Chương 29: Tâm Của Đứa Nhỏ (1)
Tú Cẩm
27/05/2024
Hậu viện Trương gia.
Khi Tân Di bước vào, ba đứa trẻ đang cầm cỏ cho lừa ăn. Con lừa được buộc vào cây hồng, Tam Bảo vuốt ve đầu nó, con lừa không hề kháng cự mà còn cọ đầu vào người bé, ngoan ngoãn như một chú mèo.
Lừa ngoan!
Tân Di tiến đến vuốt ve mặt con lừa, cười và bảo ba đứa trẻ vào nhà trong thu dọn đồ đạc, mang sang chái nhà phía tây, sắp xếp ở gian nhĩ phòng bên cạnh nàng.
Tam Bảo không hề đề phòng nàng, hớn hở chạy đi, Đại Bảo và Nhị Bảo có chút do dự, đặc biệt là Đại Bảo, đứng sau cây hồng lén lút nhìn nàng hồi lâu.
Tân Di không dành cho tụi nhỏ nhiều ánh mắt, lập tức đi làm việc.
Trước khi bị Tăng Khâm Đạt đưa đến phủ Khai Phong, nàng đã chuyển tất cả dược liệu do dược phòng Tôn gia mang về phòng, những viên kẹo vụn vặt cũng được nhét vào trong, không ai đụng đến.
Tân Di lấy ra rửa sạch, mang sang nhĩ phòng cho mấy đứa nhỏ.
"Mỗi đứa hai viên, không được ăn nhiều."
Trẻ con răng lợi không tốt, ăn nhiều sẽ hại răng. Nhưng nàng bắt chước giọng điệu của "kế mẫu độc ác" rất giỏi, Nhất Niệm và Nhị Niệm không dám động.
Tam Niệm không sợ nàng lắm, vui vẻ lấy kẹo, hớn hở hỏi: "Sao bà lại mua quà vặt cho chúng ta?"
"Nhặt được."
"Bà lừa trẻ con, kẹo thì làm sao nhặt được."
Tân Di liếc nhìn bé, nhét thêm cho bé một viên kẹo.
"Ăn đi. Ta đi ngủ đây. Mệt chỉ muốn ngủ thôi!"
Nhất Niệm và Nhị Niệm nhìn thấy nàng sắp đi, cũng không hé răng.
Nhưng Tam Niệm lại bất ngờ nhét kẹo vào miệng, kéo mạnh tay áo Tân Di.
Tân Di nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé.
"Làm sao thế?"
Tam Niệm cắn môi dưới: "Ban đêm bà vẫn sẽ nhìn ta ngủ chứ?"
Đôi mắt như nai con long lanh ấy khiến Tân Di khó lòng nói lời từ chối, nhưng... nghĩ đến thiết lập nhân vật của Trương tiểu nương tử, nàng lại không muốn sụp đổ quá nhanh, gieo cho con bé quá nhiều hy vọng.
Nàng không thuộc về nơi này, không chừng một ngày nào đó sẽ rời đi.
Dồn quá nhiều tình cảm, đối với cả nàng và đứa bé, đều không phải là chuyện tốt.
"Nếu ngươi có chuyện gì, cứ gọi to một tiếng. Ta nghe thấy sẽ qua ngay. Nếu không nghe thấy, thì cũng không có cách nào."
Tân Di không mang theo chút cảm xúc nào nói xong, không dám nhìn vào vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Niệm, quay đầu bước đi.
Nhưng Nhất Niệm lại bất ngờ lên tiếng.
"Là do bà làm, đúng hay không?"
Tân Di quay lại, không hiểu: "Làm gì?"
Nhất Niệm cau mày, mang vẻ trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của mình.
"Bà cho Tam muội uống thuốc ngủ, khiến nhị thẩm nhầm tưởng Tam muội bị trúng độc, mới dám to gan dẫn người đến bắt bà. . . . . ."
Tân Di ngẩn ra, lạnh lùng cười giễu.
“Tức cười! Người hạ độc là nhị thẩm của ngươi, người cứu Tam muội của ngươi là ta. Đánh bậy đánh bạ thôi mà. Ranh con, sao ngươi lại trách ta?"
Nhất Niệm nhìn nàng không nói lời nào.
Lát sau, yên lặng nằm xuống, kéo chăn đắp kín người.
Cậu không ăn kẹo.
Nhị Niệm cũng vậy, lén lút nhét kẹo vào trong chăn, mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đệ đã nói rồi mà, nữ nhân xấu xa vẫn là nữ nhân xấu xa, không thể bị thủy quỷ làm cho tốt hơn được."
Tam Niệm bĩu môi, suýt khóc.
Tân Di cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Ăn xong đi đánh răng, rửa sạch răng mới được ngủ."
Ba đứa trẻ không nói gì.
Tân Di hừ một tiếng.
"Còn nữa, ta mà biết ai dám trộm ăn, thì coi chừng da của kẻ đó!"
Nói xong, nàng hùng hổ quay đầu bước ra khỏi nhĩ phòng.
Trong lòng không khỏi thở dài thườn thượt.
Trương Tuần có ba đứa con, mỗi đứa có tính cách khác nhau, nhưng đều rất đẹp. Đứa lớn ổn trọng khôn ngoan, đứa thứ hai lanh lợi nhiều ý tưởng, đứa thứ ba đơn giản nhu thuận, thực sự là đáng yêu.
Nhìn như vậy, nương của bọn họ là Chu Ức Miên, chắc chắn là một người nữ nhân rất xinh đẹp. Nếu không sẽ không sinh được những đứa con đẹp như vậy, lại càng không khiến Trương Tuần vẫn luôn nhớ mãi đến chết –
Trương tiểu nương tử thua cũng không oan.
......
Sáng hôm sau khi thức dậy, trong không khí thoang thoảng mùi tiền giấy.
Tam Niệm vẫn đang ngủ say, Nhất Niệm và Nhị Niệm đã dậy từ sớm, bị Lưu thị kéo đi đến linh cữu của Trương Tuần để dập đầu và đốt tiền giấy.
Tân Di đơn giản rửa mặt chải đầu, cầm lấy một chiếc giỏ tre đi qua gọi bọn nhỏ.
"Các ngươi đi theo ta."
Lưu thị trở về nhà ngủ bù, Trương Chính Tường ngồi trước nhà đường dùng mảnh tre gọt bùn trên giày, nhìn thấy nàng dẫn theo mấy đứa nhỏ định ra ngoài, cau mặt quát lớn.
"Lại muốn đi hoang đến đâu nữa? Quảng Lăng Quận vương đã nói, không cho phép ngươi rời khỏi Trương gia thôn. Ngươi là người có liên quan đến vụ án thủy quỷ..."
"Hái thuốc."
"Đại tự còn không biết mấy chữ, hái thuốc gì?"
Tân Di cười lạnh lùng.
"Nếu không ông cho ta tiền, mời lang trung đến khám bệnh cho tôn nữ của ông đi?"
Lưu thị làm đương gia, keo kiệt tiền bạc đến gắt gao, Trương Chính Tường thường ngày đi uống rượu hoa bên cạnh cầu Hồng cũng không dư dả tiền, lấy đâu ra tiền cho tôn nữ xem bệnh?
Ông ta nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tân Di, cuối cùng chỉ đành lẩm bẩm một câu.
"Đồ sao chổi. Không được đi xa nghe chưa? Dám bỏ trốn nữa, đánh gãy chân của ngươi!"
Khi Tân Di bước vào, ba đứa trẻ đang cầm cỏ cho lừa ăn. Con lừa được buộc vào cây hồng, Tam Bảo vuốt ve đầu nó, con lừa không hề kháng cự mà còn cọ đầu vào người bé, ngoan ngoãn như một chú mèo.
Lừa ngoan!
Tân Di tiến đến vuốt ve mặt con lừa, cười và bảo ba đứa trẻ vào nhà trong thu dọn đồ đạc, mang sang chái nhà phía tây, sắp xếp ở gian nhĩ phòng bên cạnh nàng.
Tam Bảo không hề đề phòng nàng, hớn hở chạy đi, Đại Bảo và Nhị Bảo có chút do dự, đặc biệt là Đại Bảo, đứng sau cây hồng lén lút nhìn nàng hồi lâu.
Tân Di không dành cho tụi nhỏ nhiều ánh mắt, lập tức đi làm việc.
Trước khi bị Tăng Khâm Đạt đưa đến phủ Khai Phong, nàng đã chuyển tất cả dược liệu do dược phòng Tôn gia mang về phòng, những viên kẹo vụn vặt cũng được nhét vào trong, không ai đụng đến.
Tân Di lấy ra rửa sạch, mang sang nhĩ phòng cho mấy đứa nhỏ.
"Mỗi đứa hai viên, không được ăn nhiều."
Trẻ con răng lợi không tốt, ăn nhiều sẽ hại răng. Nhưng nàng bắt chước giọng điệu của "kế mẫu độc ác" rất giỏi, Nhất Niệm và Nhị Niệm không dám động.
Tam Niệm không sợ nàng lắm, vui vẻ lấy kẹo, hớn hở hỏi: "Sao bà lại mua quà vặt cho chúng ta?"
"Nhặt được."
"Bà lừa trẻ con, kẹo thì làm sao nhặt được."
Tân Di liếc nhìn bé, nhét thêm cho bé một viên kẹo.
"Ăn đi. Ta đi ngủ đây. Mệt chỉ muốn ngủ thôi!"
Nhất Niệm và Nhị Niệm nhìn thấy nàng sắp đi, cũng không hé răng.
Nhưng Tam Niệm lại bất ngờ nhét kẹo vào miệng, kéo mạnh tay áo Tân Di.
Tân Di nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé.
"Làm sao thế?"
Tam Niệm cắn môi dưới: "Ban đêm bà vẫn sẽ nhìn ta ngủ chứ?"
Đôi mắt như nai con long lanh ấy khiến Tân Di khó lòng nói lời từ chối, nhưng... nghĩ đến thiết lập nhân vật của Trương tiểu nương tử, nàng lại không muốn sụp đổ quá nhanh, gieo cho con bé quá nhiều hy vọng.
Nàng không thuộc về nơi này, không chừng một ngày nào đó sẽ rời đi.
Dồn quá nhiều tình cảm, đối với cả nàng và đứa bé, đều không phải là chuyện tốt.
"Nếu ngươi có chuyện gì, cứ gọi to một tiếng. Ta nghe thấy sẽ qua ngay. Nếu không nghe thấy, thì cũng không có cách nào."
Tân Di không mang theo chút cảm xúc nào nói xong, không dám nhìn vào vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Niệm, quay đầu bước đi.
Nhưng Nhất Niệm lại bất ngờ lên tiếng.
"Là do bà làm, đúng hay không?"
Tân Di quay lại, không hiểu: "Làm gì?"
Nhất Niệm cau mày, mang vẻ trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của mình.
"Bà cho Tam muội uống thuốc ngủ, khiến nhị thẩm nhầm tưởng Tam muội bị trúng độc, mới dám to gan dẫn người đến bắt bà. . . . . ."
Tân Di ngẩn ra, lạnh lùng cười giễu.
“Tức cười! Người hạ độc là nhị thẩm của ngươi, người cứu Tam muội của ngươi là ta. Đánh bậy đánh bạ thôi mà. Ranh con, sao ngươi lại trách ta?"
Nhất Niệm nhìn nàng không nói lời nào.
Lát sau, yên lặng nằm xuống, kéo chăn đắp kín người.
Cậu không ăn kẹo.
Nhị Niệm cũng vậy, lén lút nhét kẹo vào trong chăn, mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đệ đã nói rồi mà, nữ nhân xấu xa vẫn là nữ nhân xấu xa, không thể bị thủy quỷ làm cho tốt hơn được."
Tam Niệm bĩu môi, suýt khóc.
Tân Di cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Ăn xong đi đánh răng, rửa sạch răng mới được ngủ."
Ba đứa trẻ không nói gì.
Tân Di hừ một tiếng.
"Còn nữa, ta mà biết ai dám trộm ăn, thì coi chừng da của kẻ đó!"
Nói xong, nàng hùng hổ quay đầu bước ra khỏi nhĩ phòng.
Trong lòng không khỏi thở dài thườn thượt.
Trương Tuần có ba đứa con, mỗi đứa có tính cách khác nhau, nhưng đều rất đẹp. Đứa lớn ổn trọng khôn ngoan, đứa thứ hai lanh lợi nhiều ý tưởng, đứa thứ ba đơn giản nhu thuận, thực sự là đáng yêu.
Nhìn như vậy, nương của bọn họ là Chu Ức Miên, chắc chắn là một người nữ nhân rất xinh đẹp. Nếu không sẽ không sinh được những đứa con đẹp như vậy, lại càng không khiến Trương Tuần vẫn luôn nhớ mãi đến chết –
Trương tiểu nương tử thua cũng không oan.
......
Sáng hôm sau khi thức dậy, trong không khí thoang thoảng mùi tiền giấy.
Tam Niệm vẫn đang ngủ say, Nhất Niệm và Nhị Niệm đã dậy từ sớm, bị Lưu thị kéo đi đến linh cữu của Trương Tuần để dập đầu và đốt tiền giấy.
Tân Di đơn giản rửa mặt chải đầu, cầm lấy một chiếc giỏ tre đi qua gọi bọn nhỏ.
"Các ngươi đi theo ta."
Lưu thị trở về nhà ngủ bù, Trương Chính Tường ngồi trước nhà đường dùng mảnh tre gọt bùn trên giày, nhìn thấy nàng dẫn theo mấy đứa nhỏ định ra ngoài, cau mặt quát lớn.
"Lại muốn đi hoang đến đâu nữa? Quảng Lăng Quận vương đã nói, không cho phép ngươi rời khỏi Trương gia thôn. Ngươi là người có liên quan đến vụ án thủy quỷ..."
"Hái thuốc."
"Đại tự còn không biết mấy chữ, hái thuốc gì?"
Tân Di cười lạnh lùng.
"Nếu không ông cho ta tiền, mời lang trung đến khám bệnh cho tôn nữ của ông đi?"
Lưu thị làm đương gia, keo kiệt tiền bạc đến gắt gao, Trương Chính Tường thường ngày đi uống rượu hoa bên cạnh cầu Hồng cũng không dư dả tiền, lấy đâu ra tiền cho tôn nữ xem bệnh?
Ông ta nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tân Di, cuối cùng chỉ đành lẩm bẩm một câu.
"Đồ sao chổi. Không được đi xa nghe chưa? Dám bỏ trốn nữa, đánh gãy chân của ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.