Chương 33: Chương 34
Thị Kim
09/09/2014
Chương 34 : MUA VẢI
Tử Thần và tôi cùng quay lại hậu viện, vừa bước vào, anh liền cúi đầu không nói tiếng nào, Tiểu Hà và Ngọc Thanh cũng thật kì lạ, bình thường Tử Thần chưa bao giờ tỏ vẻ thiếu gia, rất hòa nhã, khách khí với các cô ấy. Bỗng dưng hôm nay lại âm thầm coi các cô như không khí như thế thì ngộ thật. Cái gương trong lòng tôi đương nhiên cũng thấu suốt hết, nhưng tiếc là tâm tình bây giờ đang không vui, không thể tán phét gì nổi. Vì thế, căn phòng càng yên tĩnh đến mức ngột ngạt khiến lòng người phát hoảng.
Tôi nhìn Tử Thần, thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Cậu còn choáng à?” Tôi lắc đầu, hiện giờ đầu không choáng nhưng trong bụng cũng choáng váng lắm rồi.
Tử Thần đứng dậy kéo tay tôi, nói: “Ngày mai chúng ta đi rồi, suýt nữa quên rằng phải đến trường thi xem thử, mau đi với tôi nào.”
Nghe thế, Tiểu Hà và Ngọc Thành đều đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Tôi không muốn nói nhiều, nhanh chóng bước theo Tử Thần.
Hôm nay Tử Thần rất thông cảm vì đầu tôi đang bị đau, thuê một cái kiệu, ngồi ở trong với tôi, lòng mới thư thái một chút, nhìn ra phố xá bên ngoài, thật là sầm uất.
Đến trước cửa trường thi, Tử Thần vẫn chưa hạ kiệu, vén màn kiệu nhìn cổng chính, sau đó cho kiệu tiếp tục đi về trước.
Tôi không hiểu hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Tử Thần đáp: “Không phải Trương gia là được rồi.”
Tôi bật cười, Hướng công tử đúng là số khổ, không dễ dàng gì mới tìm được một cớ gạt mẹ mình để ra ngoài rong chơi, lại bị hoa đào kia làm thất bại đến nỗi không còn chỗ nào để đi, còn phải về nhà trước thời hạn. Tử Thần nhìn tôi cười, nửa cáu nửa dọa nói: “Cậu còn muốn Ngọc Thanh cô nương thêu túi nương mang tặng, tôi thấy cậu và Tiểu Hà cũng hợp ý nhau lắm, hay là đem để lại cho Tiểu Hà nhé.”
Tôi biết rõ Tử Thần đang dọa mình, có điều vẫn nhịn cười, làm ra bộ dáng đáng thương lấy lòng anh: “Tôi sai rồi, dù có thích Tiểu Hà, cũng không dám bỏ thiếu gia đâu.”
Tử Thần mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt như tẩm gió xuân, lại khiến tim này choáng thêm một trậm.
Ngồi trong kiệu đi dạo một vòng lớn quanh thành, kiệu phu cuối cùng không chịu nổi, hỏi Tử Thần muốn đi đâu, anh nhìn tôi một cái, rồi nói: “Vậy thì tìm một hiệu tơ lụa đi.” Xem ra là muốn mua vải may áo cho người mẹ ở nhà đây. Kiệu vừa qua một cầu nhỏ, ngừng trước một cửa tiệm, Tử Thần và tôi cùng bước xuống, đi vào, gấm vóc chất đầy, nhìn không hết. Trong cửa hàng đều là các cô gái đang mua sắm, bỗng có hai nam tử tiến vào đương nhiên rất nổi bật. Huống hồ lại là hai người rất xuất chúng, tôi tự nhận thấy thế. Ông chủ tươi tắn chào mời, nói: “Công tử, mời cậu cứ xem thoải mái, hàng chỗ tôi là tốt nhất đó, Hàng Châu Tô Châu đều có cả.”
Tử Thần không ngờ trong tiệm nhiều khách nữ đến vậy, lại cứ hay liếc mắt về chúng tôi, liền cảm thấy không tự nhiên, đưa cho tôi một tấm ngân phiếu rồi bảp: “Hợp Hoan, cậu chọn mấy thứ đi, tôi ở bên ngoài chờ.”
Nói xong bước nhanh ra ngoài. Tôi ngẩn người, tự nhủ, làm sao tôi biết mẹ anh thích cái gì?
Nhìn tới nhìn lui, hoa cả mắt, cuối cùng cũng chọn được một khúc vải xám bạc, hoa văn màu tím hoa cúc, tôi nghĩ, cái này rất thích hợp với tuổi của mẹ anh. Mà còn mắc nữa. Tôi mang vải ra, Tử Thần đang đứng trên cầu nhỏ, nâng nhẹ cành liễu, gió thổi tay áo, ánh mắt làm tôi không nhìn rõ mặt anh, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh Hứa Tiên bên cầu Đoạn Kiều*. Ngây ngẩn, tim bỗng nhiên đập mạnh, loạn nhịp.
*Hứa Tiên bên cầu Đoạn Kiều – Trong truyện Thanh Xà Bạch Xà, nói về mối tình giữa yêu và người.
Tử Thần bước nhanh tới, nhận lấy số vải trong tay tôi, nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Mua thêm hai khúc cho thiếu nữ trẻ tuổi ấy.”
Tôi suýt nữa buột miệng hỏi: “Cho ai?” Lại cố dằn xuống, cúi đầu quay lại cửa hàng, nhìn số vải màu sắc tươi tắn, chẳng có tâm thưởng thức thích thú, trong lòng có một chút chua xót không biết tên.
Tôi chọn hai vóc gấm màu hồng nhạt và trắng bạc. Tử Thần hơi ngạc nhiên: “Không mua màu lục à?”
Tôi đột nhiên nghĩ đến nữ tử bận một thân màu lục biêng biếc trong bức tranh anh vẽ ngày trước, suy đoán trong bụng nhất thời như viên đá rơi xuống, vỡ tan, khiến lòng thật đau xót.
Tôi muốn quay đầu đi đổi, Tử Thần giữ chặt cười nói: “Không cần đổi, cái này cũng đẹp mà.” Tôi nhìn nụ cười của anh, trong miệng đắng nghét.
Tử Thần ngồi lắc lư trong kiệu với tôi gần cả canh giờ, ăn cơm trưa xong với quay trở lại Trương gia, mới hiểu chẳng qua Tử Thần muốn ra ngoài để giết thời gian, không định trở về. Tôi cũng lười vạch trần, bây giờ đầu óc lộn xộn, dù sao ngồi trong kiệu nên không bị mặt trời hun nóng, lắc la lắc lư cũng khiến thư thái hơn nhiều.
Tử Thần và tôi cùng quay lại hậu viện, vừa bước vào, anh liền cúi đầu không nói tiếng nào, Tiểu Hà và Ngọc Thanh cũng thật kì lạ, bình thường Tử Thần chưa bao giờ tỏ vẻ thiếu gia, rất hòa nhã, khách khí với các cô ấy. Bỗng dưng hôm nay lại âm thầm coi các cô như không khí như thế thì ngộ thật. Cái gương trong lòng tôi đương nhiên cũng thấu suốt hết, nhưng tiếc là tâm tình bây giờ đang không vui, không thể tán phét gì nổi. Vì thế, căn phòng càng yên tĩnh đến mức ngột ngạt khiến lòng người phát hoảng.
Tôi nhìn Tử Thần, thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Cậu còn choáng à?” Tôi lắc đầu, hiện giờ đầu không choáng nhưng trong bụng cũng choáng váng lắm rồi.
Tử Thần đứng dậy kéo tay tôi, nói: “Ngày mai chúng ta đi rồi, suýt nữa quên rằng phải đến trường thi xem thử, mau đi với tôi nào.”
Nghe thế, Tiểu Hà và Ngọc Thành đều đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Tôi không muốn nói nhiều, nhanh chóng bước theo Tử Thần.
Hôm nay Tử Thần rất thông cảm vì đầu tôi đang bị đau, thuê một cái kiệu, ngồi ở trong với tôi, lòng mới thư thái một chút, nhìn ra phố xá bên ngoài, thật là sầm uất.
Đến trước cửa trường thi, Tử Thần vẫn chưa hạ kiệu, vén màn kiệu nhìn cổng chính, sau đó cho kiệu tiếp tục đi về trước.
Tôi không hiểu hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Tử Thần đáp: “Không phải Trương gia là được rồi.”
Tôi bật cười, Hướng công tử đúng là số khổ, không dễ dàng gì mới tìm được một cớ gạt mẹ mình để ra ngoài rong chơi, lại bị hoa đào kia làm thất bại đến nỗi không còn chỗ nào để đi, còn phải về nhà trước thời hạn. Tử Thần nhìn tôi cười, nửa cáu nửa dọa nói: “Cậu còn muốn Ngọc Thanh cô nương thêu túi nương mang tặng, tôi thấy cậu và Tiểu Hà cũng hợp ý nhau lắm, hay là đem để lại cho Tiểu Hà nhé.”
Tôi biết rõ Tử Thần đang dọa mình, có điều vẫn nhịn cười, làm ra bộ dáng đáng thương lấy lòng anh: “Tôi sai rồi, dù có thích Tiểu Hà, cũng không dám bỏ thiếu gia đâu.”
Tử Thần mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt như tẩm gió xuân, lại khiến tim này choáng thêm một trậm.
Ngồi trong kiệu đi dạo một vòng lớn quanh thành, kiệu phu cuối cùng không chịu nổi, hỏi Tử Thần muốn đi đâu, anh nhìn tôi một cái, rồi nói: “Vậy thì tìm một hiệu tơ lụa đi.” Xem ra là muốn mua vải may áo cho người mẹ ở nhà đây. Kiệu vừa qua một cầu nhỏ, ngừng trước một cửa tiệm, Tử Thần và tôi cùng bước xuống, đi vào, gấm vóc chất đầy, nhìn không hết. Trong cửa hàng đều là các cô gái đang mua sắm, bỗng có hai nam tử tiến vào đương nhiên rất nổi bật. Huống hồ lại là hai người rất xuất chúng, tôi tự nhận thấy thế. Ông chủ tươi tắn chào mời, nói: “Công tử, mời cậu cứ xem thoải mái, hàng chỗ tôi là tốt nhất đó, Hàng Châu Tô Châu đều có cả.”
Tử Thần không ngờ trong tiệm nhiều khách nữ đến vậy, lại cứ hay liếc mắt về chúng tôi, liền cảm thấy không tự nhiên, đưa cho tôi một tấm ngân phiếu rồi bảp: “Hợp Hoan, cậu chọn mấy thứ đi, tôi ở bên ngoài chờ.”
Nói xong bước nhanh ra ngoài. Tôi ngẩn người, tự nhủ, làm sao tôi biết mẹ anh thích cái gì?
Nhìn tới nhìn lui, hoa cả mắt, cuối cùng cũng chọn được một khúc vải xám bạc, hoa văn màu tím hoa cúc, tôi nghĩ, cái này rất thích hợp với tuổi của mẹ anh. Mà còn mắc nữa. Tôi mang vải ra, Tử Thần đang đứng trên cầu nhỏ, nâng nhẹ cành liễu, gió thổi tay áo, ánh mắt làm tôi không nhìn rõ mặt anh, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh Hứa Tiên bên cầu Đoạn Kiều*. Ngây ngẩn, tim bỗng nhiên đập mạnh, loạn nhịp.
*Hứa Tiên bên cầu Đoạn Kiều – Trong truyện Thanh Xà Bạch Xà, nói về mối tình giữa yêu và người.
Tử Thần bước nhanh tới, nhận lấy số vải trong tay tôi, nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Mua thêm hai khúc cho thiếu nữ trẻ tuổi ấy.”
Tôi suýt nữa buột miệng hỏi: “Cho ai?” Lại cố dằn xuống, cúi đầu quay lại cửa hàng, nhìn số vải màu sắc tươi tắn, chẳng có tâm thưởng thức thích thú, trong lòng có một chút chua xót không biết tên.
Tôi chọn hai vóc gấm màu hồng nhạt và trắng bạc. Tử Thần hơi ngạc nhiên: “Không mua màu lục à?”
Tôi đột nhiên nghĩ đến nữ tử bận một thân màu lục biêng biếc trong bức tranh anh vẽ ngày trước, suy đoán trong bụng nhất thời như viên đá rơi xuống, vỡ tan, khiến lòng thật đau xót.
Tôi muốn quay đầu đi đổi, Tử Thần giữ chặt cười nói: “Không cần đổi, cái này cũng đẹp mà.” Tôi nhìn nụ cười của anh, trong miệng đắng nghét.
Tử Thần ngồi lắc lư trong kiệu với tôi gần cả canh giờ, ăn cơm trưa xong với quay trở lại Trương gia, mới hiểu chẳng qua Tử Thần muốn ra ngoài để giết thời gian, không định trở về. Tôi cũng lười vạch trần, bây giờ đầu óc lộn xộn, dù sao ngồi trong kiệu nên không bị mặt trời hun nóng, lắc la lắc lư cũng khiến thư thái hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.