Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 273: Ngoại truyện: Mặc Ngưng Sơ đấu với Nạp Lan Lân (19)
Chiêu Hạ
19/11/2014
Trà Nghiền cảm thấy
vô cùng khó khăn khi đàn, sau lưng lại đột nhiên duỗi đến hai bàn tay,
vòng qua người nàng, đặt lên bàn tay nàng, giúp bàn tay nàng có thêm một sự dịu dàng khác thường: "Đây này, phải đàn như thế này. . . . ."
Gò má xinh đẹp của Mặc Ngưng Sơ rơi vào bên tay của Trà Nghiềm,(★ Tịnh Yên - Lê Quý Đôn ★)-nắm ngón tay của nàng ta, một dây rồi một dây dạy cô dây dưa cùng với đàn cổ, làm thế nào để đàn cho hay. Đó chính là những âm thanh trong trẻo quyện cùng mùi thơm hoa đào thoang thoảng, tiếng đàn vốn vô cùng khó nghe nay lại trở nên du dương thanh thoát, mặt Trà Nghiền đỏ lên, nhịp tim đập liên hồi.
"Không, không cần ngươi nhiều chuyện!!"
Trà Nghiền đứng lên, trốn vào góc cây, trong đầu lộn xộn lung tung, đôi mắt không che giấu được sự khẩn trương.
"Trà Nghiền, cô nương làm sao vậy?" Mặc Ngưng Sơ xông tới, chớp chớp đôi mắt của mình, "Có nơi nào không thoải mái sao? Ta sẽ giúp nàng?"
"Ngươi, không cho phép ngươi tới đây!!!" Trà Nghiền vọt ra, vẽ một đường phân cách trên mặt đất, rồi lại xông vào gốc cây: "Không, không cho vượt ranh giới kia!"
Mặc Ngưng Sơ bừng tỉnh, hiểu ra: "Chẳng lẽ đây mới là tỷ thí sao? Là kéo co?"
Trà Nghiền bị đáy mắt phát ra ánh sáng trong veo của nàng làm cho mất hồn
Trên đời làm gì có người nào không muốn chiến thắng tình địch, thế mà lại bị tình địch làm cho đỏ mặt rồi tâm tình hoảng loạn như thế, đầu Trà Nghiền đầy đau khổ, lệ rơi đầy mặt.
"Trà Nghiền, ngươi thật là một cô nương đáng yêu." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười: "Phu quân của ngươi, nhất định sẽ rất thích ngươi."
Trà Nghiền ngẩng đầu nhìn nàng, hình như muốn nói cái gì, nhưng môi mấp máy hồi lâu sau, cuối cùng "oa" một tiếng, mắt rưng rưng, quay đầu chạy về nơi xa, nhưng không đi được mấy bước, liền đụng vào lồng ngực một người nam nhân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, đó là vẻ mặt vừa lo lắng vừa buồn cười của Vụ Tịch.
"Trà Nghiền, rốt cuộc đã tìm được nàng" (★ Tịnh Yên-Diendanlequydon ★)-Vụ Tịch thở dài một cái, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng.
"Ta, ta đã thấy nàng. . . . . Nàng rất tốt, ta không thể sánh bằng nàng, nhưng. . . . . ta sẽ không buông tha!!" Trà Nghiền cắn chặt môi, nhìn Vụ Tịch, kiên định nói: "Ta thích chàng! Ta là thái tử phi của ngươi!! Ta, ta cho phép chàng thích nàng, nhưng không cho chàng đuổi ta đi!"
Vụ Tịch mỉm cười, nếu như không có một cổ sát khí đáng sợ không ngừng quấy nhiễu tâm tình hắn, hắn thật sự sẽ thích không khí này.
"Thê tử của ta đang ở đâu?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt lạnh lùng, cường điệu khi nhắc hai chữ “thê tử”.
"Đang ở phía sau." Trong nháy mắt Trà Nghiền bị giọng nói tức giận làm cho hoảng sợ, rúc vào lồng ngực Vụ Tịch, mang mọi người trở về.
Nhưng bóng đêm tản ra sương mù, chỉ còn lại chút ánh sáng lả lướt.
"Ah, rõ ràng mới vừa rồi ở đây mà. . . . ." Trà Nghiền nhìn nền đất trống không, mùi hương của Mặc Ngưng Sơ còn chưa tản đi, nhưng lại không thấy tung tích của nàng.
Mặt của Nạp Lan Lân trầm xuống.
Gò má xinh đẹp của Mặc Ngưng Sơ rơi vào bên tay của Trà Nghiềm,(★ Tịnh Yên - Lê Quý Đôn ★)-nắm ngón tay của nàng ta, một dây rồi một dây dạy cô dây dưa cùng với đàn cổ, làm thế nào để đàn cho hay. Đó chính là những âm thanh trong trẻo quyện cùng mùi thơm hoa đào thoang thoảng, tiếng đàn vốn vô cùng khó nghe nay lại trở nên du dương thanh thoát, mặt Trà Nghiền đỏ lên, nhịp tim đập liên hồi.
"Không, không cần ngươi nhiều chuyện!!"
Trà Nghiền đứng lên, trốn vào góc cây, trong đầu lộn xộn lung tung, đôi mắt không che giấu được sự khẩn trương.
"Trà Nghiền, cô nương làm sao vậy?" Mặc Ngưng Sơ xông tới, chớp chớp đôi mắt của mình, "Có nơi nào không thoải mái sao? Ta sẽ giúp nàng?"
"Ngươi, không cho phép ngươi tới đây!!!" Trà Nghiền vọt ra, vẽ một đường phân cách trên mặt đất, rồi lại xông vào gốc cây: "Không, không cho vượt ranh giới kia!"
Mặc Ngưng Sơ bừng tỉnh, hiểu ra: "Chẳng lẽ đây mới là tỷ thí sao? Là kéo co?"
Trà Nghiền bị đáy mắt phát ra ánh sáng trong veo của nàng làm cho mất hồn
Trên đời làm gì có người nào không muốn chiến thắng tình địch, thế mà lại bị tình địch làm cho đỏ mặt rồi tâm tình hoảng loạn như thế, đầu Trà Nghiền đầy đau khổ, lệ rơi đầy mặt.
"Trà Nghiền, ngươi thật là một cô nương đáng yêu." Mặc Ngưng Sơ mỉm cười: "Phu quân của ngươi, nhất định sẽ rất thích ngươi."
Trà Nghiền ngẩng đầu nhìn nàng, hình như muốn nói cái gì, nhưng môi mấp máy hồi lâu sau, cuối cùng "oa" một tiếng, mắt rưng rưng, quay đầu chạy về nơi xa, nhưng không đi được mấy bước, liền đụng vào lồng ngực một người nam nhân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, đó là vẻ mặt vừa lo lắng vừa buồn cười của Vụ Tịch.
"Trà Nghiền, rốt cuộc đã tìm được nàng" (★ Tịnh Yên-Diendanlequydon ★)-Vụ Tịch thở dài một cái, đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng.
"Ta, ta đã thấy nàng. . . . . Nàng rất tốt, ta không thể sánh bằng nàng, nhưng. . . . . ta sẽ không buông tha!!" Trà Nghiền cắn chặt môi, nhìn Vụ Tịch, kiên định nói: "Ta thích chàng! Ta là thái tử phi của ngươi!! Ta, ta cho phép chàng thích nàng, nhưng không cho chàng đuổi ta đi!"
Vụ Tịch mỉm cười, nếu như không có một cổ sát khí đáng sợ không ngừng quấy nhiễu tâm tình hắn, hắn thật sự sẽ thích không khí này.
"Thê tử của ta đang ở đâu?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt lạnh lùng, cường điệu khi nhắc hai chữ “thê tử”.
"Đang ở phía sau." Trong nháy mắt Trà Nghiền bị giọng nói tức giận làm cho hoảng sợ, rúc vào lồng ngực Vụ Tịch, mang mọi người trở về.
Nhưng bóng đêm tản ra sương mù, chỉ còn lại chút ánh sáng lả lướt.
"Ah, rõ ràng mới vừa rồi ở đây mà. . . . ." Trà Nghiền nhìn nền đất trống không, mùi hương của Mặc Ngưng Sơ còn chưa tản đi, nhưng lại không thấy tung tích của nàng.
Mặt của Nạp Lan Lân trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.