Chương 2: Gặp lại
Tuyết Vô Song
27/04/2017
Vũ Hạ thi triển khing công, nửa khắc sau đã thấy Khánh vương phủ. Nàng theo thói quen đi vào
lối đặc biệt dẫn thẳng vào viện của Hiên Triệt. Đời trước, trước năm
mười tuổi, nàng rất thân cận với Hiên Triệt. Mỗi ngày nàng đều theo lối
này vào viện hắn, hoặc là hắn đến phủ nhà nàng, cùng ăn, cùng học chữ,
luyện võ. Có thứ đồ gì tốt đều chia sẻ cho nhau. Sau này lớn, lo sợ thái tử thấy hắn và nàng thân thiết sẽ hiểu lầm, nên giữ đúng lễ nghi với
hắn. Có lẽ, hắn đã đau lòng lắm. Lắc lắc đầu, thu hồi dòng suy nghĩ, cố
gắng giữ tâm trí vui vẻ.
Vũ Hạ tìm đến mảnh rừng trúc ở phụ cận sân trong biệt viện, Hiên Triệt thích trúc, nó tựa như con người của hắn, thanh nhã, trầm tĩnh.
Đường mòn trong rừng trúc dẫn đến một viện lạc nhỏ, bên trong trồng thúy ngọc trúc, một thanh y nam tử đứng dưới mốt tán trúc, tay cầm thanh ngọc tiêu đạm đảm ẩn ẩn hiện hiện thanh quang, khép mắt thổi tiêu. Tiếng tiêu chứa đựng cỗ bi thương, uyển động lòng người, ẩn chứa thê lương cùng nồng đậm bi ai bất đắc dĩ.
Vũ Hạ lẳng lặng nghe tiếng tiêu, lòng bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào da đến chảy máu cũng không thấy đau.
Một khúc vừa xong, thanh y nam tử buông cây tiêu, hướng ánh mắt về phía Vũ Hạ, mặt đầy vẻ bất ngờ. Nam tử thổi tiêu nãy giờ còn ai ngoài Vương Hiên Triệt. y nhanh chóng đứng dậy bước về phía Vũ Hạ.
- Vũ Hạ, ngươi tỉnh dậy sao không hảo hảo nghỉ ngơi? - Hiên Triệt lo lắng, cởi ngoại bào ra khoác lên người Vũ Hạ. Hôm qua hắn đến nàng vẫn chưa tỉnh, hôm nay đã chạy loạn, lỡ bị nhiễm phong hàn bệnh càng thêm nặng thì sao.
- Triệt... - Nàng nỉ ngon gọi tên hắn, nỗi uất ức tủi hận những ngày tháng trong lãnh cung lạnh lẽo, nỗi áy náy ân hận vì những thứ nàng làm, cả thanh âm trầm thấp đầy đau đớn của hắn ở đời trước, cả tiếng tiêu của hắn bi thương kia, tất cả đều đang dày vò nàng.
- Vũ Hạ? Ngươi cảm thấy khó chịu sao?
Vũ Hạ không nói gì, dựa vào khoang ngực vững chắc, ấm áp của Hiên Triệt, hai tay gắt gao ôm chặt hắn. Lắng nghe tiếng tim đập của hắn, nàng bất chợt cảm thấy nội tâm như được xoa dịu.
Hiên Triệt thoáng lặng người, hai tay không biết làm sao, không ôm được cũng không buông lỏng được, cúi nhìn người đang dựa vào mình. Đã bao lâu rồi, hắn không cùng nàng tiếp xúc thân mật? Từ năm nàng mười tuổi, nàng giữ khoảng cách với hắn. Nàng không còn tìm đến hắn, không còn kéo tay hắn đi chơi, không còn mỗi lần có chuyện vui đều ôm lấy hắn, nói chuyện cũng là giọng điệu nhàn nhạt giữ lễ nghi. Hắn vẫn luôn yêu nàng, hắn không quan tâm việc nàng xa lánh hắn, không quan tâm việc nàng yêu thái tử, cũng là hoàng huynh của hắn. Hắn dõi theo nàng, bảo vệ nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng hạnh phúc, thế là đủ.
Nhưng là, hắn thừa nhận, được nàng ôm, tâm hắn tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng sung sướng. Hắn muốn thời gian cứ mãi dừng lại ở khoảng khắc này. Cuối cùng, không kìm chế được, hắn vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Ừm... hắn cảm thấy hắn sắp hạnh phúc đến chết rồi. Nàng không đẩy hắn ra, nàng cư nhiên không đẩy hắn ra. Ha ha, ha ha...
Hai người đeo đuổi suy nghĩ khác nhau, cứ thế đứng dưới tán trúc ôm nhau, ánh nắng ban mai nhu hòa lượn quanh hai người, cảnh tượng bình yên đến lạ.
---- ---- ----- ------ ----
Vũ Hạ xoay xoay cốc trà trong tay, mặt đỏ bừng không dám nhìn Hiên Triệt đang ngồi đối diện. Mặc dù sống qua hai đời người, nhưng nàng chưa ôm nam nhân thân mật như vậy bao giờ.
- Vũ Hạ, ngươi có thấy khó chịu không? - Hiên Triệt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng tịch mịch. Nhìn hai vàng tai đỏ ửng của Vũ Hạ, cảm giác vui sướng khiến hắn lâng lâng.
- Ta không sao.
- Vậy, hôm nay vội vàng đến tìm ta có chuyện gì? - Nghĩ đển lý do khiến Vũ Hạ ngã bệnh, lòng không khỏi trùng xuống. Có phải hay không muốn ta giúp đỡ nàng trở thành thái tử phi? Trong lòng tự giễu cợt bản thân mơ tưởng.
- Ta... - Vũ Hạ ngập ngừng, nàng vì quá nhớ hắn nên mới chạy đến đây. Đời trước khoảng thời gian này, nàng không có chuyện cần hắn giúp đỡ sẽ không gặp hắn.
- Ta đói, nên qua nhà ngươi ăn ké. - Nói xong, đầu lại càng cúi thấp thêm một chút.
Hiên Triệt ngạc nhiên nhìn Vũ Hạ, rồi phân phó hạ nhân chuẩn bị mấy món nàng thích đem tới đình Hạ Uyển.
- Ta muốn uống mơ lạnh. - Vũ Hạ lên tiếng đòi hỏi trước khi người rời đi.
- Vâng, tiểu thư. - Tiểu tư thân cận bên người Hiên Triệt - Lâm Lạc thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng phục mệnh lui xuống.
Hiên Triệt trầm mặc, hôm nay như thế nào lại lạ vậy? Nếu không phải hắn hiểu rõ Vũ Hạ, sẽ không tránh khỏi nghi ngờ trước mặt là dịch dung Vũ Hạ tiếp cận hắn. Thấy ánh mắt Vũ Hạ hướng tới mình, hắn không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn lại.
- Hiên Triệt, ta không muốn trở thành thái tử phi nữa. - Nàng hiểu ánh mắt của hắn ý nói gì.
- ... Không muốn?
- Phải.
- Tại sao?
- Ta vì thái tử như vậy, thái tử chưa từng đến thăm hay hỏi qua ta. - Vũ Hạ tự giễu nói, kẻ kia còn đối xử tệ gấp trăm lần. Chung quy tất cả đều là đời trước, nàng cũng không thể nói rõ cho Hiên Triệt biết được.
- Tâm ta với thái tử đã chết.
Hiên Triệt chăm chú nhìn Vũ Hạ hồi lâu, sau thở dài, bước đến bên cạnh Vũ Hạ, xoa đầu nàng.
- Đi ăn thôi, đồ ăn chắc đã chuẩn bị xong, ngươi hẳn đã đói.
- Ừm. - Quả nhiên, vẫn chỉ hắn hiểu nàng nhất. Khẽ cười, Vũ Hạ đứng dậy song hành cùng Hiên Triệt đi đến đình Hạ Uyển.
Vũ Hạ tìm đến mảnh rừng trúc ở phụ cận sân trong biệt viện, Hiên Triệt thích trúc, nó tựa như con người của hắn, thanh nhã, trầm tĩnh.
Đường mòn trong rừng trúc dẫn đến một viện lạc nhỏ, bên trong trồng thúy ngọc trúc, một thanh y nam tử đứng dưới mốt tán trúc, tay cầm thanh ngọc tiêu đạm đảm ẩn ẩn hiện hiện thanh quang, khép mắt thổi tiêu. Tiếng tiêu chứa đựng cỗ bi thương, uyển động lòng người, ẩn chứa thê lương cùng nồng đậm bi ai bất đắc dĩ.
Vũ Hạ lẳng lặng nghe tiếng tiêu, lòng bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào da đến chảy máu cũng không thấy đau.
Một khúc vừa xong, thanh y nam tử buông cây tiêu, hướng ánh mắt về phía Vũ Hạ, mặt đầy vẻ bất ngờ. Nam tử thổi tiêu nãy giờ còn ai ngoài Vương Hiên Triệt. y nhanh chóng đứng dậy bước về phía Vũ Hạ.
- Vũ Hạ, ngươi tỉnh dậy sao không hảo hảo nghỉ ngơi? - Hiên Triệt lo lắng, cởi ngoại bào ra khoác lên người Vũ Hạ. Hôm qua hắn đến nàng vẫn chưa tỉnh, hôm nay đã chạy loạn, lỡ bị nhiễm phong hàn bệnh càng thêm nặng thì sao.
- Triệt... - Nàng nỉ ngon gọi tên hắn, nỗi uất ức tủi hận những ngày tháng trong lãnh cung lạnh lẽo, nỗi áy náy ân hận vì những thứ nàng làm, cả thanh âm trầm thấp đầy đau đớn của hắn ở đời trước, cả tiếng tiêu của hắn bi thương kia, tất cả đều đang dày vò nàng.
- Vũ Hạ? Ngươi cảm thấy khó chịu sao?
Vũ Hạ không nói gì, dựa vào khoang ngực vững chắc, ấm áp của Hiên Triệt, hai tay gắt gao ôm chặt hắn. Lắng nghe tiếng tim đập của hắn, nàng bất chợt cảm thấy nội tâm như được xoa dịu.
Hiên Triệt thoáng lặng người, hai tay không biết làm sao, không ôm được cũng không buông lỏng được, cúi nhìn người đang dựa vào mình. Đã bao lâu rồi, hắn không cùng nàng tiếp xúc thân mật? Từ năm nàng mười tuổi, nàng giữ khoảng cách với hắn. Nàng không còn tìm đến hắn, không còn kéo tay hắn đi chơi, không còn mỗi lần có chuyện vui đều ôm lấy hắn, nói chuyện cũng là giọng điệu nhàn nhạt giữ lễ nghi. Hắn vẫn luôn yêu nàng, hắn không quan tâm việc nàng xa lánh hắn, không quan tâm việc nàng yêu thái tử, cũng là hoàng huynh của hắn. Hắn dõi theo nàng, bảo vệ nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng hạnh phúc, thế là đủ.
Nhưng là, hắn thừa nhận, được nàng ôm, tâm hắn tràn ngập cảm giác thỏa mãn cùng sung sướng. Hắn muốn thời gian cứ mãi dừng lại ở khoảng khắc này. Cuối cùng, không kìm chế được, hắn vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Ừm... hắn cảm thấy hắn sắp hạnh phúc đến chết rồi. Nàng không đẩy hắn ra, nàng cư nhiên không đẩy hắn ra. Ha ha, ha ha...
Hai người đeo đuổi suy nghĩ khác nhau, cứ thế đứng dưới tán trúc ôm nhau, ánh nắng ban mai nhu hòa lượn quanh hai người, cảnh tượng bình yên đến lạ.
---- ---- ----- ------ ----
Vũ Hạ xoay xoay cốc trà trong tay, mặt đỏ bừng không dám nhìn Hiên Triệt đang ngồi đối diện. Mặc dù sống qua hai đời người, nhưng nàng chưa ôm nam nhân thân mật như vậy bao giờ.
- Vũ Hạ, ngươi có thấy khó chịu không? - Hiên Triệt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng tịch mịch. Nhìn hai vàng tai đỏ ửng của Vũ Hạ, cảm giác vui sướng khiến hắn lâng lâng.
- Ta không sao.
- Vậy, hôm nay vội vàng đến tìm ta có chuyện gì? - Nghĩ đển lý do khiến Vũ Hạ ngã bệnh, lòng không khỏi trùng xuống. Có phải hay không muốn ta giúp đỡ nàng trở thành thái tử phi? Trong lòng tự giễu cợt bản thân mơ tưởng.
- Ta... - Vũ Hạ ngập ngừng, nàng vì quá nhớ hắn nên mới chạy đến đây. Đời trước khoảng thời gian này, nàng không có chuyện cần hắn giúp đỡ sẽ không gặp hắn.
- Ta đói, nên qua nhà ngươi ăn ké. - Nói xong, đầu lại càng cúi thấp thêm một chút.
Hiên Triệt ngạc nhiên nhìn Vũ Hạ, rồi phân phó hạ nhân chuẩn bị mấy món nàng thích đem tới đình Hạ Uyển.
- Ta muốn uống mơ lạnh. - Vũ Hạ lên tiếng đòi hỏi trước khi người rời đi.
- Vâng, tiểu thư. - Tiểu tư thân cận bên người Hiên Triệt - Lâm Lạc thoáng ngẩn người, rồi nhanh chóng phục mệnh lui xuống.
Hiên Triệt trầm mặc, hôm nay như thế nào lại lạ vậy? Nếu không phải hắn hiểu rõ Vũ Hạ, sẽ không tránh khỏi nghi ngờ trước mặt là dịch dung Vũ Hạ tiếp cận hắn. Thấy ánh mắt Vũ Hạ hướng tới mình, hắn không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn lại.
- Hiên Triệt, ta không muốn trở thành thái tử phi nữa. - Nàng hiểu ánh mắt của hắn ý nói gì.
- ... Không muốn?
- Phải.
- Tại sao?
- Ta vì thái tử như vậy, thái tử chưa từng đến thăm hay hỏi qua ta. - Vũ Hạ tự giễu nói, kẻ kia còn đối xử tệ gấp trăm lần. Chung quy tất cả đều là đời trước, nàng cũng không thể nói rõ cho Hiên Triệt biết được.
- Tâm ta với thái tử đã chết.
Hiên Triệt chăm chú nhìn Vũ Hạ hồi lâu, sau thở dài, bước đến bên cạnh Vũ Hạ, xoa đầu nàng.
- Đi ăn thôi, đồ ăn chắc đã chuẩn bị xong, ngươi hẳn đã đói.
- Ừm. - Quả nhiên, vẫn chỉ hắn hiểu nàng nhất. Khẽ cười, Vũ Hạ đứng dậy song hành cùng Hiên Triệt đi đến đình Hạ Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.