Chương 33: Mới Lộ Sở Trường (1)
Tú Cẩm
27/05/2024
Dưới triều đại này, áp dụng chế độ chia thành năm đẳng cấp hộ tịch, phân biệt rõ ràng giàu nghèo, quý tiện.
Lữ gia thuộc loại thượng hộ.
Lưng tựa vào dòng sông Biện lấp lánh, những ngôi nhà được xây dựng tinh xảo, đồ đạc được sơn bóng loáng, ống khói trên mái nhà cao hơn nhiều so với nhà dân bình thường, nhưng những đống rơm rạ và củi chẻ chất đống sau nhà vẫn cho thấy đây là nhà của một gia đình nông dân.
Thời điểm Tân Di bước vào nhà, ngoài Lữ Thiết Đản đang ngủ say, còn có hai người khác.
Một lão lang trung khoảng chừng hơn 50 tuổi, mặc áo choàng dài bằng vải xanh nửa cũ, khuôn mặt gầy gò, mí mắt dài sụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời có thần.
Còn có một người nữ nhân cao ráo, tuổi khoảng mười tám mười chín, dung mạo thanh tú, tóc vấn kiểu phụ nhân, khoác áo choàng màu đỏ thẫm được may thêu tinh xảo, ôm sát cơ thể lại mặc thêm nhuyễn giáp gọn gàng, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, thắt dao găm ở hông, quấn băng bảo vệ cổ tay, tư thế trông vô cùng oai hùng.
Nhìn thấy Tân Di, ánh mắt của nữ nhân mặc áo đỏ không thiện chí lắm.
"Biểu tỷ, nàng ta là ai?"
Tiểu Tào nương tử nhìn Tân Di một cái, tiến đến gần và thì thầm vài câu với nàng ta hai câu, nữ nhân mặc áo đỏ hếch cằm lên, ánh mắt dò xét thu lại khỏi người Tân Di, nhưng hoàn toàn không che giấu sự khinh thường dành cho nàng.
"Ta thấy tỷ là tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, người nào cũng dám mời về đây. Hừ!"
Tân Di không đổi sắc mặt, cũng không lên tiếng.
Tiểu Tào nương tử lo lắng bước tới.
"Thôi lang trung, con của ta thế nào rồi?"
Thôi lang trung thở dài một tiếng.
“Mạch của lệnh lang trơn tru mà nhanh, là do tà khí bên trong che khuất tâm trí. Hiện tại chỉ có thể điều trị từ từ, có thể tỉnh lại hay không, còn phải tùy thuộc vào tạo hóa của cậu ấy.”
Tiểu Tào nương tử đỏ quầng mắt, nước mắt lăn tăn trong hốc mắt.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Thôi lang trung——” Nữ nhân áo đỏ nhíu mày, giọng điệu hơi kiêu ngạo và cứng nhắc: “Ông nổi tiếng y thuật cao siêu, hãy nhanh chóng nghĩ cách cho biểu tỷ của ta đi.”
Thôi lang trung lắc đầu, bất lực thở dài.
“Xin thứ lỗi cho lão phu vô năng. Khi rơi xuống nước, Lữ tiểu lang bị va đập vào sau gáy, tổn thương nội tạng, thật khó chữa trị. Hiện tại lão phu chỉ có thể kê một số bài thuốc khai thông huyệt đạo, hóa đàm thanh thần để giảm bớt các triệu chứng cho cậu ấy…”
Nữ nhân áo đỏ nhíu mày, nhìn Tiểu Tào nương tử.
“Biểu tỷ, nếu thực sự không được, ta sẽ tìm cách vào cung thỉnh thái y đến xem.”
Tiểu Tào nương tử yên lặng rơi lệ, nhìn sang Tân Di, giọng điệu cao hơn vài phần: “Chẳng phải ngươi nói có cách sao? Còn đứng đó làm gì? Nói đi!”
Tân Di lạnh lùng nhìn, từ từ khoanh tay lại.
“Đây là thái độ cầu y của Tiểu Tào nương tử đấy ư?”
Tiểu Tào nương tử chưa kịp lên tiếng, nữ nhân áo đỏ đã chen ngang: “Tiểu tử thối nhà ngươi đã hại chết đứa Thiết Đản của biểu tỷ ta, không giết ngươi đã là làm việc thiện, đừng được một tấc rồi lại muốn tiến một thước.”
Tân Di nhàn nhã nhìn nàng ta: “Ngươi là ai vậy?”
Người nữ nhân áo đỏ càng tức giận hơn.
“Tên tuổi của bản quận quân mà ngươi cũng dám hỏi ư?”
Quận quân? Tân Di giật mình.
Thảo nào người ta nói Lữ gia ở trong Biện Kinh có người.
Không chỉ có người, mà còn là người trên -
Nương của Thiết Đản họ Tào, cùng là bổn gia của Đại Tào gia ở Biện Kinh. Tuy nói đã cách xa năm đời, nhưng tính theo tổ tiên ba đời trước vẫn là huynh đệ ruột, ngày lễ ngày tết đều có qua lại.
Nữ nhân áo đỏ không họ Tào, nhưng thân mẫu của nàng ta họ Tào. Nàng ta là ngoại sanh nữ* kiêm dưỡng nữ của Tào Hoàng hậu, biểu muội của Tiểu Tào nương tử - Quận quân Kinh Triệu Cao Miểu.
*ngoại sanh nữ: cháu ngoại gái
Năm 15 tuổi, Cao Miểu được đương kim đế hậu làm chủ, gả cho đứa con thứ mười ba của Bộc Vương Triệu Duẫn, là Hữu vệ Đại tướng quân Triệu Tông Thực.
Điều kỳ lạ hơn là, bởi vì nhi tử của Triệu quan gia chết sớm, Triệu Tông Thực đã được đưa vào cung nuôi dưỡng với tư cách là con của tôn thất trong vài năm... Do đó, đoạn nhân duyên này được dân gian gọi là "Thiên tử cưới dâu, Hoàng hậu gả nữ", khi đại hôn đã gây chấn động toàn thành Biện Kinh.
Thân phận hiển quý của Cao Miểu không cần phải bàn cãi.
Nếu nói Tào Y Lan là quý nữ, thì Cao Miểu chính là quý trong quý.
"Hóa ra là Quận quân Kinh Triệu, thất lễ, mạo phạm rồi."
Tân Di hướng về phía Cao Miểu đang toát lên vẻ kiêu căng hành lễ, nở nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, rồi lại nhìn về phía Thôi lang trung.
"Thôi lang trung nói, Lữ tiểu lang là do rơi xuống nước va đập vào đầu, tổn thương nội tạng sao?"
Thôi lang trung vén tay áo, khách khí ôm quyền chào nàng.
"Đúng vậy. Không biết tiểu nương tử có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám."
Tân Di mỉm cười, tiếp lời: "Lữ tiểu lang không phải là bị tổn thương nội tạng, mà là mắc bệnh dịch. Nếu ta đoán không sai, hôm qua sau khi Lữ tiểu lang rơi xuống nước, đã tự mình về nhà, lúc đó không hề bất tỉnh nhân sự, mà có một giai đoạn phát bệnh rõ ràng, đầu tiên là đau đầu, sốt cao, cứng cổ, co giật tay chân... Sau đó mới mất ý thức."
Lữ gia thuộc loại thượng hộ.
Lưng tựa vào dòng sông Biện lấp lánh, những ngôi nhà được xây dựng tinh xảo, đồ đạc được sơn bóng loáng, ống khói trên mái nhà cao hơn nhiều so với nhà dân bình thường, nhưng những đống rơm rạ và củi chẻ chất đống sau nhà vẫn cho thấy đây là nhà của một gia đình nông dân.
Thời điểm Tân Di bước vào nhà, ngoài Lữ Thiết Đản đang ngủ say, còn có hai người khác.
Một lão lang trung khoảng chừng hơn 50 tuổi, mặc áo choàng dài bằng vải xanh nửa cũ, khuôn mặt gầy gò, mí mắt dài sụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời có thần.
Còn có một người nữ nhân cao ráo, tuổi khoảng mười tám mười chín, dung mạo thanh tú, tóc vấn kiểu phụ nhân, khoác áo choàng màu đỏ thẫm được may thêu tinh xảo, ôm sát cơ thể lại mặc thêm nhuyễn giáp gọn gàng, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, thắt dao găm ở hông, quấn băng bảo vệ cổ tay, tư thế trông vô cùng oai hùng.
Nhìn thấy Tân Di, ánh mắt của nữ nhân mặc áo đỏ không thiện chí lắm.
"Biểu tỷ, nàng ta là ai?"
Tiểu Tào nương tử nhìn Tân Di một cái, tiến đến gần và thì thầm vài câu với nàng ta hai câu, nữ nhân mặc áo đỏ hếch cằm lên, ánh mắt dò xét thu lại khỏi người Tân Di, nhưng hoàn toàn không che giấu sự khinh thường dành cho nàng.
"Ta thấy tỷ là tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, người nào cũng dám mời về đây. Hừ!"
Tân Di không đổi sắc mặt, cũng không lên tiếng.
Tiểu Tào nương tử lo lắng bước tới.
"Thôi lang trung, con của ta thế nào rồi?"
Thôi lang trung thở dài một tiếng.
“Mạch của lệnh lang trơn tru mà nhanh, là do tà khí bên trong che khuất tâm trí. Hiện tại chỉ có thể điều trị từ từ, có thể tỉnh lại hay không, còn phải tùy thuộc vào tạo hóa của cậu ấy.”
Tiểu Tào nương tử đỏ quầng mắt, nước mắt lăn tăn trong hốc mắt.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Thôi lang trung——” Nữ nhân áo đỏ nhíu mày, giọng điệu hơi kiêu ngạo và cứng nhắc: “Ông nổi tiếng y thuật cao siêu, hãy nhanh chóng nghĩ cách cho biểu tỷ của ta đi.”
Thôi lang trung lắc đầu, bất lực thở dài.
“Xin thứ lỗi cho lão phu vô năng. Khi rơi xuống nước, Lữ tiểu lang bị va đập vào sau gáy, tổn thương nội tạng, thật khó chữa trị. Hiện tại lão phu chỉ có thể kê một số bài thuốc khai thông huyệt đạo, hóa đàm thanh thần để giảm bớt các triệu chứng cho cậu ấy…”
Nữ nhân áo đỏ nhíu mày, nhìn Tiểu Tào nương tử.
“Biểu tỷ, nếu thực sự không được, ta sẽ tìm cách vào cung thỉnh thái y đến xem.”
Tiểu Tào nương tử yên lặng rơi lệ, nhìn sang Tân Di, giọng điệu cao hơn vài phần: “Chẳng phải ngươi nói có cách sao? Còn đứng đó làm gì? Nói đi!”
Tân Di lạnh lùng nhìn, từ từ khoanh tay lại.
“Đây là thái độ cầu y của Tiểu Tào nương tử đấy ư?”
Tiểu Tào nương tử chưa kịp lên tiếng, nữ nhân áo đỏ đã chen ngang: “Tiểu tử thối nhà ngươi đã hại chết đứa Thiết Đản của biểu tỷ ta, không giết ngươi đã là làm việc thiện, đừng được một tấc rồi lại muốn tiến một thước.”
Tân Di nhàn nhã nhìn nàng ta: “Ngươi là ai vậy?”
Người nữ nhân áo đỏ càng tức giận hơn.
“Tên tuổi của bản quận quân mà ngươi cũng dám hỏi ư?”
Quận quân? Tân Di giật mình.
Thảo nào người ta nói Lữ gia ở trong Biện Kinh có người.
Không chỉ có người, mà còn là người trên -
Nương của Thiết Đản họ Tào, cùng là bổn gia của Đại Tào gia ở Biện Kinh. Tuy nói đã cách xa năm đời, nhưng tính theo tổ tiên ba đời trước vẫn là huynh đệ ruột, ngày lễ ngày tết đều có qua lại.
Nữ nhân áo đỏ không họ Tào, nhưng thân mẫu của nàng ta họ Tào. Nàng ta là ngoại sanh nữ* kiêm dưỡng nữ của Tào Hoàng hậu, biểu muội của Tiểu Tào nương tử - Quận quân Kinh Triệu Cao Miểu.
*ngoại sanh nữ: cháu ngoại gái
Năm 15 tuổi, Cao Miểu được đương kim đế hậu làm chủ, gả cho đứa con thứ mười ba của Bộc Vương Triệu Duẫn, là Hữu vệ Đại tướng quân Triệu Tông Thực.
Điều kỳ lạ hơn là, bởi vì nhi tử của Triệu quan gia chết sớm, Triệu Tông Thực đã được đưa vào cung nuôi dưỡng với tư cách là con của tôn thất trong vài năm... Do đó, đoạn nhân duyên này được dân gian gọi là "Thiên tử cưới dâu, Hoàng hậu gả nữ", khi đại hôn đã gây chấn động toàn thành Biện Kinh.
Thân phận hiển quý của Cao Miểu không cần phải bàn cãi.
Nếu nói Tào Y Lan là quý nữ, thì Cao Miểu chính là quý trong quý.
"Hóa ra là Quận quân Kinh Triệu, thất lễ, mạo phạm rồi."
Tân Di hướng về phía Cao Miểu đang toát lên vẻ kiêu căng hành lễ, nở nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, rồi lại nhìn về phía Thôi lang trung.
"Thôi lang trung nói, Lữ tiểu lang là do rơi xuống nước va đập vào đầu, tổn thương nội tạng sao?"
Thôi lang trung vén tay áo, khách khí ôm quyền chào nàng.
"Đúng vậy. Không biết tiểu nương tử có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám."
Tân Di mỉm cười, tiếp lời: "Lữ tiểu lang không phải là bị tổn thương nội tạng, mà là mắc bệnh dịch. Nếu ta đoán không sai, hôm qua sau khi Lữ tiểu lang rơi xuống nước, đã tự mình về nhà, lúc đó không hề bất tỉnh nhân sự, mà có một giai đoạn phát bệnh rõ ràng, đầu tiên là đau đầu, sốt cao, cứng cổ, co giật tay chân... Sau đó mới mất ý thức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.