Tiểu Yêu Tinh, Em Bẫy Được Tôi Rồi!
Chương 64: Bắt cóc
Pé Ngọ
23/08/2021
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Horizon, khu kinh tế Lục Gia Chủy, Phố Đông.
Hàn Phong cầm bì thư đưa cho Bác Văn
_Chú có chắc với những gì mình đang làm không?
_Anh hai, em không dám chắc, nên mới cần đến thứ này.
_...
Hàn Phong tất nhiên hiểu rõ. Xưa nay dù ai nói gì nhưng anh đối với đứa em trai này vẫn luôn là tin tưởng. Nếu không có căn cứ thì Bác Văn chắc chắn sẽ không làm, nhưng mà chuyện lần này thật sự khiến anh không khỏi bất ngờ và lo lắng.
_Anh hai, anh cứ yên tâm, dù kết quả có thế nào thì chuyện này cũng sẽ được giữ bí mật. Tuyệt đối không để ảnh hưởng tới người trong cuộc đâu.
_Được rồi, anh tin chú.
Lúc này, Tuệ Mẫn gõ cửa đi vào. Bác Văn cũng đứng dậy nói lời chào
_Thôi, em xin phép đi trước.
Bác Văn khẽ gật đầu với Tuệ Mẫn, cô cũng chào đáp lại.
_Em lại đây đi.
Tuệ Mẫn nhìn sắc mặt Hàn Phong nhưng không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cô vừa đến gần thì anh đã kéo tay ôm hết vào người. Cả thân hình Tuệ Mẫn lập tức cứng đờ
_Phong, anh...
_Mẫn, để anh ôm em một lát. Chỉ một lát thôi!
_...
Hàn Phong ngồi trên ghế, vòng tay qua eo thon, úp mặt vào phần thân thể mềm mại, thơm tho. Phút ngắn ngủi qua đi, tâm tình cũng đã dịu hơn đôi chút. Tuệ Mẫn cảm giác được chuyện gì đó không bình thường, cô đứng yên để mặc từng giây im lặng trôi qua, đưa tay luồn nhẹ vào tóc anh, cúi xuống thỏ thẻ
_Hôm nay anh lạ quá. Đã có chuyện gì phải không?
Hàn Phong không vội trả lời, anh nới lỏng vòng tay, ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Tuệ Mẫn cũng đáp lại anh bằng ánh nhìn dịu dàng tha thiết
Hàn Phong không vội trả lời, anh nới lỏng vòng
tay, ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Tuệ Mẫn cũng đáp lại anh bằng ánh nhìn dịu dàng tha thiết
_Thư kí Tô, anh yêu em!
Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhưng không muốn gặng hỏi thêm. Cô cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ
_Chủ tịch, em cũng yêu anh!
****
Biệt thự Rosemary,
Sau hôm tang lễ của mẹ, Gia Hân chỉ toàn nhốt mình trong nhà. Hạo Thiên hằng ngày vẫn đến công ty làm việc. Lúc trở về đều cố gắng gần gũi, bày tỏ sự quan tâm dành cho vợ để giúp cô nguôi ngoai nỗi buồn. Lưu Giai Kỳ là bác sĩ tâm lý được anh mời về với mục đích giúp Gia Hân sớm lấy lại cân bằng. Hơn ai hết, Hạo Thiên không hề muốn tình cảnh năm xưa của mẹ anh tái diễn nơi Gia Hân
_Hôm nay cô cảm thấy thế nào?
_Tôi ổn, các người đừng có suốt ngày hỏi thăm, canh chừng tôi như một người bệnh nữa được không?
_Gia Hân, đây là công việc mà tôi được trả tiền. Do đó, tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nó, bất chấp cô có thích hay không. Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi nữa thì hãy biểu hiện cho Lý tổng tin tưởng, khi đó tôi cũng sẽ không cần phải ngày ngày tới đây chịu đựng cơn vui buồn thất thường của cô nữa.
_...
Đợi cho Gia Hân hết khó chịu rồi Giai Kỳ mới tiếp tục gợi ý
_Cô có muốn về thăm ba mình không?
_Ba tôi?!
_Phải. Trong chuyện này, đâu chỉ mình cô đau khổ, cô quên mất ba mình rồi à?
Gia Hân ngẩn ra. Phải rồi, bữa giờ cô cứ mãi buồn bã mà quên mất người cha của mình. Ông ấy bây giờ chắc chắn cũng đang rất đau khổ. Cũng may là nhờ bác sĩ Lưu nhắc nhở mà cô mới nhớ. Nghĩ đến đây tâm trạng cũng đã dễ chịu hơn
_Nếu cô muốn thì tôi sẽ đi cùng cô. Nhưng mà chỉ e Lý tổng không đồng ý.
_Chuyện đó tôi sẽ nói với anh ấy, chúng ta sẽ lựa ngày về thăm ba tôi.
Buổi tối hôm đó, đợi cho Hạo Thiên xong việc về phòng ngủ, Gia Hân liền lựa lời nhỏ nhẹ
_Thiên, em muốn về thăm ba.
_..!
Hạo Thiên ngạc nhiên. Vốn anh vẫn chưa nói về tình hình sức khỏe hiện giờ của Vĩ Thành cho cô biết. Nếu lỡ Gia Hân nhìn thấy không biết sẽ phản ứng thế nào
_Gia Hân, sức khỏe của em...
_Thiên, em ổn mà. Em chỉ muốn ghé qua thăm ba một chút thôi. Với lại, bác sĩ Lưu sẽ đi cùng em, anh đừng lo lắng quá.
Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại rất cương quyết, bản thân Hạo Thiên cũng không tìm được lý do phản đối. Anh ngồi xuống đối diện với cô, cúi người hôn lên làn môi nhợt nhạt. Gia Hân khẽ run người vì sự thân mật bất ngờ này
_Gia Hân, anh chưa từng xin em điều gì, nhưng chỉ lần này, xin em hãy vì con của chúng ta, đừng tự hành hạ mình nữa được không em. Nhìn em như vầy, anh thực sự rất đau lòng.
_Hạo Thiên!
Lời nói chứa đựng vô vàn yêu thương của Hạo Thiên khiến tâm can Gia Hân trào dâng niềm xúc động. Khóe mắt cũng bắt đầu cay cay.
_Anh chẳng phải rất chán ghét em sao?
_Ai nói với em như vậy?!
_...
_Gia Hân, sự thật là anh chưa bao giờ hết yêu em cả!
Lời anh vừa kết thúc, giọt nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống gò má gầy gò, Gia Hân khóc nấc lên. Cô và anh, vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bên cạnh nhau suốt mấy chục năm, vẫn là luôn có anh bao che mọi lỗi lầm của cô. Vậy mà có lúc cô đã u mê lạc vào một ngã rẽ khác, suýt chút nữa hại người, hại mình. Sự đồng hành âm thầm của anh bao lâu nay khiến cô quên mất mình đã từng yêu người đàn ông này cuồng nhiệt như thế nào
_Hạo Thiên, em...xin lỗi!
_Gia Hân!
Hạo Thiên vươn tay siết cô vào lòng, cảm nhận rõ rệt thân thể mĩ miều kia đã hao gầy đi rất nhiều. Gia Hân, nếu em biết ba của anh đã biến ba em thành kẻ tàn phế, thì liệu em có tha thứ cho anh không?!
****
11h đêm tại trụ sở văn phòng Sở cảnh sát Thượng Hải. Từ sau hôm tiếp nhận vụ án liên quan đến Diệp Thanh, Lăng Vân đã dọn đến lưu trú tạm lại đây để tiện cho việc điều tra.
Cũng đã gần hai tuần từ sau vụ nổ giết chết Dương Tử Lan, nhưng lực lượng cảnh sát và mật vụ MSS vẫn chưa thể truy ra dấu vết gì của Diệp Thanh. Cảm giác chờ đợi này quả thực bất lực khiến Lăng Vân vô cùng sốt ruột.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại
_Alô!
Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng đôi mắt Lăng Vân lập tức sáng rỡ
_Được rồi. Tôi biết rồi.
Lăng Vân liền vào kiểm tra thư mục điện tử, gương mặt lộ rõ nét đăm chiêu.
Lại có người gọi tới, Lăng Vân nhìn số máy thì hơi chau mày
_Tôi nghe!
_...
_Đừng có giở giọng điệu cấp trên với tôi. Vụ án lần này là do tôi phụ trách. Các ngài đừng có phá đám.
Lăng Vân cúp máy, lại chăm chú vào màn hình laptop, hồi sau ông mở điện thoại bấm số gọi đi
_Lục thiếu gia, thông tin cậu cần tìm đã có rồi đây.
_Ông gửi qua cho tôi liền được không?
_...
_Được. Tôi biết rồi, cảm ơn ông rất nhiều, sếp Lăng!
Bác Văn mở ipad lên, Thư Di tò mò chồm lên vai anh từ sau lưng, những dòng chữ đập vào mắt khiến sắc mặt liền thay đổi
_Ông xã, chuyện này...
_Thư Di, chúng ta đã có đáp án rồi.
Thư Di cẩn thận đọc hết nội dung trong mail, bất giác thừ người. Chỉ là một ý tưởng thoáng qua, vậy mà kết quả lại ngoài sức tưởng tượng. Bác Văn đọc được ý nghĩ của vợ liền muốn trấn an
_Em đừng lo. Mọi chuyện sẽ được giữ bí mật. Bảo đảm người trong cuộc không thể biết được.
_Vậy còn anh hai?
_Anh đã nói rồi. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra được Diệp Thanh thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bác Văn kéo Thư Di lại gần, cô ngoan ngoãn vùi mặt vào lòng anh, vòng tay ôm chặt như chú mèo đang làm nũng
_Thư Di, anh biết em đang lo lắng, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này thôi.
_...
Giờ phút này Thư Di không muốn nhắc đến những điều xui rủi. Càng không muốn để lộ bản thân đang sợ hãi. Cô chọn cách im lặng nằm yên trong lòng của anh, cảm nhận từng nhịp thở ấm áp và mùi thân thể quen thuộc. Bác Văn, bây giờ em chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc những ngày chờ đợi thấp thỏm lo âu này.
****
Biệt thự The Dreams, Phạm gia
Chiếc xe BMW màu đen chạy vào trong sân rồi dừng lại. Gia Hân theo chân quản gia đi thẳng vào nhà. Lưu Giai Kỳ thì từ tốn hơn, cô vừa đi vừa quan sát, ngắm nghía nội thất của căn biệt thự.
Lúc vào phòng, Gia Hân không thể tin nổi vào mắt mình. Ba cô sao lại trông tiều tụy, hốc hác đến như vậy. Ngay cả khi con gái tới gần mà ông hình như cũng không để tâm tới, cứ như đang thả hồn tận đâu đâu
_Ba! Ba ơi, sao lại ra nông nỗi thế này?
_Tiểu thư, cô đừng quá đau lòng. So với mấy ngày trước thì hôm nay lão gia đã khá hơn rất nhiều rồi. Có thể là vì hay tin con gái về thăm nhà nên mới như vậy.
_Tại sao ba tôi lại thành ra bộ dạng này?
_Chuyện này tôi cũng không được rõ. Chỉ biết là từ sau tang lễ của phu nhân thì đã như vậy.
Bình thường Phạm Vĩ Thành là người rất mạnh mẽ, Gia Hân không tin rằng cái chết của mẹ cô có thể khiến ông suy sụp rõ rệt chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Nhìn ông thế này khiến cô cảm thấy day dứt, hóa ra trước giờ cô luôn là đứa con vô tâm chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Giai Kỳ nhìn thấy cảnh tượng thì ái ngại khuyên nhủ
_Gia Hân, ông ấy có lẽ vẫn nghe hiểu được cô nói, cô hãy ở đây tâm sự một chút với ba mình, biết đâu có thể khiến tâm bệnh của ông ấy đỡ hơn.
_...
Lưu Giai Kỳ và quản gia lui ra ngoài, nhường lại không gian cho hai cha con họ. Gia Hân cầm lấy bàn tay gân guốc của Vĩ Thành, giọng bắt đầu run
_Ba, con là Gia Hân, con gái của ba đây. Con gái bất hiếu, hôm nay mới về thăm ba, ba không nhớ ra con sao ba?
Vĩ Thành bỗng từ từ quay qua, ánh mắt hình như có chút dao động, môi ông khẽ mấp máy
_Gia Hân!
_Đúng rồi, con là Gia Hân. Gia Hân vô tích sự của ba đây, ba ơi!
Gia Hân có hơi kích động, cô vừa nói vừa gục đầu khóc, đôi vai gầy run lên từng hồi
_Tại sao nhà chúng ta lại phải chịu cảnh này hả ba? Con rất nhớ mẹ, mẹ vẫn chưa được nhìn mặt cháu ngoại mà. Tại sao mẹ lại bỏ chúng ta mà đi như vậy?
_...
Vĩ Thành nhìn con gái khóc, tiếng nức nở của cô dội vào trong lòng càng thấy đau hơn, ông khẽ giơ tay đặt lên tóc của con gái. Gia Hân, xin lỗi con. Tội này của ba quá lớn, ba không còn gì để bào chữa cho bản thân.
...
Gia Hân đợi cho Vĩ Thành ngủ yên rồi mới trở ra ngoài, Lưu Giai Kỳ vẫn còn đợi cô dưới phòng khách.
_Tôi vẫn không hiểu tại sao ba lại bị như vậy, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác.
_Là do ba chồng của cô đó Gia Hân.
_Cô nói cái gì?
Lưu Giai Kỳ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó thấp giọng chỉ đủ nghe
_Trước lúc mẹ cô xảy ra tai nạn, ba cô đã ghé qua nhà của Lý lão gia. Lúc tới bệnh viện, ông ấy ngất xỉu nên được cấp cứu ngay tại đó. Các bác sĩ đã phát hiện ra ông ấy bị nhiễm chất độc thần kinh VX.
_..!
Gia Hân không biết chất độc VX là gì, tác hại ghê gớm thế nào, nhưng tại sao ba cô lại bị đầu độc. Mà hung thủ thật sự là ba chồng của cô hay sao?! Nếu vậy thì nguyên nhân gì khiến ông ấy lại ra tay tàn độc như vậy?!
_Tại sao cô biết chuyện này?
_Tôi có người bạn làm ở khoa cấp cứu ở bệnh viện đó, cô ấy chỉ hơi nhiều chuyện một chút.
_Tại sao tới bây giờ cô mới nói với tôi?
_Gia Hân, cô bình tĩnh đi. Chính vì cô như vậy nên tôi mới không dám nói.
_...
Trong một khắc, Gia Hân cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại xảy ra dồn dập như vậy. Đầu tiên là mẹ, bây giờ đến cả ba cũng bị người ta hại thành ra thê thảm. Phải rồi, còn Hạo Thiên chồng cô, anh ấy có biết chuyện này không?!
_Tôi phải đến Horizon ngay bây giờ.
Lưu Giai Kỳ nhìn vẻ khẩn trương của Gia Hân thì hơi hoảng
_Không được, cô định làm gì chứ?! Chúng ta tốt nhất nên về nhà thôi Gia Hân, cô cần nghỉ ngơi.
_Tôi không cần nghỉ ngơi!
Gia Hân quát lên, tròng mắt mắt nổi lên những tia máu đỏ, đây là lần đầu Giai Kỳ nhìn thấy cô xúc động mạnh như vậy.
_Tôi phải đến đó gặp Hạo Thiên để hỏi cho rõ. Cô đi theo hay không thì tùy, nhưng đừng hòng cản được tôi.
_..!
Lưu Giai Kỳ biết là không thể thay đổi được ý định của Gia Hân, đành xuống nước năn nỉ
_Được rồi, tôi đi với cô. Nhưng cô hứa là phải hết sức kiềm chế đó. Đừng quên là bây giờ cô đang mang thai, suy nghĩ tiêu cực sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa nhỏ.
Gia Hân không trả lời mà đi thẳng ra xe, Giai Kỳ cũng vội vàng chạy theo sau. Lúc ngồi trong xe, lòng dạ Gia Hân như lửa đốt, cô chỉ muốn nhanh nhanh tới nơi để tra rõ sự tình, đòi lại công bằng cho ba mình. Nhưng mà ngay lập tức Gia Hân cũng cảm thấy có gì đó hình như vướng mắc, nếu chuyện Lưu Giai Kỳ nói là thật, thì cô phải làm thế nào để đối diện với chồng mình đây?!
_Khoan đã Giai Kỳ, đây đâu phải đường đến công ty.
_Chúng ta sẽ không đến công ty.
_Cô nói vậy là sao?
Gia Hân chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Giai Kỳ đè ra bịt mũi bằng một chiếc khăn tay nhỏ.
_Ưm..ưm...
Gia Hân cố quơ tay chân vùng vẫy nhưng bàn tay Giai Kỳ cứng như thép, không hề nhúc nhích. Cô ta càng ra sức đè thật chặt đến khi Gia Hân bất động mới buông ra. Giai Kỳ để cho đầu Gia Hân ngả ra sau, tránh đụng vào cửa kính xe. Sau đó lấy điện thoại gọi đi
_Chúng tôi đã có người, mau dọn đường đi.
_Tốt lắm!
Diệp Thanh nhìn qua chàng trai trẻ đang ngồi kế bên
_Đã hack được chưa?
Tạ Điền chăm chú bấm bấm liên tục trên bàn phím, sau đó ấn Enter, quay qua cười toe toét
_Xong! Mọi thứ đã sẵn sàng!
Diệp Thanh mỉm cười hài lòng. Đã tới lúc khai hỏa rồi. Hạ Thư Di, người nhà chúng ta sẽ sớm hội ngộ thôi.
****
Trụ sở văn phòng sở cảnh sát Thượng Hải
_Sếp, vừa có người truy cập trái phép vào hệ thống điều khiển giao thông của thành phố.
_Mau mau xác định vị trí!
Lăng Vân sốt ruột quan sát các màn hình điện tử, nhưng đột nhiên tất cả đều đứng yên
_Sếp, không xong rồi, hacker đã chiếm được quyền điều khiển CCTV, chúng ta bị "mù đường" rồi.
_Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Mau tóm gọn chúng cho tôi, nếu không, tháng này đừng hòng có nghỉ phép!
_...
Tạ Hoài Viễn đứng kế bên liền cau mày
_Là Diệp Thanh đúng không?
_Chắc chắn là bà ta. Ngài nên chuẩn bị lực lượng sẵn sàng ứng chiến đi.
_..!
Lúc này, điện thoại của Lăng Vân đổ chuông, ông ta vừa nghe máy thì giận dữ hét lớn, mặt mày căng thẳng cực độ
_Tôi sẽ trình lên cấp trên đình chỉ công tác hết tất cả các cậu!
_..!!!
Các nhân viên có mặt đều giật mình ngưng hoạt động, nhìn về phía vị chỉ huy của mình. Nhưng ông ta chỉ trừng mắt một cái, đám người liền quay lại công việc. Hoài Viễn biết ngay có sự chẳng lành
_Lại có chuyện gì?
_Gia Hân bị bắt cóc rồi!
_Cái gì? Là ai?
_Bác sĩ tâm lý Lưu Giai Kỳ.
_..!
Lăng Vân vô cùng tức giận, hóa ra suốt hai tuần qua, Diệp Thanh đã tốn công lên kế hoạch hoàn hảo như vậy, còn chu đáo cài cắm người để qua mặt cả một đám cảnh sát và mật vụ mà chẳng hề để lộ sơ hở. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, ông liền quay lại
_Từ sáng giờ có ai thấy Lâm Phong đâu không?
_..?!
Trong lúc đó tại biệt thự Eden, mọi người vẫn chưa hay biết tin tức gì. Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cổng. Tần quản gia đi ra mở cửa, Lâm Phong hối hả chạy vào trong, Kiến Quốc nhìn thấy mật vụ MSS thì biết ngay đã có chuyện. Lâm Phong khẩn trương gật đầu chào ông
_Lục lão gia, sếp Lăng mời ông đến trụ sở gấp.
_..!
_Mình...
Lục Kiến Quốc quay lại trấn an Lộ Khiết đang đứng kế bên
_Mình cứ yên tâm ở nhà đợi tôi.
Nói rồi ông vội vã theo chân Lâm Phong ra xe. Đợi ông ngồi vào xe rồi, anh ta quan sát một lượt khu vực xung quanh rồi mới ngồi vào cạnh bên. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, vài nhân viên cảnh sát mặc thường phục đứng gần đó đã trông thấy và vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ canh gác của mình.
Chỉ ít phút sau khi chiếc BMW rời đi, một chiếc Porsche màu đen lại dừng trước cổng.
_Thiếu gia, thiếu phu nhân!
_Chú Tần, ba mẹ tôi đâu?
_Có chuyện gì vậy Bác Văn?
Lộ Khiết đang ở sau bếp, nghe tiếng xe quen thuộc liền đi lên phòng khách
_Mẹ, ba đâu?
_Vừa rồi cậu Lâm Phong tới đưa ông ấy đi rồi. Cậu ta nói sếp Lăng bảo có việc gấp cần nhờ ba con giúp.
_..?!
Thư Di nhìn Bác Văn nghi ngờ. Lúc nãy Lăng Vân gọi cho Bác Văn báo chuyện Gia Hân bị bắt cóc nên hai vợ chồng liền chạy tới đây, không hề nghe sếp Lăng nói đến việc mời Kiến Quốc về trụ sở.
Bác Văn liền bấm điện thoại gọi cho Kiến Quốc. Kết quả là thuê bao đã khóa máy. Bác Văn lại tiếp tục gọi cho Lăng Vân, trong lòng đã bắt đầu nôn nóng
_Thư Di, chuyện này là sao?
_Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh. Chờ chồng con xác minh lại đã.
Thư Di nắm chặt tay Lộ Khiết, vỗ nhẹ trấn an.
Ngay lúc này, ở trụ sở văn phòng cảnh sát Thượng Hải. Các nhân viên đã khắc phục xong lỗi của hệ thống camera, góc quay từ các tuyến đường đã được truyền trực tiếp trở lại.
_Mau tìm chiếc xe đó nhanh lên! Tôi muốn biết nó đang đi đâu!
_Nhưng mà sếp, hệ thống đèn giao thông vẫn bị khống chế!
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Lăng Vân lập tức nghe máy
_Tôi nghe đây!
_Sếp Lăng, Lâm Phong đã bắt ba tôi rồi.
_Cái gì? Bao lâu rồi?
_Chỉ mới chừng 5 phút.
Lăng Vân liền cúp máy
_Mở CCTV gần biệt thự Eden lên cho tôi, tua lại
Cậu nhân viên lập tức làm theo. Trên màn hình là Lâm Phong và Lục Kiến Quốc đang chuẩn bị ngồi vào xe.
_Phóng to lên. Có thể thấy rõ biển số xe không?
_Dạ được, thưa sếp.
Màn hình được zoom gần hết cỡ, sau đó quét làm rõ
_Là D-Z0322
_Sếp, đã có hình ảnh của mục tiêu rồi.
Lăng Vân nhìn màn hình, lại nhìn qua bản đồ thành phố, lập tức cầm bộ đàm thông báo
_Thông báo cho các mật vụ MSS, tôi là Lăng Vân, chúng ta có hai chiếc xe BMW màu đen đang chạy về cầu Nam Phố, hướng qua Phố Tây, biển số M-F9922 và D-Z0322. Yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp.
Gần đó, Tạ Hoài Viễn cũng đang ra lệnh điều quân
_Các đơn vị nghe rõ, yêu cầu hỗ trợ gấp. Vị trí cầu Nam Phố, hướng về Phố Tây. Mục tiêu là hai chiếc xe BMW màu đen, biển số M-F9923 và D-Z0322. Lưu ý, trên xe có con tin, không được nổ súng.
Đúng lúc Hạo Thiên cùng vợ chồng Bác Văn đi vào cùng một lúc, trông ai cũng vô cùng lo lắng
_Sếp, vợ tôi thế nào rồi?
_Hạo Thiên, chúng tôi đang truy đuổi.
Hạo Thiên cảm thấy tức giận. Thật không ngờ Lưu Giai Kỳ lại là nội gián. Diệp Thanh đó rốt cuộc tại sao vẫn chưa chịu buông tha cho Gia Hân?!
_Sếp, Lâm Phong anh ta...
_Bác Văn, tôi xin lỗi. Chính tôi cũng bất ngờ.
Thư Di siết nhẹ tay Bác Văn. Điều cô luôn lo sợ cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi. Không khí trong phòng bây giờ như rơi xuống âm độ, vô cùng căng thẳng. Trong lòng ai cũng đang sôi sục lo âu. Hoài Viễn và Lăng Vân nhìn nhau, không ai bảo ai nhưng đều hiểu rõ tình thế bây giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Hàn Phong cầm bì thư đưa cho Bác Văn
_Chú có chắc với những gì mình đang làm không?
_Anh hai, em không dám chắc, nên mới cần đến thứ này.
_...
Hàn Phong tất nhiên hiểu rõ. Xưa nay dù ai nói gì nhưng anh đối với đứa em trai này vẫn luôn là tin tưởng. Nếu không có căn cứ thì Bác Văn chắc chắn sẽ không làm, nhưng mà chuyện lần này thật sự khiến anh không khỏi bất ngờ và lo lắng.
_Anh hai, anh cứ yên tâm, dù kết quả có thế nào thì chuyện này cũng sẽ được giữ bí mật. Tuyệt đối không để ảnh hưởng tới người trong cuộc đâu.
_Được rồi, anh tin chú.
Lúc này, Tuệ Mẫn gõ cửa đi vào. Bác Văn cũng đứng dậy nói lời chào
_Thôi, em xin phép đi trước.
Bác Văn khẽ gật đầu với Tuệ Mẫn, cô cũng chào đáp lại.
_Em lại đây đi.
Tuệ Mẫn nhìn sắc mặt Hàn Phong nhưng không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cô vừa đến gần thì anh đã kéo tay ôm hết vào người. Cả thân hình Tuệ Mẫn lập tức cứng đờ
_Phong, anh...
_Mẫn, để anh ôm em một lát. Chỉ một lát thôi!
_...
Hàn Phong ngồi trên ghế, vòng tay qua eo thon, úp mặt vào phần thân thể mềm mại, thơm tho. Phút ngắn ngủi qua đi, tâm tình cũng đã dịu hơn đôi chút. Tuệ Mẫn cảm giác được chuyện gì đó không bình thường, cô đứng yên để mặc từng giây im lặng trôi qua, đưa tay luồn nhẹ vào tóc anh, cúi xuống thỏ thẻ
_Hôm nay anh lạ quá. Đã có chuyện gì phải không?
Hàn Phong không vội trả lời, anh nới lỏng vòng tay, ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Tuệ Mẫn cũng đáp lại anh bằng ánh nhìn dịu dàng tha thiết
Hàn Phong không vội trả lời, anh nới lỏng vòng
tay, ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Tuệ Mẫn cũng đáp lại anh bằng ánh nhìn dịu dàng tha thiết
_Thư kí Tô, anh yêu em!
Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhưng không muốn gặng hỏi thêm. Cô cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ
_Chủ tịch, em cũng yêu anh!
****
Biệt thự Rosemary,
Sau hôm tang lễ của mẹ, Gia Hân chỉ toàn nhốt mình trong nhà. Hạo Thiên hằng ngày vẫn đến công ty làm việc. Lúc trở về đều cố gắng gần gũi, bày tỏ sự quan tâm dành cho vợ để giúp cô nguôi ngoai nỗi buồn. Lưu Giai Kỳ là bác sĩ tâm lý được anh mời về với mục đích giúp Gia Hân sớm lấy lại cân bằng. Hơn ai hết, Hạo Thiên không hề muốn tình cảnh năm xưa của mẹ anh tái diễn nơi Gia Hân
_Hôm nay cô cảm thấy thế nào?
_Tôi ổn, các người đừng có suốt ngày hỏi thăm, canh chừng tôi như một người bệnh nữa được không?
_Gia Hân, đây là công việc mà tôi được trả tiền. Do đó, tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nó, bất chấp cô có thích hay không. Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi nữa thì hãy biểu hiện cho Lý tổng tin tưởng, khi đó tôi cũng sẽ không cần phải ngày ngày tới đây chịu đựng cơn vui buồn thất thường của cô nữa.
_...
Đợi cho Gia Hân hết khó chịu rồi Giai Kỳ mới tiếp tục gợi ý
_Cô có muốn về thăm ba mình không?
_Ba tôi?!
_Phải. Trong chuyện này, đâu chỉ mình cô đau khổ, cô quên mất ba mình rồi à?
Gia Hân ngẩn ra. Phải rồi, bữa giờ cô cứ mãi buồn bã mà quên mất người cha của mình. Ông ấy bây giờ chắc chắn cũng đang rất đau khổ. Cũng may là nhờ bác sĩ Lưu nhắc nhở mà cô mới nhớ. Nghĩ đến đây tâm trạng cũng đã dễ chịu hơn
_Nếu cô muốn thì tôi sẽ đi cùng cô. Nhưng mà chỉ e Lý tổng không đồng ý.
_Chuyện đó tôi sẽ nói với anh ấy, chúng ta sẽ lựa ngày về thăm ba tôi.
Buổi tối hôm đó, đợi cho Hạo Thiên xong việc về phòng ngủ, Gia Hân liền lựa lời nhỏ nhẹ
_Thiên, em muốn về thăm ba.
_..!
Hạo Thiên ngạc nhiên. Vốn anh vẫn chưa nói về tình hình sức khỏe hiện giờ của Vĩ Thành cho cô biết. Nếu lỡ Gia Hân nhìn thấy không biết sẽ phản ứng thế nào
_Gia Hân, sức khỏe của em...
_Thiên, em ổn mà. Em chỉ muốn ghé qua thăm ba một chút thôi. Với lại, bác sĩ Lưu sẽ đi cùng em, anh đừng lo lắng quá.
Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại rất cương quyết, bản thân Hạo Thiên cũng không tìm được lý do phản đối. Anh ngồi xuống đối diện với cô, cúi người hôn lên làn môi nhợt nhạt. Gia Hân khẽ run người vì sự thân mật bất ngờ này
_Gia Hân, anh chưa từng xin em điều gì, nhưng chỉ lần này, xin em hãy vì con của chúng ta, đừng tự hành hạ mình nữa được không em. Nhìn em như vầy, anh thực sự rất đau lòng.
_Hạo Thiên!
Lời nói chứa đựng vô vàn yêu thương của Hạo Thiên khiến tâm can Gia Hân trào dâng niềm xúc động. Khóe mắt cũng bắt đầu cay cay.
_Anh chẳng phải rất chán ghét em sao?
_Ai nói với em như vậy?!
_...
_Gia Hân, sự thật là anh chưa bao giờ hết yêu em cả!
Lời anh vừa kết thúc, giọt nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống gò má gầy gò, Gia Hân khóc nấc lên. Cô và anh, vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bên cạnh nhau suốt mấy chục năm, vẫn là luôn có anh bao che mọi lỗi lầm của cô. Vậy mà có lúc cô đã u mê lạc vào một ngã rẽ khác, suýt chút nữa hại người, hại mình. Sự đồng hành âm thầm của anh bao lâu nay khiến cô quên mất mình đã từng yêu người đàn ông này cuồng nhiệt như thế nào
_Hạo Thiên, em...xin lỗi!
_Gia Hân!
Hạo Thiên vươn tay siết cô vào lòng, cảm nhận rõ rệt thân thể mĩ miều kia đã hao gầy đi rất nhiều. Gia Hân, nếu em biết ba của anh đã biến ba em thành kẻ tàn phế, thì liệu em có tha thứ cho anh không?!
****
11h đêm tại trụ sở văn phòng Sở cảnh sát Thượng Hải. Từ sau hôm tiếp nhận vụ án liên quan đến Diệp Thanh, Lăng Vân đã dọn đến lưu trú tạm lại đây để tiện cho việc điều tra.
Cũng đã gần hai tuần từ sau vụ nổ giết chết Dương Tử Lan, nhưng lực lượng cảnh sát và mật vụ MSS vẫn chưa thể truy ra dấu vết gì của Diệp Thanh. Cảm giác chờ đợi này quả thực bất lực khiến Lăng Vân vô cùng sốt ruột.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại
_Alô!
Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng đôi mắt Lăng Vân lập tức sáng rỡ
_Được rồi. Tôi biết rồi.
Lăng Vân liền vào kiểm tra thư mục điện tử, gương mặt lộ rõ nét đăm chiêu.
Lại có người gọi tới, Lăng Vân nhìn số máy thì hơi chau mày
_Tôi nghe!
_...
_Đừng có giở giọng điệu cấp trên với tôi. Vụ án lần này là do tôi phụ trách. Các ngài đừng có phá đám.
Lăng Vân cúp máy, lại chăm chú vào màn hình laptop, hồi sau ông mở điện thoại bấm số gọi đi
_Lục thiếu gia, thông tin cậu cần tìm đã có rồi đây.
_Ông gửi qua cho tôi liền được không?
_...
_Được. Tôi biết rồi, cảm ơn ông rất nhiều, sếp Lăng!
Bác Văn mở ipad lên, Thư Di tò mò chồm lên vai anh từ sau lưng, những dòng chữ đập vào mắt khiến sắc mặt liền thay đổi
_Ông xã, chuyện này...
_Thư Di, chúng ta đã có đáp án rồi.
Thư Di cẩn thận đọc hết nội dung trong mail, bất giác thừ người. Chỉ là một ý tưởng thoáng qua, vậy mà kết quả lại ngoài sức tưởng tượng. Bác Văn đọc được ý nghĩ của vợ liền muốn trấn an
_Em đừng lo. Mọi chuyện sẽ được giữ bí mật. Bảo đảm người trong cuộc không thể biết được.
_Vậy còn anh hai?
_Anh đã nói rồi. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra được Diệp Thanh thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Bác Văn kéo Thư Di lại gần, cô ngoan ngoãn vùi mặt vào lòng anh, vòng tay ôm chặt như chú mèo đang làm nũng
_Thư Di, anh biết em đang lo lắng, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này thôi.
_...
Giờ phút này Thư Di không muốn nhắc đến những điều xui rủi. Càng không muốn để lộ bản thân đang sợ hãi. Cô chọn cách im lặng nằm yên trong lòng của anh, cảm nhận từng nhịp thở ấm áp và mùi thân thể quen thuộc. Bác Văn, bây giờ em chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc những ngày chờ đợi thấp thỏm lo âu này.
****
Biệt thự The Dreams, Phạm gia
Chiếc xe BMW màu đen chạy vào trong sân rồi dừng lại. Gia Hân theo chân quản gia đi thẳng vào nhà. Lưu Giai Kỳ thì từ tốn hơn, cô vừa đi vừa quan sát, ngắm nghía nội thất của căn biệt thự.
Lúc vào phòng, Gia Hân không thể tin nổi vào mắt mình. Ba cô sao lại trông tiều tụy, hốc hác đến như vậy. Ngay cả khi con gái tới gần mà ông hình như cũng không để tâm tới, cứ như đang thả hồn tận đâu đâu
_Ba! Ba ơi, sao lại ra nông nỗi thế này?
_Tiểu thư, cô đừng quá đau lòng. So với mấy ngày trước thì hôm nay lão gia đã khá hơn rất nhiều rồi. Có thể là vì hay tin con gái về thăm nhà nên mới như vậy.
_Tại sao ba tôi lại thành ra bộ dạng này?
_Chuyện này tôi cũng không được rõ. Chỉ biết là từ sau tang lễ của phu nhân thì đã như vậy.
Bình thường Phạm Vĩ Thành là người rất mạnh mẽ, Gia Hân không tin rằng cái chết của mẹ cô có thể khiến ông suy sụp rõ rệt chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Nhìn ông thế này khiến cô cảm thấy day dứt, hóa ra trước giờ cô luôn là đứa con vô tâm chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Giai Kỳ nhìn thấy cảnh tượng thì ái ngại khuyên nhủ
_Gia Hân, ông ấy có lẽ vẫn nghe hiểu được cô nói, cô hãy ở đây tâm sự một chút với ba mình, biết đâu có thể khiến tâm bệnh của ông ấy đỡ hơn.
_...
Lưu Giai Kỳ và quản gia lui ra ngoài, nhường lại không gian cho hai cha con họ. Gia Hân cầm lấy bàn tay gân guốc của Vĩ Thành, giọng bắt đầu run
_Ba, con là Gia Hân, con gái của ba đây. Con gái bất hiếu, hôm nay mới về thăm ba, ba không nhớ ra con sao ba?
Vĩ Thành bỗng từ từ quay qua, ánh mắt hình như có chút dao động, môi ông khẽ mấp máy
_Gia Hân!
_Đúng rồi, con là Gia Hân. Gia Hân vô tích sự của ba đây, ba ơi!
Gia Hân có hơi kích động, cô vừa nói vừa gục đầu khóc, đôi vai gầy run lên từng hồi
_Tại sao nhà chúng ta lại phải chịu cảnh này hả ba? Con rất nhớ mẹ, mẹ vẫn chưa được nhìn mặt cháu ngoại mà. Tại sao mẹ lại bỏ chúng ta mà đi như vậy?
_...
Vĩ Thành nhìn con gái khóc, tiếng nức nở của cô dội vào trong lòng càng thấy đau hơn, ông khẽ giơ tay đặt lên tóc của con gái. Gia Hân, xin lỗi con. Tội này của ba quá lớn, ba không còn gì để bào chữa cho bản thân.
...
Gia Hân đợi cho Vĩ Thành ngủ yên rồi mới trở ra ngoài, Lưu Giai Kỳ vẫn còn đợi cô dưới phòng khách.
_Tôi vẫn không hiểu tại sao ba lại bị như vậy, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác.
_Là do ba chồng của cô đó Gia Hân.
_Cô nói cái gì?
Lưu Giai Kỳ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó thấp giọng chỉ đủ nghe
_Trước lúc mẹ cô xảy ra tai nạn, ba cô đã ghé qua nhà của Lý lão gia. Lúc tới bệnh viện, ông ấy ngất xỉu nên được cấp cứu ngay tại đó. Các bác sĩ đã phát hiện ra ông ấy bị nhiễm chất độc thần kinh VX.
_..!
Gia Hân không biết chất độc VX là gì, tác hại ghê gớm thế nào, nhưng tại sao ba cô lại bị đầu độc. Mà hung thủ thật sự là ba chồng của cô hay sao?! Nếu vậy thì nguyên nhân gì khiến ông ấy lại ra tay tàn độc như vậy?!
_Tại sao cô biết chuyện này?
_Tôi có người bạn làm ở khoa cấp cứu ở bệnh viện đó, cô ấy chỉ hơi nhiều chuyện một chút.
_Tại sao tới bây giờ cô mới nói với tôi?
_Gia Hân, cô bình tĩnh đi. Chính vì cô như vậy nên tôi mới không dám nói.
_...
Trong một khắc, Gia Hân cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại xảy ra dồn dập như vậy. Đầu tiên là mẹ, bây giờ đến cả ba cũng bị người ta hại thành ra thê thảm. Phải rồi, còn Hạo Thiên chồng cô, anh ấy có biết chuyện này không?!
_Tôi phải đến Horizon ngay bây giờ.
Lưu Giai Kỳ nhìn vẻ khẩn trương của Gia Hân thì hơi hoảng
_Không được, cô định làm gì chứ?! Chúng ta tốt nhất nên về nhà thôi Gia Hân, cô cần nghỉ ngơi.
_Tôi không cần nghỉ ngơi!
Gia Hân quát lên, tròng mắt mắt nổi lên những tia máu đỏ, đây là lần đầu Giai Kỳ nhìn thấy cô xúc động mạnh như vậy.
_Tôi phải đến đó gặp Hạo Thiên để hỏi cho rõ. Cô đi theo hay không thì tùy, nhưng đừng hòng cản được tôi.
_..!
Lưu Giai Kỳ biết là không thể thay đổi được ý định của Gia Hân, đành xuống nước năn nỉ
_Được rồi, tôi đi với cô. Nhưng cô hứa là phải hết sức kiềm chế đó. Đừng quên là bây giờ cô đang mang thai, suy nghĩ tiêu cực sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa nhỏ.
Gia Hân không trả lời mà đi thẳng ra xe, Giai Kỳ cũng vội vàng chạy theo sau. Lúc ngồi trong xe, lòng dạ Gia Hân như lửa đốt, cô chỉ muốn nhanh nhanh tới nơi để tra rõ sự tình, đòi lại công bằng cho ba mình. Nhưng mà ngay lập tức Gia Hân cũng cảm thấy có gì đó hình như vướng mắc, nếu chuyện Lưu Giai Kỳ nói là thật, thì cô phải làm thế nào để đối diện với chồng mình đây?!
_Khoan đã Giai Kỳ, đây đâu phải đường đến công ty.
_Chúng ta sẽ không đến công ty.
_Cô nói vậy là sao?
Gia Hân chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Giai Kỳ đè ra bịt mũi bằng một chiếc khăn tay nhỏ.
_Ưm..ưm...
Gia Hân cố quơ tay chân vùng vẫy nhưng bàn tay Giai Kỳ cứng như thép, không hề nhúc nhích. Cô ta càng ra sức đè thật chặt đến khi Gia Hân bất động mới buông ra. Giai Kỳ để cho đầu Gia Hân ngả ra sau, tránh đụng vào cửa kính xe. Sau đó lấy điện thoại gọi đi
_Chúng tôi đã có người, mau dọn đường đi.
_Tốt lắm!
Diệp Thanh nhìn qua chàng trai trẻ đang ngồi kế bên
_Đã hack được chưa?
Tạ Điền chăm chú bấm bấm liên tục trên bàn phím, sau đó ấn Enter, quay qua cười toe toét
_Xong! Mọi thứ đã sẵn sàng!
Diệp Thanh mỉm cười hài lòng. Đã tới lúc khai hỏa rồi. Hạ Thư Di, người nhà chúng ta sẽ sớm hội ngộ thôi.
****
Trụ sở văn phòng sở cảnh sát Thượng Hải
_Sếp, vừa có người truy cập trái phép vào hệ thống điều khiển giao thông của thành phố.
_Mau mau xác định vị trí!
Lăng Vân sốt ruột quan sát các màn hình điện tử, nhưng đột nhiên tất cả đều đứng yên
_Sếp, không xong rồi, hacker đã chiếm được quyền điều khiển CCTV, chúng ta bị "mù đường" rồi.
_Các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Mau tóm gọn chúng cho tôi, nếu không, tháng này đừng hòng có nghỉ phép!
_...
Tạ Hoài Viễn đứng kế bên liền cau mày
_Là Diệp Thanh đúng không?
_Chắc chắn là bà ta. Ngài nên chuẩn bị lực lượng sẵn sàng ứng chiến đi.
_..!
Lúc này, điện thoại của Lăng Vân đổ chuông, ông ta vừa nghe máy thì giận dữ hét lớn, mặt mày căng thẳng cực độ
_Tôi sẽ trình lên cấp trên đình chỉ công tác hết tất cả các cậu!
_..!!!
Các nhân viên có mặt đều giật mình ngưng hoạt động, nhìn về phía vị chỉ huy của mình. Nhưng ông ta chỉ trừng mắt một cái, đám người liền quay lại công việc. Hoài Viễn biết ngay có sự chẳng lành
_Lại có chuyện gì?
_Gia Hân bị bắt cóc rồi!
_Cái gì? Là ai?
_Bác sĩ tâm lý Lưu Giai Kỳ.
_..!
Lăng Vân vô cùng tức giận, hóa ra suốt hai tuần qua, Diệp Thanh đã tốn công lên kế hoạch hoàn hảo như vậy, còn chu đáo cài cắm người để qua mặt cả một đám cảnh sát và mật vụ mà chẳng hề để lộ sơ hở. Bất chợt nhớ ra điều gì đó, ông liền quay lại
_Từ sáng giờ có ai thấy Lâm Phong đâu không?
_..?!
Trong lúc đó tại biệt thự Eden, mọi người vẫn chưa hay biết tin tức gì. Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cổng. Tần quản gia đi ra mở cửa, Lâm Phong hối hả chạy vào trong, Kiến Quốc nhìn thấy mật vụ MSS thì biết ngay đã có chuyện. Lâm Phong khẩn trương gật đầu chào ông
_Lục lão gia, sếp Lăng mời ông đến trụ sở gấp.
_..!
_Mình...
Lục Kiến Quốc quay lại trấn an Lộ Khiết đang đứng kế bên
_Mình cứ yên tâm ở nhà đợi tôi.
Nói rồi ông vội vã theo chân Lâm Phong ra xe. Đợi ông ngồi vào xe rồi, anh ta quan sát một lượt khu vực xung quanh rồi mới ngồi vào cạnh bên. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, vài nhân viên cảnh sát mặc thường phục đứng gần đó đã trông thấy và vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ canh gác của mình.
Chỉ ít phút sau khi chiếc BMW rời đi, một chiếc Porsche màu đen lại dừng trước cổng.
_Thiếu gia, thiếu phu nhân!
_Chú Tần, ba mẹ tôi đâu?
_Có chuyện gì vậy Bác Văn?
Lộ Khiết đang ở sau bếp, nghe tiếng xe quen thuộc liền đi lên phòng khách
_Mẹ, ba đâu?
_Vừa rồi cậu Lâm Phong tới đưa ông ấy đi rồi. Cậu ta nói sếp Lăng bảo có việc gấp cần nhờ ba con giúp.
_..?!
Thư Di nhìn Bác Văn nghi ngờ. Lúc nãy Lăng Vân gọi cho Bác Văn báo chuyện Gia Hân bị bắt cóc nên hai vợ chồng liền chạy tới đây, không hề nghe sếp Lăng nói đến việc mời Kiến Quốc về trụ sở.
Bác Văn liền bấm điện thoại gọi cho Kiến Quốc. Kết quả là thuê bao đã khóa máy. Bác Văn lại tiếp tục gọi cho Lăng Vân, trong lòng đã bắt đầu nôn nóng
_Thư Di, chuyện này là sao?
_Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh. Chờ chồng con xác minh lại đã.
Thư Di nắm chặt tay Lộ Khiết, vỗ nhẹ trấn an.
Ngay lúc này, ở trụ sở văn phòng cảnh sát Thượng Hải. Các nhân viên đã khắc phục xong lỗi của hệ thống camera, góc quay từ các tuyến đường đã được truyền trực tiếp trở lại.
_Mau tìm chiếc xe đó nhanh lên! Tôi muốn biết nó đang đi đâu!
_Nhưng mà sếp, hệ thống đèn giao thông vẫn bị khống chế!
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Lăng Vân lập tức nghe máy
_Tôi nghe đây!
_Sếp Lăng, Lâm Phong đã bắt ba tôi rồi.
_Cái gì? Bao lâu rồi?
_Chỉ mới chừng 5 phút.
Lăng Vân liền cúp máy
_Mở CCTV gần biệt thự Eden lên cho tôi, tua lại
Cậu nhân viên lập tức làm theo. Trên màn hình là Lâm Phong và Lục Kiến Quốc đang chuẩn bị ngồi vào xe.
_Phóng to lên. Có thể thấy rõ biển số xe không?
_Dạ được, thưa sếp.
Màn hình được zoom gần hết cỡ, sau đó quét làm rõ
_Là D-Z0322
_Sếp, đã có hình ảnh của mục tiêu rồi.
Lăng Vân nhìn màn hình, lại nhìn qua bản đồ thành phố, lập tức cầm bộ đàm thông báo
_Thông báo cho các mật vụ MSS, tôi là Lăng Vân, chúng ta có hai chiếc xe BMW màu đen đang chạy về cầu Nam Phố, hướng qua Phố Tây, biển số M-F9922 và D-Z0322. Yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp.
Gần đó, Tạ Hoài Viễn cũng đang ra lệnh điều quân
_Các đơn vị nghe rõ, yêu cầu hỗ trợ gấp. Vị trí cầu Nam Phố, hướng về Phố Tây. Mục tiêu là hai chiếc xe BMW màu đen, biển số M-F9923 và D-Z0322. Lưu ý, trên xe có con tin, không được nổ súng.
Đúng lúc Hạo Thiên cùng vợ chồng Bác Văn đi vào cùng một lúc, trông ai cũng vô cùng lo lắng
_Sếp, vợ tôi thế nào rồi?
_Hạo Thiên, chúng tôi đang truy đuổi.
Hạo Thiên cảm thấy tức giận. Thật không ngờ Lưu Giai Kỳ lại là nội gián. Diệp Thanh đó rốt cuộc tại sao vẫn chưa chịu buông tha cho Gia Hân?!
_Sếp, Lâm Phong anh ta...
_Bác Văn, tôi xin lỗi. Chính tôi cũng bất ngờ.
Thư Di siết nhẹ tay Bác Văn. Điều cô luôn lo sợ cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi. Không khí trong phòng bây giờ như rơi xuống âm độ, vô cùng căng thẳng. Trong lòng ai cũng đang sôi sục lo âu. Hoài Viễn và Lăng Vân nhìn nhau, không ai bảo ai nhưng đều hiểu rõ tình thế bây giờ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.