Chương 33
Đạm Anh
24/08/2020
Editor: Shmily
- ---------------------
Lê Trà Trà cùng Tiếu Nam đi ra khỏi canteen.
KTX của Lê Trà Trà cách canteen số ba rất gần, đi năm, sáu phút là tới nơi. KTX của Tiếu Nam lại hơi xa, canteen số ba của đại học A ở phía Nam, mà KTX của anh lại ở tận phía Bắc, mất tầm khoảng 20 phút đi bộ.
Lê Trà Trà biết chuyện đó.
Hiện giờ cô đã rất vui vẻ thoải mái, thần thanh khí sảng, hoàn toàn không còn cảm giác giận dỗi nữa cho nên cô rất săn sóc, muốn nói với anh là cô có thể tự mình về KTX, nhưng vừa quay qua thì lại phát hiện, sắc mặt Tiếu Nam có hơi sai sai.
Cô hỏi: "Anh không thoải mái sao?"
Tiếu Nam nói như chém đinh chặt sắt: "Không phải."
Lê Trà Trà "A" một tiếng, tròng mắt quay tròn, sau đó như phát hiện ra cái gì, liền lộ ra biểu tình kinh ngạc: "A, thì ra ngài cũng sẽ ăn đến căng bụng nha, em cứ cho rằng cái bụng của hội trưởng như dạ dày không đáy, hóa ra ăn nhiều cũng sẽ đầy bụng."
Tuy rằng lời nói mang theo từ "Ngài", thế nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.
Tiếu Nam phát hiện, phảng phất như trải qua một trận cãi nhau kia xong, Lê Trà Trà càng trở nên tươi hơn, không giống như vẻ ngoan ngoãn làm màu bình thường của cô, cũng không giống dáng vẻ kiêu ngạo khi ở quán bar, giờ khắc này trên mặt cô đều là ý cười, còn mang theo vài phần nghịch ngợm, càng ngày càng giống một tiểu cô nương chân chính.
Tiếu Nam cười khẽ: "Lê Trà Trà, lá gan cô to quá nhỉ, dám nói tôi là thùng cơm?"
Anh duỗi tay đặt lên đầu cô.
"Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa cho tôi xem."
Buổi tối của tháng 10 đã vào thu, hơi hơi lạnh, bàn tay của anh lại lớn, còn mang theo một cảm giác ấm áp, giống y như ánh mặt trời. Thời điểm bàn tay đụng vào đầu cô, cô có thể cảm nhận được anh cố tình thả nhẹ lực đạo, phảng phất như đang sờ đầu cô.
Lê Trà Trà không phải chưa từng bị người khác xoa đầu.
Từ nhỏ tới lớn, cô mang trong mình cái danh nữ nhi quốc dân cùng thành tích học tập nổi bật, có không ít người lớn đều thích xoa đầu cô, hoặc nhẹ, hoặc nặng, cô cũng chưa hề có bất cứ cảm giác gì, chỉ cảm thấy động tác này rất tầm thường. Thế nhưng Tiếu Nam vừa sờ, cô liền cảm nhận được trái tim mình nặng nề đập, ngón tay anh như có dòng điện lưu, khiến cho cô hơi hơi tê dại.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lê Trà Trà đỏ lên.
Cô há mồm, dùng thanh âm yếu ớt như muỗi kêu nói: "Cơm...thùng cơm."
Nếu như là bình thường có cô gái nào dám nói như vậy, Tiếu Nam khẳng định sẽ nói cô ta có dáng vẻ kệch cỡm, chẳng qua là vào lúc này, đặt ở trên người Lê Trà Trà, anh ngược lại còn nhìn ra vài phần đáng yêu, bị mắng là thùng cơm cũng không nghĩ muốn so đo với cô.
Chỉ nói.
"Được được, tôi ăn nhiều quá rồi."
Lê Trà Trà nói: "Đúng vậy."
Tiếu Nam: "Là cô ăn thừa lại, tôi đành phải đem chỗ đó ăn sạch sẽ, không thể lãng phí lương thực."
Lê Trà Trà: "... Kỳ thật, anh cũng có thể để lại đến ngày mai ăn mà, với thời tiết như thế này, bánh kem có thể để cả đêm cũng không sao."
Tiếu Nam: "..."
Lê Trà Trà hỏi: "Anh có phải chưa từng nghĩ tới cái này..."
Tiếu Nam không trả lời.
Lê Trà Trà cảm thấy bản thân khó có thể phát hiện ra được một thứ mà Tiếu Nam không biết, cũng không rảnh lo mặt mình có đỏ hay không, cô tiến tới gần anh, mở to mắt, cười cười nói: "Xem ra hội trưởng không có kiến thức về sinh hoạt bình thường rồi, không sao không sao, em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, bảo đảm sẽ không có người thứ ba biết tới."
Cô một bước tới gần như vậy, anh vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy làn da trắng nõn tinh tế của cô, nét đỏ ửng còn chưa có rút đi, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay lộ ra trắng trắng hồng hồng, giống như bánh kem dâu tây bơ ban nãy vậy, có lẽ ăn vào cũng đều ngọt ngào như nhau.
Tiếu Nam nhận ra mình đang suy nghĩ mấy chuyện xấu xa, cố gắng cưỡng ép mình dời ánh mắt đi.
Lê Trà Trà nhìn thấy anh ngượng ngùng, cảm thấy cảnh tượng này thực sự là trăm năm khó gặp, lại tiến thêm một bước, ngẩng đầu nói: "Chuyện anh thích gấu bông Pikachu, em cũng sẽ không nói cho người thứ ba!"
Tiếu Nam lại dời ánh mắt qua chỗ khác.
Lê Trà Trà thay đổi một cái góc độ, lần thứ hai đối diện với ánh mắt anh.
Làm được vài lần như vậy, Tiếu Nam liền không dịch ánh mắt qua chỗ khác nữa, tầm mắt hai người lẳng lặng đối diện với nhau, một lát sau, hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu. Lê Trà Trà nắm lấy góc áo của mình, ngữ tốc bay nhanh, nói: "Em về phòng đây, mai... gặp..."
Mới bước được một bước, lại nghe Tiếu Nam nói: "Tôi no quá."
Cô thu hồi bước chân: "Vậy... làm sao bây giờ?"
Tiếu Nam: "Đi dạo một lát."
Lê Trà Trà: "Được."
........
Chờ hai người vừa đi, từ trong một góc của canteen lộ ra hai bóng người.
Đàm Minh với Cố Điềm liếc nhìn nhau một cái.
Đàm Minh nói: "Ảnh chụp ảnh chụp! Chụp được ảnh Trà Trà sư muội đỏ mặt rồi!"
Cố Điềm: "Gửi cho em một cái, không được đăng lên diễn đàn! Trà Trà đã nói là cô ấy không yêu đương, nếu đưa lên trên mạng chắc chắn sẽ rất rắc rối. Tuy rằng em rất muốn vả mặt Vương xinh đẹp, thế nhưng cũng không thể dùng phương thức này..."
Cô ấy lẩm bẩm: "Bất quá hôm nay có vở diễn tiết tự chọn này, cái màn xiếc do Vương xinh đẹp dựng lên cũng tự khắc sẽ sụp đổ đi..." Nghĩ như vậy, Cố Điềm liền có cảm giác vui vẻ, nói: "Ngụm khẩu khí nghẹn trong lòng kia cuối cùng cũng xả ra được rồi, bạn học Đàm, anh làm gì vậy? Đừng đi theo! Vợ chồng son nhà người ta đang bồi dưỡng tình cảm, anh cũng đừng chạy đi xem náo nhiệt, để bọn họ ở trong thế giới của hai người đi. Em về phòng trước đây, tâm tình thật quá sảng khoái, hôm nào mời anh đi ăn cơm nha!"
Đàm Minh yên lặng nhìn Cố Điềm.
Cố Điềm hỏi: "Sao vậy?"
Đàm Minh: "Em... em ghét Vương xinh đẹp?"
Lúc này Cố Điềm mới nhớ tới, tuy rằng cô ghét Vương xinh đẹp, thế nhưng bọn con trai thì sao, phần lớn đều thích loại bạch liên hoa nhu nhược động lòng người như cô ta.
Cô đánh giá Đàm Minh.
Nam sinh trước mặt lớn lên là một bộ dáng mọt sách trạch nam, phỏng chừng cũng thích bộ dáng kia của Vương xinh đẹp...
Cố Điềm xét thấy hai người đêm nay có quan hệ cách mạng hữu nghị cho nên cũng không so đo với hắn, dù sao thì cũng không có mấy thằng con trai giống Diệt bá ba ba, có con mắt tinh đời! Một đôi mắt sáng rõ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Vương xinh đẹp.
Cô vẫy vẫy tay.
"Đi đây, ngủ ngon, hôm nào mời anh ăn."
.........
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đi lang thang tản bộ không có mục tiêu ở trong trường học.
Hai người cũng không biết nên nói gì, mới đầu có đều có chút trầm mặc, thẳng đến lúc sau Tiếu Nam nhắc tới mấy quyển sách anh giới thiệu cho Lê Trà Trà, hai người mới dần dần mở lời nói chuyện.
Trầm mặc giữa hai người biến mất.
Cũng không biết là qua bao lâu, Tiếu Nam bỗng nhiên dừng lại, vươn tay khươ khươ, nói: "Lê Trà Trà, cô cao có 1m5 à?"
Lê Trà Trà: "Em cao 1m6!"
Tiếu Nam nói: "Tiểu Ải Tử*, về sau ăn nhiều một chút nghe chưa."
*Tiểu Ải Tử: Lùn
Lê Trà Trà: "Ai là tiểu Ải Tử chứ? Em cao 1m6, so với những cô gái ở phương Nam thì không được tính là lùn, hơn nữa em còn chưa thành niên, còn có thể cao hơn nữa..." Cô nhón chân, dùng bàn tay khươ khươ, nói: "Ít nhất cũng có thể cao tới bả vai anh."
Tiếu Nam "hừ" một tiếng, nói: "Hiện tại cô cũng chỉ tới ngực tôi."
Lê Trà Trà: "Đó là do anh quá cao." Cô ngửa cổ lên đánh giá anh, nói: "Hội trưởng, anh cao 1m9 sao?"
"Không."
Lê Trà Trà: "1m85?"
Tiếu Nam: "Hơn một chút."
Lê Trà Trà nói: "1m86?"
Tiếu Nam: "Ừ."
Lê Trà Trà: "Này cũng chỉ cao hơn em có 26 cm, mỗi ngày em ăn ba bát cơm là có thể cao được đến bả vai anh."
Tiếu Nam: "... Vậy đến lúc đó cô cũng không phải chỉ là tiểu Ải Tử, còn là tiểu mập mạp nữa."
Phần lớn các cô gái đều không chịu được khi người khác nói mình béo.
Lê Trà Trà cũng không ngoại lên, trừng mắt nhìn anh, nói: "Em ăn gạo nhà anh à? Anh lại dám chê em báo!"
Tiếu Nam liếc cô: "Đã từng ăn qua rồi còn gì."
Lê Trà Trà không có cách nào phản bác!
Cô thật đúng là đã từng ăn qua!
"Không ăn, về sau đều không ăn, em cao như thế này là tốt rồi, dù sao bản thân em cũng rất hài lòng với mình..." Cô dẫm lên đôi giày trắng, hậm hực đi về phía trước, không để ý một chút liền vấp phải miếng gạch bị nhô lên.
Lúc Lê Trà Trà sắp hung hăng ngã sấp trên mặt cỏ thì đột nhiên có một lực đạo nắm lấy cổ tay của cô, trời đất quay cuồng một trận, tầm mắt của cô quay nhanh, từ mặt cỏ đen như mực cho tới khuôn mặt đen như mực, bên hông còn có một cánh tay rắn chắc.
Hôm nay cô mặc váy hơi mỏng, độ ấm trên cánh tay của Tiếu Nam truyền tới rất rõ ràng, trái tim Lê Trà Trà đột nhiên đập nhanh đến kịch liệt.
Trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
"... Không ăn thì không ăn, có ai đi đường như cô sao? Nếu không có tôi ở đây, cô sẽ ngã thành cái dạng gì?"
Lê Trà Trà nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Ban nãy Tiếu Nam nhìn thấy Lê Trà Trà suýt nữa té ngã, khẩn trương đến không chịu được, lúc này đem người ổn định lại rồi, lập tức ào tới một đống lời quở trách, quở trách qua đi mới dần dần ý thức được cô gái nhỏ đang ở trong ngực mình.
Trên người cô có một cỗ mùi hương ngọt ngào, giống như bánh kem dâu tây bơ, nhưng không ngấy như thế.
Ôm cô vào người, xúc cảm so với con chuột lông vàng trong phòng của anh còn tốt hơn gấp vạn lần, mềm mại, ngọt ngào...
Trong thoáng chốc, không muốn buông tay.
Hai người đều an tĩnh cực kỳ.
Bỗng nhiên, có tiếng nước kỳ quái vang lên, cùng với nó là tiếng thở dốc khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng. Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đồng thời phản ứng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra thanh âm. Này vừa nhìn liền nhìn đến không nổi nữa. Tuy rằng đen thùi lùi, cái gì cũng không thấy, thế nhưng nơi này chính là địa bàn nổi tiếng của các cặp tình nhân đại học A.
Địa bàn của các cặp tình nhân, tên gọi như ý nghĩa, chính là khu rừng vô cùng thích hợp cho các cặp tình nhân ân ân ái ái.
Lúc ánh trăng lên cao, trong rừng an tĩnh lại ôn nhu, tình lữ nhìn nhau liếc mắt đưa tình, vô cùng có khả năng liền nhiệt huyết dâng trào...
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà mới vừa trò chuyện đến nhập thần, hai người căn bản không phát hiện đến đôi tình nhân ở trong rừng, hiện tại nghe được thanh âm như vậy, hai người đều biết cái này đại biểu cho cái gì. Lê Trà Trà nháy mắt liền đẩy Tiếu Nam ra, ho nhẹ một tiếng.
"Em... Em không sao, cảm ơn."
Ngàn vạn lần không nghĩ tới chính là, tiếp đó lại nghe thấy tiếng thét chói tai của cô gái từ trong bóng rối: "Có sâu!"
"Không sao không sao, đánh chết là được."
"Sợ!"
"Không sao không sao, chúng ta đi chỗ khác."
Sau đó, đôi tình nhân đó đi ra từ trong bóng đêm, quần áo hai người chỉnh tề, đối diện với ánh mắt của Lê Trà Trà, còn có Tiếu Nam.
Cô gái có chút xấu hổ, tránh ở trong ngực của chàng trai.
Chàng trai lại có vẻ rất thẳng thắn, đối với Tiếu Nam nói: "Người anh em, chúng ta không có làm gì hết, chỉ ở bên trong hôn môi..." Mắt nhìn sang Lê Trà Trà, lại rất tri kỷ nói: "Nếu như bạn gái cậu sợ sâu thì ngàn vạn lần đừng đi phía Đông, không biết tại sao mà ở bên đó đặc biệt nhiều sâu, tôi nghe nói lần trước còn có một đôi gặp phải rắn, hai người có cần thuốc xịt không? Tôi có mang theo bên người này, có thể cho cậu..."
Cô gái: "Đi thôi."
Chàng trai: "Được được được, bảo bối, chúng ta đi."
Chàng trai vừa đi vừa quay đầu lại, nói: "Nhớ kỹ nhé, kinh nghiệm tôi tự mình rút ra đó, ngàn vạn lần đừng hôn nhau ở phía Đông nha!"
........
Quần chúng nhiệt tình vừa mới rời đi, Tiếu Nam với Lê Trà Trà đều có chút xấu hổ.
Hai người nhìn nhau.
Lê Trà Trà hỏi: "Anh còn no không?"
Tiếu Nam: "Hết rồi."
Lê Trà Trà: "Vậy thì về thôi."
Tiếu Nam: "Được."
.........
Tiếu Nam trở lại phòng ngủ xong, tắm rửa qua một cái, sau khi ra ngoài lại nhìn thấy con Pikachu bị mình ném ở góc giường.
Anh như nghĩ tới cái gì, lục tung tủ lên tìm được đôi hoa tai Pikachu mua ngày hôm đó.
Anh chụp một tấm, gửi cho Lê Trà Trà.
[Tiếu Nam: Ngày mai đưa cho cô.]
[Trà Trà: Dạ.]
Tiếu Nam ném điện thoại đi ngủ, nửa ngày sau vẫn không ngủ được, vừa mở mắt liền nhìn thấy Pikachu đang nhìn mình.
Anh duỗi tay chọc nó một cái, ghét bỏ nói: "Không mềm bằng Lê Trà Trà."
Pikachu vẫn nhìn anh như cũ.
Tiếu Nam cười khẽ một tiếng, lại nói: "Cũng không đáng yêu bằng Lê Trà Trà, cô ấy thích hợp làm búp bê hơn."
.........
Đêm đến, Tiếu Nam mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy mình táng gia bại sản, thay đổi một phòng toàn màu vàng, chứa đầy máy gắp thú bông Lê Trà Trà.
Búp bê Lê Trà Trà giống y như đúc với cô, giương cái miệng nhỏ, ở đằng kia ê a nói chuyện.
"Ca ca, mau gắp em đi."
"Hội trường, em không muốn ở chỗ này."
"Ba ba, con muốn đi ra ngoài!"
"Tiểu ca ca, tiểu ca ca..."
Vì thế, Tiếu Nam dùng cả một đêm để gắp búp bê, có người tiến đến muốn thử, anh liền trực tiếp đánh cho tơi bời, cuối cùng Tiếu Nam gắp búp bê Lê Trà Trà tới táng gia bại sản. Thời điểm tỉnh lại, anh liền bị chính giấc mơ của mình làm cho chấn kinh.
Đoạn mơ ở phía sau, Tiếu Nam nhớ hết sức rõ ràng.
Cũng không biết là như thế nào, cảnh tượng chuyển biến, tới cái chỗ địa phương dành cho tình nhân trong trường kia.
Anh đem Lê Trà Trà ấn ở trên cây, hôn đến mức cô thở không nổi, đôi mắt hiện lên ánh nước mê ly, dùng ngữ khí mềm mềm nhu nhu gọi anh hai tiếng: "Ca ca..."
Hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ, Tiếu Nam rõ ràng cảm nhận được thân thể mình có biến hóa.
So với lần đầu tiên dựng lên phản ứng với Lê Trà Trà, anh hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều, thuần thục làm xong, sau đó lấy khăn giấy lau khô. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, anh liền trầm mặc nhìn chằm chằm ảnh Lê Trà Trà cười ôn nhu bên trong điện thoại di động.
Sau đó, Tiếu Nam đi ra ban công hút thuốc.
Lúc này đã là 7h sáng.
Bên ngoài ban công phòng của anh vừa vặn chính là hồ nước trong trường học, thời gian này đã có không ít học sinh chạy bộ xung quanh, còn có người của club hợp xướng đang đứng luyện giọng ở đó. Tiếu Nam còn nhìn thấy một đôi tình nhân, tay nắm tay đi xung quanh hồ, đi rất chậm, chàng trai cũng không biết nói gì mà khiến cho cô gái bên cạnh cười ha ha, đột nhiên cô gái nhón chân lên hôn chàng trai kia một cái, sau đó buông tay chạy mất, chàng trai lại lập tức đuổi theo, hướng cái trán của cô gái hôn một cái, hai người lại tiếp tục tay trong tay chậm rãi dạo quanh hồ.
Cảnh tượng như vậy, ngày thường Tiếu Nam nhìn thấy cũng chỉ liếc một cái liền lười biếng dời tầm mắt đi, thế nhưng hôm nay không biết làm sao mà lại nhìn đến không dời mắt.
Qua thật lâu sau, anh rốt cuộc cũng thu ánh mắt lại.
Mở điện thoại ra, nhắn một tin WeChat cho Chân Bảo nữ sĩ.
[Tiếu Nam: Mẹ, lúc trước cha theo đuổi mẹ bao lâu?]
.......
Hôm nay Lê Trà Trà không có tiết học sớm nào, cô tính ngủ đến tận 9h, sau đó sẽ ngồi đọc sách chuyên ngành, chờ tới trưa sẽ cùng với Cố Điềm đi canteen ăn cơm trưa, sau đó lại đi đọc sách. Không ngờ là mới có 8h, Lê Trà Trà đã tự mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô cũng không hề buồn ngủ nữa, quay người liền nhìn thấy Cố Điềm đang ngồi trước máy tính, nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Ở trong ấn tượng của cô, Cố Điềm là một cô gái rất thích ngủ, một ngày cô ấy hoàn toàn có thể ngủ được 12 tiếng đồng hồ, những hôm không có tiết buổi sớm, cô nàng khẳng định là phải ngủ tới giữa trưa mới chịu tỉnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn một phen, cuối cùng là theo cô đi đến canteen ăn cơm.
Lê Trà Trà nhìn đồng hồ.
~ 7h 20p.
Cố Điềm ở trước mặt cô này, nhất định là giả.
Có lẽ là nghe được động tĩnh của Lê Trà Trà, cô nàng xoay đầu qua, hỏi: "Cậu dậy rồi à? Là bị tớ đánh thức sao?"
Lê Trà Trà nói: "Không có, tự nhiên tỉnh thôi, sao cậu dậy sớm thế?"
Cố Điềm bùm bùm gõ bàn phím, nói: "Lúc trước không phải tớ quen biết được một người trên diễn đàn trường học sao? Hắn có sở thích rất giống tớ cho nên tớ với hắn nói chuyện đặc biệt nhiều. Không biết vì cái gì mà từ hôm qua hắn liền bắt đầu vô cùng nhiệt tình với tớ, mới sáng sớm hôm nay đã nhắn tin, tớ bị hắn đánh thức xong ở trên giường ngồi đợi cũng nhàm chán cho nên mới xuống giường mở máy tính nói chuyện với hắn, thuận tiện chú ý một chút động thái mới nhất của Vương xinh đẹp..."
Nói đến chỗ này, Cố Điềm lại ha ha mà cười vài tiếng: "Cậu biết không! Vương xinh đẹp xóa Weibo rồi! Đem cái ảnh có đôi bông tai Pikachu kia xóa rồi! Tớ cười đến đau cả bụng! Cô ta xám xịt xóa Weibo, thật là khiến cho người ta thoải mái mà, ha ha, vì muốn cọ nhiệt với Tiếu Nam mà còn cố ý đứng ở trước cửa phòng thí nghiệm chờ anh ấy, ngày hôm qua tớ có hỏi bạn bè của Tiếu Nam, hắn nói Tiếu Nam đến Vương xinh đẹp còn chẳng biết là ai nữa kìa! Ngày hôm đó ở bên ngoài phòng thí nghiệm, anh ấy căn bản không liếc mắt nhìn Vương xinh đẹp lấy một cái. Vương xinh đẹp hẳn là nên đi học khoa diễn xuất mới đúng, với cái kỹ thuật diễn đó của cô ta, ở lại khoa tiếng Trung đúng là phí phạm nhân tài mà!"
Lê Trà Trà cũng không quan tâm chuyện của Vương xinh đẹp, biết được Cố Điềm là vì bạn qua mạng nói chuyện phiếm cho nên mới dậy sớm như vậy thì cũng yên tâm.
Lúc này, Cố Điềm lại nói: "Đúng rồi, tớ cảm thấy lần tuyển chọn hoa hậu giảng đường này, chỉ cần Vương xinh đẹp không làm ra chuyện gì quá đáng thì cậu chắc chắn sẽ ngồi vững trên vị trí hoa khôi cho mà coi. Cũng không biết có phải do nhiệt độ của bài viết trên diễn đàn ngày hôm qua hay không mà sáng nay số phiếu bầu chọn cho cậu tăng hơn 5000, hiện tại cậu đã có hơn 9000 phiếu, này mới chỉ là số phiếu của ngày thứ tư thôi đó. Trường chúng ta có tới 25000 sinh viên thì một phần ba đã bầu cho cậu hết rồi!"
- ---------------------
Lê Trà Trà cùng Tiếu Nam đi ra khỏi canteen.
KTX của Lê Trà Trà cách canteen số ba rất gần, đi năm, sáu phút là tới nơi. KTX của Tiếu Nam lại hơi xa, canteen số ba của đại học A ở phía Nam, mà KTX của anh lại ở tận phía Bắc, mất tầm khoảng 20 phút đi bộ.
Lê Trà Trà biết chuyện đó.
Hiện giờ cô đã rất vui vẻ thoải mái, thần thanh khí sảng, hoàn toàn không còn cảm giác giận dỗi nữa cho nên cô rất săn sóc, muốn nói với anh là cô có thể tự mình về KTX, nhưng vừa quay qua thì lại phát hiện, sắc mặt Tiếu Nam có hơi sai sai.
Cô hỏi: "Anh không thoải mái sao?"
Tiếu Nam nói như chém đinh chặt sắt: "Không phải."
Lê Trà Trà "A" một tiếng, tròng mắt quay tròn, sau đó như phát hiện ra cái gì, liền lộ ra biểu tình kinh ngạc: "A, thì ra ngài cũng sẽ ăn đến căng bụng nha, em cứ cho rằng cái bụng của hội trưởng như dạ dày không đáy, hóa ra ăn nhiều cũng sẽ đầy bụng."
Tuy rằng lời nói mang theo từ "Ngài", thế nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.
Tiếu Nam phát hiện, phảng phất như trải qua một trận cãi nhau kia xong, Lê Trà Trà càng trở nên tươi hơn, không giống như vẻ ngoan ngoãn làm màu bình thường của cô, cũng không giống dáng vẻ kiêu ngạo khi ở quán bar, giờ khắc này trên mặt cô đều là ý cười, còn mang theo vài phần nghịch ngợm, càng ngày càng giống một tiểu cô nương chân chính.
Tiếu Nam cười khẽ: "Lê Trà Trà, lá gan cô to quá nhỉ, dám nói tôi là thùng cơm?"
Anh duỗi tay đặt lên đầu cô.
"Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa cho tôi xem."
Buổi tối của tháng 10 đã vào thu, hơi hơi lạnh, bàn tay của anh lại lớn, còn mang theo một cảm giác ấm áp, giống y như ánh mặt trời. Thời điểm bàn tay đụng vào đầu cô, cô có thể cảm nhận được anh cố tình thả nhẹ lực đạo, phảng phất như đang sờ đầu cô.
Lê Trà Trà không phải chưa từng bị người khác xoa đầu.
Từ nhỏ tới lớn, cô mang trong mình cái danh nữ nhi quốc dân cùng thành tích học tập nổi bật, có không ít người lớn đều thích xoa đầu cô, hoặc nhẹ, hoặc nặng, cô cũng chưa hề có bất cứ cảm giác gì, chỉ cảm thấy động tác này rất tầm thường. Thế nhưng Tiếu Nam vừa sờ, cô liền cảm nhận được trái tim mình nặng nề đập, ngón tay anh như có dòng điện lưu, khiến cho cô hơi hơi tê dại.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lê Trà Trà đỏ lên.
Cô há mồm, dùng thanh âm yếu ớt như muỗi kêu nói: "Cơm...thùng cơm."
Nếu như là bình thường có cô gái nào dám nói như vậy, Tiếu Nam khẳng định sẽ nói cô ta có dáng vẻ kệch cỡm, chẳng qua là vào lúc này, đặt ở trên người Lê Trà Trà, anh ngược lại còn nhìn ra vài phần đáng yêu, bị mắng là thùng cơm cũng không nghĩ muốn so đo với cô.
Chỉ nói.
"Được được, tôi ăn nhiều quá rồi."
Lê Trà Trà nói: "Đúng vậy."
Tiếu Nam: "Là cô ăn thừa lại, tôi đành phải đem chỗ đó ăn sạch sẽ, không thể lãng phí lương thực."
Lê Trà Trà: "... Kỳ thật, anh cũng có thể để lại đến ngày mai ăn mà, với thời tiết như thế này, bánh kem có thể để cả đêm cũng không sao."
Tiếu Nam: "..."
Lê Trà Trà hỏi: "Anh có phải chưa từng nghĩ tới cái này..."
Tiếu Nam không trả lời.
Lê Trà Trà cảm thấy bản thân khó có thể phát hiện ra được một thứ mà Tiếu Nam không biết, cũng không rảnh lo mặt mình có đỏ hay không, cô tiến tới gần anh, mở to mắt, cười cười nói: "Xem ra hội trưởng không có kiến thức về sinh hoạt bình thường rồi, không sao không sao, em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, bảo đảm sẽ không có người thứ ba biết tới."
Cô một bước tới gần như vậy, anh vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy làn da trắng nõn tinh tế của cô, nét đỏ ửng còn chưa có rút đi, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay lộ ra trắng trắng hồng hồng, giống như bánh kem dâu tây bơ ban nãy vậy, có lẽ ăn vào cũng đều ngọt ngào như nhau.
Tiếu Nam nhận ra mình đang suy nghĩ mấy chuyện xấu xa, cố gắng cưỡng ép mình dời ánh mắt đi.
Lê Trà Trà nhìn thấy anh ngượng ngùng, cảm thấy cảnh tượng này thực sự là trăm năm khó gặp, lại tiến thêm một bước, ngẩng đầu nói: "Chuyện anh thích gấu bông Pikachu, em cũng sẽ không nói cho người thứ ba!"
Tiếu Nam lại dời ánh mắt qua chỗ khác.
Lê Trà Trà thay đổi một cái góc độ, lần thứ hai đối diện với ánh mắt anh.
Làm được vài lần như vậy, Tiếu Nam liền không dịch ánh mắt qua chỗ khác nữa, tầm mắt hai người lẳng lặng đối diện với nhau, một lát sau, hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu. Lê Trà Trà nắm lấy góc áo của mình, ngữ tốc bay nhanh, nói: "Em về phòng đây, mai... gặp..."
Mới bước được một bước, lại nghe Tiếu Nam nói: "Tôi no quá."
Cô thu hồi bước chân: "Vậy... làm sao bây giờ?"
Tiếu Nam: "Đi dạo một lát."
Lê Trà Trà: "Được."
........
Chờ hai người vừa đi, từ trong một góc của canteen lộ ra hai bóng người.
Đàm Minh với Cố Điềm liếc nhìn nhau một cái.
Đàm Minh nói: "Ảnh chụp ảnh chụp! Chụp được ảnh Trà Trà sư muội đỏ mặt rồi!"
Cố Điềm: "Gửi cho em một cái, không được đăng lên diễn đàn! Trà Trà đã nói là cô ấy không yêu đương, nếu đưa lên trên mạng chắc chắn sẽ rất rắc rối. Tuy rằng em rất muốn vả mặt Vương xinh đẹp, thế nhưng cũng không thể dùng phương thức này..."
Cô ấy lẩm bẩm: "Bất quá hôm nay có vở diễn tiết tự chọn này, cái màn xiếc do Vương xinh đẹp dựng lên cũng tự khắc sẽ sụp đổ đi..." Nghĩ như vậy, Cố Điềm liền có cảm giác vui vẻ, nói: "Ngụm khẩu khí nghẹn trong lòng kia cuối cùng cũng xả ra được rồi, bạn học Đàm, anh làm gì vậy? Đừng đi theo! Vợ chồng son nhà người ta đang bồi dưỡng tình cảm, anh cũng đừng chạy đi xem náo nhiệt, để bọn họ ở trong thế giới của hai người đi. Em về phòng trước đây, tâm tình thật quá sảng khoái, hôm nào mời anh đi ăn cơm nha!"
Đàm Minh yên lặng nhìn Cố Điềm.
Cố Điềm hỏi: "Sao vậy?"
Đàm Minh: "Em... em ghét Vương xinh đẹp?"
Lúc này Cố Điềm mới nhớ tới, tuy rằng cô ghét Vương xinh đẹp, thế nhưng bọn con trai thì sao, phần lớn đều thích loại bạch liên hoa nhu nhược động lòng người như cô ta.
Cô đánh giá Đàm Minh.
Nam sinh trước mặt lớn lên là một bộ dáng mọt sách trạch nam, phỏng chừng cũng thích bộ dáng kia của Vương xinh đẹp...
Cố Điềm xét thấy hai người đêm nay có quan hệ cách mạng hữu nghị cho nên cũng không so đo với hắn, dù sao thì cũng không có mấy thằng con trai giống Diệt bá ba ba, có con mắt tinh đời! Một đôi mắt sáng rõ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Vương xinh đẹp.
Cô vẫy vẫy tay.
"Đi đây, ngủ ngon, hôm nào mời anh ăn."
.........
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đi lang thang tản bộ không có mục tiêu ở trong trường học.
Hai người cũng không biết nên nói gì, mới đầu có đều có chút trầm mặc, thẳng đến lúc sau Tiếu Nam nhắc tới mấy quyển sách anh giới thiệu cho Lê Trà Trà, hai người mới dần dần mở lời nói chuyện.
Trầm mặc giữa hai người biến mất.
Cũng không biết là qua bao lâu, Tiếu Nam bỗng nhiên dừng lại, vươn tay khươ khươ, nói: "Lê Trà Trà, cô cao có 1m5 à?"
Lê Trà Trà: "Em cao 1m6!"
Tiếu Nam nói: "Tiểu Ải Tử*, về sau ăn nhiều một chút nghe chưa."
*Tiểu Ải Tử: Lùn
Lê Trà Trà: "Ai là tiểu Ải Tử chứ? Em cao 1m6, so với những cô gái ở phương Nam thì không được tính là lùn, hơn nữa em còn chưa thành niên, còn có thể cao hơn nữa..." Cô nhón chân, dùng bàn tay khươ khươ, nói: "Ít nhất cũng có thể cao tới bả vai anh."
Tiếu Nam "hừ" một tiếng, nói: "Hiện tại cô cũng chỉ tới ngực tôi."
Lê Trà Trà: "Đó là do anh quá cao." Cô ngửa cổ lên đánh giá anh, nói: "Hội trưởng, anh cao 1m9 sao?"
"Không."
Lê Trà Trà: "1m85?"
Tiếu Nam: "Hơn một chút."
Lê Trà Trà nói: "1m86?"
Tiếu Nam: "Ừ."
Lê Trà Trà: "Này cũng chỉ cao hơn em có 26 cm, mỗi ngày em ăn ba bát cơm là có thể cao được đến bả vai anh."
Tiếu Nam: "... Vậy đến lúc đó cô cũng không phải chỉ là tiểu Ải Tử, còn là tiểu mập mạp nữa."
Phần lớn các cô gái đều không chịu được khi người khác nói mình béo.
Lê Trà Trà cũng không ngoại lên, trừng mắt nhìn anh, nói: "Em ăn gạo nhà anh à? Anh lại dám chê em báo!"
Tiếu Nam liếc cô: "Đã từng ăn qua rồi còn gì."
Lê Trà Trà không có cách nào phản bác!
Cô thật đúng là đã từng ăn qua!
"Không ăn, về sau đều không ăn, em cao như thế này là tốt rồi, dù sao bản thân em cũng rất hài lòng với mình..." Cô dẫm lên đôi giày trắng, hậm hực đi về phía trước, không để ý một chút liền vấp phải miếng gạch bị nhô lên.
Lúc Lê Trà Trà sắp hung hăng ngã sấp trên mặt cỏ thì đột nhiên có một lực đạo nắm lấy cổ tay của cô, trời đất quay cuồng một trận, tầm mắt của cô quay nhanh, từ mặt cỏ đen như mực cho tới khuôn mặt đen như mực, bên hông còn có một cánh tay rắn chắc.
Hôm nay cô mặc váy hơi mỏng, độ ấm trên cánh tay của Tiếu Nam truyền tới rất rõ ràng, trái tim Lê Trà Trà đột nhiên đập nhanh đến kịch liệt.
Trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
"... Không ăn thì không ăn, có ai đi đường như cô sao? Nếu không có tôi ở đây, cô sẽ ngã thành cái dạng gì?"
Lê Trà Trà nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Ban nãy Tiếu Nam nhìn thấy Lê Trà Trà suýt nữa té ngã, khẩn trương đến không chịu được, lúc này đem người ổn định lại rồi, lập tức ào tới một đống lời quở trách, quở trách qua đi mới dần dần ý thức được cô gái nhỏ đang ở trong ngực mình.
Trên người cô có một cỗ mùi hương ngọt ngào, giống như bánh kem dâu tây bơ, nhưng không ngấy như thế.
Ôm cô vào người, xúc cảm so với con chuột lông vàng trong phòng của anh còn tốt hơn gấp vạn lần, mềm mại, ngọt ngào...
Trong thoáng chốc, không muốn buông tay.
Hai người đều an tĩnh cực kỳ.
Bỗng nhiên, có tiếng nước kỳ quái vang lên, cùng với nó là tiếng thở dốc khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng. Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đồng thời phản ứng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra thanh âm. Này vừa nhìn liền nhìn đến không nổi nữa. Tuy rằng đen thùi lùi, cái gì cũng không thấy, thế nhưng nơi này chính là địa bàn nổi tiếng của các cặp tình nhân đại học A.
Địa bàn của các cặp tình nhân, tên gọi như ý nghĩa, chính là khu rừng vô cùng thích hợp cho các cặp tình nhân ân ân ái ái.
Lúc ánh trăng lên cao, trong rừng an tĩnh lại ôn nhu, tình lữ nhìn nhau liếc mắt đưa tình, vô cùng có khả năng liền nhiệt huyết dâng trào...
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà mới vừa trò chuyện đến nhập thần, hai người căn bản không phát hiện đến đôi tình nhân ở trong rừng, hiện tại nghe được thanh âm như vậy, hai người đều biết cái này đại biểu cho cái gì. Lê Trà Trà nháy mắt liền đẩy Tiếu Nam ra, ho nhẹ một tiếng.
"Em... Em không sao, cảm ơn."
Ngàn vạn lần không nghĩ tới chính là, tiếp đó lại nghe thấy tiếng thét chói tai của cô gái từ trong bóng rối: "Có sâu!"
"Không sao không sao, đánh chết là được."
"Sợ!"
"Không sao không sao, chúng ta đi chỗ khác."
Sau đó, đôi tình nhân đó đi ra từ trong bóng đêm, quần áo hai người chỉnh tề, đối diện với ánh mắt của Lê Trà Trà, còn có Tiếu Nam.
Cô gái có chút xấu hổ, tránh ở trong ngực của chàng trai.
Chàng trai lại có vẻ rất thẳng thắn, đối với Tiếu Nam nói: "Người anh em, chúng ta không có làm gì hết, chỉ ở bên trong hôn môi..." Mắt nhìn sang Lê Trà Trà, lại rất tri kỷ nói: "Nếu như bạn gái cậu sợ sâu thì ngàn vạn lần đừng đi phía Đông, không biết tại sao mà ở bên đó đặc biệt nhiều sâu, tôi nghe nói lần trước còn có một đôi gặp phải rắn, hai người có cần thuốc xịt không? Tôi có mang theo bên người này, có thể cho cậu..."
Cô gái: "Đi thôi."
Chàng trai: "Được được được, bảo bối, chúng ta đi."
Chàng trai vừa đi vừa quay đầu lại, nói: "Nhớ kỹ nhé, kinh nghiệm tôi tự mình rút ra đó, ngàn vạn lần đừng hôn nhau ở phía Đông nha!"
........
Quần chúng nhiệt tình vừa mới rời đi, Tiếu Nam với Lê Trà Trà đều có chút xấu hổ.
Hai người nhìn nhau.
Lê Trà Trà hỏi: "Anh còn no không?"
Tiếu Nam: "Hết rồi."
Lê Trà Trà: "Vậy thì về thôi."
Tiếu Nam: "Được."
.........
Tiếu Nam trở lại phòng ngủ xong, tắm rửa qua một cái, sau khi ra ngoài lại nhìn thấy con Pikachu bị mình ném ở góc giường.
Anh như nghĩ tới cái gì, lục tung tủ lên tìm được đôi hoa tai Pikachu mua ngày hôm đó.
Anh chụp một tấm, gửi cho Lê Trà Trà.
[Tiếu Nam: Ngày mai đưa cho cô.]
[Trà Trà: Dạ.]
Tiếu Nam ném điện thoại đi ngủ, nửa ngày sau vẫn không ngủ được, vừa mở mắt liền nhìn thấy Pikachu đang nhìn mình.
Anh duỗi tay chọc nó một cái, ghét bỏ nói: "Không mềm bằng Lê Trà Trà."
Pikachu vẫn nhìn anh như cũ.
Tiếu Nam cười khẽ một tiếng, lại nói: "Cũng không đáng yêu bằng Lê Trà Trà, cô ấy thích hợp làm búp bê hơn."
.........
Đêm đến, Tiếu Nam mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy mình táng gia bại sản, thay đổi một phòng toàn màu vàng, chứa đầy máy gắp thú bông Lê Trà Trà.
Búp bê Lê Trà Trà giống y như đúc với cô, giương cái miệng nhỏ, ở đằng kia ê a nói chuyện.
"Ca ca, mau gắp em đi."
"Hội trường, em không muốn ở chỗ này."
"Ba ba, con muốn đi ra ngoài!"
"Tiểu ca ca, tiểu ca ca..."
Vì thế, Tiếu Nam dùng cả một đêm để gắp búp bê, có người tiến đến muốn thử, anh liền trực tiếp đánh cho tơi bời, cuối cùng Tiếu Nam gắp búp bê Lê Trà Trà tới táng gia bại sản. Thời điểm tỉnh lại, anh liền bị chính giấc mơ của mình làm cho chấn kinh.
Đoạn mơ ở phía sau, Tiếu Nam nhớ hết sức rõ ràng.
Cũng không biết là như thế nào, cảnh tượng chuyển biến, tới cái chỗ địa phương dành cho tình nhân trong trường kia.
Anh đem Lê Trà Trà ấn ở trên cây, hôn đến mức cô thở không nổi, đôi mắt hiện lên ánh nước mê ly, dùng ngữ khí mềm mềm nhu nhu gọi anh hai tiếng: "Ca ca..."
Hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ, Tiếu Nam rõ ràng cảm nhận được thân thể mình có biến hóa.
So với lần đầu tiên dựng lên phản ứng với Lê Trà Trà, anh hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều, thuần thục làm xong, sau đó lấy khăn giấy lau khô. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, anh liền trầm mặc nhìn chằm chằm ảnh Lê Trà Trà cười ôn nhu bên trong điện thoại di động.
Sau đó, Tiếu Nam đi ra ban công hút thuốc.
Lúc này đã là 7h sáng.
Bên ngoài ban công phòng của anh vừa vặn chính là hồ nước trong trường học, thời gian này đã có không ít học sinh chạy bộ xung quanh, còn có người của club hợp xướng đang đứng luyện giọng ở đó. Tiếu Nam còn nhìn thấy một đôi tình nhân, tay nắm tay đi xung quanh hồ, đi rất chậm, chàng trai cũng không biết nói gì mà khiến cho cô gái bên cạnh cười ha ha, đột nhiên cô gái nhón chân lên hôn chàng trai kia một cái, sau đó buông tay chạy mất, chàng trai lại lập tức đuổi theo, hướng cái trán của cô gái hôn một cái, hai người lại tiếp tục tay trong tay chậm rãi dạo quanh hồ.
Cảnh tượng như vậy, ngày thường Tiếu Nam nhìn thấy cũng chỉ liếc một cái liền lười biếng dời tầm mắt đi, thế nhưng hôm nay không biết làm sao mà lại nhìn đến không dời mắt.
Qua thật lâu sau, anh rốt cuộc cũng thu ánh mắt lại.
Mở điện thoại ra, nhắn một tin WeChat cho Chân Bảo nữ sĩ.
[Tiếu Nam: Mẹ, lúc trước cha theo đuổi mẹ bao lâu?]
.......
Hôm nay Lê Trà Trà không có tiết học sớm nào, cô tính ngủ đến tận 9h, sau đó sẽ ngồi đọc sách chuyên ngành, chờ tới trưa sẽ cùng với Cố Điềm đi canteen ăn cơm trưa, sau đó lại đi đọc sách. Không ngờ là mới có 8h, Lê Trà Trà đã tự mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô cũng không hề buồn ngủ nữa, quay người liền nhìn thấy Cố Điềm đang ngồi trước máy tính, nhẹ nhàng gõ bàn phím.
Ở trong ấn tượng của cô, Cố Điềm là một cô gái rất thích ngủ, một ngày cô ấy hoàn toàn có thể ngủ được 12 tiếng đồng hồ, những hôm không có tiết buổi sớm, cô nàng khẳng định là phải ngủ tới giữa trưa mới chịu tỉnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn một phen, cuối cùng là theo cô đi đến canteen ăn cơm.
Lê Trà Trà nhìn đồng hồ.
~ 7h 20p.
Cố Điềm ở trước mặt cô này, nhất định là giả.
Có lẽ là nghe được động tĩnh của Lê Trà Trà, cô nàng xoay đầu qua, hỏi: "Cậu dậy rồi à? Là bị tớ đánh thức sao?"
Lê Trà Trà nói: "Không có, tự nhiên tỉnh thôi, sao cậu dậy sớm thế?"
Cố Điềm bùm bùm gõ bàn phím, nói: "Lúc trước không phải tớ quen biết được một người trên diễn đàn trường học sao? Hắn có sở thích rất giống tớ cho nên tớ với hắn nói chuyện đặc biệt nhiều. Không biết vì cái gì mà từ hôm qua hắn liền bắt đầu vô cùng nhiệt tình với tớ, mới sáng sớm hôm nay đã nhắn tin, tớ bị hắn đánh thức xong ở trên giường ngồi đợi cũng nhàm chán cho nên mới xuống giường mở máy tính nói chuyện với hắn, thuận tiện chú ý một chút động thái mới nhất của Vương xinh đẹp..."
Nói đến chỗ này, Cố Điềm lại ha ha mà cười vài tiếng: "Cậu biết không! Vương xinh đẹp xóa Weibo rồi! Đem cái ảnh có đôi bông tai Pikachu kia xóa rồi! Tớ cười đến đau cả bụng! Cô ta xám xịt xóa Weibo, thật là khiến cho người ta thoải mái mà, ha ha, vì muốn cọ nhiệt với Tiếu Nam mà còn cố ý đứng ở trước cửa phòng thí nghiệm chờ anh ấy, ngày hôm qua tớ có hỏi bạn bè của Tiếu Nam, hắn nói Tiếu Nam đến Vương xinh đẹp còn chẳng biết là ai nữa kìa! Ngày hôm đó ở bên ngoài phòng thí nghiệm, anh ấy căn bản không liếc mắt nhìn Vương xinh đẹp lấy một cái. Vương xinh đẹp hẳn là nên đi học khoa diễn xuất mới đúng, với cái kỹ thuật diễn đó của cô ta, ở lại khoa tiếng Trung đúng là phí phạm nhân tài mà!"
Lê Trà Trà cũng không quan tâm chuyện của Vương xinh đẹp, biết được Cố Điềm là vì bạn qua mạng nói chuyện phiếm cho nên mới dậy sớm như vậy thì cũng yên tâm.
Lúc này, Cố Điềm lại nói: "Đúng rồi, tớ cảm thấy lần tuyển chọn hoa hậu giảng đường này, chỉ cần Vương xinh đẹp không làm ra chuyện gì quá đáng thì cậu chắc chắn sẽ ngồi vững trên vị trí hoa khôi cho mà coi. Cũng không biết có phải do nhiệt độ của bài viết trên diễn đàn ngày hôm qua hay không mà sáng nay số phiếu bầu chọn cho cậu tăng hơn 5000, hiện tại cậu đã có hơn 9000 phiếu, này mới chỉ là số phiếu của ngày thứ tư thôi đó. Trường chúng ta có tới 25000 sinh viên thì một phần ba đã bầu cho cậu hết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.