mua những thương phẩm thừa thãi, giống như Lam châu thừa thãi tơ lụa, Diêu Châu thừa thãi ngọc, Kỳ Châu núi non trùng điệp nên thừa thãi các lọai da thú, chúng ta thu mua những thứ đồ này ——"
"Có câu nói là đầu cơ kiếm lợi, những sản vật thừa thãi này căn bản cũng không đáng tiền."
"Không bao nhiêu tiền vừa đúng có thể thu mua với giá thấp, lại đem hàng hóa vận chuyển về rồi bán ra với giá cao."
"Ngươi nói chính là tất cả thương đội thương hành làm những chuyện như vậy."
"Không sai, nhưng thương đội đi đi về về mất hai lần thời gian đi đường, chúng ta lại chỉ cần một lần thời gian đi đường là đủ, hơn nữa ít đi việc thu mua từ các thương đội khác, thương hành của chúng ta có thể tiết kiệm đi không ít ngân lượng."
Đoàn Lỗi nhíu chặt chân mày, nghiêm túc suy tư tính khả thi.
Theo hắn được biết, các thương đội của thương hành trong liên thương hội ai cũng có việc của riêng mình, thương đội phụ trách Lam Châu thì chỉ đi đường đến Lam Châu, Diêu Châu có thương đội Diêu Châu phụ trách , Kỳ Châu có thương đội Kỳ Châu phụ trách , không có bất kỳ một thương hành nào có thể làm việc thu mua ở tất cả các châu , bởi vì việc này làm hao tốn rất nhiều vật lực cùng nhân lực. Cho nên liên thương hội mới phải xuất hiện, phân công lẫn nhau hợp tác, cùng nhau chia lợi ích.
Cái gọi là lợi ích cũng chỉ là cùng phân chia thương phẩm, trong đó thương phẩm ở thương đội mua bán chênh lệch giá tuyệt đối là có thể có lợi .
Do thương hành Đoàn gia chủ động thu mua vận chuyển sao?
Đòan Lỗi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được, mặc dù bởi như vậy việc phụ trách đi thu mua hang hóa sẽ cần nhiều nhân lực hơn, nhưng chỉ cung cấp hàng hóa cho một gian thương hành , căn bản không cần thương đội lớn có hơn mười người, chỉ cần hai ba người hoặc bốn năm người khỏe mạnh có bản lĩnh là đủ.
Ừ, thử một chút xem sao.
"Đi gọi Lý Hành thủ cùng Trương hành thủ đến." Hắn đột nhiên mở miệng nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Linh Lan nhanh chóng gật đầu, lĩnh mệnh đi, trên mặt mang nụ cười sáng lạn.
Đó cũng không phải là biện pháp nàng nghĩ ra được, mà là trước khi sống lại, phân hào của thương hành Đoàn gia từng gian đóng cửa, sau cùng chỉ còn tồn tại hai gian, thiếu gia mang toàn bộ tinh thần bỏ vào hai gian phân hào này, cũng không từ vất vả chuyên cần đi lại giữa phân hào ở hai châu, không ngờ phát hiện ra phương pháp này, nàng chỉ là mang phương pháp này nói ra trước mà thôi.
Tóm lại, có thể tạm hoãn vấn đề khẩn cấp, mà thiếu gia cũng có thể nghỉ lấy hơi.
Thật tốt quá.
"Linh Lan, ngươi ở đây làm gì? Thiếu gia đang tìm ngươi khắp nơi."
"Thiếu gia trở lại?"
"Đang trong thư phòng ở Quan Vân uyển chờ ngươi."
"Ta tới ngay đây."
Linh Lan hướng Vương tổng quản cúi người chào, vội vàng hướng Quan Vân uyển chạy tới.
Thời gian hai năm, vì thay đổi thể chế kinh doanh của thương hành Đòan gia, thiếu gia ngựa không ngừng vó đi đến phân hào của Đòan gia ở các nơi để tìm hiểu tình hình chung, tiến hành cách tân.
Thay đổi tuyệt đối không có khả năng thuận buồm xuôi gió, bọn họ trước hết gặp phải vấn đề về tiền bạc, nếu muốn thu mua nhất định phải có ngân lượng, mà thương hành Đòan gia nếu như có đầy đủ ngân lượng cũng sẽ không bị thành viên liên thương hội chèn ép, dùng chút lý do cự tuyệt cung cấp hàng hóa cho Đoàn gia.
Đối với vấn đề tiền bạc, phu nhân và hai vị hành thủ đều có chung ý tưởng muốn đi ngân hàng tư nhân vay tiền, nhưng thiếu gia lại không đồng ý với cách làm đó, người quyết định giảm phân hào của thương hành Đòan gia từ mười bảy thành mười phân hào, lấy ngân phiếu từ việc bán bảy gian phân hào đó mà tiến hàng thu mua hàng hóa.
Phương thức này có thể sẽ làm nhiều người nghi ngờ, nhưng so với việc vay tiền từ ngân hàng tư nhân thì ít nguy hiểm hơn nhiều, dù sao trong mắt người khác, bán đi cũng chỉ là mấy gian phân hào vốn là có thể sẽ đóng cửa của thương hành.
Ý tưởng của Thiếu gia với nàng không mưu mà hợp.
Như vậy có thể thấy thiếu gia rất là lợi hại, nàng là bởi vì trọng sinh, cho nên có nhiều ý tưởng, nhưng thiếu gia lại hòan tòan dựa vào trí thông minh của mình mà suy nghĩ ra.
Hai năm, thời gian trôi qua thật nhanh mà cũng thực chậm.
Nhanh là bởi vì trong nháy mắt đã vượt qua hai năm, chậm là bởi vì nàng chờ hai năm, mong hai năm, lúc này thiếu gia rời đi Đòan gia hai năm đã sắp trở về nhà.
Nàng thật sự nhớ hắn, rất nhớ hắn, tình cảm dành cho hắn kéo dài từ trước khi sống lại cho đến nay, người khác không hiểu, chỉ nàng mới hiểu được.
Trước khi vào thư phòng, nàng hơi chỉnh sửa lại xiêm y, sờ sờ tóc, xác định đã chỉnh chu, lúc này mới hít sâu một hơi, cất giọng nói: “Thiếu gia, nô tỳ là Linh Lan.”
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc mà nàng hằng nhớ nhung, làm hốc mắt Linh Lan nóng lên, nàng hít sâu một lần nữa, rồi mới giơ tay đẩy cửa thư phòng ra, đi vào.”
“Thiếu gia.” Nàng khẽ cúi người.
“Linh Lan, đã lâu không gặp.” Đoàn Lỗi đối với tiểu tỳ hai năm không gặp nhoẻn miệng cười, tâm tình rất tốt.
Trải qua hai năm không ngại vất vả, tự thân tự lực bôn ba ngược xuôi, thương hành Đòan gia đã từng bước từng bước vững chắc, không còn vấn đề thiếu hụt tiền bạc hay hàng hóa. Thậm chí nửa năm trước thương hành còn có lợi nhuận gởi vào ngân hàng tư nhân, cứ theo tình huống này, muốn khôi phục lại như xưa tuyệt đối là có thể.
Đòan Lỗi cảm thấy rất vui mừng, hai năm cực khổ cuối cùng cũng có thành quả, nhưng hắn biết để có được thu hoạch như ngày hôm nay, nhất định phải cảm tạ một người, nếu không có người kia, Đòan gia không thể nào có được thành công nhanh như vậy, người đó chính là tỳ nữ Linh Lan.
“Thiếu gia, đã lâu không gặp. Nhìn ngài hiện tại mặt mày hớn hở, tinh thần sáng láng, nô tỳ rốt cuộc có thể yên tâm.” Linh Lan mỉm cười nói.
“Ngươi là đang lo lắng cho ta sao?”
“Nô tỳ dĩ nhiên lo lắng cho thiếu gia, thiếu gia một thân một mình ròng rã hai năm ở nơi xa, vì thương hành mà bôn ba mệt nhọc, bên cạnh lại không có nô tỳ tùy thân phục vụ, làm sao Linh Lan có thể không lo lắng đây?”
“Ta không phải chỉ có một mình, Lý hành thủ cùng Trương hành thủ vẫn luôn đi cùng ta.”
“Hành thủ đại nhân đã có nhiều năm kinh nghiệm, đã quen cuộc sống dãi nắng dầm sương, thiếu gia lại không giống như vậy.”
“Ý tứ chính là ta thua kém Lý hành thủ, Trương hành thủ sao? Đòan Lỗi sắc mặt tối dần.
“Cái gì?” Linh Lan cả kinh, vội vàng nói: “Thiếu gia, nô tỳ không phải ý này.”
“Ta chỉ đùa ngươi thôi” Đòan Lỗi bỗng nhiên toét miệng nói.
“A?” Linh Lan há miệng cứng lưỡi, hiển nhiên là đã ngạc nhiên đến ngốc trệ.
“Tới đây.” Đoàn Lỗi vẻ mặt ôn hòa hướng nàng ngoắc ngoắc tay.
Linh Lan trừng mắt nhìn, mang theo nghi ngờ đi lên phía trước.
“Mở ra nhìn xem.” Đòan Lỗi chỉ vào một gói đồ nhỏ bọc bằng vải xanh nói với nàng.
Nàng ngoan ngõan đi lên trước, đem bọc đồ mở ra, chỉ thấy bên trong có rất nhiều trang sức mỹ lệ, dây chuyền, vòng tay, tram cài tóc, đủ lọai kiểu dáng, đẹp không sao tả xiết, giá trị phi phàm.
“Thích không?” Đòan Lỗi lên tiếng hỏi, khiến nàng ngẩn người, không rõ chân tướng mà nhìn hắn.
“Thiếu gia, những vật này là…”
“Tặng cho ngươi.” Đoàn Lỗi đối với nàng mỉm cười nói.
Linh Lan khó có thể tin mở to mắt. “Tặng cho…. nô tỳ sao?”
“Đúng.”
“Những thứ này…tòan bộ?”
“Không sai.” Hắn nhìn nàng chăm chú, cười càng thêm rực rỡ.
“Ách…” Linh Lan đột nhiên không biết phản ứng như thế nào, nhiều thứ quý giá như vậy, tòan bộ đều tặng cho nàng? Đây rốt cuộc là tại sao? Tuy nói làm nô tỳ được chủ nhân ban thưởng chhỉ cần nhận lấy là tốt rồi, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Vì… cái gì, thiếu gia?” Nàng thận trọng hỏi.
Phản ứng của nàng làm Đoàn lỗi nhíu mày, hắn cho rằng nằng sẽ vui mừng hớn hở nhận quà hắn tặng, kết quả không những nàng không vui mừng như tưởng tượng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt thận trọng, đây là chuyện gì đang xảy ra?
“Ngươi không thích những thứ này sao?” Hắn hỏi nàng.
“Không, nô tỳ rất thích, chỉ là vì sao phải tặng nô tỳ những thứ quý giá này? Nô tỳ rất sợ, nhận lấy thì ngại.”
“Sợ cái gì, có gì mà phải ngại? Thương hành Đòan gia trong vòng hai năm mà được như ngày hôm nay, ngươi có công thật lớn, những thứ ban thưởng này ngươi đáng được nhận.”
“Nô tỳ thân là người làm, vốn nên vì tử tử mà tận tâm tận lực, không dám giành công.” Linh Lan lắc đầu mà nói.
“Ngươi không phải đang giành công, nhưng đáng thửơng thì ta thưởng. Nhận đồ rồi đứng lên đi.” Đòan Lỗi nói.
“Dạ, nô tỳ cảm ơn thiếu gia ban thưởng.” Thấy thiếu gia kiên quyết, Linh Lan cung kính phúc thân, chỉ có thê nhận lấy, để sang một bên.
Đòan Lỗi quan sát nàng, phát hiện hai năm không gặp, tiểu tỳ này hình như cao lên không ít. Trong trí nhớ nàng còn là bộ dáng bé gái, nhìn một cái cũng biết là tuổi còn nhỏ, nhưng bây giờ hòan tòan là bộ dạng cô nương, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người, khí chất bất phàm.
“Linh Lan, ngươi bao nhiêu tuối rồi?” Quỷ thần xui khiến, hắn mở miệng hỏi.
“Nô tỳ 17.”
“Cũng nên lập gia đình rồi, đã có đối tượng thích hợp chưa?”
Linh Lan cả kinh không dứt, không biết tại sao thiếu gia lại hỏi như thế? Chẳng lẽ hắn hứa gả nàng cho người ta sao? Nàng tất nhiên không dám hy vọng xa vời rằng thiếu gia coi trọng mình nên mới hỏi như vậy, bởi vì thiếu gia không phải là người háo sắc, nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn.
“Không có, nô tỳ không muốn gả cho ai, chỉ muốn ở bên cạnh phu nhân và thiếu gia phục vụ cả đời.” Nàng làm việc nghĩa không chùn bước, kiên định đáp.
“Ngươi bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, có biết cả đời dài bao nhiêu?” Đoàn Lỗi bật cười nói.
“Nô tỳ mặc kê, nô tỳ đã quyết định.” Linh Lan kiên định lắc đầu nói. “ Năm đó tiên phụ đột nhiên bệnh qua đời, không phải phu nhân thiện tâm thu dữơng ô tỳ lúc đó chỉ mới tám tuổi, nô tỳ không chừng đã sớm chết đói đầu đường. Phu nhân và Đòan gia đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời không quên.”
“Mặc dù ngươi nói đại ân đại đức lớn như vậy, nhưng ngươi đã nghĩ vậy, thì cứ như vậy đi, chỉ là tương lai nếu ngươi có người trong lòng, thay đổi tâm ý muốn cùng đối phương rời khỏi nơi này, Đòan gia cũng sẽ không vì vậy mà làm khó ngươi, điểm này trước hết để cho ngươi biết.”
"Nô tỳ không hiểu." Linh Lan trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu thiếu gia nói lời này là có ý gì.
"Nói đơn giản bắt đầu từ hôm nay, ngươi không phải là nô tỳ Đoàn gia nữa ."
Sét đánh ngang tai!
"Thiếu gia!" Linh Lan khiếp sợ kêu lên, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt liền té quỵ dưới đất."Ngài muốn đuổi nô tỳ rời đi lúc này sao? Nô tỳ có phải hay không đã làm chuyện gì sai, xin ngài cho nô tỳ thêm một cơ hội, không cần đuổi nô tỳ đi."
"Ai nói muốn đuổi ngươi đi ?" Đoàn Lỗi cau mày nói.
"Nhưng ngài nói bắt đầu từ hôm nay nô tỳ không còn là nô tỳ Đoàn gia . . . . . ."
"Không còn là nô tỳ không có nghĩa là muốn đuổi ngươi đi, ngươi trước đứng lên đi."
"Ngài thật không phải là muốn đuổi nô tỳ đi?" Linh Lan biểu lộ vẻ mặt lo lắng sợ hãi.
Thấy nàng vẫn quỳ trên mặt đất không dậy nổi, Đoàn Lỗi trực tiếp tiến lên kéo nàng .
"Không phải nô tỳ có ý tứ là, sau này ngươi ở Đoàn gia không còn là thân phận nô tỳ , không cần làm tiếp công việc của nô tỳ , cũng không phải ý tứ muốn đuổi ngươi đi." Hắn nói với nàng.
"Không phải nô tỳ, không cần làm tiếp công việc của nô tỳ , vậy nô tỳ nên làm cái gì?" Linh Lan không hiểu nhìn hắn.
"Hai năm qua ngươi đều đang làm gì?" Đoàn Lỗi không trả lời mà hỏi lại.
Linh Lan trừng mắt nhìn, hai năm qua. . . . . .
"Giúp phu nhân sửa sang lại một chút sổ sách của thương hành ."
Đây cũng là chuyện hai năm qua nàng làm nhiều nhất, vừa bắt đầu nàng chỉ là len lén giúp một tay, giúp phu nhân phân loại sổ sách, để cho nàng dễ dàng kiểm tra, thỉnh thoảng phát hiện sổ sách có vấn đề, liền nhắc nhở phu nhân sửa lại, kết quả phu nhân phát hiện nàng càng nhìn càng không hiểu sổ sách, từ đó về sau việc giúp đỡ phu nhân sửa sang lại sổ sách, thẩm tra đối chiếu giấy tờ thì trở thành việc của nàng.
Cũng vì vậy, mà hiện tại trong Đoàn phủ từ Phu nhân cho tới đại thúc gác cổng đều đối với nàng có vài phần kính trọng, bội phục không thôi.
"Không sai." Đoàn Lỗi gật đầu, cặp mắt sáng ngời, thần thái sáng láng.
Từ sau khi nghe mẹ nói về chuyện của nàng, hắn nhất thời có loại cảm giác như nhặt được báu vật, không ngờ tiểu tỳ Linh Lan này lại có tài năng như thế, hơn nữa hai năm trước đối với kinh doanh thương hành đưa ra những ý tưởng độc đáo, cho thấy nàng có tính chất đặt biệt của thương nhân cùng khí chất của tài nữ.
Viên Minh Châu này đã được hắn phát hiện, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị lu mờ đi.
"Ngươi về sau ở bên cạnh ta giúp ta sửa sang lại thương hành trương mục đi, lấy năng lực của ngươi làm tỳ nữ quá lãng phí. Mỗi tháng ta đều sẽ trả ngươi tiền công, giống như là người làm vậy. Ngươi cảm thấy như thế nào?" Hắn hỏi nàng.
Linh Lan đột nhiên trợn to cặp mắt khó có thể tin, không ngờ sẽ là kết quả này.
"Nô tỳ từ trong thư phát hiện rất nhiều phân hào thương hành cũng bởi vì thương phẩm hàng hóa thiếu hụt mà gặp phải khốn cảnh kinh doanh, những nguồn cung cấp hàng hóa thương phẩm kia, trừ những thứ thương đội thương hành mua giao dịch bên ngoài, chẳng lẽ không có thể do thương hành Đoàn gia của chúng ta thu mua cung cấp sao?"
"Ngươi cho rằng thương đội tồn tại là vì sao? Nếu như những thứ hàng kia dễ dàng thu mua như thế, thương đội cần gì phải cực khổ đến nơi xa xôi như vậy thu mua thương phẩm cùng hàng hóa? Nhưng nếu tất cả do chúng ta tự mình thu mua , vậy sẽ hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực ngươi biết không?"
"Nô tỳ chỉ là thu mua những thương phẩm thừa thãi, giống như Lam châu thừa thãi tơ lụa, Diêu Châu thừa thãi ngọc, Kỳ Châu núi non trùng điệp nên thừa thãi các lọai da thú, chúng ta thu mua những thứ đồ này ——"
"Có câu nói là đầu cơ kiếm lợi, những sản vật thừa thãi này căn bản cũng không đáng tiền."
"Không bao nhiêu tiền vừa đúng có thể thu mua với giá thấp, lại đem hàng hóa vận chuyển về rồi bán ra với giá cao."
"Ngươi nói chính là tất cả thương đội thương hành làm những chuyện như vậy."
"Không sai, nhưng thương đội đi đi về về mất hai lần thời gian đi đường, chúng ta lại chỉ cần một lần thời gian đi đường là đủ, hơn nữa ít đi việc thu mua từ các thương đội khác, thương hành của chúng ta có thể tiết kiệm đi không ít ngân lượng."
Đoàn Lỗi nhíu chặt chân mày, nghiêm túc suy tư tính khả thi.
Theo hắn được biết, các thương đội của thương hành trong liên thương hội ai cũng có việc của riêng mình, thương đội phụ trách Lam Châu thì chỉ đi đường đến Lam Châu, Diêu Châu có thương đội Diêu Châu phụ trách , Kỳ Châu có thương đội Kỳ Châu phụ trách , không có bất kỳ một thương hành nào có thể làm việc thu mua ở tất cả các châu , bởi vì việc này làm hao tốn rất nhiều vật lực cùng nhân lực. Cho nên liên thương hội mới phải xuất hiện, phân công lẫn nhau hợp tác, cùng nhau chia lợi ích.
Cái gọi là lợi ích cũng chỉ là cùng phân chia thương phẩm, trong đó thương phẩm ở thương đội mua bán chênh lệch giá tuyệt đối là có thể có lợi .
Do thương hành Đoàn gia chủ động thu mua vận chuyển sao?
Đòan Lỗi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện được, mặc dù bởi như vậy việc phụ trách đi thu mua hang hóa sẽ cần nhiều nhân lực hơn, nhưng chỉ cung cấp hàng hóa cho một gian thương hành , căn bản không cần thương đội lớn có hơn mười người, chỉ cần hai ba người hoặc bốn năm người khỏe mạnh có bản lĩnh là đủ.
Ừ, thử một chút xem sao.
"Đi gọi Lý Hành thủ cùng Trương hành thủ đến." Hắn đột nhiên mở miệng nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Linh Lan nhanh chóng gật đầu, lĩnh mệnh đi, trên mặt mang nụ cười sáng lạn.
Đó cũng không phải là biện pháp nàng nghĩ ra được, mà là trước khi sống lại, phân hào của thương hành Đoàn gia từng gian đóng cửa, sau cùng chỉ còn tồn tại hai gian, thiếu gia mang toàn bộ tinh thần bỏ vào hai gian phân hào này, cũng không từ vất vả chuyên cần đi lại giữa phân hào ở hai châu, không ngờ phát hiện ra phương pháp này, nàng chỉ là mang phương pháp này nói ra trước mà thôi.
Tóm lại, có thể tạm hoãn vấn đề khẩn cấp, mà thiếu gia cũng có thể nghỉ lấy hơi.
Thật tốt quá.
"Linh Lan, ngươi ở đây làm gì? Thiếu gia đang tìm ngươi khắp nơi."
"Thiếu gia trở lại?"
"Đang trong thư phòng ở Quan Vân uyển chờ ngươi."
"Ta tới ngay đây."
Linh Lan hướng Vương tổng quản cúi người chào, vội vàng hướng Quan Vân uyển chạy tới.
Thời gian hai năm, vì thay đổi thể chế kinh doanh của thương hành Đòan gia, thiếu gia ngựa không ngừng vó đi đến phân hào của Đòan gia ở các nơi để tìm hiểu tình hình chung, tiến hành cách tân.
Thay đổi tuyệt đối không có khả năng thuận buồm xuôi gió, bọn họ trước hết gặp phải vấn đề về tiền bạc, nếu muốn thu mua nhất định phải có ngân lượng, mà thương hành Đòan gia nếu như có đầy đủ ngân lượng cũng sẽ không bị thành viên liên thương hội chèn ép, dùng chút lý do cự tuyệt cung cấp hàng hóa cho Đoàn gia.
Đối với vấn đề tiền bạc, phu nhân và hai vị hành thủ đều có chung ý tưởng muốn đi ngân hàng tư nhân vay tiền, nhưng thiếu gia lại không đồng ý với cách làm đó, người quyết định giảm phân hào của thương hành Đòan gia từ mười bảy thành mười phân hào, lấy ngân phiếu từ việc bán bảy gian phân hào đó mà tiến hàng thu mua hàng hóa.
Phương thức này có thể sẽ làm nhiều người nghi ngờ, nhưng so với việc vay tiền từ ngân hàng tư nhân thì ít nguy hiểm hơn nhiều, dù sao trong mắt người khác, bán đi cũng chỉ là mấy gian phân hào vốn là có thể sẽ đóng cửa của thương hành.
Ý tưởng của Thiếu gia với nàng không mưu mà hợp.
Như vậy có thể thấy thiếu gia rất là lợi hại, nàng là bởi vì trọng sinh, cho nên có nhiều ý tưởng, nhưng thiếu gia lại hòan tòan dựa vào trí thông minh của mình mà suy nghĩ ra.
Hai năm, thời gian trôi qua thật nhanh mà cũng thực chậm.
Nhanh là bởi vì trong nháy mắt đã vượt qua hai năm, chậm là bởi vì nàng chờ hai năm, mong hai năm, lúc này thiếu gia rời đi Đòan gia hai năm đã sắp trở về nhà.
Nàng thật sự nhớ hắn, rất nhớ hắn, tình cảm dành cho hắn kéo dài từ trước khi sống lại cho đến nay, người khác không hiểu, chỉ nàng mới hiểu được.
Trước khi vào thư phòng, nàng hơi chỉnh sửa lại xiêm y, sờ sờ tóc, xác định đã chỉnh chu, lúc này mới hít sâu một hơi, cất giọng nói: “Thiếu gia, nô tỳ là Linh Lan.”
“Vào đi.”
Bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc mà nàng hằng nhớ nhung, làm hốc mắt Linh Lan nóng lên, nàng hít sâu một lần nữa, rồi mới giơ tay đẩy cửa thư phòng ra, đi vào.”
“Thiếu gia.” Nàng khẽ cúi người.
“Linh Lan, đã lâu không gặp.” Đoàn Lỗi đối với tiểu tỳ hai năm không gặp nhoẻn miệng cười, tâm tình rất tốt.
Trải qua hai năm không ngại vất vả, tự thân tự lực bôn ba ngược xuôi, thương hành Đòan gia đã từng bước từng bước vững chắc, không còn vấn đề thiếu hụt tiền bạc hay hàng hóa. Thậm chí nửa năm trước thương hành còn có lợi nhuận gởi vào ngân hàng tư nhân, cứ theo tình huống này, muốn khôi phục lại như xưa tuyệt đối là có thể.
Đòan Lỗi cảm thấy rất vui mừng, hai năm cực khổ cuối cùng cũng có thành quả, nhưng hắn biết để có được thu hoạch như ngày hôm nay, nhất định phải cảm tạ một người, nếu không có người kia, Đòan gia không thể nào có được thành công nhanh như vậy, người đó chính là tỳ nữ Linh Lan.
“Thiếu gia, đã lâu không gặp. Nhìn ngài hiện tại mặt mày hớn hở, tinh thần sáng láng, nô tỳ rốt cuộc có thể yên tâm.” Linh Lan mỉm cười nói.
“Ngươi là đang lo lắng cho ta sao?”
“Nô tỳ dĩ nhiên lo lắng cho thiếu gia, thiếu gia một thân một mình ròng rã hai năm ở nơi xa, vì thương hành mà bôn ba mệt nhọc, bên cạnh lại không có nô tỳ tùy thân phục vụ, làm sao Linh Lan có thể không lo lắng đây?”
“Ta không phải chỉ có một mình, Lý hành thủ cùng Trương hành thủ vẫn luôn đi cùng ta.”
“Hành thủ đại nhân đã có nhiều năm kinh nghiệm, đã quen cuộc sống dãi nắng dầm sương, thiếu gia lại không giống như vậy.”
“Ý tứ chính là ta thua kém Lý hành thủ, Trương hành thủ sao? Đòan Lỗi sắc mặt tối dần.
“Cái gì?” Linh Lan cả kinh, vội vàng nói: “Thiếu gia, nô tỳ không phải ý này.”
“Ta chỉ đùa ngươi thôi” Đòan Lỗi bỗng nhiên toét miệng nói.
“A?” Linh Lan há miệng cứng lưỡi, hiển nhiên là đã ngạc nhiên đến ngốc trệ.
“Tới đây.” Đoàn Lỗi vẻ mặt ôn hòa hướng nàng ngoắc ngoắc tay.
Linh Lan trừng mắt nhìn, mang theo nghi ngờ đi lên phía trước.
“Mở ra nhìn xem.” Đòan Lỗi chỉ vào một gói đồ nhỏ bọc bằng vải xanh nói với nàng.
Nàng ngoan ngõan đi lên trước, đem bọc đồ mở ra, chỉ thấy bên trong có rất nhiều trang sức mỹ lệ, dây chuyền, vòng tay, tram cài tóc, đủ lọai kiểu dáng, đẹp không sao tả xiết, giá trị phi phàm.
“Thích không?” Đòan Lỗi lên tiếng hỏi, khiến nàng ngẩn người, không rõ chân tướng mà nhìn hắn.
“Thiếu gia, những vật này là…”
“Tặng cho ngươi.” Đoàn Lỗi đối với nàng mỉm cười nói.
Linh Lan khó có thể tin mở to mắt. “Tặng cho…. nô tỳ sao?”
“Đúng.”
“Những thứ này…tòan bộ?”
“Không sai.” Hắn nhìn nàng chăm chú, cười càng thêm rực rỡ.
“Ách…” Linh Lan đột nhiên không biết phản ứng như thế nào, nhiều thứ quý giá như vậy, tòan bộ đều tặng cho nàng? Đây rốt cuộc là tại sao? Tuy nói làm nô tỳ được chủ nhân ban thưởng chhỉ cần nhận lấy là tốt rồi, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
“Vì… cái gì, thiếu gia?” Nàng thận trọng hỏi.
Phản ứng của nàng làm Đoàn lỗi nhíu mày, hắn cho rằng nằng sẽ vui mừng hớn hở nhận quà hắn tặng, kết quả không những nàng không vui mừng như tưởng tượng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt thận trọng, đây là chuyện gì đang xảy ra?
“Ngươi không thích những thứ này sao?” Hắn hỏi nàng.
“Không, nô tỳ rất thích, chỉ là vì sao phải tặng nô tỳ những thứ quý giá này? Nô tỳ rất sợ, nhận lấy thì ngại.”
“Sợ cái gì, có gì mà phải ngại? Thương hành Đòan gia trong vòng hai năm mà được như ngày hôm nay, ngươi có công thật lớn, những thứ ban thưởng này ngươi đáng được nhận.”
“Nô tỳ thân là người làm, vốn nên vì tử tử mà tận tâm tận lực, không dám giành công.” Linh Lan lắc đầu mà nói.
“Ngươi không phải đang giành công, nhưng đáng thửơng thì ta thưởng. Nhận đồ rồi đứng lên đi.” Đòan Lỗi nói.
“Dạ, nô tỳ cảm ơn thiếu gia ban thưởng.” Thấy thiếu gia kiên quyết, Linh Lan cung kính phúc thân, chỉ có thê nhận lấy, để sang một bên.
Đòan Lỗi quan sát nàng, phát hiện hai năm không gặp, tiểu tỳ này hình như cao lên không ít. Trong trí nhớ nàng còn là bộ dáng bé gái, nhìn một cái cũng biết là tuổi còn nhỏ, nhưng bây giờ hòan tòan là bộ dạng cô nương, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người, khí chất bất phàm.
“Linh Lan, ngươi bao nhiêu tuối rồi?” Quỷ thần xui khiến, hắn mở miệng hỏi.
“Nô tỳ 17.”
“Cũng nên lập gia đình rồi, đã có đối tượng thích hợp chưa?”
Linh Lan cả kinh không dứt, không biết tại sao thiếu gia lại hỏi như thế? Chẳng lẽ hắn hứa gả nàng cho người ta sao? Nàng tất nhiên không dám hy vọng xa vời rằng thiếu gia coi trọng mình nên mới hỏi như vậy, bởi vì thiếu gia không phải là người háo sắc, nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn.
“Không có, nô tỳ không muốn gả cho ai, chỉ muốn ở bên cạnh phu nhân và thiếu gia phục vụ cả đời.” Nàng làm việc nghĩa không chùn bước, kiên định đáp.
“Ngươi bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, có biết cả đời dài bao nhiêu?” Đoàn Lỗi bật cười nói.
“Nô tỳ mặc kê, nô tỳ đã quyết định.” Linh Lan kiên định lắc đầu nói. “ Năm đó tiên phụ đột nhiên bệnh qua đời, không phải phu nhân thiện tâm thu dữơng ô tỳ lúc đó chỉ mới tám tuổi, nô tỳ không chừng đã sớm chết đói đầu đường. Phu nhân và Đòan gia đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời không quên.”
“Mặc dù ngươi nói đại ân đại đức lớn như vậy, nhưng ngươi đã nghĩ vậy, thì cứ như vậy đi, chỉ là tương lai nếu ngươi có người trong lòng, thay đổi tâm ý muốn cùng đối phương rời khỏi nơi này, Đòan gia cũng sẽ không vì vậy mà làm khó ngươi, điểm này trước hết để cho ngươi biết.”
"Nô tỳ không hiểu." Linh Lan trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu thiếu gia nói lời này là có ý gì.
"Nói đơn giản bắt đầu từ hôm nay, ngươi không phải là nô tỳ Đoàn gia nữa ."
Sét đánh ngang tai!
"Thiếu gia!" Linh Lan khiếp sợ kêu lên, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt liền té quỵ dưới đất."Ngài muốn đuổi nô tỳ rời đi lúc này sao? Nô tỳ có phải hay không đã làm chuyện gì sai, xin ngài cho nô tỳ thêm một cơ hội, không cần đuổi nô tỳ đi."
"Ai nói muốn đuổi ngươi đi ?" Đoàn Lỗi cau mày nói.
"Nhưng ngài nói bắt đầu từ hôm nay nô tỳ không còn là nô tỳ Đoàn gia . . . . . ."
"Không còn là nô tỳ không có nghĩa là muốn đuổi ngươi đi, ngươi trước đứng lên đi."
"Ngài thật không phải là muốn đuổi nô tỳ đi?" Linh Lan biểu lộ vẻ mặt lo lắng sợ hãi.
Thấy nàng vẫn quỳ trên mặt đất không dậy nổi, Đoàn Lỗi trực tiếp tiến lên kéo nàng .
"Không phải nô tỳ có ý tứ là, sau này ngươi ở Đoàn gia không còn là thân phận nô tỳ , không cần làm tiếp công việc của nô tỳ , cũng không phải ý tứ muốn đuổi ngươi đi." Hắn nói với nàng.
"Không phải nô tỳ, không cần làm tiếp công việc của nô tỳ , vậy nô tỳ nên làm cái gì?" Linh Lan không hiểu nhìn hắn.
"Hai năm qua ngươi đều đang làm gì?" Đoàn Lỗi không trả lời mà hỏi lại.
Linh Lan trừng mắt nhìn, hai năm qua. . . . . .
"Giúp phu nhân sửa sang lại một chút sổ sách của thương hành ."
Đây cũng là chuyện hai năm qua nàng làm nhiều nhất, vừa bắt đầu nàng chỉ là len lén giúp một tay, giúp phu nhân phân loại sổ sách, để cho nàng dễ dàng kiểm tra, thỉnh thoảng phát hiện sổ sách có vấn đề, liền nhắc nhở phu nhân sửa lại, kết quả phu nhân phát hiện nàng càng nhìn càng không hiểu sổ sách, từ đó về sau việc giúp đỡ phu nhân sửa sang lại sổ sách, thẩm tra đối chiếu giấy tờ thì trở thành việc của nàng.
Cũng vì vậy, mà hiện tại trong Đoàn phủ từ Phu nhân cho tới đại thúc gác cổng đều đối với nàng có vài phần kính trọng, bội phục không thôi.
"Không sai." Đoàn Lỗi gật đầu, cặp mắt sáng ngời, thần thái sáng láng.
Từ sau khi nghe mẹ nói về chuyện của nàng, hắn nhất thời có loại cảm giác như nhặt được báu vật, không ngờ tiểu tỳ Linh Lan này lại có tài năng như thế, hơn nữa hai năm trước đối với kinh doanh thương hành đưa ra những ý tưởng độc đáo, cho thấy nàng có tính chất đặt biệt của thương nhân cùng khí chất của tài nữ.
Viên Minh Châu này đã được hắn phát hiện, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị lu mờ đi.
"Ngươi về sau ở bên cạnh ta giúp ta sửa sang lại thương hành trương mục đi, lấy năng lực của ngươi làm tỳ nữ quá lãng phí. Mỗi tháng ta đều sẽ trả ngươi tiền công, giống như là người làm vậy. Ngươi cảm thấy như thế nào?" Hắn hỏi nàng.
Linh Lan đột nhiên trợn to cặp mắt khó có thể tin, không ngờ sẽ là kết quả này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.