Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 25: Bạch cốt mười năm (5)

Nhất Mai Đồng Tiền

25/04/2020

Editor: HD

Dương gia thôn không phải tất cả mọi người đều họ Dương, cơ bản nam tử đều là đồng tông đồng nguyên (*cùng gia tộc cùng nguồn gốc), còn nữ tử thì là người bên ngoài gả vào, ước chừng hơn sáu trăm người.

Thôn trưởng Dương Phú Qúy sớm nghe tin đồn nên tới đón, sáu người Tô Vân Khai vừa mới xuất hiện ở cửa thôn, liền thấy hơn mười người tiến lên chào. Có mấy người đàn ông vẫn cầm ly rượu trà trên tay, không biết lý do vì sao quan sai tới, cho nên vẻ mặt hết sức hoảng sợ, chẳng dám thở mạnh.

Tô Vân Khai biết dân chúng không thích giao tiếp với quan viên, luôn luôn kính sợ với người của triều đình, hiện tại căng thẳng cũng là việc không thể tránh khỏi, “Ta tới đây để phá án, hỏi thăm tin tức một người, không phải muốn làm khó dễ các ngươi, chỉ cần nói thật là được.”

Dương Phú Qúy hỏi, “Đại nhân có gì căn dặn?”

“Không biết các ngươi có nghe tin tức rừng cây nhỏ ở bờ sông bên kia, hôm qua vừa phát hiện một bộ thi cốt.”

“Nghe nói rồi.”

“Người nọ khoảng chừng hơn 20, sống một mình, sau khi điều tra, có thể hắn là người của Hạ gai thôn hoặc Dương gia thôn. Nhưng trước đó ta đã đi qua Hạ gia thôn, dò hỏi không thấy người này.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chờ hắn nói tiếp.

“Ta cho người kiểm tra các vụ báo án mất tích mười mấy năm nay của nha môn, cũng không phát hiện người giống như vậy. Nhưng quả thực có chút kì quái, mười mấy năm trước trong thôn các người có một người tên Dương Bách Gia, vô cùng giống với miêu tả, lúc trước ta bảo nha dịch tới điều tra, nhưng căn bản không tìm thấy tung tích người này, tuy nhiên lại không có ai đến báo án mất tích.”

Sắc mặt Dương Phú Qúy rất khó coi, nhìn trái phải, mới nói, “Đại nhân, quả thực Dương Bách Gia kia đã mất tích nhưng không ai báo án, bởi vì khi còn nhỏ hắn không có song thân, cũng không có bá bá thúc thúc, với lại hắn là một kẻ điên, ngày đó ai cũng khổ sở, nên không ai dám thu nhận, do ta ra mặt, khuyên cả thôn cùng nhau nuôi dưỡng hắn, ăn cơm của rất nhiều gia đình mà lớn, vì vậy gọi là Dương Bách Gia.”

Minh Nguyệt hơi nhíu mày, “Nếu thôn trưởng đã nguyện ý ra mặt bảo mọi người chăm sóc hắn, vì sao khi hắn mất tích lại không tới nha môn báo án?”

Dương Phú Qúy còn chưa nói, một phụ nhân bên cạnh thở hổn hển nói, “Hắn ta chính là một người vong ân phụ nghĩa lòng dạ lang sói, đừng nói mất tích, cho dù hắn chết đi, cũng không ai nhặt xác giúp hắn!”

Tô Vân Khai và Minh Nguyệt nhìn nhau, cảm thấy kì quặc, “Vì sao?”

Lúc này lại có người chen vào nói, kích động đến mức muốn nhảy lên, “Hắn là người điên, lại còn giết người nữa.”

Minh Nguyệt vô cùng kinh hãi, “Giết người?”

“Đúng, năm đó đám người chúng ta bị dọa một phen, cứ nửa năm một năm trong thôn lại mất một người, không biết là sống hay chết, mãi đến khi Dương điên mất tích, chuyện này mới dừng lại. Đại nhân, cô nương các người nói thử xem, sao lại trùng hợp như thế. Sau đó chúng ta nghĩ, chắc chắn là Dương điên làm, hắn đã ăn người, giết người!”

Một người trẻ tuổi đứng bên cạnh lão phụ nhíu mày vội vàng nói, “Nương đã nói với người mấy lần, Dương thúc không phải loại người như vậy. Nếu thúc ấy làm chuyện này, vậy vì sao lại biến mất?”

Lão phụ lạnh lùng nói, “Vậy thì vì sao sau khi hắn mất tích, trong thôn chúng ta không bị mất người nữa?”

Người trẻ tuổi miệng lưỡi vụng về, bị nói lại hai câu, liền giận đỏ mặt không trả lời được.

Lão phụ đang định mắng chửi thêm, bên cạnh đã có người phụ họa. Tô Vân Khai nghi ngờ, đến khi Dương Phú Qúy ho khan một tiếng, nhắc nhở bọn họ còn có mệnh quan triều đình ở đây, bọn họ mới nhớ ra, sợ tới mức im lặng không dám hó hé.



Tô Vân Khai nhìn một lượt khuôn mặt của tất cả mọi người, hỏi, “Hiện giờ không ai có thể khẳng định bộ thi cốt kia là của Dương Bách Gia, các ngươi có biện pháp gì để xác định thân phận hắn không?”

Mọi người suy nghĩ rất lâu, một người nói, “Ta nhớ rõ trước kia hắn giúp chúng ta hái đào, bị ngã từ trên cây xuống, đập đầu xuống hố, trán chảy rất nhiều máu, về sau để lại vết sẹo, nhưng chẳng phải đào được xương cốt hay sao… làm sao có thể nhìn thấy vết sẹo?”

Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Ngươi có nhớ vị trí cụ thể hay không?”

Hắn nhíu nhíu mày, sờ sờ trán mình, bàn tay chỉ vào mi mắt bên trái, “À, đúng rồi, là chỗ này, lúc ấy lông mày bị đại phu cạo đi để bôi thuốc, hắn gào khóc sống chết không chịu trị thương.”

Nhớ ra bộ dạng ủy khuất của Dương Bách Gia khi ấy quả thực rất buồn cười, hắn không nhịn được cười cười. Cười một hồi nghĩ đến người nọ bây giờ có khả năng chỉ là một bộ xương trắng, lập tức không cười nổi nữa, thở dài một hơi.

Minh Nguyệt rửa cốt nấu cốt, lại ghép thi cốt hoàn chỉnh, cho nên đã sớm ghi nhớ từng chi tiết, huống chi đầu cốt là vật lớn như vậy. Nàng nhắm mắt suy nghĩ, trong đầu hiện ra tất cả bộ phận của thi cốt, quan sát cẩn thận, từ trên xuống dưới, suy nghĩ rõ ràng. Nàng trợn mắt nói, “Đầu cốt kia, trên mi mắt trái có vết tích. Không thể coi là bị vật cứng làm bị thương, rõ ràng là bị vật nhọn đâm trúng, cho nên xương bị trầy, nhưng không nghiêm trọng lắm.”

Người nọ khâm phục nói, “Đúng, dưới gốc cây đào kia vừa vặn có tảng đá, hắn đụng phải mép đá ấy.”

Thân phận người chết sáng tỏ, manh mối đã trở thành đường thẳng, xuất hiện trước mặt hai người. Tô Vân Khai nói, “Chỗ hắn ở hiện tại còn không?”

Dương Phú Qúy vội nói, “Vẫn còn, trong thôn không nhiều người lắm, nhưng đất đai khá rộng, ai cũng có nhà cửa của riêng mình, hắn lại ở chỗ hẻo lánh, hoang phế, không người ở, cũng không có người xung quanh.”

Ông ta đi trước dẫn đường, mặc dù chân phải khập khiễng, nhưng bởi vì quen đường, nên bước chân không hề chậm chạp. Người trong thôn cũng muốn coi náo nhiệt, liền đi cùng. Thường ngày bọn họ hay đi bộ, nên sức khỏe tốt, không bao lâu liền kéo ra khoảng cách thật xa, sớm đã quên mất bọn họ đang dẫn đường cho người khác.

Tô Vân Khai đang muốn nói chuyện với Minh Nguyệt, lúc này không có người Dương gia thôn, ngược lại rất thích hợp. Dù sao đang ở địa bàn người ta, bị người ta nghe thấy thì không tốt, nghiêng đầu nói nhỏ, “Vừa nãy cô nương có cảm thấy điều gì kì quái không?”

Minh Nguyệt nói, “Có phải huynh cảm thấy, vì lý do gì người mắng Dương Bách Gia đều là người lớn tuổi, nhưng những người trẻ tuổi thì ngược lại nói giúp cho hắn.”

Nếu nàng không phải ngỗ tác, Tô Vân Khai thật sự muốn dẫn nàng đến nha môn làm bộ khoái, tuyệt đối không tệ, tuy nhiên mơ hồ nói, “Ừ, dựa theo tuổi tác, mười năm trước, những người trẻ tuổi này khoảng chừng mười mấy, lúc ấy Dương Bách Gia 28 tuổi, làm sao có thể khiến những đứa trẻ ủng hộ hắn?”

Minh Nguyệt nói, “Nếu là như vậy, ta muốn nói về một ngốc tử trong trấn Nam Nhạc. Từ nhỏ đầu óc hắn đã không thông minh, bạn bè cùng lứa luôn khi dễ hắn. Sau này hắn trưởng thành, vẫn có rất nhiều người bắt nạt hắn, nhưng chỉ có hài tử là không, cho nên hắn rất thích chơi đùa với bọn họ. Bởi vì thân thể khỏe mạnh hơn bọn họ, những gì bọn trẻ không làm được hắn đều xung phong đi làm, cho nên bọn trẻ càng yêu thích hắn. Huynh nói thử xem có phải Dương Bách Gia cũng giống như vậy?”

Tô Vân Khai suy nghĩ chốc lát, nói, “Tìm vài người hỏi thăm liền biết được thôi.”

Hai người vừa nói xong, một người trẻ tuổi trong đám người chạy về, vẻ mặt xấu hổ, “Nhất thời quên mất đại nhân không biết đường, nên đi hơi nhanh.”

Tô Vân Khai thấy hắn chính là người nói giúp cho Dương Bách Gia thì hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Dương Thiên Lý.”

Tô Vân Khai lại nói, “Ngươi có quan hệ gì với Dương Bách Gia?”

Dương Thiên Lý nói, “Ở thôn này, cơ bản mọi người đều là thân thích, chỉ khác nhau cách nói. Hắn xem như là họ hàng xa, dựa vào bối phận ta gọi hắn một tiếng thúc.”

Tô Vân Khai cười nhạt, “Ta không hỏi ngươi có thân thích gì với hắn, chỉ muốn biết, vì sao ngươi nói đỡ cho hắn. Giống như lời ngươi nói, thôn này đều là người thân thích, vì sao mẫu thân ngươi và mấy vị trưởng bối khác cực kì có thành kiến với hắn.”

Nhắc tới vấn đề này Dương Thiên Lý liền nhíu mày, “Việc này cũng không thể trách bọn họ, năm đó Dương thúc mất tích vào thời điểm quá trùng hợp rồi. Từ trước tới nay thôn chúng ta thực sự rất tốt, về sau không hiểu nguyên nhân gì luôn có người biến mất, mọi người không nghĩ là Dương thúc làm. Bởi vì trong mắt chúng ta Dương thúc là một đứa trẻ rất ngoan, thường chơi chung với nhau. Mãi đến khi Dương thúc biến mất, mọi người liền nghĩ là Dương thúc làm. Nhưng ta vẫn cảm thấy không phải là Dương thúc đâu, hắn không phải loại người như vậy!”



Minh Nguyệt nghe ra hắn thực sự có ý bảo vệ Dương Bách Gia, nói đến mức mặt đỏ tai hồng, miệng lưỡi vụng về, cho nên khi nói chuyện lộ ra vẻ xúc động. Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, “Mặc dù Dương thúc ngốc nghếch, nhưng hắn không điên, trong mắt chúng ta hắn là hài tử rất rất tốt.”

Giọng nói Dương Thiên Lý trầm xuống, lúc này đã không thể nói nên lời, chỉ chìm đắm trong tĩnh lặng.

Bờ ruộng thật dài, không trông thấy điểm bắt đầu, hai bên phủ màu xanh tươi của hoa cỏ, chỉ lộ ra con đường bùn đất. Đường đi không giống đường đi, càng đi càng hẹp. Mãi đến chân núi, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt mới nhìn thấy căn nhà mơ hồ đã bị cỏ dại bao trùm.

Căn phòng đơn sơ sụp xuống phân nửa, bùn đất gạch vỡ nát, có thể nói cỏ dại đã chống đỡ cho căn nhà, cho nên mới chưa sập xuống. Cửa gỗ nghiêng ngã, then cửa bị mòn cực kì lợi hại, đụng nhẹ một chút, liền có rỉ sắt bay ra. Nha dịch dùng lực, cái chốt liền nát vụn.

Tô Vân Khai muốn đi vào, bảo nàng ở lại, “Căn phòng sắp sụp, cô nương ở ngoài đợi đi.”

Nha dịch cũng khuyên nàng không nên đi vào, lỡ như sụp xuống, nàng không kịp thoát ra ngoài. Minh Nguyệt đành phải ở ngoài đợi, nhìn bọn họ cúi người đi vào căn phòng, trong lòng rất lo lắng.

Dương Thiên Lý an ủi nàng nói, “Không sao đâu, nhiều năm như vậy mà không sụp, thời điểm Dương thúc rãnh rỗi hay lấy gỗ chống đỡ ở trong, bên trong có mấy cọc gỗ, ta cũng từng giúp hắn.”

Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt người nọ không tuấn tú, khi hắn nhắc tới Dương Bách Gia giọng điệu hắn rất khác biệt, “Xem ra ngươi thật sự thích chơi với hắn.”

Dương Thiên Lý im lặng, “Tuy rằng ta không biết cô nương là ai, nhưng ta thấy cô nương ắt hẳn là người quan trọng của Tô đại nhân, có thể nhờ cô nương chuyển lời tới đại nhân, nhờ hắn nhất định phải bắt được hung thủ.”

“Ừ.” Minh Nguyệt bổ sung thêm, “Ta là ngỗ tác của nha môn.”

Hắn cực kì kinh hãi, lập tức vô thức đánh giá nàng ba lần, “Ngỗ tác?”

Hai mắt Minh Nguyệt sáng ngời, thành thực gật đầu, “Đúng, ngỗ tác.”

Dương Thiên Lý kinh ngạc chốc lát, nghĩ tới một số việc quan trọng hơn, hắn do dự hỏi, “Vậy… cô nương biết Dương thúc chết như thế nào không?”

Minh Nguyệt bỗng nhiên không đành lòng nói cho hắn biết, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nếu như nói với một người bạn chơi thân từ nhỏ, làm sao có thể tiếp nhận được?

Nhưng ánh mắt người trẻ tuổi sáng quắc, dường như đoán được lý do nàng do dự, cũng có chút khiếp đảm, tuy nhiên vẫn hỏi, “Nói cho ta biết… Dương thúc chết như thế nào?”

Minh Nguyệt thầm than thở, nói, “Bị người ta đánh đập tới chết…”

Dương Thiên Lý lập tức nắm chặt nắm đấm, “Hắn bị người ta giết chết, chứ không phải trượt chân ngã, hay chết ngoài ý muốn?”

“Ừ.”

Dương Thiên Lý chợt thả lỏng tay, vẻ mặt mệt mỏi, càng thêm hoài niệm, “Lần này có thể chứng minh, Dương thúc không liên quan gì tới việc người mất tích trong thôn, bởi vì Dương thúc cũng bị giết…”

Minh Nguyệt không cắt lời, dù sao trước khi bị người ta giết, cũng có thể giết người. Vốn dĩ không tìm thấy thi thể người mất tích, chỉ xuất hiện một mình Dương Bách Gia, như vậy thật kì lạ. Những người mất tích khác, bị cùng một người giết Dương Bách Gia giết, nhưng tạm thời chưa tìm thấy thi thể?

Nàng thật hy vọng, bạch cốt chôn mười năm trong lòng đất, có thể mở miệng nói chuyện, nói ra chân tướng sự thật năm đó cho người sống nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook