Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Chương 23: Dây dưa không sợ chết (1)

Tú Cẩm

25/04/2024

Một làn gió mát phất qua rèm cửa.

Phó Cửu Cù thần sắc thản nhiên quay đầu lại muốn hỏi tội, nhưng lại phát hiện khóe môi của tiểu nương tử trước mặt mang ý cười, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn.

"Tiểu nữ tử có tội gì ạ?"

Không xưng là phụ nhân, lại xưng là nữ tử?

Lông mi dày cong cong của Phó Cửu Cù hơi khép lại, đảo qua Tân Di.

Nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt giống như quả hạnh, mí sâu thẳm, ánh mắt sáng rời, đuối mắt hơi cong hếch lên trên, thoạt nhìn có vẻ thanh thuần, nhưng nhìn kỹ thì toàn là mưu mô. Bất quá, nếu không phải vì những nốt mụn mẩn đỏ khó coi trên mặt, có lẽ nàng đã không đến nỗi bị dính vào chữ "xấu".

"Quận vương đang nhìn gì vậy ạ?" Tân Di chớp chớp mắt.

"Hừ!"

Phó Cửu Cù cau mày, phất góc áo bào rồi lười biếng ngồi xuống.

"Các ngươi lui ra đi."

Lúc này, ngoại trừ Tân Di trong phòng còn có hai người, Chu Đạo Tử và Tôn Hoài, chữ “các ngươi” này của Phó Cửu Cù nói ai, không cần nói cũng biết.

Tôn Hoài cười toe toét: "Vâng.”

Chu Đạo Tử bất mãn nhíu mày: "Tiểu nương tử này nói dược liệu rất khó tìm, còn chưa nói rốt cuộc muốn loại dược liệu quý hiếm nào. Không vội, chờ lão nhân gia ta mở mang kiến thức rồi lại đi."

Lão si mê y thuật này.

Không hiểu lòng người và thế tục.

Tân Di mỉm cười thấu hiểu.

“Phương thuốc phù hợp, ta vẫn chưa nghiên cứu ra được."

Phương pháp điều trị hiệu quả nhất cho căn bệnh này là phẫu thuật tắc mạch, còn điều trị bảo thủ sẽ sử dụng thuốc chống đông máu. Tuy nhiên, với các phương pháp chẩn đoán và điều trị của trung y, việc điều trị căn bệnh này vẫn còn là một lĩnh vực chưa được khám phá, không có ghi chép và kinh nghiệm liên quan.

Trong một khoảng thời gian ngắn, muốn Tân Di chữa khỏi căn bệnh chết người mà mình tự thiết kế, thật khó khăn.



"Chờ khi ta tìm được phương thuốc, người đầu tiên ta nói sẽ là đạo trưởng."

Đây, đây là đùa hay sao?

Đây phải không?

Chu Đạo Tử hừ thật mạnh: "Cố làm ra vẻ huyền bí! Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa đảo."

Tân Di: "Chẳng lẽ đạo trưởng còn có cách nào tốt hơn sao?”

Phó Cửu Cù đánh giá dáng vẻ mảnh mai gầy gò của Tân Di, đáy mắt hiện lên nụ cười chế giễu.

"Vẫn còn chưa chịu nói thật? Thân hình nhỏ bé này có thể chịu được bao nhiêu roi?”

Tân Di cười cười chẳng để ý.

"Dù Quận vương có tin hay không, muốn đánh muốn giết thì ta không cũng không ngăn được. Chỉ là Quận vương ngàn vạn lần đừng quên, trên đời ngoại trừ ta, thì không ai có thể cứu được Quận vương. "

"Hắc!"

Chòm râu hoa râm của Chu Đạo Tử suýt bị khoác lác của nàng thổi bay.

"Tiểu nương tử này thật sự không biết trời cao đất rộng. Ở trước mặt lão nhân gia như ta, còn chưa có ai dám càn rỡ như vậy, hôm nay ta phải tỷ thí với ngươi, xem y thuật của ai cao minh..."

"Đều đi ra ngoài hết đi!" Phó Cửu Cù giận tái mặt: "Không nghe thấy lời ta nói sao?”

Âm thanh không nặng không nhẹ, lại làm người tự xưng là thế ngoại cao nhân như Chu Đạo Tử phải chấn động.

Lão nhân bất mãn trừng mắt nhìn Tân Di một cái, được Tôn Hoài cười cười mời ra ngoài.

Ngoài cửa sổ trời mưa rả rích, trong phòng đã thắp đèn, nhưng ánh sáng vẫn u ám.

Tân Di bắt gặp khuôn mặt trắng bệch trong suốt gần như không còn chút máu của Phó Cửu Cù, mơ hồ ẩn chứa bệnh khí, nàng phát ra một tiếng cười hàm xúc không rõ.

"Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Quận vương không sợ tình ngay lý gian hay sao?"

Phó Cửu Cù có chút phiền chán nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại.

"Tiểu Trương thị, ngươi thành thật nói cho ta biết..."



Sau một chút ngập ngừng, Tân Di nghĩ hắn đang lo lắng với bệnh tình của mình mới có biểu tình này.

Không ngờ, hắn lại hỏi với vẻ mặt không rõ cảm xúc.

"Ngươi thật sự mang thai hay sao?"

Tân Di ngẩn ra, hạ mí mắt xuống, tỏ vẻ thẹn thùng gật đầu.

Trong lòng nàng sớm đã có tính toán.

Từ khi xuyên qua cho đến nay, trong tình huống nguy hiểm và kẻ thù không rõ ràng, mang thai là một biện pháp không tồi. Dựa vào mối quan hệ huynh đệ giữa Trương Tuần và Phó Cửu Cù, Phó Cửu Cù sẽ không mặc kệ nàng, đó là một chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc.

Bằng không, thế lực của nàng yếu đuối, không chừng ngày nào đó lại bị “nhảy sông.”

Dù sao hoài thai phải mười tháng, cũng có nhiều cách để che giấu chuyện này, Phó Cửu Cù cũng không biết được thật giả...

"Loại chuyện này, ta làm sao dám nói bừa?" Tân Di liếc nhìn Phó Cửu Cù một cái, tiếc nuối nói: "Vốn dĩ ta còn muốn tìm một nam nhân tốt để tái giá. Giờ thì không được nữa..."

Phó Cửu Cù nhìn thẳng vào bụng Tân Di, như thể đang phân biệt giữa thật và giả.

"Đứa trẻ là của Hành Viễn sao?"

Tân Di ngẩng đầu nhìn hắn cười lạnh.

"Không phải của hắn, chẳng lẽ của ngài sao?"

Phó Cửu Cù nheo mắt đánh giá nàng, vẻ sắc bén từ lông mày dần dần lan ra, bộ dáng như nhìn thấu nàng, lạnh lùng cảnh cáo.

"Thu đồi chút tâm tư nhỏ kia của ngươi đi."

Lại nghĩ là nàng đến câu dẫn hắn sao?

Tân Di cảm thấy vị Quảng Lăng Quận vương này thật đúng là... Khá tự kỷ đi.

"Aiz!" Tân Di không để ý lắm cười thở dài.

"Quận vương biết tâm tư của ta, vậy thì tốt rồi, tránh cho ta lãng phí miệng lưỡi. Vậy là vui vẻ quyết định rồi, phải không? Ta không muốn tiếp tục tranh chấp với người Trương gia nữa, ảnh hưởng đến thai nhi, vì vậy Quận vương giúp ta rời khỏi Trương gia trước... Không phải là tái giá, mà là quang minh chính đại ra ở riêng... Sau đó, ta lại thay Quận vương nghĩ cách chữa trị bệnh tim. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook