Chương 14
Mèo lười
22/05/2014
“Kyaaaaaa!!!!”
Sau hai giây há hốc miệng Băng Tâm liền mở to mắt (để còn nhìn nữa chứ ạ) miệng hét toáng lên xém chút nữa là quẳng luôn khay thuốc đang cầm trên tay, tiếng hét khiến cho mọi người bên ngoài một phen tim bắn vọt lên tới tận não.
“Hét cái gì mà hét? Giật cả mình!” Sau khi lĩnh trọn tiếng hét oanh tạc có sức công phá mãnh lệt của cô gái trước mặt, Phong vừa giật mình vừa bực bội quát lên khiến Băng Tâm im bặt, nghĩ gì đó cô liền quay ngoắt người lại phía sau.
Thu vào tầm mắt động tác của Băng Tâm, Phong đột nhiên nhướn cao một bên mày trước cái liếc mắt của cô trong tích tắc nhưng đầy tà niệm xuống dưới “ngã ba” của mình - nơi mà chiếc khóa quần nửa cài nửa hở trông rất “xếch-xi” - trước khi động tác quay người đó được thực hiện hoàn tất…
Cái con nhỏ này? Thế mà còn làm bộ ngây thơ…
Tình hình hiện tại là Phong mới chỉ mặc một chiếc quần dài (may là còn dài…), lưng quần lỏng lẻo lười nhác nửa muốn che nửa muốn rơi tót xuống khiến cho người đứng đối diện có một cảm giác bứt rứt, tò mò khó mà tả được… (=x=) Ở phần trên thì hoàn toàn không một mảnh vải tơ che chắn, để lộ ra bờ vai rộng rắn rỏi. Tuy không bắp chuối đầy mình cơ bụng chục múi nhưng lại rất thon thả săn chắc và không kém phần quyến rũ còn vương nguyên những giọt nước chảy dài xuống…
Nhưng hình như cô gái nào kia chả thèm để ý gì tới cái phần lồ lộ ra cho nhìn thoải mái ở phía trên thì phải…
Phong hừ mũi một cái, mặc chiếc áo thun ban nãy cầm trên tay vào người rồi chỉnh đốn lại trang phục, hỏi nhưng không nhìn cô, giọng nói như nửa đùa nửa thật: “Đứng đây làm gì? Dòm trộm à?”
“…Xí, cậu thì có gì mà tôi phải dòm chứ? Có cho cũng chả thèm!” Băng Tâm hơi quay mặt qua để lộ ra cái vành tai đỏ ửng, định bụng sẽ nói với vẻ hiên ngang bất cần để lấy lại sự “trong sạch” nhưng không hiểu sao cứ lí nhí trong cổ họng, mãi mới thốt lên được vài câu.
Phong nhếch mép cười rồi bước tới đưa tay xoa xoa đầu cô, hơi cúi người xuống nói một câu chí mạng khiến cô giật mình, ráng đỏ từ khuôn mặt lan xuống tới tận cổ: “Tôi phát hiện cái liếc trộm tà ma của cậu rồi đấy. Tiểu Yêu ạ…”
Băng Tâm thần người ra nhìn chằm chằm vào dáng người đang ung dung thọc hai tay vào túi quần đi phía trước, bỗng nhiên cái hình ảnh kia hiện lên trong đầu cô, rõ mồn một….Đằng sau lớp áo mỏng manh kia là cả một “bo-đì” đầy sức quyến rũ nha…
Băng Tâm chợt lắc mạnh đầu để đá văng cái ý nghĩ đen tối nào đó vừa bay vụt qua trong bộ óc. Nhìn xuống tay mình, cô chợt nhớ ra “nghĩa vụ” gian nan mà mama Phong giao cho mình liền liêu xiêu chạy theo cái dáng người đã gần khuất đi phía trước, miệng í ới gọi:
“Này! Chờ..chờ đã.”
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
“Làm cái gì vậy?” Phong nhăn mặt bực bội nói khi vừa mới ngả lưng xuống giường thì đã bị Băng Tâm túm tay lôi ngược dậy. Cũng khá băn khoan khi cô cứ lẽo đẽo đi theo sau rồi rốt cuộc là chui tót luôn vào phòng cậu…
Băng Tâm bặm môi, hai tay chống nạnh nhìn cái dáng vẻ nhăn nhó bù xù của con người trước mặt. Ban nãy không có dịp để ý, bây giờ khi nhìn kĩ mới phát hiện ra. Trông sắc mặt Phong nhợt nhạt hơn hẳn so với ngày thường, đôi mắt xanh trong veo luôn toát lên vẻ lạnh lùng cuốn hút nay lại đầy vẻ thất thần mệt mỏi, cánh môi cũng không còn hồng hào quyến rũ như trước, cộng thêm mái tóc bù xù hơi ướt lại làm cậu trông càng bơ phờ hơn…
“Cậu…ra khỏi phòng tôi…”
Băng Tâm thoáng giật mình trước cậu nói của cậu, chớp mắt hai cái để lấy lại vẻ minh mẫn. Khoan đã! Ban nãy cậu ta vừa nói gì? Tên này dám đuổi mình sao?? Băng Tâm trợn mắt nghĩ, đôi môi mấp máy chuẩn bị phun ra một tràng nào đó…
“Để đảm bảo an toàn cho tôi thôi…” Phong ngồi bên mép giường dửng dưng nhìn thái độ phồng mang trợn má của cô, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp mê hồn nhưng bây giờ nó lại khiến Băng Tâm cảm thấy nhột nhột: “Không phải ban nãy cậu thấy tôi bán nude rồi sao? Lại còn theo tôi lên tận phòng, đã thế lại còn nhìn tôi đắm đuối nữa..Rốt cuộc…cậu muốn làm gì tôi? H.ãm hiếp tôi à?”
Nhìn điệu bộ nhướn mày ngây thơ vô tội của người trước mặt, Băng Tâm chỉ muốn tung chân đá cho một cái ngả ngửa ra sau. Mình nhìn hắn đắm đuối hồi nào chứ? Hừ!...Khoan đã lần hai! Hình như bỏ sót gì rồi…
Rốt cuộc..Cậu muốn làm gì tôi…
Muốn làm gì tôi…
…
“Á!!!”
Tiếng hét bí ẩn một lần nữa lại vang lên khiến mọi người bên ngoài một lần nữa phải ngậm ngùi nuốt tim xuống cuống họng…
“Cậu đối xử với người bệnh thế đó à!??”Phong cúi gập người xuống ôm cái chân vừa bị cô tung vào một cước đau điếng, ngước khuôn mặt nhăn nhó lên nhìn Băng Tâm với đầy vẻ oán hận.
“Tôi sẽ giết cậu!” Cô sắn tay áo gằn từng chữ một rồi sấn tới.
Phong ngả người ra phía sau để tránh cái sự lấn tới của khuôn mặt cà chua giận giữ kia. Nói với vẻ đầy kinh ngạc và nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng: “Nói bừa thôi mà đúng thật à? Đỏ mặt rồi kìa. Trời, cậu nguy hiểm thật đấy!”…
Cốp!
“Á!!”
…...
Cạch.
“Chuyện gì th…?” Cánh của phòng chợt bật mở, dáng người của một phụ nữ xuất hiện, nhưng chưa kịp nói hết câu đã mở to cả mắt lẫn mồm nhìn về phía trước. Sau đó là bốn cái đầu hai nam hai nữ ló ra bên mép cửa xếp thành hàng dọc và nhất loạt những chiếc cằm rớt lộp bộp xuống đầu người ở đưới, và cằm của người cuối cùng thì đánh rầm xuống sàn…
Tình hình bên trong cũng không có gì bất bình thường ngoài một cô gái xinh xắn đang chơi nhảy lò cò một mình, tay ôm chân mặt nhăn nhó nhảy qua nhảy lại. Ngay bên cạnh là một chàng trai tướng mạo phi phàm đang…nằm cười vật vã trên chiếc giường màu xám kia…
Ban nãy vì bản tính tò mò tự nhiên nên mama Phong liền bước lên phòng cậu xem có chuyện gì mà hai đứa cứ thi nhau mà hét, bốn người kia cũng không “cầm lòng” được mà lẽo đẽo bước theo sau. Đó là lí do tại sao họ là có mặt và bán cằm miễn phí ở đây. Đối với người khác thì không có gì đáng kinh ngạc nhưng đối với họ thì lại khác. Dung thì không nói làm gì, ba người kia tuy chơi với Phong từ bé nhưng chưa bao giờ được chứng kiến cảnh Phong cười khí thế như vậy cả…
Còn tại sao người hét lên ban nãy không phải là Phong mà là Băng Tâm ư? Rất đơn giản. Vì sớm đoán được cô sẽ tung chân đá giống ban nãy nên Phong đã kịp né và hệ quả là cô đá thẳng vào thành giường. Rút kinh nghiệm, đừng bao giờ chơi lại chiêu cũ. (gật gù)
Ý thức được có người đang đứng ngoài cửa hai người kia mới chịu chỉnh lại tư thế, khẽ hắng giọng Băng Tâm từ tốn nhìn bác gái: “Chuyện gì vậy bác?”
“À ờ, cái này bác hỏi mới đúng haha...Hai đứa làm gì thế?” Mama cậu đã kịp hồi phục lại tinh thần, khẽ cười rồi hỏi, bỗng nhận thấy câu hỏi này thật mờ ám..
“À dạ không có gì đâu ạ, tại cháu trượt chân nên đá phải thành giường thôi..”
“Này, không phải chúng ta có việc đang làm dở sao?” Câu nói của Phong khiến sáu cặp mắt liền mở to như quả trứng đà điểu (cả Băng Tâm) nhìn chủ nhân của câu nói đầy tà niệm ban nãy. Khuôn mặt Băng Tâm khó lắm mới trở về trạng thái bình thường thì ngay lập tức lại đỏ bừng lên, cố nặn ra một nụ cười méo xệch:
“Cậu nói cái gì vậy hả? Cái việc làm dở nào đó cậu đi mà làm một mình đi!” (mờ ám lần một)
“Một mình tôi thì sao mà làm được?!” (Mờ ám lần hai)
“…C..cậu cậu…” Không hiểu sao toàn thân Băng Tâm run lên bần bật như trúng gió, “xúc động” nói không thành lời…
“Chẳng phải lúc nãy cậu nói muốn…” (lần n+) Phong buông lơi câu nói khiến cho sáu cái đầu ngập chìm trong vòng tay của vị thần mang tên Đen Tối. Khẽ cười nhìn thái độ của Băng Tâm, cậu tiếp tục nói: “Không phải cậu muốn giết tôi sao?”
“…”
“À thôi, hai đứa cứ tiếp tục đi, bác xuống nhà đây…” Mama Phong nhanh chóng hoàn hồn lên tiếng rồi hẩy hẩy bốn người kia xuống, đâu đó phát ra tiếng nói nhỏ nhưng rõ mồn một: “Xuống đi, mấy cái đứa này thật tình, còn đen tối hơn cả bác nữa…” Đột nhiên mép Băng Tâm giật giật liên hồi…
Khó nhọc quay người lại, đưa mắt nhìn con người nào đó đang mím môi cố để không cười phá lên kia, không hiểu sao khóe môi Băng Tâm lại từ từ cong lên thành một nụ cười thắm thiết, có lẽ do cô gái này đã tẩu hỏa nhập ma. Tay chỉ về khay thuốc cùng tô cháo đặt trên bàn, cô nói từng chữ như một con robot: “Nào, uống thuốc thôi.”
“Ừm, không uống.” Phong hắng giọng rồi thẳng thừng nói. Liếc mắt nhìn Băng Tâm, nụ cười ngọt ngào nhưng cứng đơ đó khiến cậu bất giác rùng mình một cái..
Thấy cô vẫn giữ nguyên nụ cười ma quỷ đó nhìn chằm chằm vào mình, Phong hắng giọng lần nữa, “xuống nước” một cách âm thầm: “Nếu mai cậu đem đồ ăn tĩnh dưỡng tới đây..tôi sẽ uống.”
“Nhất định phải thế sao?” Băng Tâm tiếp tục cười…
“Ừ.”
“Được thôi.” Băng Tâm thản nhiên gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong. Che dấu cái ý nghĩ đằng sau nụ cười chứa đầy thuốc chuột…Mai ta nhất định sẽ tẩm thuốc chuột vào đồ ăn của ngươi…Không! Ta sẽ lấy thuốc chuột để nấu thay nước. Ta sẽ ủ thức ăn vào chai thuốc yêu dấu kia! Chơi nguyên chai luôn cho nó bổ dưỡng! Ngươi liệu mà siêu độ cho mình trước đi!
Aaaaaaaaa!!! Tức quá!!
Đâu đó có tiếng hét ai oán phát ra từ tận sâu cõi lòng của một cô gái khiến mọi người không lạnh mà nhất loạt run…
Sau hai giây há hốc miệng Băng Tâm liền mở to mắt (để còn nhìn nữa chứ ạ) miệng hét toáng lên xém chút nữa là quẳng luôn khay thuốc đang cầm trên tay, tiếng hét khiến cho mọi người bên ngoài một phen tim bắn vọt lên tới tận não.
“Hét cái gì mà hét? Giật cả mình!” Sau khi lĩnh trọn tiếng hét oanh tạc có sức công phá mãnh lệt của cô gái trước mặt, Phong vừa giật mình vừa bực bội quát lên khiến Băng Tâm im bặt, nghĩ gì đó cô liền quay ngoắt người lại phía sau.
Thu vào tầm mắt động tác của Băng Tâm, Phong đột nhiên nhướn cao một bên mày trước cái liếc mắt của cô trong tích tắc nhưng đầy tà niệm xuống dưới “ngã ba” của mình - nơi mà chiếc khóa quần nửa cài nửa hở trông rất “xếch-xi” - trước khi động tác quay người đó được thực hiện hoàn tất…
Cái con nhỏ này? Thế mà còn làm bộ ngây thơ…
Tình hình hiện tại là Phong mới chỉ mặc một chiếc quần dài (may là còn dài…), lưng quần lỏng lẻo lười nhác nửa muốn che nửa muốn rơi tót xuống khiến cho người đứng đối diện có một cảm giác bứt rứt, tò mò khó mà tả được… (=x=) Ở phần trên thì hoàn toàn không một mảnh vải tơ che chắn, để lộ ra bờ vai rộng rắn rỏi. Tuy không bắp chuối đầy mình cơ bụng chục múi nhưng lại rất thon thả săn chắc và không kém phần quyến rũ còn vương nguyên những giọt nước chảy dài xuống…
Nhưng hình như cô gái nào kia chả thèm để ý gì tới cái phần lồ lộ ra cho nhìn thoải mái ở phía trên thì phải…
Phong hừ mũi một cái, mặc chiếc áo thun ban nãy cầm trên tay vào người rồi chỉnh đốn lại trang phục, hỏi nhưng không nhìn cô, giọng nói như nửa đùa nửa thật: “Đứng đây làm gì? Dòm trộm à?”
“…Xí, cậu thì có gì mà tôi phải dòm chứ? Có cho cũng chả thèm!” Băng Tâm hơi quay mặt qua để lộ ra cái vành tai đỏ ửng, định bụng sẽ nói với vẻ hiên ngang bất cần để lấy lại sự “trong sạch” nhưng không hiểu sao cứ lí nhí trong cổ họng, mãi mới thốt lên được vài câu.
Phong nhếch mép cười rồi bước tới đưa tay xoa xoa đầu cô, hơi cúi người xuống nói một câu chí mạng khiến cô giật mình, ráng đỏ từ khuôn mặt lan xuống tới tận cổ: “Tôi phát hiện cái liếc trộm tà ma của cậu rồi đấy. Tiểu Yêu ạ…”
Băng Tâm thần người ra nhìn chằm chằm vào dáng người đang ung dung thọc hai tay vào túi quần đi phía trước, bỗng nhiên cái hình ảnh kia hiện lên trong đầu cô, rõ mồn một….Đằng sau lớp áo mỏng manh kia là cả một “bo-đì” đầy sức quyến rũ nha…
Băng Tâm chợt lắc mạnh đầu để đá văng cái ý nghĩ đen tối nào đó vừa bay vụt qua trong bộ óc. Nhìn xuống tay mình, cô chợt nhớ ra “nghĩa vụ” gian nan mà mama Phong giao cho mình liền liêu xiêu chạy theo cái dáng người đã gần khuất đi phía trước, miệng í ới gọi:
“Này! Chờ..chờ đã.”
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
“Làm cái gì vậy?” Phong nhăn mặt bực bội nói khi vừa mới ngả lưng xuống giường thì đã bị Băng Tâm túm tay lôi ngược dậy. Cũng khá băn khoan khi cô cứ lẽo đẽo đi theo sau rồi rốt cuộc là chui tót luôn vào phòng cậu…
Băng Tâm bặm môi, hai tay chống nạnh nhìn cái dáng vẻ nhăn nhó bù xù của con người trước mặt. Ban nãy không có dịp để ý, bây giờ khi nhìn kĩ mới phát hiện ra. Trông sắc mặt Phong nhợt nhạt hơn hẳn so với ngày thường, đôi mắt xanh trong veo luôn toát lên vẻ lạnh lùng cuốn hút nay lại đầy vẻ thất thần mệt mỏi, cánh môi cũng không còn hồng hào quyến rũ như trước, cộng thêm mái tóc bù xù hơi ướt lại làm cậu trông càng bơ phờ hơn…
“Cậu…ra khỏi phòng tôi…”
Băng Tâm thoáng giật mình trước cậu nói của cậu, chớp mắt hai cái để lấy lại vẻ minh mẫn. Khoan đã! Ban nãy cậu ta vừa nói gì? Tên này dám đuổi mình sao?? Băng Tâm trợn mắt nghĩ, đôi môi mấp máy chuẩn bị phun ra một tràng nào đó…
“Để đảm bảo an toàn cho tôi thôi…” Phong ngồi bên mép giường dửng dưng nhìn thái độ phồng mang trợn má của cô, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên thành một nụ cười đẹp mê hồn nhưng bây giờ nó lại khiến Băng Tâm cảm thấy nhột nhột: “Không phải ban nãy cậu thấy tôi bán nude rồi sao? Lại còn theo tôi lên tận phòng, đã thế lại còn nhìn tôi đắm đuối nữa..Rốt cuộc…cậu muốn làm gì tôi? H.ãm hiếp tôi à?”
Nhìn điệu bộ nhướn mày ngây thơ vô tội của người trước mặt, Băng Tâm chỉ muốn tung chân đá cho một cái ngả ngửa ra sau. Mình nhìn hắn đắm đuối hồi nào chứ? Hừ!...Khoan đã lần hai! Hình như bỏ sót gì rồi…
Rốt cuộc..Cậu muốn làm gì tôi…
Muốn làm gì tôi…
…
“Á!!!”
Tiếng hét bí ẩn một lần nữa lại vang lên khiến mọi người bên ngoài một lần nữa phải ngậm ngùi nuốt tim xuống cuống họng…
“Cậu đối xử với người bệnh thế đó à!??”Phong cúi gập người xuống ôm cái chân vừa bị cô tung vào một cước đau điếng, ngước khuôn mặt nhăn nhó lên nhìn Băng Tâm với đầy vẻ oán hận.
“Tôi sẽ giết cậu!” Cô sắn tay áo gằn từng chữ một rồi sấn tới.
Phong ngả người ra phía sau để tránh cái sự lấn tới của khuôn mặt cà chua giận giữ kia. Nói với vẻ đầy kinh ngạc và nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng: “Nói bừa thôi mà đúng thật à? Đỏ mặt rồi kìa. Trời, cậu nguy hiểm thật đấy!”…
Cốp!
“Á!!”
…...
Cạch.
“Chuyện gì th…?” Cánh của phòng chợt bật mở, dáng người của một phụ nữ xuất hiện, nhưng chưa kịp nói hết câu đã mở to cả mắt lẫn mồm nhìn về phía trước. Sau đó là bốn cái đầu hai nam hai nữ ló ra bên mép cửa xếp thành hàng dọc và nhất loạt những chiếc cằm rớt lộp bộp xuống đầu người ở đưới, và cằm của người cuối cùng thì đánh rầm xuống sàn…
Tình hình bên trong cũng không có gì bất bình thường ngoài một cô gái xinh xắn đang chơi nhảy lò cò một mình, tay ôm chân mặt nhăn nhó nhảy qua nhảy lại. Ngay bên cạnh là một chàng trai tướng mạo phi phàm đang…nằm cười vật vã trên chiếc giường màu xám kia…
Ban nãy vì bản tính tò mò tự nhiên nên mama Phong liền bước lên phòng cậu xem có chuyện gì mà hai đứa cứ thi nhau mà hét, bốn người kia cũng không “cầm lòng” được mà lẽo đẽo bước theo sau. Đó là lí do tại sao họ là có mặt và bán cằm miễn phí ở đây. Đối với người khác thì không có gì đáng kinh ngạc nhưng đối với họ thì lại khác. Dung thì không nói làm gì, ba người kia tuy chơi với Phong từ bé nhưng chưa bao giờ được chứng kiến cảnh Phong cười khí thế như vậy cả…
Còn tại sao người hét lên ban nãy không phải là Phong mà là Băng Tâm ư? Rất đơn giản. Vì sớm đoán được cô sẽ tung chân đá giống ban nãy nên Phong đã kịp né và hệ quả là cô đá thẳng vào thành giường. Rút kinh nghiệm, đừng bao giờ chơi lại chiêu cũ. (gật gù)
Ý thức được có người đang đứng ngoài cửa hai người kia mới chịu chỉnh lại tư thế, khẽ hắng giọng Băng Tâm từ tốn nhìn bác gái: “Chuyện gì vậy bác?”
“À ờ, cái này bác hỏi mới đúng haha...Hai đứa làm gì thế?” Mama cậu đã kịp hồi phục lại tinh thần, khẽ cười rồi hỏi, bỗng nhận thấy câu hỏi này thật mờ ám..
“À dạ không có gì đâu ạ, tại cháu trượt chân nên đá phải thành giường thôi..”
“Này, không phải chúng ta có việc đang làm dở sao?” Câu nói của Phong khiến sáu cặp mắt liền mở to như quả trứng đà điểu (cả Băng Tâm) nhìn chủ nhân của câu nói đầy tà niệm ban nãy. Khuôn mặt Băng Tâm khó lắm mới trở về trạng thái bình thường thì ngay lập tức lại đỏ bừng lên, cố nặn ra một nụ cười méo xệch:
“Cậu nói cái gì vậy hả? Cái việc làm dở nào đó cậu đi mà làm một mình đi!” (mờ ám lần một)
“Một mình tôi thì sao mà làm được?!” (Mờ ám lần hai)
“…C..cậu cậu…” Không hiểu sao toàn thân Băng Tâm run lên bần bật như trúng gió, “xúc động” nói không thành lời…
“Chẳng phải lúc nãy cậu nói muốn…” (lần n+) Phong buông lơi câu nói khiến cho sáu cái đầu ngập chìm trong vòng tay của vị thần mang tên Đen Tối. Khẽ cười nhìn thái độ của Băng Tâm, cậu tiếp tục nói: “Không phải cậu muốn giết tôi sao?”
“…”
“À thôi, hai đứa cứ tiếp tục đi, bác xuống nhà đây…” Mama Phong nhanh chóng hoàn hồn lên tiếng rồi hẩy hẩy bốn người kia xuống, đâu đó phát ra tiếng nói nhỏ nhưng rõ mồn một: “Xuống đi, mấy cái đứa này thật tình, còn đen tối hơn cả bác nữa…” Đột nhiên mép Băng Tâm giật giật liên hồi…
Khó nhọc quay người lại, đưa mắt nhìn con người nào đó đang mím môi cố để không cười phá lên kia, không hiểu sao khóe môi Băng Tâm lại từ từ cong lên thành một nụ cười thắm thiết, có lẽ do cô gái này đã tẩu hỏa nhập ma. Tay chỉ về khay thuốc cùng tô cháo đặt trên bàn, cô nói từng chữ như một con robot: “Nào, uống thuốc thôi.”
“Ừm, không uống.” Phong hắng giọng rồi thẳng thừng nói. Liếc mắt nhìn Băng Tâm, nụ cười ngọt ngào nhưng cứng đơ đó khiến cậu bất giác rùng mình một cái..
Thấy cô vẫn giữ nguyên nụ cười ma quỷ đó nhìn chằm chằm vào mình, Phong hắng giọng lần nữa, “xuống nước” một cách âm thầm: “Nếu mai cậu đem đồ ăn tĩnh dưỡng tới đây..tôi sẽ uống.”
“Nhất định phải thế sao?” Băng Tâm tiếp tục cười…
“Ừ.”
“Được thôi.” Băng Tâm thản nhiên gật đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong. Che dấu cái ý nghĩ đằng sau nụ cười chứa đầy thuốc chuột…Mai ta nhất định sẽ tẩm thuốc chuột vào đồ ăn của ngươi…Không! Ta sẽ lấy thuốc chuột để nấu thay nước. Ta sẽ ủ thức ăn vào chai thuốc yêu dấu kia! Chơi nguyên chai luôn cho nó bổ dưỡng! Ngươi liệu mà siêu độ cho mình trước đi!
Aaaaaaaaa!!! Tức quá!!
Đâu đó có tiếng hét ai oán phát ra từ tận sâu cõi lòng của một cô gái khiến mọi người không lạnh mà nhất loạt run…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.