Chương 40: Bộ mặt đáng ghét
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Sáng hôm sau, ánh mặt trời le lói qua cửa sổ đã khiến người trên giường phải thức dậy. Cô như thường ngày khi tỉnh dậy đều sẽ nhìn xung quanh.
Hôm nay khác một chỗ là không có ai đang nằm bên như mọi ngày. Ngữ Tịch cảm giác hơi hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng xoá bỏ cái cảm giác đó khỏi tâm trí. Cô đi vào vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống nhà.
Khi xuống thì một bàn đồ ăn hiện ngay trước mắt, còn có một người đàn ông, cô đoán không nhầm thì ông chính là quản gia ở đây. Cô cứ đứng im trên cầu thang mà suy nghĩ, lúc này người đó cũng nhìn thấy cô bèn nói.
Tiểu thư, mời cô xuống ăn sángÀ.vângCô bị kéo lại thực tại, nhàn nhạt trả lời sau đó tiến đến phía bàn ăn ngồi xuống. Chỉ ăn được mấy miếng lại thôi, ngồi im đó lấy đũa chọc chọc vào tô cơm đầy chán nản. Quản gia thấy thế vội hỏi.
Tiểu thư không vừa miệng sao? Hay để tôi nấu lại món khác cho cô nhé!Dạ thôi không cần đâu bác...Khoan....bác cho cháu hỏi là anh ta đi đâu rồi ạ?Ông đang định xoay người thi nghe thấy cô gọi liền dừng bước xoay người lại, có hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô.
Ý của cô là.....cậu chủ sao?Vâng...là hắnCậu chủ có việc ra ngoài từ sớm rồi ạ, nhưng cô không cần lo đâu, tầm hai, ba ngày là cậu về thôi!Avâng!Cô bỗng chốc ngạc nhiên trước câu nói đó. Cái gì mà không cần lo chứ, làm như cô lo cho hẳn lắm không bằng.
Quản gia thấy cô im lặng, ông định nói gì đó lại thôi rồi rời đi.
Sau một lúc chán nản thì cô đứng dậy đi ra ngoài, lúc đến cổng thì có hai tên chặn lại. Cô khó hiểu nhìn bọn họ.
Các người làm gì vậy?Lão đại có dặn cô không được ra ngoài....Tránh ra!!Cắt ngang lời của họ, cô nói bằng giọng lãnh đạm nhưng chứa đầy uy lực. Bọn họ nhìn xong thì có năm sáu phần e dè trong lời
-Nếu cô muốn ra ngoài thì sẽ có người đưa cô đi .Nếu cô không đồng ý thì chúng tôi cũng không thể làm trái lời ngài ấy được đâu. Mong cô hiểu cho
Cô biết mình không thể thoát khỏi móng vuốt của mấy người này, đứng im lặng một lúc trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.
-Được, vậy đi thôi
Lát sau có một chiếc xe đỗ trước mặt, cô cũng lên xe ngồi vào. Ở trong xe hiện tại có ba người, hai người ngồi phía trên với gương mặt nghiêm nghị và cơ thể to gấp đôi người cô, cô nhìn thoáng qua thì cũng thấy hơi sợ bởi khí thể họ mang trên người, cô thầm nghĩ 'không hổ danh là người của anh ta, luôn bày ra bộ mặt đáng ghét như vậy
Hồm nay cô định về nhà luồn nhưng mà xui thay lại gặp phải hoàn cảnh này, nên cô đã nói với bọn họ là đi vào trung tâm để mua sắm một chút rồi chuồn đi luôn.
Ngữ Tịch cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt, cô mở cửa kính ra cho gió tạt vào trong xe, khi cảm nhận được luồn gió đi vào khoang mũi cô cảm giác rất sảng khoái, nhắm mắt như đang hưởng thụ bầu không khí này, mấy hôm nay bị hắn kè kè bên cạnh không cách nào ra ngoài được, may sao hôm nay có cơ hội ra ngoài, vậy nên hiện tại cô cảm thấy cực kì vui. Đến khi xe dừng hẳn cô tỉnh mộng mở mắt ra.
Có một tên xuống mở cửa xe cho cô. Lúc cô bước xuống thì mọi ánh mắt người đi đường đồ dồn vào cô, một phần vì sự xinh đẹp hiếm có, một phần vì họ đang thắc mắc về thân phận của cô.
Nhưng ở đây đâu phải nơi bình thường đâu, cũng có rất nhiều người như cô mà, sao bọn họ lại phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc đến như vậy?
Tất nhiên cái làm bọn họ bất ngờ không chỉ có mình cô mà là chiếc xe có biển hiệu kia kìa, biển hiệu đó chỉ có thể thuộc về một người, hiển hiệu của người đứng đầu, của sự quyền lực không một ai có thể động vào, suy nghĩ được động vào cũng không.
Hôm nay khác một chỗ là không có ai đang nằm bên như mọi ngày. Ngữ Tịch cảm giác hơi hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng xoá bỏ cái cảm giác đó khỏi tâm trí. Cô đi vào vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống nhà.
Khi xuống thì một bàn đồ ăn hiện ngay trước mắt, còn có một người đàn ông, cô đoán không nhầm thì ông chính là quản gia ở đây. Cô cứ đứng im trên cầu thang mà suy nghĩ, lúc này người đó cũng nhìn thấy cô bèn nói.
Tiểu thư, mời cô xuống ăn sángÀ.vângCô bị kéo lại thực tại, nhàn nhạt trả lời sau đó tiến đến phía bàn ăn ngồi xuống. Chỉ ăn được mấy miếng lại thôi, ngồi im đó lấy đũa chọc chọc vào tô cơm đầy chán nản. Quản gia thấy thế vội hỏi.
Tiểu thư không vừa miệng sao? Hay để tôi nấu lại món khác cho cô nhé!Dạ thôi không cần đâu bác...Khoan....bác cho cháu hỏi là anh ta đi đâu rồi ạ?Ông đang định xoay người thi nghe thấy cô gọi liền dừng bước xoay người lại, có hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô.
Ý của cô là.....cậu chủ sao?Vâng...là hắnCậu chủ có việc ra ngoài từ sớm rồi ạ, nhưng cô không cần lo đâu, tầm hai, ba ngày là cậu về thôi!Avâng!Cô bỗng chốc ngạc nhiên trước câu nói đó. Cái gì mà không cần lo chứ, làm như cô lo cho hẳn lắm không bằng.
Quản gia thấy cô im lặng, ông định nói gì đó lại thôi rồi rời đi.
Sau một lúc chán nản thì cô đứng dậy đi ra ngoài, lúc đến cổng thì có hai tên chặn lại. Cô khó hiểu nhìn bọn họ.
Các người làm gì vậy?Lão đại có dặn cô không được ra ngoài....Tránh ra!!Cắt ngang lời của họ, cô nói bằng giọng lãnh đạm nhưng chứa đầy uy lực. Bọn họ nhìn xong thì có năm sáu phần e dè trong lời
-Nếu cô muốn ra ngoài thì sẽ có người đưa cô đi .Nếu cô không đồng ý thì chúng tôi cũng không thể làm trái lời ngài ấy được đâu. Mong cô hiểu cho
Cô biết mình không thể thoát khỏi móng vuốt của mấy người này, đứng im lặng một lúc trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.
-Được, vậy đi thôi
Lát sau có một chiếc xe đỗ trước mặt, cô cũng lên xe ngồi vào. Ở trong xe hiện tại có ba người, hai người ngồi phía trên với gương mặt nghiêm nghị và cơ thể to gấp đôi người cô, cô nhìn thoáng qua thì cũng thấy hơi sợ bởi khí thể họ mang trên người, cô thầm nghĩ 'không hổ danh là người của anh ta, luôn bày ra bộ mặt đáng ghét như vậy
Hồm nay cô định về nhà luồn nhưng mà xui thay lại gặp phải hoàn cảnh này, nên cô đã nói với bọn họ là đi vào trung tâm để mua sắm một chút rồi chuồn đi luôn.
Ngữ Tịch cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt, cô mở cửa kính ra cho gió tạt vào trong xe, khi cảm nhận được luồn gió đi vào khoang mũi cô cảm giác rất sảng khoái, nhắm mắt như đang hưởng thụ bầu không khí này, mấy hôm nay bị hắn kè kè bên cạnh không cách nào ra ngoài được, may sao hôm nay có cơ hội ra ngoài, vậy nên hiện tại cô cảm thấy cực kì vui. Đến khi xe dừng hẳn cô tỉnh mộng mở mắt ra.
Có một tên xuống mở cửa xe cho cô. Lúc cô bước xuống thì mọi ánh mắt người đi đường đồ dồn vào cô, một phần vì sự xinh đẹp hiếm có, một phần vì họ đang thắc mắc về thân phận của cô.
Nhưng ở đây đâu phải nơi bình thường đâu, cũng có rất nhiều người như cô mà, sao bọn họ lại phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc đến như vậy?
Tất nhiên cái làm bọn họ bất ngờ không chỉ có mình cô mà là chiếc xe có biển hiệu kia kìa, biển hiệu đó chỉ có thể thuộc về một người, hiển hiệu của người đứng đầu, của sự quyền lực không một ai có thể động vào, suy nghĩ được động vào cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.