Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 41: Giết người đồng dao (4)

Nhất Mai Đồng Tiền

27/04/2020

Editor: HD

Bên ngoài đồn đại vô cùng kì diệu, thôn dân sợ hãi nên liên tục tới hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vị công tử nhiễm bệnh kia thế nào rồi. Cuối cùng lại thi nhau nói, “Mau chặt cây đa kia đi, ta nói mà, giữ lại cũng là một tai họa.”

Chúc Trường Vinh nổi giận lớn tiếng nói, “Không có cây đa còn gọi là thôn Cây Đa sao, đổi tên khác sao.”

Lời này thật sự không may mắn, người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý, vội vàng chen lời ông ta. Chúc Trường Vinh không kiên nhẫn nghe nữa, “Bỏ đi bỏ đi, đừng nói nữa, không bệnh cũng bị các người nói cho ra bệnh. Đâu có ai quanh năm suốt tháng đều khỏe mạnh không ngã bệnh chứ, đây chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp.”

Mọi người mồm năm miệng mười, nhưng vẫn không đọ lại cái miệng lớn và cố chấp của Chúc Trường Vinh, không còn cách nào, đành phải rời đi.

Chúc Trường Vinh hò hét khóa cửa lại, Chúc An Khang bước qua nói, “Gia gia, người trong thôn nghi thần nghi quỷ cũng không sai, dù gì cũng liên tục xảy ra chuyện. Chúng ta tìm Tứ ca Ngũ ca đi rào thêm một vòng xung quanh cây đa, cao thêm chút, để cho bọn họ yên tâm đi.”

“Hồ đồ.” Chúc Trường Vinh mắng, thế nhưng một lòng ông ta muốn bảo vệ cây đa, thêm thì cứ thêm đi, cũng không ngăn cản nữa, so với việc thôn dân vừa ồn ào vừa muốn chặt cây đa thì cách này tốt hơn. Ông thở dài, “Ngươi đi nhanh rồi về, đừng ở lại lâu.”

Minh Nguyệt trong phòng đã sớm nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, Bạch Thủy và Tần Phóng lên núi hái thuốc, còn nàng ở nhà chăm sóc Tô Vân Khai. Hồi nãy lúc mọi người tranh cãi ầm ĩ nàng nhìn thấy lông mày hắn nhíu chặt, nhưng vẫn bất tỉnh, liền biết hắn ngủ không ngon. Giơ tay đặt lên trán hắn xem thử, nóng muốn bỏng tay.

Rõ ràng ban ngày còn khỏe như thế, tại sao đột nhiên bị bệnh. Nàng đổi khăn lạnh đắp lên trán hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ cây đa đó thực sự tà môn vậy sao…

Đang im lặng suy nghĩ, không biết ở đâu truyền đến tiếng ca.

“… tỷ tỷ tóc… tỷ tỷ tay… tỷ tỷ mặt… treo ngược người nhìn ngươi…”



Người hát dường như ở rất xa, thế nên Minh Nguyệt nghe không rõ lắm. Khi mấy chữ này bay tới, nàng cảm thấy da gà nổi hết lên.

Trong phòng nhỏ hẹp, một giường một bàn một ấm trà, càng khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo, dường như tiếng hát gần bên tai, giống như có người kề vai nàng đang thì thầm, nhỏ giọng hát Qủy tỷ tỷ. Nàng ngồi trên ghế tay nắm chặt chăn đệm, dưới chăn là tay Tô Vân Khai, gián tiếp như vậy nàng cũng bớt sợ rồi.

Tô Vân Khai cũng nghe thấy giọng hát kia, tiếng trẻ con non nớt trong trẻo so với tiếng ồn ào càng khiến người ta chú ý hơn. Mí mắt nặng trĩu như treo vật nặng, tốn rất nhiều sức mới có thể mở mắt ra, ngẩn ngơ một hồi mới cảm nhận được có người đặt cánh tay bên cạnh mình, bộ dạng người kia vừa nhắm mắt, vừa nắm chặt chăn.

“Minh Nguyệt?”

Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, thấy hẳn tỉnh lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, “Rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi.”

“Ta ngủ rất lâu sao?”

“Không lâu, chỉ mới một canh giờ.”

Đầu óc Tô Vân Khai vẫn mơ màng, không tỉnh táo lắm, Minh Nguyệt dìu hắn ngồi dậy, đút cho hắn uống chút trà, sau đó hắn lại rơi vào hôn mê, nàng ngồi yên lặng một bên, lau mồ hôi cho hắn.

Tần Phóng và Bạch Thủy đi lên núi hái những cây thuốc cần thiết sau đó quay lại thôn, Bạch Thủy ngạc nhiên vì Tần Phóng không hề oán thán một câu, cũng không lề mề, hoàn toàn khác bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, “Nếu như việc gì ngươi cũng mang bộ dáng như làm chính sự thế này, khẳng định có thể giúp đỡ cho Tô đại nhân.”

“Ai nha, nếu nói như vậy sẽ rất phiền, lại không thể đi chơi vui vẻ, người như tỷ phu ta chỉ hận một ngày không có 108 canh giờ, ta cũng không muốn đi theo huynh ấy làm việc.” Tần Phóng cõng theo giỏ thuốc đi xuống sườn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook