Chương 9: Lời ai oán
Vụ Thỉ Dực
22/08/2019
Có lẽ vì đã định ra hôn kỳ, những ngày tiếp theo Thất hoàng tử không còn kiêng dè gì, liên tiếp sai người tặng đồ cho vị hôn thê.
Các loại ăn, dùng và đan dược này nọ, khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.
Lúc mới bắt đầu đệ tử Văn gia còn kinh ngạc, đến cuối cùng là chết lặng, đặc biệt khi ra cửa, nghe được người bên ngoài từ phố lớn ngõ nhỏ đều nói Thất hoàng tử thích Văn gia Tam tiểu thư cỡ nào, một tháng hôn kỳ cũng không chờ nổi, vội vã sai người đưa các loại đồ vật linh khí đến để lấy lòng Tam tiểu thư, bọn họ chỉ biết ngây ra.
Kỳ thật ngay cả bọn họ đều cảm thấy Thất hoàng tử là thật sự rất thích Văn gia Tam cô nương của bọn họ, nếu không làm sao không tiếc đưa nhiều linh đan, linh dược và đồ vật linh khí đến như vậy?
Tuy nói Thất hoàng tử chỉ là một người phàm, không có nhiều tài nguyên tu tiên như vậy, nhưng Thành Hạo Đế có nha.
Hoàng tộc Ninh thị ở Đông Lăng Quốc có tiếng giàu nứt vách, Thành Hạo Đế lại yêu thương Thất hoàng tử như vậy, Thất hoàng tử muốn gì mà không được, chỉ có một ít vật liệu tu tiên thì tùy ý hắn lấy tặng người đi.
Đột nhiên rất nhiều người đều hâm mộ Văn Kiều, cho dù Thất hoàng tử là một phàm nhân không thể tu luyện, nhưng có tấm lòng này và vô số vật liệu tu tiên kia đã đủ để bù lại.
Tại sao bọn họ lại không gặp được một vị hôn phu rộng rãi như vậy?
Liên Nguyệt bưng một bình linh trà đi đến, nói với Văn Kiều đang ngồi đọc sách bên cửa sổ: "Tiểu thư, Thất hoàng tử vừa sai người đưa bình linh trà tới, nghe nói linh trà có thể trừ lạnh, ngày thường người hãy uống nhiều một chút."
Văn Kiều chuyển ánh mắt từ trang sách sang bình linh trà trong tay Liên Nguyệt, không nói gì chỉ để nàng đi pha trà.
Sau khi linh trà được pha xong, một hương thơm thanh nhã lan ra khắp phòng, trong không khí phảng phất như có linh khí chuyển động, khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Văn Kiều nhấp một ngụm, nếm ra đây là linh trà nàng đã uống ở Lăng Hư Các, hương vị giống như đúc.
Sau khi uống hết một chén trà, toàn thân Văn Kiều đều ấm áp, linh lực mỏng manh tới lui trong kinh mạch, cả người đều thoải mái dễ chịu.
Lúc này, đột nhiên một tiếng cười vang lên trong Cấp Thủy viện.
"Hương vị vô cùng thanh nhã, dường như là một loại linh trà."
Văn Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy vài vị cô nương Văn gia đi tới, dẫn đầu là Văn Mị và Văn Nhàn, hai người này chính là mỹ nhân Văn thị, mặc kệ đến nơi nào đều sẽ đi cùng nhau, trở thành tiêu điểm của thế hệ trẻ tuổi Văn thị.
Văn Kiều và Tứ tiểu thư Văn Mị, Ngũ tiểu thư Văn Nhàn đều sinh ra cùng năm, Văn Mị lớn hơn Văn Nhàn một tháng, cuối năm nay cập kê.
Mặc dù ba cô nương cùng tuổi, tiếc là bởi vì thân thể của Văn Kiều nên rất ít khi qua lại với hai đường muội này, tình cảm cũng không sâu đậm. Phải nói Văn Kiều đều xa cách với tất cả mọi người Văn gia, đa số thời gian nàng đều đau bệnh nằm trên giường ở Cấp Thủy viện, những người khác thì cố gắng tu luyện tại diễn võ trường, hiếm khi lui tới, nên tình cảm cũng nhàn nhạt.
Mặc dù tình cảm không sâu, nhưng đến cùng vẫn là tỷ muội cùng tộc, bây giờ Văn Kiều sắp xuất giá, cũng không biết nàng có thể sống bao nhiêu năm tuổi, Văn Nhàn liền đề nghị tới thăm Văn Kiều một chút, những cô nương khác cũng không phản đối nên đã kết bạn cùng nhau tới.
Văn Kiều ngồi ở chỗ đó nói với mấy vị tỷ muội: "Các ngươi cứ ngồi tự nhiên."
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, thanh âm lại lạnh lùng, những cô nương này chưa được trải đời nhiều, da mặt không đủ dày, nên đều có chút ngượng ngùng tìm chỗ ngồi xuống.
Liên Nguyệt lại đi pha trà.
Hương trà lưu động trong không khí, Văn Mị uống một ngụm liền giật mình.
"Trà ngon." Văn Nhàn hết sức ngạc nhiên, nói ra: "Đây là linh trà do Thất hoàng tử tặng?"
Cấp Thủy viện làm sao có thể có linh trà phẩm chất cỡ này được, nghĩ lại mấy ngày nay Thất hoàng tử đều sai người tặng đồ qua, liền biết nhất định là Thất hoàng tử đưa tới.
Văn Kiều ngước mắt liếc nhìn nàng, nhàn nhạt đáp ừ.
"Thất hoàng tử đối với tỷ thật tốt." Văn Nhàn tỏ ra hâm mộ, quay đầu nhìn Văn Mị, cười hỏi: "A Mị, Tam hoàng tử và ngươi đã đính hôn cũng có nhiều năm, hắn từng tặng người cái gì chưa?"
Văn Mị nhíu mày.
Tam hoàng tử lớn hơn Văn Mị mười tuổi, lúc bọn họ đính hôn, Tam hoàng tử đã là một thiếu niên mà Văn Mị vẫn chỉ là một đứa bé, cặp hôn phu hôn thê này dù gặp mặt nhau cũng không có gì để nói. Sau khi Văn Mị lớn lên, Tam hoàng tử lại thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện hoặc bế quan, bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều, càng không cần phải nói Tam hoàng tử tặng vật gì cho vị hôn thê nhỏ hơn hắn mười tuổi.
Thật là không có.
Nếu mà so sánh, Thất hoàng tử đối với Văn Kiều quá là nhiệt tình.
Nhưng cũng không thể nói Tam hoàng tử chuyên tâm tu tiên là không hứng thú đến chuyện nam nữ, vậy chẳng phải nói Thất hoàng tử là một phế vật, không có việc gì làm, mới có thời gian đi lấy lòng vị hôn thê sao?
Người ở đây đều thông suốt, rất nhanh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Văn Nhàn, mặc kệ Văn Mị trả lời thế nào đều sẽ đắc tội người khác.
Văn Nhàn chăm chú nhìn Văn Mị, giống như hết sức tò mò.
Văn Mị dứt khoát không đáp trả, chỉ ngồi yên uống trà.
Những cô nương ở đây chỉ là vật làm nền cho hai vị mỹ nhân Văn gia, tất nhiên sẽ không tùy tiện nói chuyện, miễn cho mích lòng bất cứ ai.
Nụ cười trên mặt Văn Nhàn từ từ cứng đờ.
Nàng vừa cười vừa nói tiếp; "Các ngươi đều có hôn ước với Ninh thị, a Xúc là người sau vượt người trước, sắp sửa thành thân, còn ngươi a Mị? Các ngươi đính hôn nhiều năm rồi, vậy khi nào thì thành thân?"
Văn Mị thản nhiên nói: "Không vội, phụ thân nói chờ chúng ta tu luyện tới cảnh giới nguyên minh lại tính cũng không muộn, Tam hoàng tử sẽ thông cảm."
Văn Nhàn cảm thấy ghen ghét, bây giờ tu vi của Tam hoàng tử đã là cảnh giới nguyên minh sơ kỳ, lần này chờ hắn xuất quan không chừng sẽ có đột phá.
Văn Nhàn quyết định không để ý tới nàng ta nữa, nói với Văn Kiều: "A Xúc, chúc mừng ngươi, không nghĩ tới trong số đám tỷ muội ngươi lại là người thành thân sớm nhất, sau khi xuất giá, tỷ muội chúng ta muốn gặp ngươi sẽ rất khó khăn."
Văn Kiều chậm rãi uống trà, nói: "Cho dù ta không gả, muốn gặp cũng rất khó khăn."
Vẻ mặt Văn Nhàn cứng đờ, đây là châm chọc bình thường các nàng không thèm tới Cấp Thủy viện gặp nàng ta sao?
Nàng cười khan, coi như không nghe thấy, lại nói tiếp: "Nghe nói trong khoảng thời gian này, Thất hoàng tử tặng rất nhiều thứ cho ngươi, hắn thật biết quan tâm, sau khi ngươi gả đi nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc."
Chỉ tiếc là một con ma bệnh chết sớm, dù Thất hoàng tử có nhiều tài nguyên tu tiên hơn nữa, cũng không dùng được cho nàng.
Văn Kiều gật đầu lần nữa, "Ừ, quả thực rất tốt, chỗ hắn có vô số đồ vật linh khí, muốn dùng liền dùng, không cần kiêng dè."
Văn Nhàn: "..." Hôm nay không trò chuyện nổi nữa.
Nói thêm vài câu với Văn Kiều, trong lòng Văn Nhàn vô cùng mệt mỏi, cảm thấy vị Tam tiểu thư này không biết nói chuyện.
Sau khi Văn Kiều được sinh ra, thời gian nằm trên giường dưỡng bệnh còn dài hơn thời gian tu luyện, trước kia bọn họ gặp nhau ở diễn võ trường cũng sẽ bắt chuyện, thỉnh thoảng nói mấy câu, nhưng mỗi lần nói chuyện với nàng ta, luôn cảm thấy cách nói chuyện thẳng thắn đến chói tai, nhưng cũng rất có đạo lý nên không thể bắt bẻ được gì, lâu dần liền không ai muốn nói chuyện với nàng ta nữa.
Nếu mà so sánh, Văn Mị rất biết tự mình hiểu lấy, không tham gia vào mà ngồi một bên uống trà, thấy các nàng trò chuyện đủ rồi, coi như đạt được mục đích tới thăm hôm nay, liền cáo từ rời đi.
Văn Nhàn đành phải đứng dậy.
"A Xúc, sau này có cần trợ giúp gì, cứ việc trở về, Văn gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của ngươi." Văn Nhàn điềm đạm nói.
Văn Kiều ồ một tiếng, không nói gì.
Những người khác luôn cảm thấy lời này có gì đó không đúng, dường như không phải là lời mà Văn Nhàn, một cô nương tam phòng nên nói nha?
Sau khi các nàng rời đi, Liên Nguyệt vừa dọn dẹp chén trà vừa nói với Văn Kiều: "Ngũ tiểu thư thật không biết nói chuyện, tiểu thư phản bác rất đúng!"
Văn Kiều nâng chén trà: "Ta đâu có phản bác."
Liên Nguyệt bị nghẹn họng, xem như không nghe thấy, nói tiếp: "Từ trên xuống dưới nhà họ Văn đều nói Ngũ tiểu thư là người lương thiện, có chuyện gì cứ đi cầu, nàng ta nhất định sẽ hỗ trợ. Nhưng một cô nương tam phòng như nàng ta, nhiệt tâm vậy để làm gì? Văn gia cũng không phải để nàng ta làm chủ đi? Coi như nàng ta muốn làm, cũng phải tu luyện tới cảnh giới nguyên vũ mới được..."
Văn Kiều uống xong trà, liền trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Những ngày gần đây, nàng luôn cố gắng truyền linh lực cho hạt giống bên trong chậu hoa, nhưng viên hạt giống kia vẫn không hề có động tĩnh gì, cũng không biết lúc nào có thể mọc rễ nảy mầm.
Mỗi lần linh lực trong cơ thể nàng tiêu hao sạch sẽ, kinh mạch sẽ nhói đau, bất quá chờ sau khi ba mươi sáu kinh mạch chứa đựng đầy đủ linh lực thì sẽ được nâng cao. Mặc dù không nhiều, nhưng là một kết quả đáng mừng, góp gió thành bão, sớm muộn có một ngày nàng có thể phá vỡ ranh giới trung kỳ tiến vào hậu kỳ.
Tại Thánh Vũ đại lục, trên thân mỗi người tu tiên đều có ba mươi sáu kinh mạch để tích lũy linh khí thiên địa.
Nhưng kinh mạch trong cơ thể Văn Kiều so với người tu võ bình thường, giống như một cái bình lủng đáy, hấp thụ bao nhiêu linh khí đều không đủ, linh khí rất dễ dàng phát tán ra ngoài, không cách nào giữ lại, đây chính là vì sao Văn Kiều không có căn nguyên linh lực cao cấp, cũng là nguyên nhân khiến tốc độ tu luyện bị chậm chạp.
Gần đây Văn Kiều phát hiện, tinh hoa thảo mộc không những có thể làm dịu sự yếu ớt của kinh mạch, hơn nữa còn có thể tiến vào kinh mạch chuyển hóa thành linh lực tích trữ bên trong đó, khiến nó không bị phát tán.
Điều này khiến nàng vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù cơ thể nửa người nửa yêu không thể giúp nàng khôi phục như người bình thường, nhưng ít nhất làm nàng thuận lợi hấp thụ khí tinh hoa thảo mộc, tìm được con đường tu tiên riêng để trở thành người mạnh.
Nàng có một loại dự cảm, huyết mạch nửa yêu trên người nàng không chỉ có tác dụng như thế, hẳn là còn cách dùng khác.
Văn Kiều hạ quyết tâm, tiếp tục cố gắng tu luyện.
Cho đến một ngày trước khi xuất giá, Văn Kiều rốt cục đột phá cảnh giới nhập nguyên trung kỳ, bước vào cảnh giới nhập nguyên hậu kỳ.
Các loại ăn, dùng và đan dược này nọ, khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.
Lúc mới bắt đầu đệ tử Văn gia còn kinh ngạc, đến cuối cùng là chết lặng, đặc biệt khi ra cửa, nghe được người bên ngoài từ phố lớn ngõ nhỏ đều nói Thất hoàng tử thích Văn gia Tam tiểu thư cỡ nào, một tháng hôn kỳ cũng không chờ nổi, vội vã sai người đưa các loại đồ vật linh khí đến để lấy lòng Tam tiểu thư, bọn họ chỉ biết ngây ra.
Kỳ thật ngay cả bọn họ đều cảm thấy Thất hoàng tử là thật sự rất thích Văn gia Tam cô nương của bọn họ, nếu không làm sao không tiếc đưa nhiều linh đan, linh dược và đồ vật linh khí đến như vậy?
Tuy nói Thất hoàng tử chỉ là một người phàm, không có nhiều tài nguyên tu tiên như vậy, nhưng Thành Hạo Đế có nha.
Hoàng tộc Ninh thị ở Đông Lăng Quốc có tiếng giàu nứt vách, Thành Hạo Đế lại yêu thương Thất hoàng tử như vậy, Thất hoàng tử muốn gì mà không được, chỉ có một ít vật liệu tu tiên thì tùy ý hắn lấy tặng người đi.
Đột nhiên rất nhiều người đều hâm mộ Văn Kiều, cho dù Thất hoàng tử là một phàm nhân không thể tu luyện, nhưng có tấm lòng này và vô số vật liệu tu tiên kia đã đủ để bù lại.
Tại sao bọn họ lại không gặp được một vị hôn phu rộng rãi như vậy?
Liên Nguyệt bưng một bình linh trà đi đến, nói với Văn Kiều đang ngồi đọc sách bên cửa sổ: "Tiểu thư, Thất hoàng tử vừa sai người đưa bình linh trà tới, nghe nói linh trà có thể trừ lạnh, ngày thường người hãy uống nhiều một chút."
Văn Kiều chuyển ánh mắt từ trang sách sang bình linh trà trong tay Liên Nguyệt, không nói gì chỉ để nàng đi pha trà.
Sau khi linh trà được pha xong, một hương thơm thanh nhã lan ra khắp phòng, trong không khí phảng phất như có linh khí chuyển động, khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Văn Kiều nhấp một ngụm, nếm ra đây là linh trà nàng đã uống ở Lăng Hư Các, hương vị giống như đúc.
Sau khi uống hết một chén trà, toàn thân Văn Kiều đều ấm áp, linh lực mỏng manh tới lui trong kinh mạch, cả người đều thoải mái dễ chịu.
Lúc này, đột nhiên một tiếng cười vang lên trong Cấp Thủy viện.
"Hương vị vô cùng thanh nhã, dường như là một loại linh trà."
Văn Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy vài vị cô nương Văn gia đi tới, dẫn đầu là Văn Mị và Văn Nhàn, hai người này chính là mỹ nhân Văn thị, mặc kệ đến nơi nào đều sẽ đi cùng nhau, trở thành tiêu điểm của thế hệ trẻ tuổi Văn thị.
Văn Kiều và Tứ tiểu thư Văn Mị, Ngũ tiểu thư Văn Nhàn đều sinh ra cùng năm, Văn Mị lớn hơn Văn Nhàn một tháng, cuối năm nay cập kê.
Mặc dù ba cô nương cùng tuổi, tiếc là bởi vì thân thể của Văn Kiều nên rất ít khi qua lại với hai đường muội này, tình cảm cũng không sâu đậm. Phải nói Văn Kiều đều xa cách với tất cả mọi người Văn gia, đa số thời gian nàng đều đau bệnh nằm trên giường ở Cấp Thủy viện, những người khác thì cố gắng tu luyện tại diễn võ trường, hiếm khi lui tới, nên tình cảm cũng nhàn nhạt.
Mặc dù tình cảm không sâu, nhưng đến cùng vẫn là tỷ muội cùng tộc, bây giờ Văn Kiều sắp xuất giá, cũng không biết nàng có thể sống bao nhiêu năm tuổi, Văn Nhàn liền đề nghị tới thăm Văn Kiều một chút, những cô nương khác cũng không phản đối nên đã kết bạn cùng nhau tới.
Văn Kiều ngồi ở chỗ đó nói với mấy vị tỷ muội: "Các ngươi cứ ngồi tự nhiên."
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, thanh âm lại lạnh lùng, những cô nương này chưa được trải đời nhiều, da mặt không đủ dày, nên đều có chút ngượng ngùng tìm chỗ ngồi xuống.
Liên Nguyệt lại đi pha trà.
Hương trà lưu động trong không khí, Văn Mị uống một ngụm liền giật mình.
"Trà ngon." Văn Nhàn hết sức ngạc nhiên, nói ra: "Đây là linh trà do Thất hoàng tử tặng?"
Cấp Thủy viện làm sao có thể có linh trà phẩm chất cỡ này được, nghĩ lại mấy ngày nay Thất hoàng tử đều sai người tặng đồ qua, liền biết nhất định là Thất hoàng tử đưa tới.
Văn Kiều ngước mắt liếc nhìn nàng, nhàn nhạt đáp ừ.
"Thất hoàng tử đối với tỷ thật tốt." Văn Nhàn tỏ ra hâm mộ, quay đầu nhìn Văn Mị, cười hỏi: "A Mị, Tam hoàng tử và ngươi đã đính hôn cũng có nhiều năm, hắn từng tặng người cái gì chưa?"
Văn Mị nhíu mày.
Tam hoàng tử lớn hơn Văn Mị mười tuổi, lúc bọn họ đính hôn, Tam hoàng tử đã là một thiếu niên mà Văn Mị vẫn chỉ là một đứa bé, cặp hôn phu hôn thê này dù gặp mặt nhau cũng không có gì để nói. Sau khi Văn Mị lớn lên, Tam hoàng tử lại thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện hoặc bế quan, bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều, càng không cần phải nói Tam hoàng tử tặng vật gì cho vị hôn thê nhỏ hơn hắn mười tuổi.
Thật là không có.
Nếu mà so sánh, Thất hoàng tử đối với Văn Kiều quá là nhiệt tình.
Nhưng cũng không thể nói Tam hoàng tử chuyên tâm tu tiên là không hứng thú đến chuyện nam nữ, vậy chẳng phải nói Thất hoàng tử là một phế vật, không có việc gì làm, mới có thời gian đi lấy lòng vị hôn thê sao?
Người ở đây đều thông suốt, rất nhanh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Văn Nhàn, mặc kệ Văn Mị trả lời thế nào đều sẽ đắc tội người khác.
Văn Nhàn chăm chú nhìn Văn Mị, giống như hết sức tò mò.
Văn Mị dứt khoát không đáp trả, chỉ ngồi yên uống trà.
Những cô nương ở đây chỉ là vật làm nền cho hai vị mỹ nhân Văn gia, tất nhiên sẽ không tùy tiện nói chuyện, miễn cho mích lòng bất cứ ai.
Nụ cười trên mặt Văn Nhàn từ từ cứng đờ.
Nàng vừa cười vừa nói tiếp; "Các ngươi đều có hôn ước với Ninh thị, a Xúc là người sau vượt người trước, sắp sửa thành thân, còn ngươi a Mị? Các ngươi đính hôn nhiều năm rồi, vậy khi nào thì thành thân?"
Văn Mị thản nhiên nói: "Không vội, phụ thân nói chờ chúng ta tu luyện tới cảnh giới nguyên minh lại tính cũng không muộn, Tam hoàng tử sẽ thông cảm."
Văn Nhàn cảm thấy ghen ghét, bây giờ tu vi của Tam hoàng tử đã là cảnh giới nguyên minh sơ kỳ, lần này chờ hắn xuất quan không chừng sẽ có đột phá.
Văn Nhàn quyết định không để ý tới nàng ta nữa, nói với Văn Kiều: "A Xúc, chúc mừng ngươi, không nghĩ tới trong số đám tỷ muội ngươi lại là người thành thân sớm nhất, sau khi xuất giá, tỷ muội chúng ta muốn gặp ngươi sẽ rất khó khăn."
Văn Kiều chậm rãi uống trà, nói: "Cho dù ta không gả, muốn gặp cũng rất khó khăn."
Vẻ mặt Văn Nhàn cứng đờ, đây là châm chọc bình thường các nàng không thèm tới Cấp Thủy viện gặp nàng ta sao?
Nàng cười khan, coi như không nghe thấy, lại nói tiếp: "Nghe nói trong khoảng thời gian này, Thất hoàng tử tặng rất nhiều thứ cho ngươi, hắn thật biết quan tâm, sau khi ngươi gả đi nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc."
Chỉ tiếc là một con ma bệnh chết sớm, dù Thất hoàng tử có nhiều tài nguyên tu tiên hơn nữa, cũng không dùng được cho nàng.
Văn Kiều gật đầu lần nữa, "Ừ, quả thực rất tốt, chỗ hắn có vô số đồ vật linh khí, muốn dùng liền dùng, không cần kiêng dè."
Văn Nhàn: "..." Hôm nay không trò chuyện nổi nữa.
Nói thêm vài câu với Văn Kiều, trong lòng Văn Nhàn vô cùng mệt mỏi, cảm thấy vị Tam tiểu thư này không biết nói chuyện.
Sau khi Văn Kiều được sinh ra, thời gian nằm trên giường dưỡng bệnh còn dài hơn thời gian tu luyện, trước kia bọn họ gặp nhau ở diễn võ trường cũng sẽ bắt chuyện, thỉnh thoảng nói mấy câu, nhưng mỗi lần nói chuyện với nàng ta, luôn cảm thấy cách nói chuyện thẳng thắn đến chói tai, nhưng cũng rất có đạo lý nên không thể bắt bẻ được gì, lâu dần liền không ai muốn nói chuyện với nàng ta nữa.
Nếu mà so sánh, Văn Mị rất biết tự mình hiểu lấy, không tham gia vào mà ngồi một bên uống trà, thấy các nàng trò chuyện đủ rồi, coi như đạt được mục đích tới thăm hôm nay, liền cáo từ rời đi.
Văn Nhàn đành phải đứng dậy.
"A Xúc, sau này có cần trợ giúp gì, cứ việc trở về, Văn gia vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của ngươi." Văn Nhàn điềm đạm nói.
Văn Kiều ồ một tiếng, không nói gì.
Những người khác luôn cảm thấy lời này có gì đó không đúng, dường như không phải là lời mà Văn Nhàn, một cô nương tam phòng nên nói nha?
Sau khi các nàng rời đi, Liên Nguyệt vừa dọn dẹp chén trà vừa nói với Văn Kiều: "Ngũ tiểu thư thật không biết nói chuyện, tiểu thư phản bác rất đúng!"
Văn Kiều nâng chén trà: "Ta đâu có phản bác."
Liên Nguyệt bị nghẹn họng, xem như không nghe thấy, nói tiếp: "Từ trên xuống dưới nhà họ Văn đều nói Ngũ tiểu thư là người lương thiện, có chuyện gì cứ đi cầu, nàng ta nhất định sẽ hỗ trợ. Nhưng một cô nương tam phòng như nàng ta, nhiệt tâm vậy để làm gì? Văn gia cũng không phải để nàng ta làm chủ đi? Coi như nàng ta muốn làm, cũng phải tu luyện tới cảnh giới nguyên vũ mới được..."
Văn Kiều uống xong trà, liền trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Những ngày gần đây, nàng luôn cố gắng truyền linh lực cho hạt giống bên trong chậu hoa, nhưng viên hạt giống kia vẫn không hề có động tĩnh gì, cũng không biết lúc nào có thể mọc rễ nảy mầm.
Mỗi lần linh lực trong cơ thể nàng tiêu hao sạch sẽ, kinh mạch sẽ nhói đau, bất quá chờ sau khi ba mươi sáu kinh mạch chứa đựng đầy đủ linh lực thì sẽ được nâng cao. Mặc dù không nhiều, nhưng là một kết quả đáng mừng, góp gió thành bão, sớm muộn có một ngày nàng có thể phá vỡ ranh giới trung kỳ tiến vào hậu kỳ.
Tại Thánh Vũ đại lục, trên thân mỗi người tu tiên đều có ba mươi sáu kinh mạch để tích lũy linh khí thiên địa.
Nhưng kinh mạch trong cơ thể Văn Kiều so với người tu võ bình thường, giống như một cái bình lủng đáy, hấp thụ bao nhiêu linh khí đều không đủ, linh khí rất dễ dàng phát tán ra ngoài, không cách nào giữ lại, đây chính là vì sao Văn Kiều không có căn nguyên linh lực cao cấp, cũng là nguyên nhân khiến tốc độ tu luyện bị chậm chạp.
Gần đây Văn Kiều phát hiện, tinh hoa thảo mộc không những có thể làm dịu sự yếu ớt của kinh mạch, hơn nữa còn có thể tiến vào kinh mạch chuyển hóa thành linh lực tích trữ bên trong đó, khiến nó không bị phát tán.
Điều này khiến nàng vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù cơ thể nửa người nửa yêu không thể giúp nàng khôi phục như người bình thường, nhưng ít nhất làm nàng thuận lợi hấp thụ khí tinh hoa thảo mộc, tìm được con đường tu tiên riêng để trở thành người mạnh.
Nàng có một loại dự cảm, huyết mạch nửa yêu trên người nàng không chỉ có tác dụng như thế, hẳn là còn cách dùng khác.
Văn Kiều hạ quyết tâm, tiếp tục cố gắng tu luyện.
Cho đến một ngày trước khi xuất giá, Văn Kiều rốt cục đột phá cảnh giới nhập nguyên trung kỳ, bước vào cảnh giới nhập nguyên hậu kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.