Chương 2
Đạm Anh
24/08/2020
Editor: Shmily
- -------------------------
Lúc này, trên mặt biển nổi lên một trận gió to.
Tóc vàng bỗng nhiên nói: "Nam ca trâu bò nha, so với dự báo thời tiết còn chuẩn hơn, đây là sắp có mưa to rồi đi! Anh xem hôm nay thời tiết thay đổi thất thường như vậy, cảm giác như ẩn chứa một nguồn sức mạnh bí ẩn nào đó chăng."
Tiếu Nam nói: "Đi, đem thuyền của chúng ta buộc chặt vào."
Hai người rời đi rất nhanh.
Quanh đó cũng không còn bao nhiêu khách du lịch, Lê Trà Trà tháo kính râm xuống. Chỉ có vài phút ngắn ngủi, hơi nóng oi bức trên bãi cát liền hoàn toàn bị gió thổi tan, hoàng hôn cũng dần biến mất, trên trời cao có rất nhiều đám mây đen dày đặc, đây chính là dấu hiệu báo trước cho một trận mưa to gió lớn sắp đổ xuống.
Cô hít sâu một hơi.
Lúc này, di động của Lê Trà Trà liền vang lên.
Người gửi là Văn Hương nữ sĩ.
[Ngày mai Tiếu phu nhân sẽ về nước!]
Nhất thời, một hơi kia ngẹn ở ngực.
Tin nhắn của Văn Hương nữ sĩ liên tục gửi tới, vô cùng nhiệt tình.
[Biểu hiện cho thật tốt nha!]
[Bày ra mị lực của nữ nhi quốc dân đi nào!]
[Con là công chúa quốc dân xinh đẹp nhất, thông minh nhất!]
[Tiếu phu nhân có một đứa con trai, con ở chung với người khác cho tốt, có thể nhịn thì phải nhịn, đừng đắc tội với ai.]
...........
Mặt Lê Trà Trà không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm điện thoại.
Một lúc sau, cô mới nhắn lại một tin.
[Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, sớm từ bảy, tám năm trước con cũng đã biết đọc báo rồi, một nhà ba người chúng hiện tại bị chửi như thế còn chưa đủ sao.]
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lê Trà Trà liền nhíu mày, biểu tình uể oải.
Không đến nửa phút sau, di động lại "ong ong ong" vang lên vài tiếng.
Trên màn hình hiển thị ~ Lê Bách.
Cô nhấn nghe.
Bên kia điện thoại là ngữ khí ôn hòa: "Trà Trà, sao con có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy chứ? Cha và mẹ con vì đâu mà phải đi bôn ba khắp nơi, làm việc không biết ngày đêm, đó là vì cái gì? Hiện tại xã hội này cạnh tranh kịch liệt, đây là thời đại của cha mẹ, chúng ta đều là vì con. Nếu không phải vì con, chúng ta có làm nghệ sĩ 18 tuyến cũng chẳng sao cả. Chớ chọc mẹ con tức giận nữa, buổi tối nay bà ấy còn phải biểu diễn, hiện tại đã khóc đến đỏ cả mắt rồi. Mau đi xin lỗi mẹ đi, có được không?"
Lê Trà Trà không đáp.
Lê Bách lại nói: "Bây giờ cha có việc rồi, một lát nữa nhớ xin lỗi mẹ đấy, đừng quên."
Lê Trà Trà há mồm, lời còn chưa nói ra, di động đầu bên kia đã "Bang" một tiếng cắt đứt. Cơ hồ là đồng thời, điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ ~ Văn Hương.
Cuộc gọi này, Văn Hương dịu dàng lại mang theo âm thanh nghẹn ngào truyền đến ~
"... Trên mạng đều là antifan, toàn nói bậy thôi, mẹ con chưa từng bị chửi, fans weibo lên tới 89 vạn...."
... 80 vạn là mua.
"... Một lần đăng weibo là bình luận đều lên tới 4 con số, chia sẻ đến 5 con số."
... Những bình luận thật còn không có đến 100 nữa kìa, chia sẻ vẫn là do mẹ tìm những weibo account marketing chia sẻ cho.
"... Trương đạo diễn làm phim mới, mẹ con được làm nữ chính."
... Ồ, bộ phim có đó có đến gần 10 nữ chính.
"... Mẹ chưa từng bị chửi, cả nhà chúng ta cũng chưa từng bị chửi, đừng nghe người khác nói bậy. Con vẫn là nữ nhi quốc dân người gặp người thích, không có ai là không thích con cả. Ngày mai Tiếu phu nhân về nước, nhớ ở chung với người ta cho tốt, biết chưa?"
Lê Trà Trà mấp máy môi, không có trả lời.
Một lúc sau, người bên kia điện thoại hình như là khóc lên, thanh âm đứt quãng, cũng không nói lời nào, cứ thế khóc, thanh âm chui vào trong tai Trà Trà, nghe đến nỗi phiền lòng.
"Con biết rồi."
Văn Hương nữ sĩ còn ở đó khóc lóc: "Cũng phải ở chung thật tốt với con trai Tiếu phu nhân, có biết không?"
"Vâng."
"Cái tính tình giống con nhím của con nhớ phải thu lại, biết chưa?"
"Vâng."
"Nữ nhi quốc dân của chúng ta là ngoan nhất, bye." Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cúp.
Gió càng lúc càng lớn, thổi quần áo cô bay phấp phới, cô nhìn mây đen cuồn cuộn ở phía chân trời, thẳng đến lúc sấm chớp nổ "uỳnh" một cái, cô mới hoàn hồn, mím môi, chậm rì rì đeo kính râm lên, rời khỏi bờ cát.
.........
"May là chúng ta trở về sớm, bằng không nửa đường ở trên biển mà gặp phải bão táp, cái thuyền nhỏ kia của chúng ta khẳng định là sẽ bị phá nát, em mà lên được tới bờ chắc người cũng lạnh luôn rồi. Nam ca, một ngày nào đó nếu em treo trước thì anh nhớ đem ổ cứng 100G hỏa táng cùng em với nhé. Em thử bấm tay tính toán rồi, mệnh cách của em hơn người, nếu như đột ngột chết đi, khẳng định là trong người có mang sứ mệnh gì đó, tỷ như chuyển sang kiếp khác đến dị giới cứu vớt thế giới..."
Đàm Minh tạm dừng một lúc, hắn nhìn theo ánh mắt của Tiếu Nam, nhìn thấy tiểu cô nương vừa nãy, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, kinh ngạc trừng lớn mắt: "Đệt, Nam ca, những nữ nhân câu dẫn anh toàn là các ngự tỷ ngực khủng, khó trách câu không được anh, nguyên lai là anh thích loại loli như thế này ấy hả! Chậc chậc, tiểu cô nương kia lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, tuy rằng mang kính râm không nhìn rõ mặt, thế nhưng em cảm thấy khẳng định là rất xinh đẹp nha! Nam ca, anh tin em đi, em có thể cảm nhận được khí chất xinh đẹp của người khác... Nam ca, bình thường anh đều không phải người chủ động với các loài giống cái, vậy mà mới nãy còn nói hai câu với tiểu cô nương nhà người ta, anh quả thực là..."
"Bang" một tiếng, trán Đàm Minh hung hăng bị gõ.
"Đau đau đau!"
Tiếu Nam hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nói, "Cút qua một bên đi, chỉ biết nhìn khí chất xinh đẹp của tiểu cô nương, mày không thấy được cái gì khác nữa à?"
Đàm Minh ngốc một cái, đột nhiên hai mắt lại trợn to: "Chẳng lẽ cô ấy được người của thế giới khác chọn?"
"Đau đau đau! Nam ca, anh lại đánh em nữa rồi, đêm nay em nhất định phải vào viện nằm cho coi!"
Tiếu Nam nói: "Tới giờ uống thuốc rồi."
Đàm Minh kinh hãi, lập tức nói: "Nam ca, ngài để em ăn em sẽ ăn ngay."
Tiếu Nam lười biếng nâng mí mắt.
Thân ảnh của tiểu cô nương đã sớm biến mất, bởi vì khí hậu đột nhiên chuyển biến cho nên trên bãi biển lúc này cũng không còn mấy người, ở chân trời xa xa còn ẩn ẩn có tia sét đánh xuống, mới nãy còn có tiếng sấm nổ "uỳnh" một cái.
Đàm Minh lại hỏi: "Nam ca, tiểu cô nương đó rốt cuộc còn có cái gì khác?"
Tiếu Nam thổi ra làn khói cuối cùng, khẽ cười một tiếng, nói: "Hỏi nhiều, hỏi nữa tao đánh mày."
Lúc này, di động của anh rung lên, đều là tin nhắn gửi tới mời đi uống rượu.
Đàm Minh cũng thấy, liền dùng sức lắc đầu: "Không không không, em không đi đâu, rượu có gì tốt mà uống, nếu không phải kỳ nghỉ hè này có hoạt động của xã đoàn, em đã ở trong nhà làm trạch nam rồi, bây giờ em muốn đi về."
.....
Bão táp xảy ra chừng vài tiếng đồng hồ, thẳng đến gần 11h tối mới hoàn toàn ngừng lại.
Biệt thự của Tiếu gia to như vậy, lại an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi.
Đột nhiên, trên lầu hai có một tiếng vang rất nhỏ.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, một thân ảnh yểu điệu vô thanh vô tức bước ra ngoài. Lê Trà Trà đi chân đất, tay trái xách theo một cái túi khá lớn, trên người mặc áo khoác gió dài không hợp với thời tiết bây giờ, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi biệt thự.
Biệt thự của Tiếu gia nằm ở đoạn đường vô cùng thuận lợi, chính là ở trung tâm thành phố, giao thông qua lại vô cùng tiện, toàn bộ tiểu khu đều là những kiến trức Tây Âu ba bốn tầng.
Sau cơn mua, tiểu khu lại hết sức yên tĩnh.
Lê Trà Trà từ trong cái túi lớn của mình lấy ra một đôi giày cao gót cao khoảng 10cm, sau khi đi vào liền quen cửa quen nẻo rời khỏi tiểu khu, đứng ở trên vỉa hè gọi một chiếc taxi.
Cô nói với bác tài: "Quán bar Tinh Trì"
Bác tài nhìn qua kính chiếu hậu.
... Lớp trang điểm rất đậm, hình xăm, trên mặt đều là lệ khí, phảng phất viết lên bốn chữ "Cô gái bất lương" ở trên mặt.
.............
"Lão đại tới! Chúng mày mau đứng vào trị trí!"
Ghế dài ở trong quán bar, Vương Càn bị vây ở trong trung tâm liền đứng vọt dậy, nở một nụ cười rạng rỡ, dùng sức vẫy vẫy tay với người đang đứng ở bên ngoài. Quán bar vang lên tiếng nhạc sập sình, trên sân nhảy cả trai lẫn gái đều đang chen chúc điên cuồng vặn vẹo.
Người kia bước ngang qua sân nhảy, đi tới hướng bên này, trên đường liền xuất hiện một cô gái có thân hình uyển chuyển tới gần.
Người kia dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu.
Vương Càn đập bàn một cái, hưng phấn nói: "Thấy không? Trên sân nhảy dễ thấy nhất chính là lão đại của tao! Lúc học trung học hắn đã đánh bại tất cả các nhân vật phong vân của trường! Thân hình cứng như hợp kim titan! Đánh nhau chưa từng thua bất cứ thằng nào! Chưa học xong đã phải về nhà thừa kế gia sản hàng tỉ của gia đình rồi! Hiện tại cho dù bọn tao không học chung trường đại học, thế nhưng chỉ cần nhắc tới lão đại, những thiếu niên bất lương bên ngoài kia chân đều sẽ mềm nhũn không dám phản kháng!"
Một đống từ lấp lánh kim quang dùng để hình dung khiến cho Vương Càn mới thu được rất nhiều tiểu đệ đang vạn phần chờ mong nhìn về phía người đang đứng ở phía sân nhảy kia.
Lúc này, nữ nhân đến gần liền bĩu môi rời đi.
Tiểu đệ nói: "Quả nhiên là lão đại của Vương ca, nữ nhân ngực to, chân dài, eo nhỏ, da trắng như thế cũng chướng mắt!"
Vương Càn thâm trầm nói: "Lão đại của chúng ta là Phật hệ."
Tiểu đệ: "Lão đại quả nhiên không giống người thường!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, người kia đã tới được trước bàn bọn họ, đám tiểu đệ, ngay cả Vương Càn đều nhường ra một con đường, để Tiếu Nam ngồi lên vị trí chính giữa, Vương Càn châm một điếu thuốc, đưa lên, lặng lẽ nói: "Lão đại, hẹn anh đã nhiều lần rồi, cuối cùng anh cũng tới! Đây là những bạn học mới mà em vừa quen, hôm nay dẫn bọn hắn tới chiêm ngưỡng thần quang của anh."
Một đám tiểu đệ trăm miệng một lời kêu lên: "Chúng em chào lão đại!"
Tiếu Nam tiếp nhận lấy điếu thuộc, hút một cái, thong dong gật đầu.
"Ừm, tốt."
Ánh đèn ở quán bar lờ mờ, Tiếu Nam ngồi xuống rồi, bọn tiểu đệ mới nhìn rõ được dung mạo của lão đại trong miệng Vương ca.
Vẻ mặt râu quai nón, nửa người trên tùy tiện mặc một cái áo T-shirt màu đen, dưới lớp áo mơ hồ có thể thấy được đường cong rõ ràng cùng thân thể cường tráng, nửa người dưới là một cái quần thể thao rộng thùng thình, chân còn đeo dép lào, trang điểm thập phần tùy ý, sương khói lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được vẻ thâm thúy từ sâu trong ánh mắt của anh, nhìn như vậy liền có cảm giác vô cùng an toàn.
Vương Càn đợi đã lâu không thấy lão đại, nội tâm cao hứng đến hỏng rồi, vừa mở miệng liền liến thoắng không ngừng: "Lão đại, hẹn anh cũng thật khó khăn, em nhắn nhiều như vậy mà anh lại không trả lời cái nào, gần đây bận gì sao?"
Tiếu Nam nói: "Tín hiệu trên biển không tốt."
Vương Càn bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là ở biển sao!"
Có tiểu đệ tiến lên rót rượu cho Tiếu Nam, anh uống được nửa ly, lại không chút để ý nhìn những người xung quanh. Lúc này, Vương Càn nói: "Lão đại, lâu lắm rồi anh không có tới, khẳng định không biết quán bar gần đây có tới một cô em vô cùng hấp dẫn, dáng người ngon nghẻ, chân dài eo lại nhỏ, lớn lên vừa dã lại vừa ngọt, trên sàn nhảy, cô ấy là ánh hào quang duy nhất trong đám người đó! Em đảm bảo người hôm nay tới quán bar, có ít nhất 50% là vì cô ấy mà tới! Cô gái đó đã tới đây bảy ngày rồi, hôm nay hẳn là sẽ còn tới."
Lời còn chưa dứt, Vương Càn liền hưng phấn đập bàn.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi! Lão đại, xem kìa, chính là cô ấy đó!"
..........
Trong đám người nhiều thêm một thân ảnh yểu điệu lại gợi cảm.
Áo hai dây màu đen để lộ chiếc eo nhỏ nhắn, thêm chiếc váy ngắn ôm gọn vòng ba, đôi chân dài vừa thẳng lại vừa trắng. Chiếc váy ôm lấy bờ mông vểnh lên của cô, phía trên bờ mông đó là vòng eo thon trắng như tuyết có thể ôm trọn bằng một vòng tay, dáng người như vậy, nếu là ngực quá lớn liền sẽ có cảm giác diễm tục. Thế nhưng thật đúng lúc, ngực cũng ở dạng vừa. Toàn thân cô gái đó tỏa ra một loại khí chất, một loại khí chất khiến cho người ta có cảm giác người lạ chớ tới gần.
Mặt cô gái chỉ lớn bằng bàn tay, lớp trang điểm rất đậm, thoa kem nền màu trắng, phối hợp với màu mắt khoa trương cùng son môi vô cùng đậm màu, rất khó tưởng tượng được sau khi tẩy trang sẽ là bộ dáng gì.
Mà một cô gái như vậy, lại giống như một đóa hoa hồng có gai, mang theo biểu tình đàng hoàng không chút kiêng kị, cực kì chói mắt.
Toàn bộ những người ở đây bởi vì cô gái ấy xuất hiện mà không khí càng nóng hơn, cũng có không ít người huýt sáo.
.............
Vương Càn nhìn không chớp mắt, nói: "Lão đại, đẹp không! Cảnh đẹp ý vui mà!"
Tiếu Nam tùy tay gẩy gẩy tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Tiểu cô nương đang trong thời kì phản nghịch thôi."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối vui vẻ, một Trà Trà không giống bình thường như vậy, cùng với Nam ca chương sau sẽ cạo râu a!"
Shmily: Cảm giác như mấy nhân vật trong truyện này mạch não không được bình thường!
- -------------------------
Lúc này, trên mặt biển nổi lên một trận gió to.
Tóc vàng bỗng nhiên nói: "Nam ca trâu bò nha, so với dự báo thời tiết còn chuẩn hơn, đây là sắp có mưa to rồi đi! Anh xem hôm nay thời tiết thay đổi thất thường như vậy, cảm giác như ẩn chứa một nguồn sức mạnh bí ẩn nào đó chăng."
Tiếu Nam nói: "Đi, đem thuyền của chúng ta buộc chặt vào."
Hai người rời đi rất nhanh.
Quanh đó cũng không còn bao nhiêu khách du lịch, Lê Trà Trà tháo kính râm xuống. Chỉ có vài phút ngắn ngủi, hơi nóng oi bức trên bãi cát liền hoàn toàn bị gió thổi tan, hoàng hôn cũng dần biến mất, trên trời cao có rất nhiều đám mây đen dày đặc, đây chính là dấu hiệu báo trước cho một trận mưa to gió lớn sắp đổ xuống.
Cô hít sâu một hơi.
Lúc này, di động của Lê Trà Trà liền vang lên.
Người gửi là Văn Hương nữ sĩ.
[Ngày mai Tiếu phu nhân sẽ về nước!]
Nhất thời, một hơi kia ngẹn ở ngực.
Tin nhắn của Văn Hương nữ sĩ liên tục gửi tới, vô cùng nhiệt tình.
[Biểu hiện cho thật tốt nha!]
[Bày ra mị lực của nữ nhi quốc dân đi nào!]
[Con là công chúa quốc dân xinh đẹp nhất, thông minh nhất!]
[Tiếu phu nhân có một đứa con trai, con ở chung với người khác cho tốt, có thể nhịn thì phải nhịn, đừng đắc tội với ai.]
...........
Mặt Lê Trà Trà không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm điện thoại.
Một lúc sau, cô mới nhắn lại một tin.
[Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, sớm từ bảy, tám năm trước con cũng đã biết đọc báo rồi, một nhà ba người chúng hiện tại bị chửi như thế còn chưa đủ sao.]
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lê Trà Trà liền nhíu mày, biểu tình uể oải.
Không đến nửa phút sau, di động lại "ong ong ong" vang lên vài tiếng.
Trên màn hình hiển thị ~ Lê Bách.
Cô nhấn nghe.
Bên kia điện thoại là ngữ khí ôn hòa: "Trà Trà, sao con có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy chứ? Cha và mẹ con vì đâu mà phải đi bôn ba khắp nơi, làm việc không biết ngày đêm, đó là vì cái gì? Hiện tại xã hội này cạnh tranh kịch liệt, đây là thời đại của cha mẹ, chúng ta đều là vì con. Nếu không phải vì con, chúng ta có làm nghệ sĩ 18 tuyến cũng chẳng sao cả. Chớ chọc mẹ con tức giận nữa, buổi tối nay bà ấy còn phải biểu diễn, hiện tại đã khóc đến đỏ cả mắt rồi. Mau đi xin lỗi mẹ đi, có được không?"
Lê Trà Trà không đáp.
Lê Bách lại nói: "Bây giờ cha có việc rồi, một lát nữa nhớ xin lỗi mẹ đấy, đừng quên."
Lê Trà Trà há mồm, lời còn chưa nói ra, di động đầu bên kia đã "Bang" một tiếng cắt đứt. Cơ hồ là đồng thời, điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ ~ Văn Hương.
Cuộc gọi này, Văn Hương dịu dàng lại mang theo âm thanh nghẹn ngào truyền đến ~
"... Trên mạng đều là antifan, toàn nói bậy thôi, mẹ con chưa từng bị chửi, fans weibo lên tới 89 vạn...."
... 80 vạn là mua.
"... Một lần đăng weibo là bình luận đều lên tới 4 con số, chia sẻ đến 5 con số."
... Những bình luận thật còn không có đến 100 nữa kìa, chia sẻ vẫn là do mẹ tìm những weibo account marketing chia sẻ cho.
"... Trương đạo diễn làm phim mới, mẹ con được làm nữ chính."
... Ồ, bộ phim có đó có đến gần 10 nữ chính.
"... Mẹ chưa từng bị chửi, cả nhà chúng ta cũng chưa từng bị chửi, đừng nghe người khác nói bậy. Con vẫn là nữ nhi quốc dân người gặp người thích, không có ai là không thích con cả. Ngày mai Tiếu phu nhân về nước, nhớ ở chung với người ta cho tốt, biết chưa?"
Lê Trà Trà mấp máy môi, không có trả lời.
Một lúc sau, người bên kia điện thoại hình như là khóc lên, thanh âm đứt quãng, cũng không nói lời nào, cứ thế khóc, thanh âm chui vào trong tai Trà Trà, nghe đến nỗi phiền lòng.
"Con biết rồi."
Văn Hương nữ sĩ còn ở đó khóc lóc: "Cũng phải ở chung thật tốt với con trai Tiếu phu nhân, có biết không?"
"Vâng."
"Cái tính tình giống con nhím của con nhớ phải thu lại, biết chưa?"
"Vâng."
"Nữ nhi quốc dân của chúng ta là ngoan nhất, bye." Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cúp.
Gió càng lúc càng lớn, thổi quần áo cô bay phấp phới, cô nhìn mây đen cuồn cuộn ở phía chân trời, thẳng đến lúc sấm chớp nổ "uỳnh" một cái, cô mới hoàn hồn, mím môi, chậm rì rì đeo kính râm lên, rời khỏi bờ cát.
.........
"May là chúng ta trở về sớm, bằng không nửa đường ở trên biển mà gặp phải bão táp, cái thuyền nhỏ kia của chúng ta khẳng định là sẽ bị phá nát, em mà lên được tới bờ chắc người cũng lạnh luôn rồi. Nam ca, một ngày nào đó nếu em treo trước thì anh nhớ đem ổ cứng 100G hỏa táng cùng em với nhé. Em thử bấm tay tính toán rồi, mệnh cách của em hơn người, nếu như đột ngột chết đi, khẳng định là trong người có mang sứ mệnh gì đó, tỷ như chuyển sang kiếp khác đến dị giới cứu vớt thế giới..."
Đàm Minh tạm dừng một lúc, hắn nhìn theo ánh mắt của Tiếu Nam, nhìn thấy tiểu cô nương vừa nãy, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, kinh ngạc trừng lớn mắt: "Đệt, Nam ca, những nữ nhân câu dẫn anh toàn là các ngự tỷ ngực khủng, khó trách câu không được anh, nguyên lai là anh thích loại loli như thế này ấy hả! Chậc chậc, tiểu cô nương kia lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, tuy rằng mang kính râm không nhìn rõ mặt, thế nhưng em cảm thấy khẳng định là rất xinh đẹp nha! Nam ca, anh tin em đi, em có thể cảm nhận được khí chất xinh đẹp của người khác... Nam ca, bình thường anh đều không phải người chủ động với các loài giống cái, vậy mà mới nãy còn nói hai câu với tiểu cô nương nhà người ta, anh quả thực là..."
"Bang" một tiếng, trán Đàm Minh hung hăng bị gõ.
"Đau đau đau!"
Tiếu Nam hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nói, "Cút qua một bên đi, chỉ biết nhìn khí chất xinh đẹp của tiểu cô nương, mày không thấy được cái gì khác nữa à?"
Đàm Minh ngốc một cái, đột nhiên hai mắt lại trợn to: "Chẳng lẽ cô ấy được người của thế giới khác chọn?"
"Đau đau đau! Nam ca, anh lại đánh em nữa rồi, đêm nay em nhất định phải vào viện nằm cho coi!"
Tiếu Nam nói: "Tới giờ uống thuốc rồi."
Đàm Minh kinh hãi, lập tức nói: "Nam ca, ngài để em ăn em sẽ ăn ngay."
Tiếu Nam lười biếng nâng mí mắt.
Thân ảnh của tiểu cô nương đã sớm biến mất, bởi vì khí hậu đột nhiên chuyển biến cho nên trên bãi biển lúc này cũng không còn mấy người, ở chân trời xa xa còn ẩn ẩn có tia sét đánh xuống, mới nãy còn có tiếng sấm nổ "uỳnh" một cái.
Đàm Minh lại hỏi: "Nam ca, tiểu cô nương đó rốt cuộc còn có cái gì khác?"
Tiếu Nam thổi ra làn khói cuối cùng, khẽ cười một tiếng, nói: "Hỏi nhiều, hỏi nữa tao đánh mày."
Lúc này, di động của anh rung lên, đều là tin nhắn gửi tới mời đi uống rượu.
Đàm Minh cũng thấy, liền dùng sức lắc đầu: "Không không không, em không đi đâu, rượu có gì tốt mà uống, nếu không phải kỳ nghỉ hè này có hoạt động của xã đoàn, em đã ở trong nhà làm trạch nam rồi, bây giờ em muốn đi về."
.....
Bão táp xảy ra chừng vài tiếng đồng hồ, thẳng đến gần 11h tối mới hoàn toàn ngừng lại.
Biệt thự của Tiếu gia to như vậy, lại an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi.
Đột nhiên, trên lầu hai có một tiếng vang rất nhỏ.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, một thân ảnh yểu điệu vô thanh vô tức bước ra ngoài. Lê Trà Trà đi chân đất, tay trái xách theo một cái túi khá lớn, trên người mặc áo khoác gió dài không hợp với thời tiết bây giờ, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời khỏi biệt thự.
Biệt thự của Tiếu gia nằm ở đoạn đường vô cùng thuận lợi, chính là ở trung tâm thành phố, giao thông qua lại vô cùng tiện, toàn bộ tiểu khu đều là những kiến trức Tây Âu ba bốn tầng.
Sau cơn mua, tiểu khu lại hết sức yên tĩnh.
Lê Trà Trà từ trong cái túi lớn của mình lấy ra một đôi giày cao gót cao khoảng 10cm, sau khi đi vào liền quen cửa quen nẻo rời khỏi tiểu khu, đứng ở trên vỉa hè gọi một chiếc taxi.
Cô nói với bác tài: "Quán bar Tinh Trì"
Bác tài nhìn qua kính chiếu hậu.
... Lớp trang điểm rất đậm, hình xăm, trên mặt đều là lệ khí, phảng phất viết lên bốn chữ "Cô gái bất lương" ở trên mặt.
.............
"Lão đại tới! Chúng mày mau đứng vào trị trí!"
Ghế dài ở trong quán bar, Vương Càn bị vây ở trong trung tâm liền đứng vọt dậy, nở một nụ cười rạng rỡ, dùng sức vẫy vẫy tay với người đang đứng ở bên ngoài. Quán bar vang lên tiếng nhạc sập sình, trên sân nhảy cả trai lẫn gái đều đang chen chúc điên cuồng vặn vẹo.
Người kia bước ngang qua sân nhảy, đi tới hướng bên này, trên đường liền xuất hiện một cô gái có thân hình uyển chuyển tới gần.
Người kia dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu.
Vương Càn đập bàn một cái, hưng phấn nói: "Thấy không? Trên sân nhảy dễ thấy nhất chính là lão đại của tao! Lúc học trung học hắn đã đánh bại tất cả các nhân vật phong vân của trường! Thân hình cứng như hợp kim titan! Đánh nhau chưa từng thua bất cứ thằng nào! Chưa học xong đã phải về nhà thừa kế gia sản hàng tỉ của gia đình rồi! Hiện tại cho dù bọn tao không học chung trường đại học, thế nhưng chỉ cần nhắc tới lão đại, những thiếu niên bất lương bên ngoài kia chân đều sẽ mềm nhũn không dám phản kháng!"
Một đống từ lấp lánh kim quang dùng để hình dung khiến cho Vương Càn mới thu được rất nhiều tiểu đệ đang vạn phần chờ mong nhìn về phía người đang đứng ở phía sân nhảy kia.
Lúc này, nữ nhân đến gần liền bĩu môi rời đi.
Tiểu đệ nói: "Quả nhiên là lão đại của Vương ca, nữ nhân ngực to, chân dài, eo nhỏ, da trắng như thế cũng chướng mắt!"
Vương Càn thâm trầm nói: "Lão đại của chúng ta là Phật hệ."
Tiểu đệ: "Lão đại quả nhiên không giống người thường!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, người kia đã tới được trước bàn bọn họ, đám tiểu đệ, ngay cả Vương Càn đều nhường ra một con đường, để Tiếu Nam ngồi lên vị trí chính giữa, Vương Càn châm một điếu thuốc, đưa lên, lặng lẽ nói: "Lão đại, hẹn anh đã nhiều lần rồi, cuối cùng anh cũng tới! Đây là những bạn học mới mà em vừa quen, hôm nay dẫn bọn hắn tới chiêm ngưỡng thần quang của anh."
Một đám tiểu đệ trăm miệng một lời kêu lên: "Chúng em chào lão đại!"
Tiếu Nam tiếp nhận lấy điếu thuộc, hút một cái, thong dong gật đầu.
"Ừm, tốt."
Ánh đèn ở quán bar lờ mờ, Tiếu Nam ngồi xuống rồi, bọn tiểu đệ mới nhìn rõ được dung mạo của lão đại trong miệng Vương ca.
Vẻ mặt râu quai nón, nửa người trên tùy tiện mặc một cái áo T-shirt màu đen, dưới lớp áo mơ hồ có thể thấy được đường cong rõ ràng cùng thân thể cường tráng, nửa người dưới là một cái quần thể thao rộng thùng thình, chân còn đeo dép lào, trang điểm thập phần tùy ý, sương khói lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được vẻ thâm thúy từ sâu trong ánh mắt của anh, nhìn như vậy liền có cảm giác vô cùng an toàn.
Vương Càn đợi đã lâu không thấy lão đại, nội tâm cao hứng đến hỏng rồi, vừa mở miệng liền liến thoắng không ngừng: "Lão đại, hẹn anh cũng thật khó khăn, em nhắn nhiều như vậy mà anh lại không trả lời cái nào, gần đây bận gì sao?"
Tiếu Nam nói: "Tín hiệu trên biển không tốt."
Vương Càn bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là ở biển sao!"
Có tiểu đệ tiến lên rót rượu cho Tiếu Nam, anh uống được nửa ly, lại không chút để ý nhìn những người xung quanh. Lúc này, Vương Càn nói: "Lão đại, lâu lắm rồi anh không có tới, khẳng định không biết quán bar gần đây có tới một cô em vô cùng hấp dẫn, dáng người ngon nghẻ, chân dài eo lại nhỏ, lớn lên vừa dã lại vừa ngọt, trên sàn nhảy, cô ấy là ánh hào quang duy nhất trong đám người đó! Em đảm bảo người hôm nay tới quán bar, có ít nhất 50% là vì cô ấy mà tới! Cô gái đó đã tới đây bảy ngày rồi, hôm nay hẳn là sẽ còn tới."
Lời còn chưa dứt, Vương Càn liền hưng phấn đập bàn.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi! Lão đại, xem kìa, chính là cô ấy đó!"
..........
Trong đám người nhiều thêm một thân ảnh yểu điệu lại gợi cảm.
Áo hai dây màu đen để lộ chiếc eo nhỏ nhắn, thêm chiếc váy ngắn ôm gọn vòng ba, đôi chân dài vừa thẳng lại vừa trắng. Chiếc váy ôm lấy bờ mông vểnh lên của cô, phía trên bờ mông đó là vòng eo thon trắng như tuyết có thể ôm trọn bằng một vòng tay, dáng người như vậy, nếu là ngực quá lớn liền sẽ có cảm giác diễm tục. Thế nhưng thật đúng lúc, ngực cũng ở dạng vừa. Toàn thân cô gái đó tỏa ra một loại khí chất, một loại khí chất khiến cho người ta có cảm giác người lạ chớ tới gần.
Mặt cô gái chỉ lớn bằng bàn tay, lớp trang điểm rất đậm, thoa kem nền màu trắng, phối hợp với màu mắt khoa trương cùng son môi vô cùng đậm màu, rất khó tưởng tượng được sau khi tẩy trang sẽ là bộ dáng gì.
Mà một cô gái như vậy, lại giống như một đóa hoa hồng có gai, mang theo biểu tình đàng hoàng không chút kiêng kị, cực kì chói mắt.
Toàn bộ những người ở đây bởi vì cô gái ấy xuất hiện mà không khí càng nóng hơn, cũng có không ít người huýt sáo.
.............
Vương Càn nhìn không chớp mắt, nói: "Lão đại, đẹp không! Cảnh đẹp ý vui mà!"
Tiếu Nam tùy tay gẩy gẩy tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Tiểu cô nương đang trong thời kì phản nghịch thôi."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối vui vẻ, một Trà Trà không giống bình thường như vậy, cùng với Nam ca chương sau sẽ cạo râu a!"
Shmily: Cảm giác như mấy nhân vật trong truyện này mạch não không được bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.