Chương 51: Món quà nhỏ
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Ngữ Tịch cứ say mê nhìn anh mãi thì chợt dựt tay lại, Hàn Phong khó hiểu nhìn cô. Bởi vừa nãy cô đánh hơi được mùi gì đó, thế là bừng tỉnh nhận ra, chạy thật nhanh vào bếp thì.... khét lẹt
Thấy Hàn Phong định đi ra đây, cô lấy thân mình che đi đống đồ nát đằng sau. Anh nhìn cô cười đều nói.
Hah, cháy rồi à?L... làm gì có, nó chỉ hơi chín quá thôi, vẫn còn ăn được.Ngữ Tịch biện minh rất hay, anh cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lôi cô ra ghế ngồi tiếp tục bôi thuốc.Được một lúc thì cũng xong, anh đứng dậy định đi vào bếp.
Anh đi đâu vậy?Thì đi nấu ăn chứ còn đi đâu, để em nấu tiếp chắc cả cái tòà này bị cháy mấtNói rồi anh đi thẳng vào trong. Cô nghe câu trả lời của anh tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được.
20 phút sau, cô ngửi thấy một mùi hương quyến rũ trong nhà mình, cô đi vào bếp thì thấy vài đĩa đồ ăn trông cực kì hấp dẫn, trùng hợp ở chỗ lại toàn những món cô thích. Chắc phải mấy năm rồi cô chưa được ăn lại nó, Ngữ Tịch không nghĩ người đàn ông này có tài nghệ nấu ăn đỉnh như vậy, nhìn là muốn chảy nước miếng.
Cô đăm đăm nhìn món ăn, không để ý anh đã quay lại nhìn cô từ bao giờ. Đến khi cô nhìn lên thấy bản mặt anh thì giật mình.
-Sao anh làm gì cũng như ma vậy, làm tôi hết hồn
Em mới chính là ma đấy....Gì? Anh nghĩ có mà nào đẹp như tôi không?Có con ma đói đứng trước mặt tôi đầy này!Cô câm tịt, không còn câu để cãi lại, liếc anh một cái cho đỡ nhục rồi quay ra ngoài ngồi xem phim tiếp để cố kìm nén cái bụng đang gào thét bên trong.Được vài phút sau, đồ ăn được bê hết ra bàn.
Xong rồi, em ăn điNhìn cũng ngon đấy....Nhưng không ngon bằng emChưa để cô nói hết, anh đã chen ngang, Ngữ Tịch lại liếc anh, sao con người này lại có thể vô sỉ đến như vậy chứ?
Nhìn tôi làm gì,.... hay là muốn ăn luôn à?Ha, anh nghĩ anh ngon lắm sao. Đồ điên!Rồi cô cầm đũa lên bắt đầu ăn. Lúc đầu còn từ tốn giữ thể diện, nhưng được một lúc thì ăn như chết đói.Nói thật là nhìn mấy món này cô không thể nào ăn một cách từ tốn được, ăn không nhanh người khác ăn hết mất. Hàn Phong thì cứ nhìn từng cử chỉ của cô mà cười. Cầm đũa lên gắp miếng thịt lên trước mặt cô. Ngữ Tịch cũng không khách sáo mà ngoạm thẳng.
Được 10 phút sau cô đã no căng bụng. Hàn Phong thấy trên bàn còn nhiều đồ ăn, hỏi cô.
No rồi sao?ปทาNgữ Tịch ngả người ra sau ghế nhắm mắt thở dài xoa xoa cái bụng lười biếng đáp, vài dây sau cô cảm nhận được cái gì đó lạnh lạnh trên cổ tay. Mở mắt, nhìn xuống cô thấy một chiếc vòng, ngạc nhiên.
Cái này....Tặng emHàn Phong cưng chiều nhìn cô, Ngữ Tịch cứ ngắm qua ngắm lại chiếc còng đó, nó thật sự rất đẹp.
Cảm ơn anh...Chỉ cảm ơn không thôi sao?Chứ anh muốn gì nữaCô nhìn anh khó hiểu, rồi lúc sau thấy hành động của anh thì đỏ mặt. Hàn Phong nhìn cô sau đó chỉ tay lên môi mình.
Cô cúi ngại ngùng cúi mặt xuống, một bàn tay ôm eo cô sát lại gần, nâng cằm cô lên hôn một cách nhẹ nhành, chiếc lưỡi tinh ranh đưa vào thăm dò bên trong khoang miệng ẩm ướt. Ngữ Tịch như bị anh thao túng, không tức giận, không phản kháng, đã thế còn đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó.
'Cạch'
-Tiểu....
Đó là Vân Khê, bên cạnh còn có một người đàn ông nữa. Ngữ Tịch đẩy mạnh anh ra, làm anh tí thì đập đầu vào tường.
Hai người kia vẫn cứ chôn chân tại chỗ như không tin vào mắt mình. Hàn Phong theo ánh mắt của cô nhìn ra thì nhăn mày nhìn cái tên đằng sau Vân Khê, cái tên đó lại là người anh em trí cốt Khương Trạch.
Thấy Hàn Phong định đi ra đây, cô lấy thân mình che đi đống đồ nát đằng sau. Anh nhìn cô cười đều nói.
Hah, cháy rồi à?L... làm gì có, nó chỉ hơi chín quá thôi, vẫn còn ăn được.Ngữ Tịch biện minh rất hay, anh cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lôi cô ra ghế ngồi tiếp tục bôi thuốc.Được một lúc thì cũng xong, anh đứng dậy định đi vào bếp.
Anh đi đâu vậy?Thì đi nấu ăn chứ còn đi đâu, để em nấu tiếp chắc cả cái tòà này bị cháy mấtNói rồi anh đi thẳng vào trong. Cô nghe câu trả lời của anh tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được.
20 phút sau, cô ngửi thấy một mùi hương quyến rũ trong nhà mình, cô đi vào bếp thì thấy vài đĩa đồ ăn trông cực kì hấp dẫn, trùng hợp ở chỗ lại toàn những món cô thích. Chắc phải mấy năm rồi cô chưa được ăn lại nó, Ngữ Tịch không nghĩ người đàn ông này có tài nghệ nấu ăn đỉnh như vậy, nhìn là muốn chảy nước miếng.
Cô đăm đăm nhìn món ăn, không để ý anh đã quay lại nhìn cô từ bao giờ. Đến khi cô nhìn lên thấy bản mặt anh thì giật mình.
-Sao anh làm gì cũng như ma vậy, làm tôi hết hồn
Em mới chính là ma đấy....Gì? Anh nghĩ có mà nào đẹp như tôi không?Có con ma đói đứng trước mặt tôi đầy này!Cô câm tịt, không còn câu để cãi lại, liếc anh một cái cho đỡ nhục rồi quay ra ngoài ngồi xem phim tiếp để cố kìm nén cái bụng đang gào thét bên trong.Được vài phút sau, đồ ăn được bê hết ra bàn.
Xong rồi, em ăn điNhìn cũng ngon đấy....Nhưng không ngon bằng emChưa để cô nói hết, anh đã chen ngang, Ngữ Tịch lại liếc anh, sao con người này lại có thể vô sỉ đến như vậy chứ?
Nhìn tôi làm gì,.... hay là muốn ăn luôn à?Ha, anh nghĩ anh ngon lắm sao. Đồ điên!Rồi cô cầm đũa lên bắt đầu ăn. Lúc đầu còn từ tốn giữ thể diện, nhưng được một lúc thì ăn như chết đói.Nói thật là nhìn mấy món này cô không thể nào ăn một cách từ tốn được, ăn không nhanh người khác ăn hết mất. Hàn Phong thì cứ nhìn từng cử chỉ của cô mà cười. Cầm đũa lên gắp miếng thịt lên trước mặt cô. Ngữ Tịch cũng không khách sáo mà ngoạm thẳng.
Được 10 phút sau cô đã no căng bụng. Hàn Phong thấy trên bàn còn nhiều đồ ăn, hỏi cô.
No rồi sao?ปทาNgữ Tịch ngả người ra sau ghế nhắm mắt thở dài xoa xoa cái bụng lười biếng đáp, vài dây sau cô cảm nhận được cái gì đó lạnh lạnh trên cổ tay. Mở mắt, nhìn xuống cô thấy một chiếc vòng, ngạc nhiên.
Cái này....Tặng emHàn Phong cưng chiều nhìn cô, Ngữ Tịch cứ ngắm qua ngắm lại chiếc còng đó, nó thật sự rất đẹp.
Cảm ơn anh...Chỉ cảm ơn không thôi sao?Chứ anh muốn gì nữaCô nhìn anh khó hiểu, rồi lúc sau thấy hành động của anh thì đỏ mặt. Hàn Phong nhìn cô sau đó chỉ tay lên môi mình.
Cô cúi ngại ngùng cúi mặt xuống, một bàn tay ôm eo cô sát lại gần, nâng cằm cô lên hôn một cách nhẹ nhành, chiếc lưỡi tinh ranh đưa vào thăm dò bên trong khoang miệng ẩm ướt. Ngữ Tịch như bị anh thao túng, không tức giận, không phản kháng, đã thế còn đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó.
'Cạch'
-Tiểu....
Đó là Vân Khê, bên cạnh còn có một người đàn ông nữa. Ngữ Tịch đẩy mạnh anh ra, làm anh tí thì đập đầu vào tường.
Hai người kia vẫn cứ chôn chân tại chỗ như không tin vào mắt mình. Hàn Phong theo ánh mắt của cô nhìn ra thì nhăn mày nhìn cái tên đằng sau Vân Khê, cái tên đó lại là người anh em trí cốt Khương Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.