Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 41: Là hắn nói cho ta biết có thể đi đâu để tìm được nàng
Chiêu Hạ
24/02/2014
Mặc Ngưng Sơ nhón chân đi cà nhắc xuống lầu, đêm khuya yên tĩnh, cửa khách điếm đóng chặt, không thấy bóng dáng chưởng quầy, chỉ cón tiểu nhị ghé vào trên quầy ngáy khò khò.
Tự do ở ngay ngoài cửa, nhưng nàng lại không biết Tiểu Mỹ bị nhốt ở phòng nào. Nếu từng bước từng bước đi tìm, sẽ kinh động người khác, như vậy nàng sẽ thất bại trong gang tấc. Sớm biết như vậy thì ngay từ đầu sẽ hẹn với nàng ở một chỗ nào đó mà không phải để nàng trốn mình tìm như thế này.
Tiểu Mỹ mặc dù béo, nhưng trong trò chơi trốn tìm lại ít khi nào bị thua.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, vừa đi lên hành lang tầng hai vừa suy nghĩ miên man, môi dưới bị nàng cắn chặt lại, mượn đau đớn để bắt chính mình bình tĩnh suy nghĩ.
"Tiểu Sơ". Đột nhiên, có người ở phía sau nhẹ kêu nàng.
Mặc Ngưng Sơ cứng người, xoay người quay lại, công tử Tịch đang đứng ngay phía sau nàng. Gió đêm hơi lạnh, làn da của nam tử có chút trắng xanh, nhìn hắn có chút yếu ớt, ước chừng là hôm nay uống quá nhiều rượu, mở miệng cười cũng có chút gian nan. Nhưng cặp mắt đen vẫn như cũ sáng ngời, vẫn không chớp mắt nhìn nàng đầy cố chấp.
Mặc Ngưng Sơ dùng sức lắc đầu, bị con mắt hắn nhìn chăm chú như vậy, nhất thời trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt, một chữ cũng không muốn nói, quay đầu liền muốn chạy.
"Đợi chút." Giọng nam tử đuổi theo, nhờ hắn trời sinh chân dài nên dễ dàng bắt được nàng đang cố gắng trốn chạy, mạnh mẽ chặn nàng ở vách tường, gằn từng chữ chắc chắn nói "Ngươi không lừa được ta, ta biết ngươi chính là Tiểu Sơ."
Mặc Ngưng Sơ không được tự nhiên rụt người lại, nhìn trái nhìn phải, biết là chính mình trốn không thoát, nhưng sợ nếu quá ồn ào thì sẽ khiến cho tất cả mọi người ở trong phòng khác đi ra.
Mà nam nhân trước mặt lại ngoan cố làm người ta chán ghét, cứ nhìn nàng chằm chằm, khí thế bức người. Đương nhiên nếu nàng không nói sự thật, cũng không có chứng cứ gì chứng minh được nàng là Tiểu Đào Tử chứ không phải Mặc Ngưng Sơ, hắn sẽ không tha cho nàng.
Ngừng một chút, đành gượng cười "Công tử Tịch quả nhiên thánh nhân, chuyện gì cũng không thể gạt được hai mắt người. Nhưng thầy trò khác biệt, người giam cầm đệ tử mình như vậy, chẳng khác gì làm trái với giáo huấn thánh hiền."
Tư thế này quả thật rất ái muội.
Đầu vai bị nắm chặt, dường như sắp ôm lấy nàng.
Mắt Công tử Tịch thoáng qua vẻ lúng túng, mặt mày ửng đỏ, ngón tay đang đặt trên vai Mặc Ngưng Sơ liền hạ xuống, hắn cười cười "Tiểu Sơ, vì sao gạt ta?" Ánh mắt nhìn xuống tóc nàng hơi có chút rối loạn, lại nói "Có liên quan đến hắn sao?"
"Hắn" tất nhiên là chỉ Lân Xuyên, đương nhiên Mặc Ngưng Sơ nghe ra, nhưng lại không muốn tán gẫu cái đề tài này với hắn, giả ngu nói "Có một chút chuyện xảy ra, gạt người là ta không đúng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, trái lại người, không phải là đang du lịch ở nước khác sao, vì sao lại quay về?"
"Ta là đi tìm một người." Công tử Tịch nhìn nàng, gió thổi lay động lông mi của hắn hồi lâu nhưng cũng không có vạch trần việc nàng đang giấu diếm.
"Nhưng người không phải đã có một vị công chúa xinh đẹp làm bạn sao?" Mặc Ngưng Sơ hỏi lại.
Tiếng nói Công tử Tịch dần dần nhỏ xuống "Ngươi cũng biết là ta một mực tìm ai mà."
"Ta không biết" Mặc Ngưng Sơ nháy mắt vô tội "Ta chỉ làm đệ tử của người nửa tháng, người hiểu rõ, tư chất ta ngu dốt, đối với âm luật thi họa dốt đặc cán mai, không thể nào sánh bằng mấy thiên nhân ca ca của ta. Mà lúc người đi ta mới bảy tuổi, mà ta lại hay chọc phụ thân nổi giận nên mới bị sung quân đến Lê Thành, cho nên không hiểu biết nhiều lắm về việc đời, làm sao ta biết người muốn tìm ai?"
Công tử Tịch sửng sốt, hiển nhiên là bị những lời nói của nàng ngăn chặn.
Trong giang hồ người ta đều biết công tử Tịch ái mộ một cô nương, mà hắn cũng đang ngày đêm tìm vị cô nương đó.
Nhưng hắn lại quên mất, Mặc Ngưng Sơ lúc đó còn nhỏ, nàng còn là tiểu thư khuê cát danh môn, đúng là còn ở tuổi rất hồn nhiên.
Có thể là do xa cách nhiều năm, nay gặp lại tiểu cô nương lười biếng thích gây sự khi xưa, phát hiện ra nàng đã trở nên mỹ lệ , nhanh nhẹn như một con bướm, trong nháy mắt, khiến cho hắn bỗng nhiên liên tưởng tới một người. Người đã phổ ra khúc nhạc vô danh đó, người mà hằng đêm trong mơ hắn tưởng tượng ra dáng hình.
Hắn khẽ thở dài, trầm mặc rất lâu, mới hạ giọng nói "Ta đi qua Hoa Điền Bắc, ở nơi đó có một người nói cho ta biết, nếu ta tới Lê Thành, thì có thể tìm được người trong mộng ta muốn kiếm..."
Tự do ở ngay ngoài cửa, nhưng nàng lại không biết Tiểu Mỹ bị nhốt ở phòng nào. Nếu từng bước từng bước đi tìm, sẽ kinh động người khác, như vậy nàng sẽ thất bại trong gang tấc. Sớm biết như vậy thì ngay từ đầu sẽ hẹn với nàng ở một chỗ nào đó mà không phải để nàng trốn mình tìm như thế này.
Tiểu Mỹ mặc dù béo, nhưng trong trò chơi trốn tìm lại ít khi nào bị thua.
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, vừa đi lên hành lang tầng hai vừa suy nghĩ miên man, môi dưới bị nàng cắn chặt lại, mượn đau đớn để bắt chính mình bình tĩnh suy nghĩ.
"Tiểu Sơ". Đột nhiên, có người ở phía sau nhẹ kêu nàng.
Mặc Ngưng Sơ cứng người, xoay người quay lại, công tử Tịch đang đứng ngay phía sau nàng. Gió đêm hơi lạnh, làn da của nam tử có chút trắng xanh, nhìn hắn có chút yếu ớt, ước chừng là hôm nay uống quá nhiều rượu, mở miệng cười cũng có chút gian nan. Nhưng cặp mắt đen vẫn như cũ sáng ngời, vẫn không chớp mắt nhìn nàng đầy cố chấp.
Mặc Ngưng Sơ dùng sức lắc đầu, bị con mắt hắn nhìn chăm chú như vậy, nhất thời trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt, một chữ cũng không muốn nói, quay đầu liền muốn chạy.
"Đợi chút." Giọng nam tử đuổi theo, nhờ hắn trời sinh chân dài nên dễ dàng bắt được nàng đang cố gắng trốn chạy, mạnh mẽ chặn nàng ở vách tường, gằn từng chữ chắc chắn nói "Ngươi không lừa được ta, ta biết ngươi chính là Tiểu Sơ."
Mặc Ngưng Sơ không được tự nhiên rụt người lại, nhìn trái nhìn phải, biết là chính mình trốn không thoát, nhưng sợ nếu quá ồn ào thì sẽ khiến cho tất cả mọi người ở trong phòng khác đi ra.
Mà nam nhân trước mặt lại ngoan cố làm người ta chán ghét, cứ nhìn nàng chằm chằm, khí thế bức người. Đương nhiên nếu nàng không nói sự thật, cũng không có chứng cứ gì chứng minh được nàng là Tiểu Đào Tử chứ không phải Mặc Ngưng Sơ, hắn sẽ không tha cho nàng.
Ngừng một chút, đành gượng cười "Công tử Tịch quả nhiên thánh nhân, chuyện gì cũng không thể gạt được hai mắt người. Nhưng thầy trò khác biệt, người giam cầm đệ tử mình như vậy, chẳng khác gì làm trái với giáo huấn thánh hiền."
Tư thế này quả thật rất ái muội.
Đầu vai bị nắm chặt, dường như sắp ôm lấy nàng.
Mắt Công tử Tịch thoáng qua vẻ lúng túng, mặt mày ửng đỏ, ngón tay đang đặt trên vai Mặc Ngưng Sơ liền hạ xuống, hắn cười cười "Tiểu Sơ, vì sao gạt ta?" Ánh mắt nhìn xuống tóc nàng hơi có chút rối loạn, lại nói "Có liên quan đến hắn sao?"
"Hắn" tất nhiên là chỉ Lân Xuyên, đương nhiên Mặc Ngưng Sơ nghe ra, nhưng lại không muốn tán gẫu cái đề tài này với hắn, giả ngu nói "Có một chút chuyện xảy ra, gạt người là ta không đúng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, trái lại người, không phải là đang du lịch ở nước khác sao, vì sao lại quay về?"
"Ta là đi tìm một người." Công tử Tịch nhìn nàng, gió thổi lay động lông mi của hắn hồi lâu nhưng cũng không có vạch trần việc nàng đang giấu diếm.
"Nhưng người không phải đã có một vị công chúa xinh đẹp làm bạn sao?" Mặc Ngưng Sơ hỏi lại.
Tiếng nói Công tử Tịch dần dần nhỏ xuống "Ngươi cũng biết là ta một mực tìm ai mà."
"Ta không biết" Mặc Ngưng Sơ nháy mắt vô tội "Ta chỉ làm đệ tử của người nửa tháng, người hiểu rõ, tư chất ta ngu dốt, đối với âm luật thi họa dốt đặc cán mai, không thể nào sánh bằng mấy thiên nhân ca ca của ta. Mà lúc người đi ta mới bảy tuổi, mà ta lại hay chọc phụ thân nổi giận nên mới bị sung quân đến Lê Thành, cho nên không hiểu biết nhiều lắm về việc đời, làm sao ta biết người muốn tìm ai?"
Công tử Tịch sửng sốt, hiển nhiên là bị những lời nói của nàng ngăn chặn.
Trong giang hồ người ta đều biết công tử Tịch ái mộ một cô nương, mà hắn cũng đang ngày đêm tìm vị cô nương đó.
Nhưng hắn lại quên mất, Mặc Ngưng Sơ lúc đó còn nhỏ, nàng còn là tiểu thư khuê cát danh môn, đúng là còn ở tuổi rất hồn nhiên.
Có thể là do xa cách nhiều năm, nay gặp lại tiểu cô nương lười biếng thích gây sự khi xưa, phát hiện ra nàng đã trở nên mỹ lệ , nhanh nhẹn như một con bướm, trong nháy mắt, khiến cho hắn bỗng nhiên liên tưởng tới một người. Người đã phổ ra khúc nhạc vô danh đó, người mà hằng đêm trong mơ hắn tưởng tượng ra dáng hình.
Hắn khẽ thở dài, trầm mặc rất lâu, mới hạ giọng nói "Ta đi qua Hoa Điền Bắc, ở nơi đó có một người nói cho ta biết, nếu ta tới Lê Thành, thì có thể tìm được người trong mộng ta muốn kiếm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.