Chương 6: Vương Gia không hài lòng
Thông Bất Cật Đường, Hành Không Ăn Đường
13/04/2024
Ngọc Tuyệt Trần đi đến phòng thẩm vấn, người ở bên trong nhanh tay xách một chiếc ghế đến. Vạt y phục của Ngọc Tuyệt Trần bay lên, trực tiếp ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua vài con súc sinh đang gào thét trong góc phòng, một tia hàn quang thoáng qua, những con súc sinh kia giống như có thể nhận ra được nguy hiểm mắt, tiếng gào thét gầm rú lập tức dừng lại.
Bắc Lê thấy thế, lưng không khỏi run một cái. Ánh mắt chủ tử thật đáng sợ, những dã thú này vậy mà cũng biết thức thời như thế! Thu tầm mắt lại, hướng về phía ngục tốt ra dấu một cái, rất nhanh, hai ngục tốt kéo một phụ nhân tóc tai rối bù đi tới, bọn hắn đem phụ nhân cột vào trên cột, Ngọc Tuyệt Trần liếc mắt nhìn sang.
Môi mỏng khẽ mở, “Nói đi, là ai phái ngươi đến Phủ Bạch Tướng Quân.”
Bà mụ kia toàn thân run rẩy sợ hãi không dám lên tiếng. Đột nhiên, một tiếng gào thét truyền đến, ngay bên trong góc phòng bên cạnh bà mụ.
Bà mụ sợ hết hồn, theo bản năng hướng về phía phát ra tiếng rống, khi thấy được đám dã thú đang mở ra cái miệng đầy máu nhìn mình chằm chằm, đầu bà ta liền trống rỗng.
Bắc Lê lạnh lùng nhắc nhở, “Vương Gia đang hỏi ngươi!”
Bà mụ giật mình giương mắt nhìn lên: “Không có ai chỉ điểm nô tỳ cả, không có ai.” Nghĩ đến tính mạng của tất cả người nhà của mình đều nằm trong tay người kia, bà mụ ôm sợ hãi quyết tâm liều chết, không chút do dự mà im lặng.
Ngọc Tuyệt Trần rõ ràng không có tính nhẫn nại, trực tiếp phất phất tay, Bắc Lê hiểu ý, cho ngục tốt một ánh mắt, ngục tốt trực tiếp mở trói cho bà mụ, bà mụ cho rằng mình được tha, nhẹ nhàng thở ra, cả người đột nhiên bị người xách lên, trực tiếp hướng về phía lồng sắt đi đến.
Bà mụ bị dọa hô lên: “Vương Gia, cầu ngài tha nô tỳ, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, cầu Vương Gia tha cho nô tỳ.”
Vài con súc sinh trong lồng bắt đầu đi qua đi lại, gào thét.
Ngọc Tuyệt Trần cứ ngồi trên ghế như vậy, mắt lạnh nhìn bà mụ bị kéo đến bên ngoài lồng sắt, Bắc Lê thấy thế, lạnh lùng nhắc nhở, “Vương Gia cho ngươi một cơ hội để nói thật. Nếu Vương Gia không hài lòng, vậy liền chết đi! Những con súc sinh này đói bụng mười ngày rồi, thịt của ngươi, còn không đủ để bọn chúng chia, tăng thêm năm người trong nhà ngươi, có lẽ~”
Lời nói được một nửa, Bắc Lê ngừng lại. Cổ họng bà mụ căng thẳng, toàn thân run rẩy, giữa hai chân, có ấm áp chất lỏng chảy ra. Bà ta biết, chính mình đã sợ tè ra quần.
Nghe xong Bắc Lê mà nói, bà mụ vội vàng quỳ trên mặt đất, một bên dập đầu, vừa nói, “Nô tỳ nói, nô tỳ sẽ nói toàn bộ. Cầu vương gia tha cho nô tỳ.”
Bắc Lê gật đầu với hai tên ngục tốt một ánh mắt, hai người đem bà mụ một lần nữa kéo tới trên kệ dùng hình.
Ngón tay mảnh khảnh như ngọc của Ngọc Tuyệt Trần trên tay vịn ghế,không có quy luật một chút nào mà gõ gõ, nửa ngày sau mới mở miệng, “Là ai chỉ điểm ngươi giết hại hài tử của Bạch tướng quân!”
“Là, là, Thái Hậu nương nương.” Dừng một chút nghẹn ngào nói: “Nô tỳ từng là thị nữ thân cận bên người Thái Hậu nương nương, sau đó bởi vì trong nhà mẫu thân bệnh nặng, cho nên Thái Hậu nương nương nể tình nô tỳ trung thành, để nô tỳ sớm xuất cung. Trước đó vài ngày, nô tỳ trên đường vừa vặn đụng phải ma ma bên cạnh Thái Hậu nương nương, ma ma kia cùng nô tỳ đã từng cùng nhau hầu hạ Thái Hậu, quan hệ khá tốt. Nàng ta nói Thái Hậu nương nương gần đây tâm tình không tốt, nô tỳ liền lắm miệng hỏi một câu.”
Bắc Lê thấy bà mụ dừng lại, lạnh giọng nhắc nhở, “Nói tiếp!”
Bà mụ giật mình, liếc trộm sắc mặt âm trầm của Ngọc Tuyệt Trần, đầu vội vàng lui về phía sau hơi co lại, bà nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, “Nô tỳ từ miệng của ma ma kia mà biết được, thì ra là chất nữ của Thái Hậu nương nương là Tần Thư từ nhỏ đã ái mộ Vương Gia, nàng ta bất mãn việc Hoàng Thượng đem hài tử còn chưa sinh ra ban hôn cho Vương Gia, trong lòng nàng ta khó chịu, cho nên thường xuyên đến cung của Thái Hậu nương nương khóc lóc. Thái hậu nương nương không đành lòng nhìn chất nữ của mình thương tâm, cho nên liền tìm người ra tay với hài tử của Bạch tướng quân.” Bà mụ khai ra hết toàn bộ quá trình không dám nửa câu dối trá.
______________________________________
dzy: edit tên n9 riết mà từ Ngọc Tuyệt Trần thành Ngọc Tuyệt Vời:)).
P/s: mình edit chỉ vì đam mê, mình còn phải tập trung vào rất nhiều công việc khác nữa, nên cứ edit tới đâu sẽ up tới đó, mình không chắc sẽ truyện đều đặn cho mn nhưng chắc chắn sẽ hoàn không bỏ hố.
Bắc Lê thấy thế, lưng không khỏi run một cái. Ánh mắt chủ tử thật đáng sợ, những dã thú này vậy mà cũng biết thức thời như thế! Thu tầm mắt lại, hướng về phía ngục tốt ra dấu một cái, rất nhanh, hai ngục tốt kéo một phụ nhân tóc tai rối bù đi tới, bọn hắn đem phụ nhân cột vào trên cột, Ngọc Tuyệt Trần liếc mắt nhìn sang.
Môi mỏng khẽ mở, “Nói đi, là ai phái ngươi đến Phủ Bạch Tướng Quân.”
Bà mụ kia toàn thân run rẩy sợ hãi không dám lên tiếng. Đột nhiên, một tiếng gào thét truyền đến, ngay bên trong góc phòng bên cạnh bà mụ.
Bà mụ sợ hết hồn, theo bản năng hướng về phía phát ra tiếng rống, khi thấy được đám dã thú đang mở ra cái miệng đầy máu nhìn mình chằm chằm, đầu bà ta liền trống rỗng.
Bắc Lê lạnh lùng nhắc nhở, “Vương Gia đang hỏi ngươi!”
Bà mụ giật mình giương mắt nhìn lên: “Không có ai chỉ điểm nô tỳ cả, không có ai.” Nghĩ đến tính mạng của tất cả người nhà của mình đều nằm trong tay người kia, bà mụ ôm sợ hãi quyết tâm liều chết, không chút do dự mà im lặng.
Ngọc Tuyệt Trần rõ ràng không có tính nhẫn nại, trực tiếp phất phất tay, Bắc Lê hiểu ý, cho ngục tốt một ánh mắt, ngục tốt trực tiếp mở trói cho bà mụ, bà mụ cho rằng mình được tha, nhẹ nhàng thở ra, cả người đột nhiên bị người xách lên, trực tiếp hướng về phía lồng sắt đi đến.
Bà mụ bị dọa hô lên: “Vương Gia, cầu ngài tha nô tỳ, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, cầu Vương Gia tha cho nô tỳ.”
Vài con súc sinh trong lồng bắt đầu đi qua đi lại, gào thét.
Ngọc Tuyệt Trần cứ ngồi trên ghế như vậy, mắt lạnh nhìn bà mụ bị kéo đến bên ngoài lồng sắt, Bắc Lê thấy thế, lạnh lùng nhắc nhở, “Vương Gia cho ngươi một cơ hội để nói thật. Nếu Vương Gia không hài lòng, vậy liền chết đi! Những con súc sinh này đói bụng mười ngày rồi, thịt của ngươi, còn không đủ để bọn chúng chia, tăng thêm năm người trong nhà ngươi, có lẽ~”
Lời nói được một nửa, Bắc Lê ngừng lại. Cổ họng bà mụ căng thẳng, toàn thân run rẩy, giữa hai chân, có ấm áp chất lỏng chảy ra. Bà ta biết, chính mình đã sợ tè ra quần.
Nghe xong Bắc Lê mà nói, bà mụ vội vàng quỳ trên mặt đất, một bên dập đầu, vừa nói, “Nô tỳ nói, nô tỳ sẽ nói toàn bộ. Cầu vương gia tha cho nô tỳ.”
Bắc Lê gật đầu với hai tên ngục tốt một ánh mắt, hai người đem bà mụ một lần nữa kéo tới trên kệ dùng hình.
Ngón tay mảnh khảnh như ngọc của Ngọc Tuyệt Trần trên tay vịn ghế,không có quy luật một chút nào mà gõ gõ, nửa ngày sau mới mở miệng, “Là ai chỉ điểm ngươi giết hại hài tử của Bạch tướng quân!”
“Là, là, Thái Hậu nương nương.” Dừng một chút nghẹn ngào nói: “Nô tỳ từng là thị nữ thân cận bên người Thái Hậu nương nương, sau đó bởi vì trong nhà mẫu thân bệnh nặng, cho nên Thái Hậu nương nương nể tình nô tỳ trung thành, để nô tỳ sớm xuất cung. Trước đó vài ngày, nô tỳ trên đường vừa vặn đụng phải ma ma bên cạnh Thái Hậu nương nương, ma ma kia cùng nô tỳ đã từng cùng nhau hầu hạ Thái Hậu, quan hệ khá tốt. Nàng ta nói Thái Hậu nương nương gần đây tâm tình không tốt, nô tỳ liền lắm miệng hỏi một câu.”
Bắc Lê thấy bà mụ dừng lại, lạnh giọng nhắc nhở, “Nói tiếp!”
Bà mụ giật mình, liếc trộm sắc mặt âm trầm của Ngọc Tuyệt Trần, đầu vội vàng lui về phía sau hơi co lại, bà nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, “Nô tỳ từ miệng của ma ma kia mà biết được, thì ra là chất nữ của Thái Hậu nương nương là Tần Thư từ nhỏ đã ái mộ Vương Gia, nàng ta bất mãn việc Hoàng Thượng đem hài tử còn chưa sinh ra ban hôn cho Vương Gia, trong lòng nàng ta khó chịu, cho nên thường xuyên đến cung của Thái Hậu nương nương khóc lóc. Thái hậu nương nương không đành lòng nhìn chất nữ của mình thương tâm, cho nên liền tìm người ra tay với hài tử của Bạch tướng quân.” Bà mụ khai ra hết toàn bộ quá trình không dám nửa câu dối trá.
______________________________________
dzy: edit tên n9 riết mà từ Ngọc Tuyệt Trần thành Ngọc Tuyệt Vời:)).
P/s: mình edit chỉ vì đam mê, mình còn phải tập trung vào rất nhiều công việc khác nữa, nên cứ edit tới đâu sẽ up tới đó, mình không chắc sẽ truyện đều đặn cho mn nhưng chắc chắn sẽ hoàn không bỏ hố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.