Chương 60: Không còn là thợ săn
Nguyenphuongacb
22/08/2024
Cô quay mặt sang nhìn anh. Hiện tại khoảng cách giữa hai người rất gần. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, cầm tay cô lên với tư thế sẵn sàng nổ sũng bất cứ lúc nào.
-Em chỉ cần bước đi, còn lại....để anh lo
Ngữ Tịch quay mặt lên nhìn về phía những người bị bịt mắt bằng một tấm vải. Tay cô bị anh giữ chặt, không cách nào cử động.
-Nếu không đủ tàn nhẫn thì người khác sẽ làm điều đó với em....hiểu chứ?
Hàn Phong như đang thôi miên cô vậy. Giọng nói của anh đã trầm rồi lại còn thêm chút tà mị bên trong đó.
Khiến cô như bị một sức mạnh vô hình gì đó điều khiển cả suy nghĩ lẫn hành động.
Anh buông ra, đưa tay xuống ôm eo cô. Ngữ Tịch vẫn ở trong tư thế lúc nãy. Hàn Phong nói tiếp
-Em muốn lấy lại công bằng thì phải tự mình chiến đấu. Đừng trông cậy vào bất kì ai...
'PÅNG'
Cô vừa bắn một phát súng. Anh cười nhẹ
-Giỏi lắm!
Hàn Phong lại đưa tay lên, điều chỉnh hướng nhằm cho cô và...
'PÅNG'Sau đó là vô số âm thanh kinh trời vang lên. Từng người từng người ngã xuống.
-Khi giết được con mồi lớn em sẽ không còn là thợ săn, mà sẽ trở thành bá chủ của những con còn sót lại
Những câu Hàn Phong vừa nói đều khắc sâu vào trong tâm trí cô từ lúc nào không hay.
Phút chốc mấy người kia đã ngã hết xuống, không còn một ai. Ngữ Tịch quay người nhìn anh.
-Em hiểu rồi
Hàn Phong cười một cách cưng chiều xoa đầu cô.Đột nhiên cô cảm thấy hơi chóng mặt, mất thăng bằng suýt thì ngã. Hàn Phong theo phản xạ mà đỡ cô.-Em sao vậy?
-Không sao, em chỉ hơi chóng mặt thôi
-Ừm...đi về thôi!
Ở một bên nào đó
-Sao mọi chuyện lại đến nước này cơ chứ....mất hết rồi sao...
Nhã Tinh vò đầu bứt tóc nói với Tử Đằng. Cả nhà bọn họ đang ngồi hết dưới phòng khách, riêng chỉ Giai Ý không có ở đây. Mặc cho bà ta có làm loạn, ông ta vẫn cứ bình thản mà thưởng trà.
-Bà bình tĩnh. Không dễ mất như vậy đâu
Đặng Dương quay sang nói với ông ta, giọng điệu còn kèm chút bỡn cợt.
-Con càng ngày càng thích cô ta rồi đấy!
Ông ta quay sang nhếch khẽ môi, nói.
-Thích đến vậy luôn sao?
-Đúng rồi ba, đồ của người khác lúc nào cũng hơn mà. Đặc biệt là của anh ta...
-Con nói lớn vậy để anh trai con nghe thấy thì ba biết phải làm sao đây?
Ông ta nói giọng đều với Đặng Dương. Anh cũng không vừa, với lấy con dao trên bàn xoay xoay. Đôi mắt dần chuyển sang khác lạ.-Vậy thì con sẽ cho anh ta chứng kiến tận mắt cái lúc đồ của anh ta bị người khác.....ĂN SẠCH
Anh nhấn mạnh chứ cuối khiến ông ta cười lớn, vỗ tay tán thưởng.
-Hahah....Con cũng thật biết cách khiến người khác đau khổ. Xứng đáng làm con của ta
Đặng Dương cười nhẹ, ném con dao vào trong cốc rượu vang có màu đỏ sẫm trên bàn.
-Hai người đang nói cái gì vậy?
Tử Đằng đứng dậy đi lại gần bà ta.
-Đừng lo chuyện bao đồng
Ông ta vỗ nhẹ vai bà ta rồi cũng đi thẳng ra ngoài, chỉ còn hai mẹ con họ ở lại. Nhã Tinh lại tiến tới ngồi cạnh Đặng Dương.
-Ba con nói như vậy là sao?
Anh quay sang cười giả tạo với bà ta. Cũng một động tác giống Tử Đằng vừa nãy, đứng dậy. Đặng Dương cầm lấy ly rượu đó, uống một ngụm.
-Đây là chuyện riêng của đàn ông. Mẹ không nên biết!
Đặt ly rượu lên tay bà ta, quay người trở về phòng của mình.
****************
-Em chỉ cần bước đi, còn lại....để anh lo
Ngữ Tịch quay mặt lên nhìn về phía những người bị bịt mắt bằng một tấm vải. Tay cô bị anh giữ chặt, không cách nào cử động.
-Nếu không đủ tàn nhẫn thì người khác sẽ làm điều đó với em....hiểu chứ?
Hàn Phong như đang thôi miên cô vậy. Giọng nói của anh đã trầm rồi lại còn thêm chút tà mị bên trong đó.
Khiến cô như bị một sức mạnh vô hình gì đó điều khiển cả suy nghĩ lẫn hành động.
Anh buông ra, đưa tay xuống ôm eo cô. Ngữ Tịch vẫn ở trong tư thế lúc nãy. Hàn Phong nói tiếp
-Em muốn lấy lại công bằng thì phải tự mình chiến đấu. Đừng trông cậy vào bất kì ai...
'PÅNG'
Cô vừa bắn một phát súng. Anh cười nhẹ
-Giỏi lắm!
Hàn Phong lại đưa tay lên, điều chỉnh hướng nhằm cho cô và...
'PÅNG'Sau đó là vô số âm thanh kinh trời vang lên. Từng người từng người ngã xuống.
-Khi giết được con mồi lớn em sẽ không còn là thợ săn, mà sẽ trở thành bá chủ của những con còn sót lại
Những câu Hàn Phong vừa nói đều khắc sâu vào trong tâm trí cô từ lúc nào không hay.
Phút chốc mấy người kia đã ngã hết xuống, không còn một ai. Ngữ Tịch quay người nhìn anh.
-Em hiểu rồi
Hàn Phong cười một cách cưng chiều xoa đầu cô.Đột nhiên cô cảm thấy hơi chóng mặt, mất thăng bằng suýt thì ngã. Hàn Phong theo phản xạ mà đỡ cô.-Em sao vậy?
-Không sao, em chỉ hơi chóng mặt thôi
-Ừm...đi về thôi!
Ở một bên nào đó
-Sao mọi chuyện lại đến nước này cơ chứ....mất hết rồi sao...
Nhã Tinh vò đầu bứt tóc nói với Tử Đằng. Cả nhà bọn họ đang ngồi hết dưới phòng khách, riêng chỉ Giai Ý không có ở đây. Mặc cho bà ta có làm loạn, ông ta vẫn cứ bình thản mà thưởng trà.
-Bà bình tĩnh. Không dễ mất như vậy đâu
Đặng Dương quay sang nói với ông ta, giọng điệu còn kèm chút bỡn cợt.
-Con càng ngày càng thích cô ta rồi đấy!
Ông ta quay sang nhếch khẽ môi, nói.
-Thích đến vậy luôn sao?
-Đúng rồi ba, đồ của người khác lúc nào cũng hơn mà. Đặc biệt là của anh ta...
-Con nói lớn vậy để anh trai con nghe thấy thì ba biết phải làm sao đây?
Ông ta nói giọng đều với Đặng Dương. Anh cũng không vừa, với lấy con dao trên bàn xoay xoay. Đôi mắt dần chuyển sang khác lạ.-Vậy thì con sẽ cho anh ta chứng kiến tận mắt cái lúc đồ của anh ta bị người khác.....ĂN SẠCH
Anh nhấn mạnh chứ cuối khiến ông ta cười lớn, vỗ tay tán thưởng.
-Hahah....Con cũng thật biết cách khiến người khác đau khổ. Xứng đáng làm con của ta
Đặng Dương cười nhẹ, ném con dao vào trong cốc rượu vang có màu đỏ sẫm trên bàn.
-Hai người đang nói cái gì vậy?
Tử Đằng đứng dậy đi lại gần bà ta.
-Đừng lo chuyện bao đồng
Ông ta vỗ nhẹ vai bà ta rồi cũng đi thẳng ra ngoài, chỉ còn hai mẹ con họ ở lại. Nhã Tinh lại tiến tới ngồi cạnh Đặng Dương.
-Ba con nói như vậy là sao?
Anh quay sang cười giả tạo với bà ta. Cũng một động tác giống Tử Đằng vừa nãy, đứng dậy. Đặng Dương cầm lấy ly rượu đó, uống một ngụm.
-Đây là chuyện riêng của đàn ông. Mẹ không nên biết!
Đặt ly rượu lên tay bà ta, quay người trở về phòng của mình.
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.