Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 139: Hiểu lầm (ba)
Chiêu Hạ
24/02/2014
Lúc Mặc Ngưng Sơ đẩy cửa phòng ra, Mặc Huyền an tĩnh tựa trên ghế thái sư phủ nệm êm, trong tay còn cầm một quyển sách chưa xem xong.
Xung quanh thắp mấy ngọn nến nhỏ, đốt cũng sắp gần đến chân, một đoạn ngắn, chỉ còn lại đầu dây ở ngọn nến cháy le lói không tắt.
Đây cũng là thói quen nhiều năm qua của phụ thân, tiết kiệm không phô trương, kể cả là cây nến cũng phải thắp hết, nhiều lúc cả căn phòng lớn như vậy nhưng cũng chỉ còn dư lại một đầu ngọn nến, thấp bé lùn tịt, khiến cho Mặc Ngưng Sơ vô cùng khâm phục ông. Một người phụ thân như thế sao có thể liên quan đến vụ tiền tham ô, nhận hối lộ được cơ chứ?
Niềm tin trong lòng Mặc Ngưng Sơ kiên định thêm một chút, thấp thỏm bất an trong lòng cũng giảm bớt đi. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy ông hình như ngủ thiếp đi, liền đưa tay qua định gọi ông dậy.
Ông hình như lại già hơn rồi, trước đây, lúc nàng bị đưa đến Lê thành, phụ thân còn quyết đoán mười phần, nhưng dù sao cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của thời gian, trên mặt ông nhiều nếp nhăn hơn, sắc mặt cũng càng tái nhợt.
Xem ra chính mình khiến ông tức giận không nhẹ, hơn nữa tên khốn Lân Xuyên này còn ở giữa cản trở, phụ thân không giận đến mức ngã xuống cũng coi như ý chí kiên cường rồi. Nàng nghĩ, lúc nàng hóa giải hiểu lầm này, ít nhất cũng nên nói thật năng lực của mình cho ông biết, như vậy ông cũng yên lòng hơn, không cần luôn bị tức giận đến tăng huyết áp, ho đến ho đi.
"Phụ thân." Nàng gọi nhẹ một tiếng.
Mặc Huyền giống như không nghe thấy, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ an tĩnh.
Mặc Ngưng Sơ dùng ngón tay nhỏ của mình nhẹ nhàng chọc vào người ông, nhưng vừa chạm vào quần áo ông, Mặc Huyền mềm nhũn như bùn, chậm rãi ngã xuống.
Ánh mắt Mặc Ngưng Sơ lập tức trở nên cứng ngắc, trong đầu ‘ba’ một tiếng, giống như thanh âm của sợi dây đàn nào đó bị đứt.
Nàng vội vã nâng ông dậy, tay nhanh chóng đặt trên mạch môn của ông, sắc mặt lập tức trắng bệch, hốt hoảng lấy một viên thuốc từ bên hông, bóp nhẹ hai gò má khiến ông hé miệng ra, sau đó cầm chén trà trên bàn định giúp ông uống thuốc, nhưng khi nhìn thấy nước trà màu đậm trong chén, ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng để xuống, dùng sức nhấn vào huyệt bách hội của phụ thân, khiến cho ông thuận khí nuốt viên thuốc vào, sau đó nhấn mấy lần vào huyệt nhân trung để ông thở dễ dàng hơn một chút.
Sức của nàng quá nhỏ, không thể kéo ông lên trên giường, đành phải để ông nằm trên mặt đất, cởi giày, tất và đai lưng của ông ra, để ông nằm ngang, thả lỏng chân tay.
Cởi trâm cài đầu ra, từ bên trong lấy ra mấy ngân châm, đâm xuống các huyệt vị, Mặc Huyền lập tức phát ra tiếng hừ nhẹ một cách vô thức, một dòng máu đen chảy dọc khóe môi, rơi trên mặt đất lạnh lẽo.
Mặc Ngưng Sơ khẩn trương, không kịp nghĩ gì, chạy vọt ra cửa, hướng về bóng tối kêu lớn: "Thu Nguyệt!! Hòm thuốc!!!!"
Khắp nơi yên tĩnh.
Không biết khi nào, chung quanh lại xuất hiện nhiều người như vậy.
Giống như không hẹn mà gặp, khi cánh cửa vừa mở ra, tất cả mọi người cùng xuất hiện. . . . . Bao gồm đại ca cùng tiểu đệ, còn có Tử Uyển, thậm chí Tiểu Mỹ cùng gia đinh tôi tớ đi theo đằng sau.
Mặc Ngưng Sơ nghẹn lại, run sợ, cắn răng lạnh nhạt nói một chữ về phía không khí: "Thu Nguyệt."
Một bóng mờ thoáng hiện ra, trong tay cầm một cái hộp, cung kính quỳ một chân xuống đất, trong chớp mắt Mặc Ngưng Sơ cầm lấy liền biến mất như mây khói, khiến mọi người giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời.
Mặc Ngưng Sơ nhàn nhạt liếc mắt mọi người xung quanh một cái, cái gì cũng không nói, xoay người liền vào thư phòng.
Nàng giờ đã không có nhiều thời gian để giải thích, chuyện nàng cần làm còn rất nhiều.
Nếu như không kịp, phụ thân sẽ bị chết.
Có người cố ý mưu hại, chất độc như vậy, sợ rằng trễ một chút liền không có cách nào cứu được.
Nàng không thể để cho ông chết được, cũng sẽ không khiến ông chết!! Không chỉ như thế, nàng càng phải khiến cho kẻ hạ độc trả giá gấp trăm nghìn lần!!!! —— Bất kể hắn là ai!!
Mặc Ngưng Sơ cắn răng, buộc tay áo của mình lại, dùng châm đâm ngón tay Mặc Huyền, khiến máu đen từng giọt từng giọt chảy ra, nàng nhanh chóng mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một cây kim, cùng một cái bình nhỏ, đây là thành quả nàng không ngừng thử nghiệm nhiều năm qua, trong chiếc bình đậy kín kia là chất kháng sinh không dễ gì tinh luyện ra được, mà ống tiêm là nàng dùng thủy tinh tạo thành, mà cây kim này hơn một năm trước nàng đã tìm ra điểm mấu chốt để làm ra nó, đến bây giờ cũng gần như hoàn mỹ, tâm huyết tràn đầy.
Nàng làm cái này vốn dùng để chữa cho chứng cảm mạo nhanh khỏi, hôm nay lại có chỗ dùng đến.
Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, cho đến bây giờ, những thứ này chỉ mới thử nghiệm trên thân động vật, dùng trên thân người, rủi ro quá cao. Chỉ là hiện tại không còn cơ hội để nàng đi làm thí nghiệm, hạ quyết tâm, dùng rượu cồn khử độc, lại dùng ống tiêm hút chất kháng sinh, cắm vào mạch của Mặc Huyền, chậm rãi đẩy vào.
"Tiểu Sơ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?!!"
Mặc Chuẩn Du đi đến cửa, nhìn phụ thân ngã xuống bên trong, Mặc Ngưng Sơ dùng đồ hết sức kỳ quái đâm vào trên người phụ thân, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, muốn tiến lên một bước, lại bị một sức mạnh vô hình ngăn cản lại.
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu chuyên tâm chuyện của mình, cũng chưa từng ngẩng đầu lên, thanh âm lại rõ ràng cùng kiên định: "Ca ca, ca tin ta không?"
Mặc Chuẩn Du sửng sốt, một lúc lâu không biết nên làm gì.
Mặc Ngưng Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người tụ tập ngoài cửa, lúc này trên khuôn mắt tinh xảo bao trùm một sắc thái khiến cho không ai có thể coi thường được, xung quanh nàng tỏa ra khí thế như phượng hoàng giang cánh, xa lạ nhưng lại quen thuộc.
Môi nàng mím chặt, ánh mắt đen nhánh như sao trên trời, sáng ngời đến dọa người! Rực rỡ đến dọa người! Bình tĩnh lại trầm ổn, mang theo khí thế không phù hợp với nàng từ trước đến giờ, bao trùm trên người nàng, khiến cho mọi người không cách nào dời mắt được.
"Mặc kệ tin hay không, hiện tại mời các ngươi đi ra ngoài, đừng đứng chặn ở cửa." Nàng gằn từng chữ một, bề ngoài vẫn là một Mặc Ngưng Sơ vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, nhưng linh hồn lại như đổi thành một người khác, thanh âm nhạt nhẽo, rồi lại như không cho phép cự tuyệt.
Mọi người đờ đẫn còn chưa phản ứng kịp lại, Mặc Ngưng Sơ đã quay đầu trở về công việc trên tay, chỉ lạnh lẽo nói: "Thu Nguyệt, không được cho bất luận kẻ nào ngăn ở cửa, chỉ cho một mình Tiểu Mỹ vào đây, chuẩn bị nước nóng, túi chườm đá, còn cả đồ dùng sắc thuốc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.