Chương 17: Không đủ tư cách
Nguyenphuongacb
26/07/2024
Hiện tại có thế lên làm chủ tịch
nhưng anh lại không muốn vì anh đang đợi đến cái ngày mà ông ta mất tất
cả, tiền tài đến địa vị đều rơi hết vào tay anh sau đó sẽ khiến ông ta
quỳ xuống cầu xin mình. Sẽ làm cho ông ta sống trong đau khổ, dằn vặt vì nhưng lỗi lầm của mình đã gây ra.Anh đang rất mong chờ ngày ấy.
-----
Còn người con gái vừa nãy đến khoác tay anh là Vương Giai Ý con gái của Nhã Tinh và Vương Tử Đằng. Giai Ý chưa bao giờ coi Hàn Phong là anh trai vì cô ta đã thích anh ngay từ lần đầu gặp.Nhìn cô ta năm nay chắc cũng tầm tuổi cô vì Vương Tử Đằng trong suốt bao năm sống chung với mẹ anh nhưng vẫn qua lại với người đàn bà này và ngoài đứa con gái này thì cũng còn một người con trai nữa tên Vương Đặng Dương người mà bọn họ vẫn đang trong ngóng nãy giờ.
Còn anh thì từ nãy giờ vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến nét mặt Giai Ý thoáng nét buồn rồi nhìn sang cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm mà hỏi với một chất giọng cực kì khó chịu
-Cô là ai mà dám đi đến đây, đây không phải chỗ cô muốn đến là đến được đâu....
-Chào cô! Tôi là thư ký của chủ tịch
-Hứ! Thứ ký chủ tịch mà cô lại đi cùng anh Phong, có phải cô định......
-CÂM MIỆNG!!!!
-Anh Ph.....
-Tôi Nói Cô Câm Miệng Cô Không Nghe Sao!!
-Tôi cấm cô không được gọi như thế nữa
-Hừ....đúng là không biết thân biết phận
Nói rồi anh đi thẳng để lại Giai Ý một mặt ấm ức mà không dám ho he nửa lời rồi quay sang liếc Ngữ Tịch với anh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.Ngữ Tịch không quan tâm đến cô ta mà đi về phía 3 người họ làm cô ta tức càng thêm tức, rồi cũng lẳng lặng đi đến.
Được một lúc thì máy bay cũng đáp đất bên trên có một chàng trai khoảng 25 tuổi bước xuống kèm theo khuôn mặt ôn hoà, ấm áp làm ai nhìn vào cũng muốn được anh che chở.
Khi Đặng Dương bước xuống thì Nhã Tinh vui vẻ chạy đến ôm cậu:
-Ôi !Con trai yêu, cuối cùng con cũng về rồi sao
-Con có biết là mẹ nhớ con lắm không
Bà ta vui mừng khôn siết ôm cậu con trai của mình với sự nhớ nhung sau 2 năm không gặp.
-Con cũng nhớ mẹ nữa
Nói rồi hai người cùng nhau quay lại chỗ mọi người đang đứng mà chào hỏi
-Con chào ba
-Ừm, con ở bên đấy sống tốt chứ
-Dạ
Xong anh lại đi về phía Hàn Phong chào anh một cách lễ phép nhưng lời anh nói lại khiến tất cả mọi người đứng hình:
-Em chào anh
-Em??? Hah....tôi nhớ là mình đâu có em
Nghe anh nói vậy thì Đặng Dương chỉ biết câm nín, ông ta nghe những lời đấy của anh giống như đang nói thẳng vào mặt ông ta vậy khiến ông tức giận đi đến chửi anh mà không biết ngượng mồm
-Thằng bất lịch sự này, em mày chào như thế rồi mà mày còn nói thế được...hừ... đúng là không biết điều y như con mẹ của mày vậy, uổng công tao nuôi mày khôn lớn để bây ......
-Hahah...ông nói ra mà không cảm thấy thối mồm sao
-Ông nên nhớ ông sống được đến ngày hôm nay là nhờ ai và chính mẹ mới là người nuôi tôi khôn lớn chứ không phải một lão già ăn cháo đá bắt như ông
-Ông cũng không có đủ tư cách để nhắc tới mẹ tôi đâu.Những thứ ông có bây giờ tôi sẽ từng chút từng chút một lấy lại cả gốc lẫn lãi. Nên là ông cố gắng sống tốt để đợi đến ngày hôm đó đi.
Hàn Phong nói xong thi quay đi mà không thèm nhìn mặt ai khiến ông ta tức đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh rời đi.Ngữ Tịch thấy vậy thì cũng chạy theo anh lên xe đi về.Từ đầu tới cuối cô chứng kiến một màn này thì không khỏi bất ngờ. Thì ra mối quan hệ của bọn họ không được hoà thuận lắm, thế mà trước cô cứ tưởng rằng anh có một gia đình hạnh phúc lắm ai ngờ hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt.
-----
Còn người con gái vừa nãy đến khoác tay anh là Vương Giai Ý con gái của Nhã Tinh và Vương Tử Đằng. Giai Ý chưa bao giờ coi Hàn Phong là anh trai vì cô ta đã thích anh ngay từ lần đầu gặp.Nhìn cô ta năm nay chắc cũng tầm tuổi cô vì Vương Tử Đằng trong suốt bao năm sống chung với mẹ anh nhưng vẫn qua lại với người đàn bà này và ngoài đứa con gái này thì cũng còn một người con trai nữa tên Vương Đặng Dương người mà bọn họ vẫn đang trong ngóng nãy giờ.
Còn anh thì từ nãy giờ vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến nét mặt Giai Ý thoáng nét buồn rồi nhìn sang cô với vẻ mặt không mấy thiện cảm mà hỏi với một chất giọng cực kì khó chịu
-Cô là ai mà dám đi đến đây, đây không phải chỗ cô muốn đến là đến được đâu....
-Chào cô! Tôi là thư ký của chủ tịch
-Hứ! Thứ ký chủ tịch mà cô lại đi cùng anh Phong, có phải cô định......
-CÂM MIỆNG!!!!
-Anh Ph.....
-Tôi Nói Cô Câm Miệng Cô Không Nghe Sao!!
-Tôi cấm cô không được gọi như thế nữa
-Hừ....đúng là không biết thân biết phận
Nói rồi anh đi thẳng để lại Giai Ý một mặt ấm ức mà không dám ho he nửa lời rồi quay sang liếc Ngữ Tịch với anh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.Ngữ Tịch không quan tâm đến cô ta mà đi về phía 3 người họ làm cô ta tức càng thêm tức, rồi cũng lẳng lặng đi đến.
Được một lúc thì máy bay cũng đáp đất bên trên có một chàng trai khoảng 25 tuổi bước xuống kèm theo khuôn mặt ôn hoà, ấm áp làm ai nhìn vào cũng muốn được anh che chở.
Khi Đặng Dương bước xuống thì Nhã Tinh vui vẻ chạy đến ôm cậu:
-Ôi !Con trai yêu, cuối cùng con cũng về rồi sao
-Con có biết là mẹ nhớ con lắm không
Bà ta vui mừng khôn siết ôm cậu con trai của mình với sự nhớ nhung sau 2 năm không gặp.
-Con cũng nhớ mẹ nữa
Nói rồi hai người cùng nhau quay lại chỗ mọi người đang đứng mà chào hỏi
-Con chào ba
-Ừm, con ở bên đấy sống tốt chứ
-Dạ
Xong anh lại đi về phía Hàn Phong chào anh một cách lễ phép nhưng lời anh nói lại khiến tất cả mọi người đứng hình:
-Em chào anh
-Em??? Hah....tôi nhớ là mình đâu có em
Nghe anh nói vậy thì Đặng Dương chỉ biết câm nín, ông ta nghe những lời đấy của anh giống như đang nói thẳng vào mặt ông ta vậy khiến ông tức giận đi đến chửi anh mà không biết ngượng mồm
-Thằng bất lịch sự này, em mày chào như thế rồi mà mày còn nói thế được...hừ... đúng là không biết điều y như con mẹ của mày vậy, uổng công tao nuôi mày khôn lớn để bây ......
-Hahah...ông nói ra mà không cảm thấy thối mồm sao
-Ông nên nhớ ông sống được đến ngày hôm nay là nhờ ai và chính mẹ mới là người nuôi tôi khôn lớn chứ không phải một lão già ăn cháo đá bắt như ông
-Ông cũng không có đủ tư cách để nhắc tới mẹ tôi đâu.Những thứ ông có bây giờ tôi sẽ từng chút từng chút một lấy lại cả gốc lẫn lãi. Nên là ông cố gắng sống tốt để đợi đến ngày hôm đó đi.
Hàn Phong nói xong thi quay đi mà không thèm nhìn mặt ai khiến ông ta tức đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh rời đi.Ngữ Tịch thấy vậy thì cũng chạy theo anh lên xe đi về.Từ đầu tới cuối cô chứng kiến một màn này thì không khỏi bất ngờ. Thì ra mối quan hệ của bọn họ không được hoà thuận lắm, thế mà trước cô cứ tưởng rằng anh có một gia đình hạnh phúc lắm ai ngờ hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.