Chương 49: Sinh nhật
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Đi đến một tiệm hoa, cô ghé vào đó mua hai bó hoa cúc. Tới nơi cô xuống xe trả tiền rồi đi vào trong.Ngữ Tịch quỳ xuống trước hai bia mộ được đặt cạnh nhau dùng tay lau đi vết bụi trên di ảnh mỉm cười nói.
Ba mẹ, tiểu Tịch tới rồi!Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà ba mẹ đã rời xa con được 10 năm rồiBa mẹ có nhớ con không, chứ con ở dưới này nhớ hai người nhiều lắm đấy!Hôm nay là ngày gì ba mẹ biết không? Con cho 3 giây để đoán nhé...Một.....Hai.....ВаĐáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đau lòng. Năm nào cũng như vậy, cô chỉ mong nghe được giọng nói mà bản thân hằng đêm vẫn nhớ nhung. Ngữ Tịch im lặng một lúc lâu, giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má rồi rơi xuống
Hôm nay là sinh nhật con...hức ba mẹ vẫn không có ý định về thăm đứa con gái này sao?Tại sao ba mẹ nhẫn tâm bỏ lại con một mình chứ?Cô càng nói nước mắt chảy ra càng nhiều, nhiều tới mức mắt cô bị che phủ hoàn toàn bởi những giọt nước ấy.
-Con đã thăm ba mẹ rất nhiều rồi, ba mẹ không thể về thăm con dù chỉ một lần thôi sao...?
Và vô số những lời trách móc xé lòng tuôn ra. Năm nào cũng vậy, cô đều nói những câu như thê mặc dù biết nó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn còn một tia hi vọng đang cô gắng tồn tại, không muốn chấp nhận sự thật này.
Ngữ Tịch cứ ở đó kể hết những chuyện vui buồn, chỉ lúc nào nhìn thấy ba mẹ cô mới buông xoã bản thân, cô thật sự đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với cái xã hội máu lạnh này.
Trước kia đã có lần cô suy nghĩ tìm đến cái chết, nhưng Quân Bằng cha nuôi của cô đã biết được và giáo huấn cô bằng những lời lẽ thâm thuy để cô được giác ngộ, ông nói cô không được chết, phải sống tiếp vì ba mẹ.
Ông ấy mỗi câu mỗi chữ đều nhắc đến cái chết của ba mẹ cô, lúc đó như có hàng ngàn vết dao cứa sâu vào tim.
Thúc đẩy cô phải trở nên mạnh mẽ, không được yếu đuối, bởi bản chất xã hội này chỉ có kẻ mạnh và kẻ thua cuộc chứ làm gì tồn tại hai chữ 'công bằng'.
Ngữ Tịch nhớ ra môt chuyện, cô gắng gượng cười nói.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi mẹ nhỉ? Anh ấy đúng là một tên thất hứa....Nhớ ngày trước đấy. Ngày còn được ba mẹ che trở thế mà chỉ trong một giây ngắn ngủi lại trở thành đứa trẻ không mồ côi.Giây phút con chứng kiến cảnh tượng đó, con đã đau đớn nhường nào ba mẹ biết không?Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt ngập nước đó cũng dần thay đổi.
Hãy tin ở con, rồi có một ngày con sẽ đem tất cả bọn chúng đến quỳ trước mặt van xin ba mẹ....Những gì con phải trải qua, con sẽ trả lại ồng ta từng chút một...Cô cứ nhìn vào khoảng không đầy căm hận, không gian tĩnh lặng đến sởn gai ốc. Lát sau cô trở lại trạng thái bình thường nói.
-Hôm nay nói đến đây thôi nhé, hôm khác con lại tới.Ba mẹ ngủ ngon, con đi đây....tạm biệt!
Ngữ Tịch đứng dậy nhin hai di ảnh rồi rời đi. Đi thẳng ra ngoài đường lớn bắt một chiếc xe đi về chung cư của mình. Hiên tại cô mệt mỏi không muốn gặp ai, mang trong mình tâm trạng nặng trĩu trở về.
Vừa vào nhà cô tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn sau đó lăn lên giường ngủ một cách bất cần.
—————-
Trên công ty
Hàn Phong đang làm việc, bỗng trợ lí gõ cửa
VàoDạ chủ tịch, tôi xin phép báo cáo lịch trình ạNóiDạ là hai tiếng nữa sẽ đến giờ bay, ngài có cần tôi thông báo cho người chuẩn bị không ạKhông cần, huy điƠ...nhưng mà hợp đồng....Ra ngoài!!V...vângHàn Phong ngước lên nhìn tên đó, khiến hắn tí thì tề ra quần, rời đi nhanh như một cơn gió. Sợ ở đó lâu đến mạng còn không giữ nổi chứ đừng nói là mất việc.
Ba mẹ, tiểu Tịch tới rồi!Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà ba mẹ đã rời xa con được 10 năm rồiBa mẹ có nhớ con không, chứ con ở dưới này nhớ hai người nhiều lắm đấy!Hôm nay là ngày gì ba mẹ biết không? Con cho 3 giây để đoán nhé...Một.....Hai.....ВаĐáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đau lòng. Năm nào cũng như vậy, cô chỉ mong nghe được giọng nói mà bản thân hằng đêm vẫn nhớ nhung. Ngữ Tịch im lặng một lúc lâu, giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má rồi rơi xuống
Hôm nay là sinh nhật con...hức ba mẹ vẫn không có ý định về thăm đứa con gái này sao?Tại sao ba mẹ nhẫn tâm bỏ lại con một mình chứ?Cô càng nói nước mắt chảy ra càng nhiều, nhiều tới mức mắt cô bị che phủ hoàn toàn bởi những giọt nước ấy.
-Con đã thăm ba mẹ rất nhiều rồi, ba mẹ không thể về thăm con dù chỉ một lần thôi sao...?
Và vô số những lời trách móc xé lòng tuôn ra. Năm nào cũng vậy, cô đều nói những câu như thê mặc dù biết nó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn còn một tia hi vọng đang cô gắng tồn tại, không muốn chấp nhận sự thật này.
Ngữ Tịch cứ ở đó kể hết những chuyện vui buồn, chỉ lúc nào nhìn thấy ba mẹ cô mới buông xoã bản thân, cô thật sự đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với cái xã hội máu lạnh này.
Trước kia đã có lần cô suy nghĩ tìm đến cái chết, nhưng Quân Bằng cha nuôi của cô đã biết được và giáo huấn cô bằng những lời lẽ thâm thuy để cô được giác ngộ, ông nói cô không được chết, phải sống tiếp vì ba mẹ.
Ông ấy mỗi câu mỗi chữ đều nhắc đến cái chết của ba mẹ cô, lúc đó như có hàng ngàn vết dao cứa sâu vào tim.
Thúc đẩy cô phải trở nên mạnh mẽ, không được yếu đuối, bởi bản chất xã hội này chỉ có kẻ mạnh và kẻ thua cuộc chứ làm gì tồn tại hai chữ 'công bằng'.
Ngữ Tịch nhớ ra môt chuyện, cô gắng gượng cười nói.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi mẹ nhỉ? Anh ấy đúng là một tên thất hứa....Nhớ ngày trước đấy. Ngày còn được ba mẹ che trở thế mà chỉ trong một giây ngắn ngủi lại trở thành đứa trẻ không mồ côi.Giây phút con chứng kiến cảnh tượng đó, con đã đau đớn nhường nào ba mẹ biết không?Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt ngập nước đó cũng dần thay đổi.
Hãy tin ở con, rồi có một ngày con sẽ đem tất cả bọn chúng đến quỳ trước mặt van xin ba mẹ....Những gì con phải trải qua, con sẽ trả lại ồng ta từng chút một...Cô cứ nhìn vào khoảng không đầy căm hận, không gian tĩnh lặng đến sởn gai ốc. Lát sau cô trở lại trạng thái bình thường nói.
-Hôm nay nói đến đây thôi nhé, hôm khác con lại tới.Ba mẹ ngủ ngon, con đi đây....tạm biệt!
Ngữ Tịch đứng dậy nhin hai di ảnh rồi rời đi. Đi thẳng ra ngoài đường lớn bắt một chiếc xe đi về chung cư của mình. Hiên tại cô mệt mỏi không muốn gặp ai, mang trong mình tâm trạng nặng trĩu trở về.
Vừa vào nhà cô tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn sau đó lăn lên giường ngủ một cách bất cần.
—————-
Trên công ty
Hàn Phong đang làm việc, bỗng trợ lí gõ cửa
VàoDạ chủ tịch, tôi xin phép báo cáo lịch trình ạNóiDạ là hai tiếng nữa sẽ đến giờ bay, ngài có cần tôi thông báo cho người chuẩn bị không ạKhông cần, huy điƠ...nhưng mà hợp đồng....Ra ngoài!!V...vângHàn Phong ngước lên nhìn tên đó, khiến hắn tí thì tề ra quần, rời đi nhanh như một cơn gió. Sợ ở đó lâu đến mạng còn không giữ nổi chứ đừng nói là mất việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.