Chương 38: Muốn độn thổ
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Cô không biết nói gì ngoài tức giận nhìn chằm chằm anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Em nhìn xong rồi thì tắm cho tôi nhanh đi, để tôi mất kiên nhẫn là không hay đâuAnh đợi một lát, tôi ra lấy đồHàn Phong im lặng, cô đem điện thoại đi ra khỏi phòng tắm đóng cửa lại rồi nhấn dãy số vừa nãy gọi lại cho Đặng Dương. Chưa đầy 5s đầu dây bên kia đã nhấc máy rồi vội vàng trả lời.
'Alo, Ngữ Tịch....là em đúng không''Vâng''Em, em sao lại ở cùng anh ấy?''Chuyện này để khi khác em sẽ nói với anh sau nhé, bây giờ em không nói được. Mà anh gọi em có chuyện gì không?'
'Anh gọi xem em có sao không, mà em ở đó anh ấy có làm gì em không''Dạ, em không sao''Ừm, vậy thì tốt''À, đúng rồi cuối tuần này là sinh nhật anh. Anh muốn mời em đến dự tiệc. Hôm đó em có bận gì không?''Sinh nhật của anh, em làm sao bận được. Hôm đó chắc chắn sẽ đến dự mà''Em nói thật sao!!"'Vàng'Vậy thì tốt quá rồi, tới hôm đó anh sẽ đến đón em nhé"'Ây, thôi không cần đâu, em tự đi được mà''Không sao, không sao. Hôm đó anh sẽ đến đón em. Vậy nhé!''Tút Tút'
Bên kia Đặng Dương tắt máy trong vui mừng mà quên bén đi việc hồi nãy. Còn Ngữ Tịch nhìn vào dãy số này rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Em làm cái gì mà lầu vậy? Có biết tôi đang đợi không?Đợi chútTiếng Hàn Phong bên trong nhà tắm vọng ra làm cô bừng tỉnh, vội vội vàng vàng tìm lấy một chiếc khăn đi đến cửa phòng tắm sau đó bịt mắt lại mở cửa ra rồi lần mò đến chỗ anh. Hàn Phong thấy cô bước vào với bộ dạng này không khỏi nhướn mày khó hiểu.
Em làm cái trò gì vậy?Anh nhìn mà không biết sao? Bịt mắt để không nhìn thấy đóHa, có phúc mà không biết hưởng. Nếu đổi lại là tôi tắm cho em thì tôi sẽ không bịt mắt lại đâu, tôi còn muốn có thêm nhiều mắt nữa để ngắm cho đã nữa kìaAnh đừng có mơ, anh không bao giờ có cái phúc phẩm đó được đâuCô cứ lần mò hết từ chỗ này đến chỗ nọ, trông không khác gì con khỉ. Mò mãi một lúc thì cũng tóm được chân anh, cô dần dần đứng lên rồi cởi áo anh ra, Hàn Phong vẫn cứ im lặng xem trò hề trước mắt.
Ngữ Tịch cởi áo xong hơi chần chừ một chút hỏi anh
Anh tự cởi quần điTôi không biết cởi, em cởi đi. dù sao em cũng có thấy gìNgữ Tịch nghe xong hít sâu một hơi, 'đành chịu vậy dù gì cũng là mình gây ra mà'. Rồi đôi tay thon gọn của cô bắt đầu hành động. Chật vật một lúc thì cuối cùng cũng xong thì đột nhiên anh xoay lưng cô lại rồi ôm từ đằng sau, tay của anh đưa lên giật bay cái mảnh vải bịt mắt ném sang một bên, Ngữ Tịch hoảng loạn nhìn lên thì thấy mình và anh đang đừng trước gương.
Vật giữa chân anh vậy mà lại kiêu ngạo dựng đứng lên, Ngữ Tịch cảm nhận được thứ ấm nóng đó mặt đỏ lên, muốn nhích mông sang một bên nhưng anh đã nhanh tay hơn giữ chặt bụng dưới của cô lại, dùng tay vén váy cô lên lấy thứ đó cọ cọ giữa hai chiếc đùi mềm mịn trắng nõn của cô. Ngữ Tịch nhìn anh trong gương bất mãn kèm e thẹn nói.
Anh, anh đừng làm vậy nữaLàm gì?Anh vẫn cứ tiếp tục cọ rồi dần chuyển thành nhấp nhẹ nhàng, mắt thì vẫn nhìn cô trong gương với nét mặt kiêu khích.
Anh...anh đừng chọc...cái đó vào người tôi nữaHửm? Cái đó là cái gì?Aaa...anh đừng nói nữa. Bây giờ không làm được đầuCho tôi một lí doTôi..tôi vẫn còn đau lắm. Không thể....Động tác của anh dừng lại, mặt đăm chiêu nhìn cô trong gương, có vẻ là cô còn đau thật. Nhưng anh vẫn muốn kiểm chứng. Anh xoay người cô lại đặt lên bệ rửa mặt.
Aaa...anh, anh làm gì vậy, thả tôi raTôi chỉ đang xác minh lời em nói thôi. Nếu em không muốn tôi làm thì ngồi imCô nghe xong thì nửa muốn phản kháng nửa lại không dám, cuối cùng thì cô cũng đành cam chịu ngồi im, dù sao thì cái này cũng đỡ hơn phải lền giường với anh.
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi im anh tỏ vẻ hài lòng sau đó cúi xuống. Hàn Phong tách hai chân cô ra, những hành động tiếp theo của anh mới làm cô ngượng chín mặt. Tay anh tụt quần chiếc quần chắn ngang tầm mắt kia xuống tới đầu gối. Đôi mắt tinh ranh của anh bắt đầu thăm dò phía dưới mà không để ý người bên trên đang muốn độn thổ ngay tức khắc. Anh xem xét một lúc thì gật gù nhìn lên nói với cô.
Bên ngoài đúng là có sưng thật, nhưng vẫn chưa đủ xác minhAnh, anh nói gì vậy. Xác minh gì nữa, nhìn thế đủ rồi
Em nhìn xong rồi thì tắm cho tôi nhanh đi, để tôi mất kiên nhẫn là không hay đâuAnh đợi một lát, tôi ra lấy đồHàn Phong im lặng, cô đem điện thoại đi ra khỏi phòng tắm đóng cửa lại rồi nhấn dãy số vừa nãy gọi lại cho Đặng Dương. Chưa đầy 5s đầu dây bên kia đã nhấc máy rồi vội vàng trả lời.
'Alo, Ngữ Tịch....là em đúng không''Vâng''Em, em sao lại ở cùng anh ấy?''Chuyện này để khi khác em sẽ nói với anh sau nhé, bây giờ em không nói được. Mà anh gọi em có chuyện gì không?'
'Anh gọi xem em có sao không, mà em ở đó anh ấy có làm gì em không''Dạ, em không sao''Ừm, vậy thì tốt''À, đúng rồi cuối tuần này là sinh nhật anh. Anh muốn mời em đến dự tiệc. Hôm đó em có bận gì không?''Sinh nhật của anh, em làm sao bận được. Hôm đó chắc chắn sẽ đến dự mà''Em nói thật sao!!"'Vàng'Vậy thì tốt quá rồi, tới hôm đó anh sẽ đến đón em nhé"'Ây, thôi không cần đâu, em tự đi được mà''Không sao, không sao. Hôm đó anh sẽ đến đón em. Vậy nhé!''Tút Tút'
Bên kia Đặng Dương tắt máy trong vui mừng mà quên bén đi việc hồi nãy. Còn Ngữ Tịch nhìn vào dãy số này rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Em làm cái gì mà lầu vậy? Có biết tôi đang đợi không?Đợi chútTiếng Hàn Phong bên trong nhà tắm vọng ra làm cô bừng tỉnh, vội vội vàng vàng tìm lấy một chiếc khăn đi đến cửa phòng tắm sau đó bịt mắt lại mở cửa ra rồi lần mò đến chỗ anh. Hàn Phong thấy cô bước vào với bộ dạng này không khỏi nhướn mày khó hiểu.
Em làm cái trò gì vậy?Anh nhìn mà không biết sao? Bịt mắt để không nhìn thấy đóHa, có phúc mà không biết hưởng. Nếu đổi lại là tôi tắm cho em thì tôi sẽ không bịt mắt lại đâu, tôi còn muốn có thêm nhiều mắt nữa để ngắm cho đã nữa kìaAnh đừng có mơ, anh không bao giờ có cái phúc phẩm đó được đâuCô cứ lần mò hết từ chỗ này đến chỗ nọ, trông không khác gì con khỉ. Mò mãi một lúc thì cũng tóm được chân anh, cô dần dần đứng lên rồi cởi áo anh ra, Hàn Phong vẫn cứ im lặng xem trò hề trước mắt.
Ngữ Tịch cởi áo xong hơi chần chừ một chút hỏi anh
Anh tự cởi quần điTôi không biết cởi, em cởi đi. dù sao em cũng có thấy gìNgữ Tịch nghe xong hít sâu một hơi, 'đành chịu vậy dù gì cũng là mình gây ra mà'. Rồi đôi tay thon gọn của cô bắt đầu hành động. Chật vật một lúc thì cuối cùng cũng xong thì đột nhiên anh xoay lưng cô lại rồi ôm từ đằng sau, tay của anh đưa lên giật bay cái mảnh vải bịt mắt ném sang một bên, Ngữ Tịch hoảng loạn nhìn lên thì thấy mình và anh đang đừng trước gương.
Vật giữa chân anh vậy mà lại kiêu ngạo dựng đứng lên, Ngữ Tịch cảm nhận được thứ ấm nóng đó mặt đỏ lên, muốn nhích mông sang một bên nhưng anh đã nhanh tay hơn giữ chặt bụng dưới của cô lại, dùng tay vén váy cô lên lấy thứ đó cọ cọ giữa hai chiếc đùi mềm mịn trắng nõn của cô. Ngữ Tịch nhìn anh trong gương bất mãn kèm e thẹn nói.
Anh, anh đừng làm vậy nữaLàm gì?Anh vẫn cứ tiếp tục cọ rồi dần chuyển thành nhấp nhẹ nhàng, mắt thì vẫn nhìn cô trong gương với nét mặt kiêu khích.
Anh...anh đừng chọc...cái đó vào người tôi nữaHửm? Cái đó là cái gì?Aaa...anh đừng nói nữa. Bây giờ không làm được đầuCho tôi một lí doTôi..tôi vẫn còn đau lắm. Không thể....Động tác của anh dừng lại, mặt đăm chiêu nhìn cô trong gương, có vẻ là cô còn đau thật. Nhưng anh vẫn muốn kiểm chứng. Anh xoay người cô lại đặt lên bệ rửa mặt.
Aaa...anh, anh làm gì vậy, thả tôi raTôi chỉ đang xác minh lời em nói thôi. Nếu em không muốn tôi làm thì ngồi imCô nghe xong thì nửa muốn phản kháng nửa lại không dám, cuối cùng thì cô cũng đành cam chịu ngồi im, dù sao thì cái này cũng đỡ hơn phải lền giường với anh.
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi im anh tỏ vẻ hài lòng sau đó cúi xuống. Hàn Phong tách hai chân cô ra, những hành động tiếp theo của anh mới làm cô ngượng chín mặt. Tay anh tụt quần chiếc quần chắn ngang tầm mắt kia xuống tới đầu gối. Đôi mắt tinh ranh của anh bắt đầu thăm dò phía dưới mà không để ý người bên trên đang muốn độn thổ ngay tức khắc. Anh xem xét một lúc thì gật gù nhìn lên nói với cô.
Bên ngoài đúng là có sưng thật, nhưng vẫn chưa đủ xác minhAnh, anh nói gì vậy. Xác minh gì nữa, nhìn thế đủ rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.