Chương 35: Cảm nhận hơi thở của nhau
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Ngữ Tịch bắt đầu lấy khăn lau vết máu vương vãi trên người anh, bây giờ nhìn kĩ thì mới thấy vết thương đó cũng khá sâu nhưng nhìn người đàn ông này lại như đang hưởng thụ vậy. Thật khó hiểu!
Đến cả cô khi nhìn thấy vết tích mình gây ra mà cũng thầm cảm thấy đau thay cho Hàn Phong.
Lau sạch máu quanh miệng vết thương rồi cô nhìn xuống dưới thì vẫn còn máu chảy dài đến thắt lưng, cô chần chừ một lúc cũng hít một hơi rồi tập trung lau, mặc dù ngoài mặt nhìn vẫn rất bình thường nhưng tay cô càng lau thì lại càng run vì thấy máu chảy ra quá nhiều cộng thêm bây giờ anh đang cởi trần làm tay cô run liên hồi. Hàn Phong cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô mà nói nhưng mắt vẫn nhắm lại, một tay để xuống gáy rồi gối lên còn một tay thì dang rộng ra để lên thành ghế trông rất cao ngạo.
Mới có thể mà đã run như vậy thì sau này còn làm được gì nữa?Làm gì là làm gì??Làm nhiều thứ còn đẫm máu hơn nhiều. Bây giờ thì làm quen dần điAnh...anh nói vậy là sao?Hàn Phong không trả lời mà vẫn nhắm mắt không quan tâm thái độ của cô hiện tại. Ngữ Tịch nghe câu trả lời của anh thì bất giác rùng mình với câu nói chứa đầy hàm ý không mấy tốt đẹp đó.
Cô vẫn tiếp tục làm công việc hiện tại của mình, câu nói vừa nãy của anh cứ văng vằng trong đầu làm cô không cách nào chuyên tâm được nhưng tay thì vẫn hoạt động.
-Assh...em làm gì vậy?
Lúc này Hàn Phong mới mở mắt ra nhìn cô cùng với đôi mày kiếm cũng theo đó mà nhăn lại.
Tôi.. tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý đâuThế thì em cố tình à?Tôi không cóKhông cần lau nữa, băng lại điNgưc Tịch nghe vậy lấy băng gạc ra sau đó định băng lại nhưng nhìn lên thấy Hàn Phong vẫn đang nhìn mình làm cô thấy hơi ngượng, vì bây giờ cô mà băng vết thương lại thì mặt hai người sẽ gần sát với nhau, cô nhìn anh một cách dè dặt nói
Anh có thể quay đi chỗ khác được không?Không!!Nhưng thế này có chút bất tiện
Tôi đầu có động chạm gì. Bất tiện chỗ nào?Nhưng...Cô cạn ngôn không biết nói gì chỉ đành ấm ức tiến lại rồi băng bó. Còn Hàn Phong thì vẫn thái độ đấy mà mắt dán chặt vào cô ở khoảng cách rất gần, tư thế này khiến hai người có thể cảm nhận được từng nhịp thở của nhau một cách rõ ràng, Ngữ Tịch bây giờ sắc mặt đỏ bừng chỉ muốn làm cho nhanh nhưng cái tay của cô vẫn cứ run lên từng hồi, cô cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hàn Phong đang phà vào tai mình. Hàn Phong đột nhiên cắn nhẹ vào tai cô khiến cô giật mình mà làm rơi đống đồ đang cẩm trên tay xuống ghế.
A...anh làm gì vậy?Làm emChưa kịp để cô hoàng hồn thì một tay anh đã bế cô đặt lên đùi mình để hai chân cô quấn quanh hông rồi đưa tay đặt sau gáy cô kéo lại chuẩn bị trao một nụ hôn ướt át thì môi anh đã bị bàn tay của cô chặn lại.
Khoan...khoan đã...anh bình tínhMuốn nói gì?Bây giờ không được, sẽ ảnh hương đến vết thương. Để khi khác đi... được không?Nói xong chưa?Rồi nhưng....ưm...ưChưa để cô nói hết câu Hàn Phong đã kéo đầu cô lại rồi hôn, lưỡi anh luồn vào trong tách hai hàm răng của cô ra mà trêu đùa với cái thứ không xương đang cố gắng tránh né bên trong, sùng sức mút lấy mút để đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn kéo dài đến khi anh cảm nhận được cô sắp cạn kiệt hơi thơ mới buông ra, sợi chỉ bạc cũng kéo theo ngay sau đó. Bờ môi mỏng của cô nhờ ơn anh nên bây giờ nó đã bị sưng tấy lên. Cô chùi đi cái thứ vừa được kéo ra, cũng chỉ biết nhìn anh đầy oán trách mà cũng không dám ho he nửa lời.
-Làm nốt việc vừa nãy đi? Còn dám nhiều lời thì lát nữa không chỉ hôn thôi đâu
Ngữ Tịch hoảng loạn mà lấy đồ dưới ghế rồi tiếp tục băng lại cái vết thương đáng ghét này. Hàn Phong nhìn thái độ của cô thì hài lòng nhắm mắt thư dãn đặt bàn tay vòng ra sau eo cô ôm vào, cô không phản kháng mà chỉ biết chửi thầm trong đầu rồi chuyên tâm làm công việc dang dở. Một hồi thì cũng kết thúc được hoàn cảnh sượng trân đó, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi vố vỗ tay anh.
Tôi làm xong rồiỪHàn Phong trả lời một cách hời hợt, mắt vẫn nhắm chặt. Cô thấy thái độ này của anh thì như sắp bùng nổ đến nơi nhưng vẫn phải kiềm chế lại
-Anh có thể bỏ tay ra được không
Không! Tôi buồn ngủ rồi, ngủ điNói xong anh kéo đầu cô xuống úp mặt lên vai mình rồi ôm trọn cơ thể cô. Cô rất muốn thoát ra khỏi cái cảnh khốn khổ này nhưng dù có làm thế nào thì cả người cô vẫn bị ôm chặt, được một lúc cô biết mình không thể thoát thì ngoàn ngoãn nằm gục xuống vai anh, cô định tí nữa để Hàn Phong ngủ say rồi chuồn đi luôn cũng được nhưng bằng một cách nào đó cô lại chìm vào giấc ngủ trước cả anh. Được một lúc anh cảm nhận được hơi thở của cô trở nên đều hẳn mới mở mắt ra, tay cũng dẫn buông lỏng cho cô dễ chịu rồi đưa một tay lên xoa đầu ôm cô một cách đầy sự cưng chiều.
Đến cả cô khi nhìn thấy vết tích mình gây ra mà cũng thầm cảm thấy đau thay cho Hàn Phong.
Lau sạch máu quanh miệng vết thương rồi cô nhìn xuống dưới thì vẫn còn máu chảy dài đến thắt lưng, cô chần chừ một lúc cũng hít một hơi rồi tập trung lau, mặc dù ngoài mặt nhìn vẫn rất bình thường nhưng tay cô càng lau thì lại càng run vì thấy máu chảy ra quá nhiều cộng thêm bây giờ anh đang cởi trần làm tay cô run liên hồi. Hàn Phong cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô mà nói nhưng mắt vẫn nhắm lại, một tay để xuống gáy rồi gối lên còn một tay thì dang rộng ra để lên thành ghế trông rất cao ngạo.
Mới có thể mà đã run như vậy thì sau này còn làm được gì nữa?Làm gì là làm gì??Làm nhiều thứ còn đẫm máu hơn nhiều. Bây giờ thì làm quen dần điAnh...anh nói vậy là sao?Hàn Phong không trả lời mà vẫn nhắm mắt không quan tâm thái độ của cô hiện tại. Ngữ Tịch nghe câu trả lời của anh thì bất giác rùng mình với câu nói chứa đầy hàm ý không mấy tốt đẹp đó.
Cô vẫn tiếp tục làm công việc hiện tại của mình, câu nói vừa nãy của anh cứ văng vằng trong đầu làm cô không cách nào chuyên tâm được nhưng tay thì vẫn hoạt động.
-Assh...em làm gì vậy?
Lúc này Hàn Phong mới mở mắt ra nhìn cô cùng với đôi mày kiếm cũng theo đó mà nhăn lại.
Tôi.. tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý đâuThế thì em cố tình à?Tôi không cóKhông cần lau nữa, băng lại điNgưc Tịch nghe vậy lấy băng gạc ra sau đó định băng lại nhưng nhìn lên thấy Hàn Phong vẫn đang nhìn mình làm cô thấy hơi ngượng, vì bây giờ cô mà băng vết thương lại thì mặt hai người sẽ gần sát với nhau, cô nhìn anh một cách dè dặt nói
Anh có thể quay đi chỗ khác được không?Không!!Nhưng thế này có chút bất tiện
Tôi đầu có động chạm gì. Bất tiện chỗ nào?Nhưng...Cô cạn ngôn không biết nói gì chỉ đành ấm ức tiến lại rồi băng bó. Còn Hàn Phong thì vẫn thái độ đấy mà mắt dán chặt vào cô ở khoảng cách rất gần, tư thế này khiến hai người có thể cảm nhận được từng nhịp thở của nhau một cách rõ ràng, Ngữ Tịch bây giờ sắc mặt đỏ bừng chỉ muốn làm cho nhanh nhưng cái tay của cô vẫn cứ run lên từng hồi, cô cũng cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hàn Phong đang phà vào tai mình. Hàn Phong đột nhiên cắn nhẹ vào tai cô khiến cô giật mình mà làm rơi đống đồ đang cẩm trên tay xuống ghế.
A...anh làm gì vậy?Làm emChưa kịp để cô hoàng hồn thì một tay anh đã bế cô đặt lên đùi mình để hai chân cô quấn quanh hông rồi đưa tay đặt sau gáy cô kéo lại chuẩn bị trao một nụ hôn ướt át thì môi anh đã bị bàn tay của cô chặn lại.
Khoan...khoan đã...anh bình tínhMuốn nói gì?Bây giờ không được, sẽ ảnh hương đến vết thương. Để khi khác đi... được không?Nói xong chưa?Rồi nhưng....ưm...ưChưa để cô nói hết câu Hàn Phong đã kéo đầu cô lại rồi hôn, lưỡi anh luồn vào trong tách hai hàm răng của cô ra mà trêu đùa với cái thứ không xương đang cố gắng tránh né bên trong, sùng sức mút lấy mút để đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn kéo dài đến khi anh cảm nhận được cô sắp cạn kiệt hơi thơ mới buông ra, sợi chỉ bạc cũng kéo theo ngay sau đó. Bờ môi mỏng của cô nhờ ơn anh nên bây giờ nó đã bị sưng tấy lên. Cô chùi đi cái thứ vừa được kéo ra, cũng chỉ biết nhìn anh đầy oán trách mà cũng không dám ho he nửa lời.
-Làm nốt việc vừa nãy đi? Còn dám nhiều lời thì lát nữa không chỉ hôn thôi đâu
Ngữ Tịch hoảng loạn mà lấy đồ dưới ghế rồi tiếp tục băng lại cái vết thương đáng ghét này. Hàn Phong nhìn thái độ của cô thì hài lòng nhắm mắt thư dãn đặt bàn tay vòng ra sau eo cô ôm vào, cô không phản kháng mà chỉ biết chửi thầm trong đầu rồi chuyên tâm làm công việc dang dở. Một hồi thì cũng kết thúc được hoàn cảnh sượng trân đó, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi vố vỗ tay anh.
Tôi làm xong rồiỪHàn Phong trả lời một cách hời hợt, mắt vẫn nhắm chặt. Cô thấy thái độ này của anh thì như sắp bùng nổ đến nơi nhưng vẫn phải kiềm chế lại
-Anh có thể bỏ tay ra được không
Không! Tôi buồn ngủ rồi, ngủ điNói xong anh kéo đầu cô xuống úp mặt lên vai mình rồi ôm trọn cơ thể cô. Cô rất muốn thoát ra khỏi cái cảnh khốn khổ này nhưng dù có làm thế nào thì cả người cô vẫn bị ôm chặt, được một lúc cô biết mình không thể thoát thì ngoàn ngoãn nằm gục xuống vai anh, cô định tí nữa để Hàn Phong ngủ say rồi chuồn đi luôn cũng được nhưng bằng một cách nào đó cô lại chìm vào giấc ngủ trước cả anh. Được một lúc anh cảm nhận được hơi thở của cô trở nên đều hẳn mới mở mắt ra, tay cũng dẫn buông lỏng cho cô dễ chịu rồi đưa một tay lên xoa đầu ôm cô một cách đầy sự cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.