Tiểu Vương Tử

Chương 74

Dạ Mạc Hạ Đích Tạp Đa Lôi

07/03/2017

74

Không để ý Kreacher bắt đầu “Tỉ mỉ chăm sóc” Sirius như thế nào, đêm đó Harry cùng Snape về hầm — a, điểm ấy không thể không bội phục tiểu vương tử của bọn họ, bởi vì cậu trong lúc vô tình lộ ra mấy đièu, hiện tại không có người quản bọn họ làm gì, đừng nói hai vị cha đỡ đầu của Harry, Dumbledore và Gellert cũng bận rộn làm một loại độc dược bọn họ cần tự mình điều phối không để ý nhà bọn họ.

Vì vậy, một nhà ba người về đến hầm bắt đầu lôi chuyện cũ ra. Là Harry đề nghị, cậu cho là tuy bạn lữ của mình không phải cố ý nhưng vẫn làm cho con của bọn họ bị nguy hiểm vì thế Harry muốn nói Snape một chút.

Mà Prince hoàn toàn là chuẩn bị xem cuộc vui, cậu còn chuẩn bị bỏng.

“Mọi thứ đã sẵn sàng, rất tốt.” Harry chỉ cái ghế bên cạnh sofa, cậu đặc biệt bỏ đệm ra, chuẩn bị cho người yêu mình thử đãi ngộ ghẻ lạnh, Snape nhíu mày đi tới ngồi xuống, không thoải mái, nhưng không sao, anh sẽ làm Harry càng không thoải mái.

Khi Snape ngồi xong, Harry bắt đầu nghiêm túc nói, cậu lấy một cái bút để ghi chép, chuẩn bị viết xong sẽ để giáo sư độc dược ký tên.

“Như vậy, đầu tiên, anh làm Prince nguy hiểm, tuy không phải cố ý,” Harry tại tấm da dê vẽ một đường thẳng,“Em không thích cái này, nếu là lần thứ nhất, ngủ sàn nhà!” Đường thẳng dài mảnh thành sàn nhà, tuy không quá giống.

Snape không nói gì, anh chờ tiểu sư tử của mình tiếp tục nói.

“Sau đó, anh gạt em,” Harry vẽ một vòng tròn,“Em nói rồi em không phải là một cô gái cần được bảo vệ, em có thể cùng chiến đấu với anh!” Bên trong vòng tròn Harry vẽ hai cái đũa phép,“Anh quá coi thường em, tuy em chưa trưởng thành nhưng em không phải không giơ đũa phép lên đánh người — nói thật, em rất thích.”

Harry nói vậy làm cho Snape nghĩ tới chung kết World Cup hỗn loạn, Harry biểu hiện rất tuyệt, thậm chí còn tốt hơn một ít thần sáng, Harry cầm đũa phép tung chú ngữ ở những chỗ địch nhân có khả năng xuất hiện, từng cái đều có kế hoạch — đương nhiên, Snape chưa bao giờ cảm thấy đầu Harry tốt, cho nên anh kết luận đó là bản năng, xuất phát từ bản năng, đó là thiên phú. Đúng vậy, Harry có thiên phú, mà anh cũng có thiên phú như vậy, con của bọn họ kế thừa — Snape nhìn Prince, tự hào dâng lên trong lòng, còn mãnh liệt hơn khi anh thay đổi thành công Lang dược.

“Chúng ta phải có một hiệp định.” Harry nói tiếp, cậu không am hiểu cái đó nhưng cậu vẫn cố gắng đi làm, tấm da dê thứ 3 viết điều khoản –“Severus Snape phải cam đoan với Harry Potter, sẽ không để Prince của bọn họ bị nguy hiểm, hơn nữa không thể giấu Harry Potter chuyện về Voldemort, vì vô cùng nguy hiểm nên Harry cần biết rõ và phải được tham dự vào, cuối cùng, Severus phải cam đoan an toàn của mình, tận lực phân rõ giới hạn với Voldemort, không nhận những lần trừng phạt chết tiệt kia”– chỗ ký tên để trống. Harry đưa giấy cho Snape.

Giáo sư độc dược cầm tờ giấy sau đó thiếu chút nữa bật cười – một hiệp nghị trăm ngàn chỗ hở, những từ hình dung vô dụng…… Được rồi, có lẽ đây là lần Harry nghiêm túc viết nhất, khá hơn những bài luận văn kia, còn không viết sai gì.

“Như thế nào?” Harry đắc ý nhìn Snape, hưng phấn đến mức mặt cũng đỏ ửng.

Không đành lòng đả kích Harry, độc dược đại sư buông tờ giấy kia, khóe miệng cong lên nói:“Như vậy, ngài cứu thế chủ vĩ đại, ta muốn hỏi, hôm nay ngài ‘vô tình’ để lộ bí mật, có phải cũng cần giải thích gì?”

“Đây chẳng qua là…… vô tình lộ ra …… Ách…… Anh cũng nói rồi……” Bị Snape nói, Harry ỉu xìu.

“Như vậy ta có thể suy đoán, trên thực tế có một vị chỉ là thốt ra thân thế của Prince mà không phải mưu đồ đã lâu chuẩn bị cho giáo cẩu giáo lang (Sirius và Remus) bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện gì đó?” Snape dùng phép ẩn dụ đặc biệt của mình thành công làm Harry hôn mê — a, không, không phải chóng mặt, Harry hiểu ý của Snape! Chính là vì nghe hiểu được, Harry đỏ mặt.

“Không cần cái này, ba ba nếu muốn cãi nhau với cha thì chỉ cần ôm lấy cha lay hai cái là được rồi, nhất định cha sẽ thỏa hiệp.” Tiểu vương tử nhìn hai người đùa giỡn nhau, cậu cảm thấy chưa đủ đặc sắc,“Hãy nghe con nói, con nhớ khi con 8 tuổi hai người cãi nhau, cãi nhau to, cha không để ý ba ba, ba ba muốn cha gật đầu, cha không đồng ý, ba ba trực tiếp tiến lên ôm lấy cha lay 2 cái sau đó cha đồng ý cho ba ba dùng phòng độc dược của mình.”

A? Lay?

Harry đánh giá Snape, cậu đang tìm nơi thích hợp để ra tay.



Nhưng mà Snape lại nghe ra vấn đề — chỉ là lay? Không, đây chỉ là Prince nhìn ra Mà thôi.

Nhưng mà đề tài “Lay một cái” này hiển nhiên thành công hấp dẫn Harry, cậu rất muốn biết rõ là cái gì có thể làm cho Snape thúc thủ chịu trói.

Vừa nhìn thấy Harry hai mắt tỏa sáng, Snape cong khóe miệng, xem ra, anh không cần ký loại giấy lộn không dùng được này, mà Prince cũng giúp anh, vì thế Snape quyết định ban thưởng “Pin độc dược” Prince quan tâm.

Đắm chìm trong ý tưởng “lay một cái”, Harry đơn giản bị Snape mang về phòng ngủ sau đó tiểu vương tử rất vô tội không biết chuyện gì xảy ra, trên thực tế hoàn toàn không phải vấn đề của cậu vì cậu chỉ nói một chuyện mình tận mắt nhìn thấy mà thôi, mà hai ba ba lý giải như thế nào, cậu không có cách nào khống chế, không phải sao?

Bởi vì trận đấu, ngày hôm sau Harry xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới ngồi trên lớp học nghe giáo sư Binns giảng lịch sử pháp thuật — có lẽ vì là lịch sử pháp thuật nên Harry mới không tiếp tục xin nghỉ vì cậu có thể ngủ hai tiết này. Nhưng khi Harry vừa xuất hiện, những tiểu động vật Hogwarts liền sôi trào — ngẫm lại a, trân bảo của cứu thế chủ lại là lão dơi, thật là đáng sợ a!

Ron ôm trán thì thào:“Đây là ác mộng, là giả, là ảo giác……”

Ngược lại Fred và Geogre, một trái một phải kẹp lấy Harry tán thưởng dũng khí của cậu.

Hermione không cảm thấy có vấn đề gì vì Harry là học đồ của Snape, trân bảo của học đồ là đạo sư, rất bình thường.

Trong vòng một đêm những người biết Harry và không biết cậu đã nghị luận vấn đề trân bảo, dù cho rằng là đúng hay không, trung tâm của chủ đề luôn quay quanh Harry và Snape làm cho hoàng kim nam hài Gryffindor rất đau đầu nên khi ăn xong bữa tối Harry liền vội vàng về hầm, ngay cả chào hỏi bạn bè cũng không.

Trận đấu tiếp theo còn rất lâu, tuy Harry gần nhất xin nghỉ tương đối nhiều nhưng Snape vẫm dạy cậu đuổi kịp và vượt qua không ít, mà tiến bộ nhanh nhất là Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho nên mỗi ngày buổi tối Harry cần nhanh chóng trở lại hầm, bằng không chờ đợi cậu chính là vĩnh viễn huấn luyện…… Hôm nay, cậu đi về sớm, có thể có lựa chọn nào mới không a.

Nhưng hôm nay Harry lại không nhìn thấy Snape, cậu tìm một vòng cũng không tìm được — chẳng lẽ…… Lại bị Voldemort gọi đi rồi? Nghĩ đến đây, Harry ném bột Floo vào lò sưởi, một giây sau người đã đến phòng hiệu trưởng:“Albus! Sev không thấy!”

“A, Harry, tỉnh táo.” Dumbledore đội mũ phù thủy có 8 tua cờ, phía trên thêu hoa văn tử la lan, phối hợp với áo choàng tử la lan,“Severus giúp thầy, trò biết Regulus đúng không?” (Tử la lan có cánh mượt như nhung, chỉ thích khí trời dịu mát. Hoa có các màu đỏ, tím, hồng, xanh, rất kiêu sa và rực rỡ. Đây là hoa tử la lan trồng ở ban công nhà)

“Em trai Sirius?” Harry không xác định – cậu nhớ tên con Sirius trong tương lai cũng tên như vậy.

“Đúng vậy, là em trai Sirius.” Dumbledore rút một cái tua cờ vứt xuống, “Trò cũng đã nghe Kreacher nói về cậu ta. Bây giờ chúng ta đi lấy thi thể của cậu ta…… Còn có dây chuyền kia nữa, cái này hơi khó, ngày hôm qua thầy và Gael đi lấy một chút độc dược trong cái sơn động kia, Severus đang nghiên cứu……”

“Sev có thể nghiên cứu ở hầm!” Harry rất bất mãn, Sev nên nói với cậu.

“Hầm cũng được nhưng quá nguy hiểm, loại độc dược đó rất nguy hiểm nên Severus không muốn nghiên cứu ở đó, thầy cung cấp một chỗ cho cậu ta…… Rất thích hợp …… Mật thất năm thứ hai trò đi, chúng ta tìm được một lối vào mới……”

Không sai, Harry liếc mắt, nếu như là cái cửa ở phòng vệ sinh nữ, cậu tin tưởng Severus nhất định sẽ Avada giáo sư Dumbledore.

“Harry, thầy không thể không nói…… Trò và Severus quá kỳ cục, năm trước đã thu đi thi thể tử xà Basilik!” Dumbledore tóm lấy râu mép của mình,“Đó là một loại nguyên liệu độc dược rất hiếm a! Severus ngay cả một mảnh vảy cũng không phân cho thầy!”



“Giáo sư Dumbledore, thi thể Basilik…… Hẳn là thuộc về em, bởi vì em giết nó.” Harry nhe răng,“Mà em thuộc về Severus, cho nên Basilik thuộc về Sev.”

Cho nên ở lâu với Slytherin sẽ giống bọn họ không đáng yêu nữa, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người ta phát điên. Dumbledore buồn bực nghĩ sau đó xoay người sang chỗ khác cùng Fawkes của mình cúi đầu nhìn mặt bàn, hiện tại ông không muốn ăn đồ ngọt, cũng không muốn mời Harry ăn đồ ngọt – ngay cả một mảnh vảy ông cũng không có được, đồ ngọt quá xa xỉ…… Quá xa xỉ!

Biết được hướng đi của Snape, Harry thả lỏng, cậu cũng không có ý định kích thích Dumbledore thêm nên Harry im lặng về hầm đợi người, trong lúc đó Harry còn giúp Prince sửa lại luận văn — làm cho Harry có cảm giác thành công, thậm chí có cảm giác như sau khi tốt nghiệp chi ở lại trường làm giáo sư — không, không phải xúc động, phải biết rằng nếu như cậu đi làm việc khác, khả năng sẽ tách khỏi Sev rất lâu, nhưng nếu như cậu ở lại trường, hai người bọn họ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau!

Chủ ý tốt!

Mà lúc này Voldemort đang trừng phạt thủ hạ của mình — Karkaroff, hắn làm cho cánh tay của Karkaroff đau, sự thống khổ này khắc ở trên linh hồn.

“Igor, người hầu trung thành của ta, ngươi làm ta thất vọng.” Voldemort tê tê , Nagini dưới chân hắn cũng lè lưỡi, giống như đang thử hương vị, cảnh này khiến Karkaroff càng thêm run rẩy, lão run rẩy.

“Chủ…… Chủ nhân, tha thứ thuộc hạ…… Thỉnh, chủ nhân, a, chúng ta có thể làm cho Harry Potter tới, bề tôi nhất định sẽ dâng lên máu của nó cho chủ nhân…… Chủ nhân, tha thứ bề tôi!” Igor Karkaroff nức nở, lão rất sợ hãi tử vong, cũng sợ hãi thống khổ.

“Biện pháp mới?” Voldemort nhếch môi — miệng của hắn hiện tại giống như là dùng dao cắt ra tới một khe hở, rất khủng bố,“Tốt, biện pháp mới, hừ, Igor, ngươi có thể nghĩ đến biện pháp gì?”

“Bề tôi…… Bề tôi……”

“Trận đấu thứ nhất, ngươi tính làm cho rồng giết nó, không thành công — ha ha, cứu thế chủ? Ha ha, dùng boggart để đối phó long — Igor, tên ngu xuẩn!” Giọng Voldemort cũng không cao nhưng nghe cũng rất dọa người,“Trận thứ hai vốn cho ngươi bắt người dẫn hắn tới, kết quả ngươi lại vờ ngớ ngẩn …… đừng tưởng rằng chúa tể hắc ám không biết, tên người hầu ngu xuẩn, những hành động của ngươi làm cho chúa tể hắc ám không thể không cười nhạo ngươi…… Ha ha ha!”

“Không, chủ nhân……”

“Vô năng, đúng vậy, vô năng.” Voldemort định nghĩa,“Trận đấu thứ ba, Igor, nếu như ngươi vẫn không thể thành công, Nagini sẽ không để ý ăn một người đàn ông hương vị không được tốt lắm……”

“A! Không! Chủ nhân! Thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt!” Karkaroff nằm xuống đất,“Chủ nhân, thỉnh cho bề tôi một cơ hội nữa.”

“Chỉ có một cơ hội, Igor, không cần ngu xuẩn thêm nữa, nếu không ngươi biết hậu quả!”

Bên này, hai chủ tớ miễn cưỡng xem như “Nói chuyện thật vui”, nhưng không nghĩ đến bọn họ đối thoại đều bị người đối đầu bọn họ nghe hết.

“Dobby không làm sai chuyện này!” Gia tinh Dobby kiêu ngạo ưỡn ngực, “Mình chỉ là dùng pháp thuật để nhìn xem độ chín của đồ ăn tăng thêm pháp thuật nghe trộm mà thôi! Đây là Kreacher dạy cho Dobby!”

Không sai, ai sẽ quan tâm pháp thuật của gia tinh a?

“Làm tốt lắm, Dobby!”

Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Vương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook