Chương 11: Sợ hãi
Nguyenphuongacb
26/07/2024
Anh là Vĩ Thành là đàn anh thân
thiết của cô trong tổ chức. Anh chính là con trai ruột của lão đại,
người mà cô gọi bằng ba. Ngữ Tịch coi anh giống như người anh trai của
mình vì những lúc cô khó khăn và tuyệt vọng nhất chính anh là người đã
bên cạnh và an ủi cô,còn Vĩ Thành thì lại không coi cô như là em gái mà
từ lâu đã là một loại tình cảm khó nói.Anh vẫn luôn như vậy, luôn âm
thầm bảo vệ cô nhưng cô lại không cảm nhận được thứ tình cảm ấy mà vẫn
vui vẻ coi anh giống như anh trai.Đã có rất nhiều lần anh muốn thổ lộ
tình cảm bao nhiêu năm nay nhưng anh lại sợ, sợ cô sẽ từ chối, sợ cả hai sẽ không còn vui vẻ được như bây giờ nữa.
Khi thấy Vĩ Thành cô chạy lại chỗ anh nói với vẻ mặt lo lắng
-Anh,ở đó có chuyện gì mà gọi em gấp vậy
-Anh cũng không biết nữa, vừa nãy ba cũng gọi cho anh
-Vậy chúng ta đi thôi
Nói xong cô và anh cùng lên xe rồi đi đến tổ chức Sau khi đến thì hai người đi vào một căn phòng, bên trong vẫn là một người đàn ông cùng vẻ mặt suy tư với giọng trầm lên tiếng.
-Hai đứa đến rồi à
-Vâng
Hai người đồng thanh lên tiếng
-Ngữ Tịch con đã điều tra được gì chưa
-Dạ chưa, thưa ba
-Ừm, vậy thì con hãy cố gắng đi. Ta tin con sẽ sớm tìm được manh mối
Lúc này vẻ mặt cô trở nên trầm ngâm rồi cũng không nói gì.
Khi nói xong ông quay sang nhìn Vĩ Thành nói
-Còn con, không bị chúng phát hiện chứ
-Dạ không thưa ba
-Thế con đã có thông tin gì về lô hàng đó chưa
-Dạ lô hàng này sẽ được dao dịch tại khu**vào khoảng hai tuần nữa
-Con giỏi lắm, con biết phải làm gì rồi chứ
-Đến khi đó đừng để xảy ra sai sót nào nhé !không thì tính mạng cũng không giữ nổi đâu
-Vâng, con biết rồi
-Ba còn gì muốn căn dặn không ạ
-Hết rồi, hai đứa về nghỉ ngơi đi
-Vậy bọn con xin phép đi trước
Nói xong hai người cúi đầu chao ông rồi quay lưng rời đi.
Trên xe không ai nói với ai câu nào, ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình nên không gian trở nên im lặng chỉ nghe thấy tiếng động cơ đang chạy trên con đường vắng vẻ này ,bỗng nhiên cô lên tiếng trước phá tan bầu không khí hiện tại.
-Anh ở đó hơn một tháng rồi không có ai nghi ngờ sao?
-Không !Bọn họ rất tin tưởng anh là đằng khác,con giao cho anh xử lý đơn hàng này đấy
-Thế thì tốt rồi
-Mà anh cũng nên cẩn thận đấy, vì nếu để hắn ta biết được thì sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp đâu
-Anh biết rồi mà
Nghe cô có những lời quan tâm mình như vậy Vĩ Thành không giấu nổi sự vui mừng mà cười thầm trong lòng.
Đi được một lúc thì cũng đến nhà cô, cô xuống xe rồi tạm biệt anh sau đó cũng đi lên nhà.Khi đang đi trên hành lang vắng vẻ thì cô cảm nhận được như có ai đang đi theo, cô giả vờ như không biết thế là cứ đi thẳng không quay lại, nghe tiếng bước chân ngày một gần thì người đằng sau chạm vào vai cô khiến cô theo phản xạ mà quay người lại vung tay lên thì đã bị bạn tay của hắn chặn lại.
-Là anh à
-Thế cô tưởng ai
Khi nhìn thấy Hàn Phong thì cô cũng thở một hơi nhẹ nhõm ,thế mà cô cứ tưởng là một tên biến thái nào đấy cơ.
-Không, mà sao đêm khuya anh đến đây làm gì ?
-Đến tìm cô
-Tìm tôi??
-Anh tìm tôi có việc gì
-Phải có việc mới được tìm cô à
Nói rồi anh đi thẳng về phía phòng của cổ ấn mật khẩu mở cửa ngang nhiên đi vào khiến cô vẫn chôn chân tại chỗ mà trố mắt kinh ngạc nhìn anh.Rồi cũng chạy vào nhà.
-Sa...sao anh biết mật khẩu nhà tôi
-Hah... trên đời này không có gì là tôi không biết, nên tốt nhất là cô đừng cố gắng giấu tôi chuyện gì
-Nêu mà để tôi biết được thì.....
Anh tiến lại phía cô rồi ghé vào tai nói với giọng đầy nguy hiểm
-Tôi sẽ khiến cô SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
Chữ cuối anh cố tình nhấn mạnh như muốn nói cô đừng bao giờ có suy nghĩ sẽ qua mặt được anh.Nghe anh nói xong như sét đánh ngang tai làm cô đứng hình mất vài dây vì lo sợ.
Khi thấy Vĩ Thành cô chạy lại chỗ anh nói với vẻ mặt lo lắng
-Anh,ở đó có chuyện gì mà gọi em gấp vậy
-Anh cũng không biết nữa, vừa nãy ba cũng gọi cho anh
-Vậy chúng ta đi thôi
Nói xong cô và anh cùng lên xe rồi đi đến tổ chức Sau khi đến thì hai người đi vào một căn phòng, bên trong vẫn là một người đàn ông cùng vẻ mặt suy tư với giọng trầm lên tiếng.
-Hai đứa đến rồi à
-Vâng
Hai người đồng thanh lên tiếng
-Ngữ Tịch con đã điều tra được gì chưa
-Dạ chưa, thưa ba
-Ừm, vậy thì con hãy cố gắng đi. Ta tin con sẽ sớm tìm được manh mối
Lúc này vẻ mặt cô trở nên trầm ngâm rồi cũng không nói gì.
Khi nói xong ông quay sang nhìn Vĩ Thành nói
-Còn con, không bị chúng phát hiện chứ
-Dạ không thưa ba
-Thế con đã có thông tin gì về lô hàng đó chưa
-Dạ lô hàng này sẽ được dao dịch tại khu**vào khoảng hai tuần nữa
-Con giỏi lắm, con biết phải làm gì rồi chứ
-Đến khi đó đừng để xảy ra sai sót nào nhé !không thì tính mạng cũng không giữ nổi đâu
-Vâng, con biết rồi
-Ba còn gì muốn căn dặn không ạ
-Hết rồi, hai đứa về nghỉ ngơi đi
-Vậy bọn con xin phép đi trước
Nói xong hai người cúi đầu chao ông rồi quay lưng rời đi.
Trên xe không ai nói với ai câu nào, ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình nên không gian trở nên im lặng chỉ nghe thấy tiếng động cơ đang chạy trên con đường vắng vẻ này ,bỗng nhiên cô lên tiếng trước phá tan bầu không khí hiện tại.
-Anh ở đó hơn một tháng rồi không có ai nghi ngờ sao?
-Không !Bọn họ rất tin tưởng anh là đằng khác,con giao cho anh xử lý đơn hàng này đấy
-Thế thì tốt rồi
-Mà anh cũng nên cẩn thận đấy, vì nếu để hắn ta biết được thì sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp đâu
-Anh biết rồi mà
Nghe cô có những lời quan tâm mình như vậy Vĩ Thành không giấu nổi sự vui mừng mà cười thầm trong lòng.
Đi được một lúc thì cũng đến nhà cô, cô xuống xe rồi tạm biệt anh sau đó cũng đi lên nhà.Khi đang đi trên hành lang vắng vẻ thì cô cảm nhận được như có ai đang đi theo, cô giả vờ như không biết thế là cứ đi thẳng không quay lại, nghe tiếng bước chân ngày một gần thì người đằng sau chạm vào vai cô khiến cô theo phản xạ mà quay người lại vung tay lên thì đã bị bạn tay của hắn chặn lại.
-Là anh à
-Thế cô tưởng ai
Khi nhìn thấy Hàn Phong thì cô cũng thở một hơi nhẹ nhõm ,thế mà cô cứ tưởng là một tên biến thái nào đấy cơ.
-Không, mà sao đêm khuya anh đến đây làm gì ?
-Đến tìm cô
-Tìm tôi??
-Anh tìm tôi có việc gì
-Phải có việc mới được tìm cô à
Nói rồi anh đi thẳng về phía phòng của cổ ấn mật khẩu mở cửa ngang nhiên đi vào khiến cô vẫn chôn chân tại chỗ mà trố mắt kinh ngạc nhìn anh.Rồi cũng chạy vào nhà.
-Sa...sao anh biết mật khẩu nhà tôi
-Hah... trên đời này không có gì là tôi không biết, nên tốt nhất là cô đừng cố gắng giấu tôi chuyện gì
-Nêu mà để tôi biết được thì.....
Anh tiến lại phía cô rồi ghé vào tai nói với giọng đầy nguy hiểm
-Tôi sẽ khiến cô SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
Chữ cuối anh cố tình nhấn mạnh như muốn nói cô đừng bao giờ có suy nghĩ sẽ qua mặt được anh.Nghe anh nói xong như sét đánh ngang tai làm cô đứng hình mất vài dây vì lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.