Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Chương 41: Ta Đối Với Quận Vương Là Thật Lòng...

Tú Cẩm

19/07/2024

Tân Di nôn ọe đến mức suýt trào cả dạ dày ra ngoài.

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng "ốm nghén", trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Thôn Trương gia đã lâu không có đứa trẻ nào chào đời được bình thường.

Hai năm qua, thôn trang giống như bị nguyền rủa, những chuyện kỳ dị liên tục xảy ra, khiến tâm trạng người dân ngày càng hoang mang lo sợ, trở nên nhạy cảm và đa nghi. Bọn họ mong mỏi có một đứa trẻ được sinh ra bình thường, để giải trừ lời nguyền cho cả thôn, nhưng lại rất sợ con cái của người khác bình thường, vậy thì sẽ khiến bản thân trở thành kẻ bị nguyền rủa.

Trong yên tĩnh, Phó Cửu Cù bước xuyên qua từng ánh mắt phức tạp, cúi xuống đỡ Tân Di dậy.

"Tiểu tẩu chịu ủy khuất rồi."

Một nụ cười hiện lên trên đôi môi đỏ au của Quảng Lăng Quận vương.

Tân Di nhìn hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng phải tất cả những chuyện này đều do hắn gây ra sao? Giả vờ tốt bụng làm gì?

Tuy nhiên, đây không phải lúc để giận dỗi và truy cứu đứa nhỏ là thật hay giả.

Nàng ta leo lên thang mà Thôi lang trung đưa tới.

"Vậy thì Quận vương cũng nên làm chủ cho ta rồi."

Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Phó Cửu Cù khẽ liếc mắt, nụ cười càng thêm thâm thúy, mang theo chút lạnh bạc, khẽ lướt qua người Trương gia đang kinh hồn bạc vía, âm u đến cực điểm.

"Trên đời này có muôn vàn ác ý, chỉ có lời đồn là giết người. Theo ta thấy, thủy quỷ Biện Kinh này, chính là ở đây, ngay ở trong lòng mỗi người các ngươi!"

Trương Chính Tường là một kẻ tai mềm, sợ hãi đến mức mặt tái nhợt.

"Quận vương tha tội, đều do thê tử nhà tiểu nhân nông nổi, suốt ngày nói nhăng nói cuội..."

Phịch một tiếng, Lưu thị quỳ xuống.

"Quận vương tha mạng, dân phụ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, thấy nam nhân bên ngoài xông vào hậu viện, tức giận đến mất trí, mới hiểu lầm Tam tức phụ... hu hu... Dân phụ cũng chỉ vì Tam lang đoản mệnh nhà mình mà thôi..."

Chuyện chuyển hướng khá nhanh.

Phó Cửu Cù thong thả xoay người, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nhàn nhã mỉm cười.

"Bản vương nói lại một lần nữa, Hành Viễn trước khi đi đã nhờ ta chiếu cố vợ con. Một ngày còn có Phó Cửu Cù ta ở đây, ai cũng đừng hòng ức hiếp cô nhi quả phụ họ. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."

Lời nói nhẹ nhàng rót vào tai, nhưng lại như gai nhọn sau lưng.

Mọi người trong Trương gia cúi đầu, nói vâng.

Phó Cửu Cù đảo mắt nhìn Tân Di, mỉm cười.

"Gia đình không yên ổn, Hành Viễn sẽ không mong muốn. Để tránh hắn ở dưới suối vàng không yên, vẫn theo lời tiểu tẩu nói đi, các người cứ chia nhà ra sống riêng."

Tảng đá lớn trong lòng Tân Di cuối cùng cũng được đặt xuống.

Tên Quảng Lăng Quận vương này tốt xấu đều đã nếm trải, rốt cuộc cũng không nuốt lời.

...

Một khắc sau, Tân Di thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi đi đến linh đường.

Phó Cửu Cù đang thắp hương cho Trương Tuần.

Ngày thất đầu lại trở nên căng thẳng vì trò khôi hài này.

Người Trương gia cũng thành thật hơn nhiều, từng người một đứng xếp hàng ngay ngắn bên ngoài linh cữu, không dám tiến đến nịnh hót Quảng Lăng Quận vương.

Trong linh đường tĩnh lặng, không một tiếng động.

Tân Di vừa định bước vào, thì bị Trình Thương giơ kiếm cản lại.



"Để nàng ta vào đi." Phó Cửu Cù không quay đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.

Qua lớp màn trắng rủ xuống, Tân Di nhìn chằm chằm vào bóng người cao gầy phía trước, chậm rãi từng bước tiến lại gần.

"Chuyện ngày hôm nay, xin đa tạ Quận vương về chuyện ngày hôm nay."

Phó Cửu Cù mặt không cảm xúc: "Ta không giúp ngươi."

Tân Di nói: "Nếu không có Quận vương đến kịp thời, e rằng ta đã bị kẻ xấu hãm hại."

Nàng ám chỉ việc Phó Cửu Cù "từ trên trời rơi xuống" khi xảy ra hỏa hoạn.

"Ta biết rằng Quận vương vẫn hoài nghi ta. Nếu ta nói rằng có người muốn đưa ta vào chỗ chết, bất kể là vụ nhảy sồng vào mùng mười tháng mười một, hay vụ treo cổ trong sương phòng hôm nay, đều có kẻ chủ mưu thao túng sau màn, Quận vương chắc chắn cũng sẽ không tin..."

Phó Cửu Cù thong thả châm ba nén hương trên mồi lửa, đưa qua cho nàng, nhưng lại lảng tránh lời của nàng.

"Hãy thắp hương cho Hành Viễn đi."

Tân Di nhíu mày một chút.

Phó Cửu Cù cười lạnh lùng: "Bộ dạng này của tiểu tẩu, không giống như trong lời đồn là ái tình đâm sâu."

Tân Di im lặng nhận lấy hương, cúi đầu lạy ba lạy trước linh vị Trương Tuần, cắm vào lư hương.

"Nếu lời đồn có thể tin được, Quận vương đã chết vạn lần rồi."

"To gan!" Phó Cửu Cù không vội, Tôn công công đứng hầu bên cạnh đã vội vàng lên tiếng.

Lời phạm thượng, đại nghịch bất đạo như thế, làm sao dám tùy tiện nói ra được?

"Tiểu nương tử không muốn đầu mình nữa à?"

Tân Di bình thản nhìn về phía linh vị, không nói một lời, cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Phó Cửu Cù mặt lạnh tanh, như không nghe thấy lời nói hỗn láo kia, không chút biểu lộ gì, châm tiền vàng vào đèn trường miên, rồi thả vào chậu lửa.

Tôn Hoài nhìn qua nhìn lại, nhận ra rằng chỉ có mình ông ta đang diễn kịch...

Hôm nay, Quảng Lăng Quận vương trầm lặng hơn thường lệ.

Theo Tân Di thấy, ngoài ba đứa trẻ trong nhà, người quan tâm và đau buồn nhất về cái chết của Trương Tuần, chính là Phó Cửu Cù.

"Quận vương." Tân Di nhẹ giọng nói: "Con người này của ta tính tình bướng bỉnh, người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta... ta sẽ ghi thù. Bất kể kẻ chủ mưu đằng sau là ai, ba lần bốn lượt muốn lấy mạng ta, hắt nước bẩn lên đầu ta, ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên chịu chết. Chuyện này, ta nhất định phải tra rõ ngọn ngành. Ân điển của Quận vương hôm nay, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."

Nói xong, Tân Di trang trọng cúi đầu hành lễ Phó Cửu Cù, tiêu sái xoay người, rồi lập tức đi thẳng ra ngoài.

"Chờ đã." Phó Cửu Cù nhíu mày.

Tân Di dừng bước, quay lại nhìn hắn.

"Ngươi định tra như thế nào?" Phó Cửu Cù hỏi.

Tân Di hiểu ý của Phó Cửu Cù, mỉm cười: "Chuyện này Quận vương không cần lo lắng, không ai có thể giúp ta, ta tự giúp mình còn không được sao?"

"Tiểu tẩu hãy dưỡng thai thật tốt đi, việc này ta sẽ tra rõ." Phó Cửu Cù từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lướt qua bụng nhỏ phẳng lì của Tân Di, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên u ám và khó hiểu, nhưng không còn truy hội chuyện của Vương đồ tể nữa.

"Trước khi ngươi sinh con cho Hành Viễn, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."

Bỗng dưng được "mẫu bằng tử quý", tâm trí Tân Di reo hò luống cuống, hắng giọng, không dám nhìn biểu cảm của Phó Cửu Cù.

"Mặc dù Quận vương không phải vì ta mà ra tay tương trợ, nhưng ta vẫn phải cảm tạ. Bệnh tim của Quận vương, ta sẽ tìm mọi cách tìm cho ra phương thuốc trị liệu..."

Phó Cửu Cù ừ một tiếng, nhìn về phía chữ "Điện" thật to trên linh đường, ánh mắt có chút xa xăm.

"Những gì ngươi nói... tốt nhất là nói thật."

Tân Di không để ý lắm khẽ hừ một tiếng, nụ cười nhếch lên mang theo vẻ hoạt bách.

"Ta cũng không nói dối. Tuy nhiên, chữa trị bệnh tim không phải chuyện một sớm một chiều, nếu có kẻ dám mưu hại khi nhục ta, ta ắt không thể chuyên tâm chế thuốc được. Vậy nên, mong rằng Quận vương có thể quan tâm giúp đỡ một phần."



Phó Cửu Cù nheo mắt nhìn nàng.

Nữ nhân này được lợi còn ra vẻ, lợi dụng leo thang ——

Có thể nói là cực kỳ xảo trá!

Phó Cửu Cù không đồng ý cũng không từ chối, khóe mắt nhướng lên, quay đầu ra lệnh cho Tôn Hoài.

"Về phủ lấy một lọ Băng Địa Hổ cho tiểu tẩu."

Băng Địa Hổ là thuốc quý trong cung, có tác dụng đặc trị ngoại thương và trị bỏng. Hôm nay Tân Di gặp nạn bất ngờ, cổ và người đầy rẫy vết xước và vết bầm, mu bàn tay còn bị bỏng, gương mặt vốn không xinh đẹp, nay càng khó coi vài phần...

Nói vậy thì Quảng Lăng Quận vương không nhìn nổi đi.

Theo như Tân Di biết, tên phản diện này cực kỳ - thích chưng diện.

Người ta anh hùng cứu mỹ nhân, hắn anh hùng cứu kẻ xấu xí, ắt hẳn trong lòng vô cùng khó chịu.

"Đa tạ Quận vương." Tân Di mỉm cười, khẽ cúi người phúc thân với hắn.

Lúc đầu là để thể hiện sự thân thiện, nhưng không ngờ Phó Cửu Cù lại quay mặt về phía linh vị.

"Trước linh vị, mà mặt mày hớn hở như thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Tân Di khẽ ồ lên một tiếng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, "Ta được ân huệ của Quận vương, lẽ nào lại khóc lóc ỉ ôi được chứ? " Nói xong, nàng tiến lại gần hắn một bước, "Nếu ta thực sự khóc, người ngoài nghe thấy, e rằng sẽ nghĩ Quận vương ức hiếp ta đấy."

Phó Cửu Cù lùi lại một chút,

"Đứng nghiêm lại!"

"Ta đứng thế nào mà không nghiêm?" Tân Di cúi đầu nhìn bản thân, định đùa giỡn một câu, nào ngờ chân lại tê cứng, loạng choạng, người liền ngã về phía trước. Nàng vội bám lấy cánh tay Phó Cửu Cù mới đứng vững.

"Chân ta bị chuột rút rồi..."

"..." Phó Cửu Cù không che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt, rút tay ra định hất Tân Di ra.

"Tiểu tẩu xin tự trọng. Đừng vô cớ khiến người chê trách."

"Ta sao mà không tự trọng?"

Tân Di bị hắn làm tức giận đến bật cười, mặt nghiêng nhẹ, nốt ruồi đỏ nhỏ dưới mắt phải khẽ rung động theo tiếng cười của nàng, "Quận vương và Tam lang được xem như là huynh đệ, chúng ta thân thiết cũng không có gì sai trái... Nếu không phải trong lòng có mờ ám, sao phải sợ chê trách?"

Giọng nói mềm mại của nàng như tẩm mật, ngọt đến dính răng

Phó Cửu Cù giận tái mặt, "Có mờ ám hay không, ngươi không biết hay sao?"

Tân Di biết rõ Phó Cửu Cù đang nói về chuyện Trương tiểu nương tử quyến rũ hắn, nhưng giả vờ như không biết, ngạc nhiên hỏi:

"Quận vương cảm thấy giữa chúng ta có mờ ám... Đã không còn trong sạch sao?"

Hai người mắt đối mắt.

Phó Cửu Cù cảm thấy cánh tay bị Tân Di nắm lấy nóng như que hàn.

Hắn vô cùng căm phẫn phụ nhân suốt ngày chỉ nghĩ đến việc quyến rũ mình. Nhưng mà, sức mạnh bám víu của nàng lại lớn đến kinh người, nếu cố tình gỡ ra, e rằng sẽ thu hút sự chú ý, ở trong linh đường Trương Tuần cũng không hay.

Phó Cửu Cù nói: "Buông ra rồi nói."

Tân Di nhìn hắn, năm ngón tay mở ra, phát ra tiếng thở dài chân thành và bất lực.

"Ta đối với Quận vương, là thật lòng..."

Thật lòng không hề có ý nghĩ không an phận nào cả...

Tân Di chưa kịp nói hết lời, bên ngoài linh cữu bỗng vang lên tiếng hô to, cắt ngang lời nàng.

"Phó đô chỉ huy sứ điện tiền Tào Dực Tào đại nhân, đến viếng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook